Chương 18: 18: Ngoại Truyện 2 Blouse Trắng

Không Thích Kẹo Sữa

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Lục Tuế Tinh dè dặt ngồi trên sofa nhà mình, sofa quen thuộc thường ngày bấy giờ cứ như hóa thành bàn châm.

Kim giây trong chiếc đồng hồ treo tường vẫn thực hiện công việc của nó một cách vô tình, chẳng hề quan tâm đến sự căng thẳng như sắp hóa thành thực thể từ Lục Tuế Tinh qua từng chuyển động của nó.
Không gian yên ắng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đã bảy giờ năm ba, Tiêu Nhất Sùng hứa với cậu tám giờ tối sẽ đến đây.
Lục Tuế Tinh chợt hiểu nỗi lòng xao động của bé cáo khi chờ đợi chàng hoàng tử của mình, biết nó hẳn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng đồng thời sự nôn nóng và bồn chồn cũng cứ quanh quẩn mãi trong lòng Lục Tuế Tinh.
Lục Tuế Tinh vô thức sờ lên tai trái, đây là bông tai mà Tiêu Nhất Sùng đã tặng cậu vào dịp sinh nhật tuần trước.
Bông tai gồm một đôi, một cái hình ngọn núi, cái còn lại hình ngôi sao, Tiêu Nhất Sùng đã tự mình đi đặt làm.
Tiêu Nhất Sùng chọn quà rất có tâm.

Dù sao hai người đã bên nhau mấy năm, muốn tặng đồ gây mới mẻ cũng hơi khó.
Tiêu Nhất Sùng nghĩ rất lâu mới quyết định tặng bông tai.

Sau đó anh đã đến nhiều tiệm trang sức nhưng mãi mà chẳng tìm được đôi nào vừa ý, cuối cùng đành đặt làm.

Giá khá cao, với một người xưa nay không hề thiếu tiền như Tiêu Nhất Sùng còn thấy hơi cao, song, khi cầm chúng trên tay, Tiêu Nhất Sùng lại nghĩ dù ông chủ đòi giá gấp đôi anh cũng sẽ đồng ý.
Chúng be bé thôi, bằng với bông tai đen mà ngày thường Lục Tuế Tinh thường hay đeo.

Hai chiếc đều khảm kim cương nhỏ, hình ngọn núi thì khảm trên đỉnh, còn ngôi sao thì được khảm ở một trong năm cánh.

Không khảm nhiều, rất thích hợp với tính cách khiêm tốn của họ.

Khảm kim cương trên bông tai bạch kim, trông vừa không quá xa xỉ, cũng không quá mờ nhạt.
Mua quà xong, Tiêu Nhất Sùng lén Lục Tuế Tinh đi bấm lỗ tai vào trước sinh nhật cậu một tuần, bấm ở bên tai phải đối xứng với Lục Tuế Tinh.

Xong việc, để tạo bất ngờ, Tiêu Nhất Sùng viện cớ bận rộn không gặp Lục Tuế Tinh, chỉ liên hệ qua mạng với cậu, cho đến hôm sinh nhật mới lộ mặt.
Không hiểu sao lúc tặng bông tai cũng có cảm giác trang trọng lắm.
Tiêu Nhất Sùng lấy chúng ra khỏi hộp, đeo lên cho Lục Tuế Tinh một cách đầy dịu dàng, đeo xong ngắm nghía một lúc thì cúi người hôn lên tai Lục Tuế Tinh, sau đó Lục Tuế Tinh giúp Tiêu Nhất Sùng đeo chiếc bông tai hình ngôi sao bằng đôi tay run rẩy.

Cảnh tượng ấy chợt khiến Tiêu Nhất Sùng nghĩ tới hình ảnh trao đổi nhẫn cưới trong hôn lễ.
Lục Tuế Tinh đeo cho anh xong cứ ôm cổ anh mãi không buông, Tiêu Nhất Sùng biết cậu đang hạnh phúc lắm, giọng nói thốt ra chẳng tài nào che giấu được nó.

Tiêu Nhất Sùng cảm nhận những cơn ngứa khi Lục Tuế Tinh hôn lung tung trên cổ mình, nghe cậu đặt câu hỏi dồn dập bên tai: “Ngôi sao này là em phải không? Đeo nó lên chứng minh sau này anh là người của em phải không? Hửm? Đúng không?”
Tiêu Nhất Sùng bật cười, xoa nhẹ mái tóc đen mềm mại của cậu, hít thật sâu hương sữa ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể chàng trai: “Anh là người của em từ lâu rồi.”
Lúc hẹn hò với Lục Tuế Tinh, Tiêu Nhất Sùng luôn có thói quen đến sớm, tất nhiên hôm nay cũng thế.

Để đáp ứng yêu cầu quái lạ khi Lục Tuế Tinh đưa ra trong sinh nhật cậu, hôm nay Tiêu Nhất Sùng còn cố ý chưng diện một phen.
Lúc Lục Tuế Tinh mở cửa, anh trông thấy vẻ mặt trong dự đoán của cậu chàng.
Lục Tuế Tinh ngơ ngác nhìn Tiêu Nhất Sùng trong bộ Âu phục thẳng thớm.
Hai người hẹn hò đã mấy năm, đây không phải lần đầu tiên cậu thấy Tiêu Nhất Sùng mặc Âu phục.

Nhưng bất kể bao nhiêu lần, tim cậu đều sẽ đột ngột tăng mạnh cường độ làm việc, trống ngực dồn dập mãi thôi.
Bộ Âu phục được cắt may hoàn hảo tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon, anh còn tạo kiểu tóc vuốt hết phần tóc trước trán ra sau, dùng gel cố định chúng, khiến chàng sinh viên đại học xa cách ngày thường trở thành một con người lạnh lùng đã bước chân vào xã hội.

Không biết Tiêu Nhất Sùng còn tìm ở đâu ra một cặp kính gọng vàng đeo vào, bấy giờ đang nằm gọn trên sống mũi cao thẳng.
Ngày thường Tiêu Nhất Sùng đều theo phong cách đơn giản thoải mái, anh ở bên Lục Tuế Tinh luôn mang đến cảm giác dịu dàng trìu mến như gió xuân, ấy vậy mà giờ đây lại đổi sang khí chất “người lạ chớ gần”, chỉ một ánh mắt hờ hững khi nhìn Lục Tuế Tinh thôi cũng đủ cướp đi một nửa sinh mạng của cậu.
Nhìn chiếc bông tai ngôi sao khác hẳn với phong cách hôm nay trên tai phải của anh, Lục Tuế Tinh nuốt một ngụm nước bọt.
Đây là điều ước của cậu hôm sinh nhật: Tiêu Nhất Sùng chơi trò nhập vai nhân vật với cậu một lần.
Năm sau Tiêu Nhất Sùng sẽ tốt nghiệp thạc sĩ, Lục Tuế Tinh chưa kịp hỏi Tiêu Nhất Sùng có muốn học lên tiến sĩ không, nhưng nếu không học, Tiêu Nhất Sùng sẽ chính thức vào bệnh viện làm việc.
Chắc dạo trước nghĩ ngợi nhiều quá nên đêm trước ngày sinh nhật, cậu mơ thấy Tiêu Nhất Sùng mặc blouse trắng, còn mình thì khỏa thân dang rộng hai chân mây mưa kịch liệt với anh, lúc thức dậy nhìn chất dịch nhớp nháp giữa chân, cậu mới đỏ mặt âm thầm quyết định phải nhân dịp sinh nhật yêu cầu Tiêu Nhất Sùng mặc blouse trắng cho mình xem.
Ban đầu Tiêu Nhất Sùng không đồng ý.

Thật ra họ bên nhau đã lâu, cũng từng chơi các trò kiểu sắm vai như vậy.

Nhưng dù sao thì anh cũng học y, sắm vai để tăng tình thú, Tiêu Nhất Sùng không muốn Lục Tuế Tinh mắc bệnh gì cả, dù chỉ giả vờ cũng không được.

Thế mà anh lại không chống cự được khi Lục Tuế Tinh thủ thỉ làm nũng bên tai mình, mới hai ngày đã đầu hàng rồi.
Lục Tuế Tinh nhìn anh đắm đuối, trong mắt như có pháo hoa nở rộ, Tiêu Nhất Sùng nhịn cười, không quên họ còn đang sắm vai, anh cất giọng lạnh lùng, trông có vẻ mất kiên nhẫn: “Cậu Lục, tôi thu tiền theo giờ đấy.

Cậu đứng đây nhìn tôi thêm mười phút sẽ mất thêm một trăm đồng.”
Lục Tuế Tinh hoàn hồn bởi lời Tiêu Nhất Sùng, trái tim vừa như bị tra tấn lại cảm thấy thích thú cùng cực.

Tra tấn vì không thể ngay lập tức nhào sang hôn một cái, chỉ có thể mặc cho Tiêu Nhất Sùng tỏ vẻ lạnh nhạt với mình, thích thú vì cậu nghĩ, Tiêu Nhất Sùng mỗi mười phút thu một trăm đồng sao mà lãng phí được, rõ ràng cậu được hời đấy chứ.
Blouse trắng là Lục Tuế Tinh mua, Tiêu Nhất Sùng đặt nó trong túi.

Chờ vào nhà mới khoác lên.

Vừa khoác xong quay đầu đã thấy dáng vẻ thèm khát như thể chỉ muốn bổ nhào sang nuốt mình vào bụng của Lục Tuế Tinh.
Tiêu Nhất Sùng bình tĩnh nhướng mày, ra hiệu cho Lục Tuế Tinh: “Ngồi đi.”
Lục Tuế Tinh ngồi phịch xuống, ngoan đến mức như mấy cậu bé trong ngày đầu tiên đi học.
Tiêu Nhất Sùng chỉ quan tâm công việc: “Nói đi, tôi có thể giúp gì cho cậu.”
Lục Tuế Tinh liếm môi trông hơi ngượng nghịu, cậu ngập ngừng một lúc mới đáp: “Lúc tôi và bạn trai ở bên nhau… tim luôn đập rất nhanh…”
Ánh mắt Tiêu Nhất Sùng dịu dàng hẳn: “Vậy sao? Đây là chuyện thường.”
Lục Tuế Tinh cúi đầu đầy ấm ức: “Nhưng anh ấy có vẻ không…”
Tiêu Nhất Sùng khép hờ nắm đấm, cố nén suy nghĩ muốn vươn tay sờ: “Sao cậu biết cậu ta không như vậy?”
Lục Tuế Tinh ngước mắt nhìn Tiêu Nhất Sùng: “Tôi từng thử cảm nhận, lúc chúng tôi ôm nhau, nhịp tim anh ấy vẫn…”
Tiêu Nhất Sùng gật đầu, đoạn lấy giấy viết ra, vừa viết vừa bảo: “Tôi hiểu rồi.

Tôi viết đơn thuốc cho cậu, cậu cứ làm theo, dù cậu muốn nhịp tim của bạn trai cậu đập nhanh như mong muốn, hay cậu cần nhịp tim mình vững vàng như bạn trai, chỉ cần tập luyện là sẽ làm được.”
Tiêu Nhất Sùng đưa giấy cho Lục Tuế Tinh, Lục Tuế Tinh mới đọc vài dòng đầu, mặt đã đỏ lựng.
Tiêu Nhất Sùng ngồi sang bên cạnh, còn tỉ mỉ giải thích: “Chỗ này, chủ động hôn cậu ta, ít nhất mỗi ngày ba lần, gây bất ngờ là tốt nhất.


Còn chỗ này, đảm bảo tần suất làm tình.

Cậu đã quen thuộc với cơ thể cậu ta rồi đâu thành vấn đề gì, cũng sẽ quen rồi hết triệu chứng thôi.

Tần suất thì cậu tự chọn, nhưng phải chủ động chút biết không? Mấy chuyện thế này cứ thực hành nhiều vào, tình trạng của cậu có lẽ sẽ khá lên.

Nhưng lúc đầu làm còn hơi khó, cậu phải kiên trì nhiều lần, từ từ sẽ khắc phục.”
Lục Tuế Tinh cầm tờ giấy bỏng tay, mặt đỏ như trái cà.
Ôi thôi, chưa thực hành đã bắt đầu căng thẳng rồi.
Tiêu Nhất Sùng nghiêng đầu hôn lên gương mặt đỏ bừng của Lục Tuế Tinh, sau đó chậm rãi sờ ngực cậu trước ánh mắt ngạc nhiên của chính chủ, cảm nhận nhịp đập dồn dập nơi ấy, Tiêu Nhất Sùng nhếch môi cười: “Xem kìa, hiệu quả rất tốt.

Tôi không gạt cậu nhỉ?”
Sau đó Lục Tuế Tinh chẳng biết gì nữa, cậu chỉ nhớ Tiêu Nhất Sùng nói mấy câu đại loại về thu tiền, được một lúc thì hai người hôn nhau, hôn một lúc rồi tự dưng lăn giường luôn.
Giống hệt như cảnh trong mơ của cậu.
Cậu bị Tiêu Nhất Sùng cởi sạch, làn da trắng ngần bị thiêu đốt bởi lửa dục khiến sắc hồng lan rộng dần.
Bấy giờ cậu đang cưỡi ngồi trên người Tiêu Nhất Sùng vẫn đang ăn mặc chỉnh tề.

Quần áo của Tiêu Nhất Sùng lành lạnh khiến cậu run rẩy mãi thôi.

Lỗ nhỏ bên dưới lúc này đang bị sinh thực khí thô to của Tiêu Nhất Sùng cọ xát tưởng chừng sắp tóe lửa.

Miệng cậu thi thoảng sẽ ngâm nga những âm tiết khiến người nghe xấu hổ, cơ thể nhấp nhô lên xuống theo động tác của Tiêu Nhất Sùng, không biết đang né tránh hay phối hợp.
Tiêu Nhất Sùng giở trò xấu, cứ cạ vào nơi nhạy cảm trong lỗ nhỏ của cậu, khiến vật đang cương phía trước luôn rỉ dịch, chảy lên áo Tiêu Nhất Sùng.
Lục Tuế Tinh bị làn sóng khoái cảm cuốn trôi dập dìu, nhìn Tiêu Nhất Sùng qua đôi mắt nhòa đi vì nước.

Tiêu Nhất Sùng vẫn còn giữ dáng vẻ lúc tới đây, anh đeo cặp kính gọng vàng xa cách, quần áo chỉnh tề, ngoài hơi thở gấp gáp ra gần như chẳng có gì khác biệt nữa.
Không biết Tiêu Nhất Sùng chạm trúng chỗ nào khiến Lục Tuế Tinh chợt rên một tiếng thật dài thật ngọt, lỗ nhỏ thít chặt, phía trước cũng bắn ra.
Bắn xong, Lục Tuế Tinh kiệt sức ngã lên người Tiêu Nhất Sùng.
Tiêu Nhất Sùng dùng một tay đỡ lưng Lục Tuế Tinh, tay kia xoa gáy cậu.

Anh hôn lên tóc mai ẩm ướt hỏi: “Sướng không?”
Lục Tuế Tinh khao khát muốn ôm chặt anh chàng trước mắt, kéo anh xuống vực sâu dục vọng, cậu muốn xé rách vỏ bọc lạnh lùng của anh, muốn anh trở nên say mê như cậu.
Lục Tuế Tinh hôn lên mặt, lên môi, rồi lại hôn lên vành tai có đeo bông của anh, liếm mút.

Cậu muốn cắn yết hầu Tiêu Nhất Sùng, nhưng do lúc này Tiêu Nhất Sùng vẫn đang ở trong cơ thể nên khi dời xuống, dương v*t của Tiêu Nhất Sùng sẽ đâm lên sâu hơn.
Lục Tuế Tinh lại vô thức hưm một tiếng, lần nữa ngước mắt, hài lòng khi trông thấy ngọn lửa tình dục rực cháy trong mắt Tiêu Nhất Sùng, ngay sau đó thì trời đất quay cuồng, Tiêu Nhất Sùng đè cậu xuống bắt đầu những cú nhấp mất kiểm soát đúng như tâm nguyện của cậu.
Họ làm hai lần, tắm xong đã gần mười một giờ.
Lục Tuế Tinh bị Tiêu Nhất Sùng dùng khăn bọc lại bế lên giường, Tiêu Nhất Sùng lấy sữa dưỡng thể của cậu trong ngăn tủ đầu giường ra.
Hai người bên nhau đã lâu, chuyện Lục Tuế Tinh thoa sữa dưỡng thể đã không còn là bí mật nữa.

Trước đây Tiêu Nhất Sùng thấy Lục Tuế Tinh có vẻ hơi ghét khi thoa nó, tưởng cậu không thích bèn bảo cậu không cần thoa để lấy lòng mình, dù sao họ đã đến giai đoạn này rồi, mùi hương đâu phải thứ chia cắt được họ.
Nhưng Lục Tuế Tinh vẫn cố chấp thoa, Tiêu Nhất Sùng cũng không cản, Lục Tuế Tinh thích thì tùy cậu.
Tiêu Nhất Sùng ngồi xuống giường, lắc lư chai sữa dưỡng thể trong tay hỏi Lục Tuế Tinh: “Hôm nay thoa không?”
Lục Tuế Tinh gật đầu, vừa định ngồi dậy nhận, “đơn thuốc” của Tiêu Nhất Sùng chợt nhảy ra trong đầu cậu: Nếu được thì làm nũng với bạn trai nhiều vào.
Lục Tuế Tinh mím môi, nói thật khẽ: “Anh giúp em nhé?”
Tiêu Nhất Sùng khom người hôn lên đôi môi căng mọng của Lục Tuế Tinh: “Được.”
Thật ra đây không phải lần đầu Tiêu Nhất Sùng thoa sữa dưỡng thể giúp, nhưng dù thế, Lục Tuế Tinh vẫn ngượng đến mức chỉ muốn vùi đầu vào chăn trốn.
Đó là những cái mơn trớn không mang chút tình dục nào, Tiêu Nhất Sùng luôn thực hiện việc thoa sữa dưỡng thể một cách trịnh trọng.

Anh rất dịu dàng, từng tấc da, từng tế bào nơi anh mân mê đều kêu gào thức tỉnh, nhảy nhót, cuộn trào bởi độ ấm của lòng bàn tay, ấy vậy mà người khơi dậy lại chẳng biết gì.
Năm phút, cuối cùng Tiêu Nhất Sùng đã thoa xong.
Anh kéo chăn nằm xuống cạnh Lục Tuế Tinh, đoạn vươn tay kéo cậu vào chiếc ôm của mình.

Cúi đầu hôn lên lúm đồng tiền của Lục Tuế Tinh, giọng Tiêu Nhất Sùng đầy hân hoan và kiềm chế: “Bé kẹo sữa thành tinh của anh.”
Lục Tuế Tinh rút vào lồng ngực anh, “vâng” một tiếng thật ngọt ngào.
Cơ thể rất mệt sau khi quan hệ, ngực Tiêu Nhất Sùng vừa vững chãi lại ấm áp.

Cậu lắng nghe nhịp tim đập cùng tần suất với mình, không nén được tiếng cười.
Kim giây vẫn chăm chỉ làm việc ngoài phòng khách.
Nhiệm vụ không cho phép nó lơ là dù chỉ phút chốc, trong phòng, tình ý dạt dào nồng đượm, thật nhiều thật nhiều năm sau này, nó cũng sẽ không có cơ hội lấy cắp phút giây nào của cặp đôi này nữa.

Nó đố kỵ lắm, nhưng cũng vui vẻ làm sao..