Chương 37: 37: Mời Chị Ăn Chocolate

Không Nghĩ Tới Đi

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Thiệu Từ Tâm nhìn người mặt mày ôn nhu trước mắt, tràn đầy không thể tin được.
Nàng càng ngày càng cảm thấy sự hiểu biết trước đây của nàng đối với Ôn Chi Hàn vẫn là quá mức nông cạn.
Ôn đại tổng tài không có ôn nhu vô hại như vẻ bề ngoài á.....
"Ôn Chi Hàn," Thiệu Từ Tâm từ tận linh hồn mà khảo vấn: "Hoá ra cái này còn có thể gom lại tính sao?"
Ôn Chi Hàn tươi cười ấm áp, bình thản ung dung mà vén tóc dài của nàng lên.
"Từ Tâm, chị là một doanh nhân."
Doanh nhân sẽ không làm chuyện bất lợi cho bản thân.
Sổ sách của doanh nhân vẫn luôn tính toán rất rõ ràng.
"......"
Thiệu Từ Tâm híp mắt, tấm tắc đánh giá cô.
"Ôn Chi Hàn, chị người này thật sự rất không đơn giản."
Ôn Chi Hàn không nói gì cũng không phủ nhận, ý cười bên môi không giảm.
Thiệu Từ Tâm cảm thấy cũng đúng.
Một người có thể lãnh đạo một công ty lớn như vậy, lâu như vậy, giống Ôn Chi Hàn, giống ba nàng Thiệu Hành, hoặc là giống người đã lui về phía sau màn Ôn Hành Vân, sao có thể là người tùy tiện để người khác khi dễ?
Ôn Chi Hàn chính là lớn lên có tính lừa gạt quá mức.
Tính lừa gạt này mạnh đến mức nàng đều quên Ôn Chi Hàn từ cấp ba đã bắt đầu không phải là người dễ trêu chọc.
Thời cấp ba, Thiệu Từ Tâm đã từng thấy Ôn Chi Hàn đứng ở cổng trường hỏi tên mấy nam sinh vi phạm nội quy trường học.

Đối phương không chỉ không đáp, thậm chí còn đùa giỡn cô, nói cô đẹp, muốn cô làm bạn gái của mình, đùa giỡn xong liền chạy, ngay cả thân ảnh cũng không lưu lại cho Ôn Chi Hàn.
Lúc ấy Thiệu Từ Tâm cảm thấy những người làm trong bộ kiểm tra kỷ luật như cô, thật không dễ dàng chút nào.
Kết quả không quá mấy ngày, nàng lại nhìn thấy mấy người này bị Ôn Chi Hàn bắt được.
Nhưng lần này không giống nhau, bọn họ không có chỗ để trốn.
Bởi vì Ôn Chi Hàn mang theo vệ sĩ.
Những vệ sĩ cao to, nhìn rất hung hãn đứng ở cổng trường, cái gì cũng không cần làm, lập tức có thể khiến bọn họ giống như những chú gà con, hoặc là cái loại có thể khóc rất lâu chỉ với một cú đấm.
Mà mặt Ôn Chi Hàn như cũ vẫn mang theo gió xuân, tươi cười ấm áp, cầm vở ôn ôn nhu nhu hỏi: "Cậu tên là gì? Lớp nào?"
Dưới sự phụ trợ của vài vệ sĩ cường tráng, hào quang không hề bị áp xuống, giống như một vị nữ vương được người hâm mộ bao vây.
Thiệu Từ Tâm may mắn được nhìn thấy cảnh tượng này, phải mất một thời gian dài mới dần dần quên, mãi đến hôm nay một lần nữa nhớ tới.
— Ôn Chi Hàn vốn dĩ không phải là người dễ đối phó.
Chỉ là Ôn Chi Hàn đối với nàng cũng rất tốt, tốt đến mức nàng thường xuyên có thể quên mất chuyện này.
Nàng tinh tế nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể là bởi vì chính mình chưa từng trêu chọc cô, cho nên thái độ của cô đối với nàng không tệ.
Khi còn học cấp ba, nàng đối với cô cũng không có ác liệt lắm, thậm chí còn mời cô ăn chocolate.
Tuy rằng chocolate kia giá rất rẻ, nhưng nó là món ăn vặt yêu thích của nàng kể từ khi còn nhỏ, dù sao thì của ít lòng nhiều mà!
Suy nghĩ kéo về hiện thực.
Nàng đột nhiên bắt đầu nhìn chằm chằm Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn thấy thế, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Thiệu Từ Tâm hỏi: "Ôn Chi Hàn, em ở trong lòng chị, có phải rất tệ hay không?"
Ôn Chi Hàn cười hỏi lại: "Em cảm thấy bản thân như vậy sao?"
Thiệu Từ Tâm nói một cách đương nhiên: "Đúng vậy, lúc trước chúng ta cũng không thân, em lại không cơ hội để lại ấn tượng tốt cho chị."
Ôn Chi Hàn im lặng một chút, rồi sau đó nhẹ giọng nói: "Em đã để lại cho chị ấn tượng tốt, chỉ là em không nhớ rõ."
Thiệu Từ Tâm sửng sốt một chút, tức khắc tò mò.
"Khi nào ạ? Chị có phải là lầm người hay không?"
Ôn Chi Hàn kiên nhẫn mà đáp: "Cấp ba, thời điểm tâm tình chị không tốt, em đã an ủi chị"
"Không phải chỉ một lần."
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt, một chút ấn tượng cũng không có: "Thật sự? Sao em một chút ấn tượng cũng không có?"
Ôn Chi Hàn nghe vậy mỉm cười, giơ tay sờ sờ đầu nàng, thanh âm mềm nhẹ: "Không phải chuyện gì quan trọng, không ấn tượng cũng rất bình thường."
Thiệu Từ Tâm cảm thấy lời này cũng có đạo lý.
Thời cấp ba nàng làm quá nhiều chuyện, thời gian lại trôi qua lâu như vậy, sao có thể từng vụ từng việc đều nhớ rõ ràng?
Trong cuộc sống, chỉ có những điều ngu ngốc mà bạn phạm phải và những việc xấu hổ mà bạn đã làm mới có thể ghi nhớ cả đời.
Nhưng nếu Ôn Chi Hàn nói như vậy, Thiệu Từ Tâm cũng không truy vấn là chuyện gì.
Nàng ngược lại hỏi một câu: "Lúc ấy em dỗ dành chị có tốt không?"
"Ừm, tốt." Ôn Chi Hàn chậm rãi cong đôi mắt.
Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ nghĩ, lại hỏi một câu: "Vậy sao đó chị còn ghi nhớ tên của em không?"
Ôn Chi Hàn nghe được buồn cười: "Có suy nghĩ muốn buông tha em, nhưng là......"
Thiệu Từ Tâm: "Nhưng là cái gì?"
Ôn Chi Hàn: "Em không an phận."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Trước khi làm hòa với ba của mình, nàng quả thực hết lần này đến lần khác nổi loạn.
Tính ra với tần suất như vậy...!Cho dù Ôn Chi Hàn cho nàng một giọt nước sông Hoàng Hà cũng không đủ.
Đây được gọi là trao cơ hội nhưng không biết sử dụng.

"Cũng không sao."
"Em đã cải tà quy chính, chuyện này, về sau chúng ta đừng nhắc nữa."
Nàng xoay người đưa lưng về phía Ôn Chi Hàn, tựa như đang xấu hổ mà trốn tránh đoạn quá khứ năm đó.
Nhưng nghe Ôn Chi Hàn nói như vậy, nàng càng thêm cảm thấy làm người quả nhiên vẫn phải thiện lương chút.
Tùy tay gieo xuống thiện ý, ngày sau nói không chừng có thể lấy được một vị Bồ Tát.
Ví dụ như nàng cùng Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn nhất định là cảm thấy nàng người này cũng không tệ lắm, cho nên mới vươn viện thủ, bằng không ai sẽ nhàn rỗi không có việc gì giúp một người xa lạ?
Ôn Chi Hàn nhìn bóng dáng nàng, tươi cười ôn hòa, không có tiếp tục nói tiếp.
Xoay người, duỗi tay tắt đèn trong phòng.
"Ngủ đi, ngủ ngon."
Trong bóng đêm truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt, xoay người.
Thiệu Từ Tâm nhìn Ôn Chi Hàn trong bóng đêm, không nói một lời.
Đây là lần thứ ba các nàng cùng chung chăn gối, cũng là lần đầu tiên đơn thuần chỉ là hôn, cái gì cũng không có làm.
Đơn giản là nàng đóng phim vất vả, Ôn Chi Hàn muốn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Là người thân thiện, tinh tế tỉ mỉ, làm mỗi một chuyện đều khiến người ta có cảm giác mưa xuân thổi mát, đây là mị lực của Ôn Chi Hàn nhỉ...
Người như vậy mới đáng giá để người khác đối với cô càng tốt.
Thiệu Từ Tâm yên tĩnh mà nghĩ.

Ôn Chi Hàn ẩn ẩn cảm giác tầm mắt người bên cạnh.
Cô mở mắt ra, chăn bông trên người nhẹ nhàng kéo kéo lên.
Thiệu Từ Tâm vừa đắp chăn đàng hoàng cho cô, vừa nhẹ giọng nói: "Ôn Chi Hàn, em sẽ không quỵt nợ, nhưng là hiện tại em muốn đóng phim, trả không đủ, cho nên là, chờ em quay chụp xong về nhà lại chậm rãi trả cho chị, được không?"
Có thương có lượng, trả nợ không khó.
Vui sướng của người trưởng thành đương nhiên phải trải đều mỗi một ngày á!
Ôn Chi Hàn nghe xong lại nhịn không được cười: "Em vốn dĩ còn cho rằng như thế nào?"
Thiệu Từ Tâm vừa nghe giọng điệu này của cô thì phát hiện chính mình nghĩ sai rồi.
"Thì, em cho rằng chị muốn em trả hết mới được....."
Thời gian đóng phim, thời gian nghỉ ngơi của Thiệu Từ Tâm thập phần hữu hạn, muốn trong thời gian ngắn như vậy mà trả hết mười ba món nợ này......
Cũng quá độc ác.
"Từ Tâm, chị làm không được." Ôn Chi Hàn vô cùng thành khẩn.
"Sao lại làm không được?"
Thiệu Từ Tâm thấy cô khinh thường chính mình như vậy, đột nhiên cảm thấy không phục thay cho năng lực của cô, không thể hiểu được mà một hai phải vì cô chiến đấu một chút.
"Chị không được khinh thường chính mình, tiềm lực của chị là vô hạn, bằng không thì sao lần đầu tiên của chúng ta lại làm cả một buổi tối chứ!"
Càng nói càng dõng dạc hùng hồn, người nghe được vạn phần ngượng ngùng.
Ôn Chi Hàn: "......"
"Ngoan ngoãn ngủ," hai tai của cô lặng lẽ đỏ, "Không cho nói nữa."
"Được rồi." Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng lại ngoan ngoãn mà nhắm mắt ngậm miệng.
......
Thiệu Từ Tâm thức dậy rất sớm, nàng muốn trước tiên đi phim trường trang điểm hai tiếng, không thể ngủ nướng lãng phí thời gian.
Ôn Chi Hàn theo sau cũng rời giường, chuẩn bị ăn bữa sáng, xử lý bưu kiện công việc, sau đó cùng Quan Nghiên đi trước hội nghị kinh tế tài chính.
Thiệu Từ Tâm rửa mặt xong, Lâm Mộc Mộc liền mang bữa sáng lại đây.
Khi đóng phim, cơm của nàng cơ bản do Lâm Mộc Mộc chuẩn bị tốt, như vậy sẽ không lãng phí thời gian.
Mà bữa sáng hôm nay, là phần hai người.
Trên bàn ăn, Thiệu Từ Tâm một bên ăn bữa sáng, một bên nhìn người đối diện.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn cầm sữa đậu nành trong tay, lực chú ý lại tất cả dán ở trên màn hình máy tính, tốc độ ăn bằng mắt thường có thể thấy được chậm.
Tốc độ rùa đen bò còn nhanh hơn chị á.
Thiệu Từ Tâm nhìn không được, nhịn không được mở miệng nói: "Ăn xong lại xử lý công việc."
Căn cứ vào cái tốc độ này, nói không chừng đã đến giờ xuất phát cô cũng chưa ăn được miếng, sau đó phải đóng lại máy tính thay quần áo ra cửa, như vậy dạ dày không đói hư mới có quỷ đó!
Nếu là không nhìn thấy thì thôi, nhưng cố tình lại lọt vào mắt nàng, làm đối tác hôn nhân của cô, phải có nghĩa vụ quan tâm một chút.
Ôn Chi Hàn tầm mắt từ trên màn hình chuyển dời đến trên mặt nàng, sau thấu kính là đôi mắt u lam thâm thúy, như đại dương mênh mông sâu không lường được, khiến người không thể nhìn thấu.
Thiệu Từ Tâm uống sữa đậu nành: "Chị như vậy căn bản ăn không được bao nhiêu bữa sáng, vẫn là ăn no trước rồi lại làm việc.

Nếu không thì để đó đến buổi tối trở về lại xử lý sau, chị không phải nói buổi tối có thời gian sao?"
Ôn Chi Hàn khóe môi nhẹ dương, triển lộ ra một cái tươi cười thân thiện: "Được, chị xử lý xong cái này thì lập tức ăn bữa sáng."
Thật ra rất cho nàng mặt mũi.
"Còn muốn xử lý? Khẩn cấp?"

"Ừm."
"Vậy mời ngài."
Sau đoạn nhạc đệm nhỏ, hai người ăn xong bữa sáng, thay quần áo, từng người ra cửa đi làm việc của mình.
Ôn Chi Hàn ngồi trên xe.
Quan Nghiên nhìn nhìn cô trong kính chiếu hậu, như thường lui tới mở miệng chào hỏi, hỏi tiếp một câu: "Ôn tổng ở đó có quen không? Có cần đặt phòng khác cho ngài hay không?"
Ôn Chi Hàn nhìn thoáng qua trợ lý, tháo xuống mắt kính tơ vàng, khóe môi treo ý cười khiến người ta khó nắm bắt..
"Không cần, không có gì không quen."
Người kia dù sao cũng là vợ của cô.
...
Phòng trang điểm.
Thiệu Từ Tâm một bên trang điểm, một bên lướt acc phụ.
Lướt một cái liền lướt đến một cái hot search nhỏ có liên quan đến nàng.
— Thiệu Từ Tâm Ôn Chi Hàn ngọt ngào thăm đoàn phim.
Thiệu Từ Tâm không hiểu ra sao mà ấn vào, thế mới biết cảnh tượng chính mình cùng Ôn Chi Hàn ở ngoài nhà hàng ôm ấp bị người qua đường chụp được.
[@ đường xào hạt dẻ ]: chị em ơi, thật sự quá ngọt, một người dang hai tay, một người khác sẽ lập tức chạy tới trong lòng của người kia, đây là song hướng lao tới cảm động đất trời á!
[@ bánh mì nướng dừa ]: huhuhu thật sự rất xứng á, mami đồng ý cuộc hôn nhân này!
[@ sườn heo chua ngọt ]: Ngọt muốn chết ngọt muốn chết, vợ vợ hợp pháp chính là tốt nhất! Không ai có thể cự tuyệt mỹ nữ dán dán, tới gần chút tới gần chút, tôi còn có thể ăn tiếp mười tấn cẩu lương!
[@ ăn khối gà rán ]: Lặp lại lần nữa, chương trình tạp kỹ vợ chồng, hãy đưa nó — cho — tôi!!!
Weibo chương trình tạp kỹ vợ chồng, thuận theo tiếng lòng quần chúng, đã đứng đầu trong khu bình luận sôi nổi.
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, lại ấn vào siêu thoại vợ vợ các nàng, không khí siêu thoại giống như ăn tết.
"......"
Quá thảm đi.
Rõ ràng là hợp pháp, lại còn muốn bởi vì một chút đường như vậy mà vui vẻ.
Thiệu Từ Tâm đột nhiên bắt đầu đau lòng fans CP các nàng, thậm chí hy vọng mọi người đừng chờ mong nữa, nếu không ba năm sau khó tránh khỏi một đao xuyên tim.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chuyện thảo luận CP này, một phần vui sướng cũng là vui sướng, thập phần vui sướng cũng là vui sướng, vui vẻ thì tốt rồi, không cần rối rắm giờ phút này thật giả cùng tương lai lâu dài.
Tồn tại đã rất mệt, nếu ngay cả chút lạc thú này cũng bị cướp đoạt, vậy cũng quá thảm rồi.
Niềm vui nho nhỏ của người khác nàng cũng không muốn quấy rầy.
Vì thế nàng lại Phật hệ, tùy tiện mọi người thảo luận.
Chỉ là nàng không biết, trên Weibo với sự kêu gọi của quần chúng đã khơi dậy sự nhiệt tình của chương trình tạp kỹ vợ chồng mà nàng đã từ chối trước đó.
Bọn họ quyết định, mời một lần nữa!
...
Buổi tối 8 giờ, Thiệu Từ Tâm kết thúc công việc.
Trên đường trở về khách sạn, nàng đi ngang qua một cái quầy bán quà vặt, phát hiện có chocolate mà mình thích ăn kia, vì thế vui vẻ mà mua một hộp.
Một túi riêng tràn đầy chocolate, có thể ăn được lâu.
Kết quả nàng mua xong thì nhớ tới bản thân hiện tại ăn không hết.
Sau khi tiếc hận, chia cho Lâm Mộc Mộc một ít, lại ở trên đường trở về thấy một nhân viên công tác liền cho một viên, cuối cùng một hộp chocolate hoàn chỉnh, nàng cho đến chỉ còn lại có mấy viên.
Nàng nhớ tới Ôn Chi Hàn.
Nàng phải quản lý cân nặng, Ôn Chi Hàn lại không cần, mấy viên này liền giao cho Ôn Chi Hàn đi!
Cơm nước xong, trở lại phòng khách sạn
Thiệu Từ Tâm vừa vào cửa liền thấy thân ảnh Ôn Chi Hàn ngồi ở trước laptop.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Ôn Chi Hàn quay đầu lại nhìn nhìn, phát hiện là Thiệu Từ Tâm lại xoay trở về, ngay cả màn hình cũng không gập xuống, hiển nhiên không ngại bị nàng xem.
"Em về rồi."
Thiệu Từ Tâm lên tiếng, tiếp theo đi đến phía sau Ôn Chi Hàn, cúi người dựa vào quầy bar mini.
"Học tỷ."
Ôn Chi Hàn theo tiếng quay đầu lại.
Thiệu Từ Tâm cười tủm tỉm mà vươn tay: "Mời chị ăn chocolate."
Ôn Chi Hàn nhìn viên chocolate nho nhỏ, dùng giấy màu bạc bạc bao lại, nhìn nhìn Thiệu Từ Tâm.
Trong chốc lát, cô dường như thấy Thiệu Từ Tâm năm đó mặc áo thun màu trắng cùng quần đồng phục màu xanh, trên eo còn buộc áo khoác đồng phục.
Khi đó Thiệu Từ Tâm cũng là như thế, dựa vào bàn, gọi cô là học tỷ, cười nói mời cô ăn chocolate.
Cô còn nhớ rõ nụ cười khi đó của nàng, xán lạn hơn cả ánh hoàng hôn ở chân trời.
"Vậy chị không khách khí."
Ôn Chi Hàn tiếp được viên chocolate.
"Từ từ!"
Thiệu Từ Tâm gọi cô đang muốn thu hồi tay, vội vội vàng vàng đi đến gần cô trong khi móc túi áo, giống biến ảo thuật mà lấy ra vài viên từ túi áo khoác.
Một chút cũng không dư thừa, đưa tất cả cho cô.
"Không khách khí không khách khí, chị ăn hết đi!"
Ôn Chi Hàn nhìn lượng chocolate đột ngột tăng nhiều lên, không biết vì cái gì cảm thấy buồn cười: "Ở đâu mà em có nhiều chocolate như vậy?"
Thiệu Từ Tâm: "Em mua á."
Ôn Chi Hàn: "Hm?"
Không phải nói trong lúc đóng phim nghiêm túc quản lý cân nặng à?
Thiệu Từ Tâm: "Hì, em đây không phải mua xong liền nhớ tới không thể ăn sao, cho nên em chia cho mọi người, dư lại mấy viên này đều là của chị."
"Không biết chị còn có nhớ hay không, trước kia em còn mời chị ăn đấy."
"Tuy rằng nó rất rẻ, nhưng đây chính là quà vặt yêu thích nhất từ nhỏ đến lớn của em, chị đừng ghét bỏ, chờ sau này em lại mời chị ăn cái đắt hơn, đem cái giá chênh lệch này bù lại."
Ôn Chi Hàn bật cười nói: "Không cần bù đâu, cái này là được rồi."
"Chị sẽ từ từ tận hưởng, cảm ơn học muội."
Thiệu Từ Tâm vui vẻ, xoay người chuẩn bị đi tắm rửa.
Nhưng vào lúc này Dung Nhã gọi điện thoại tới, bắt máy, lại là chuyện chương trình tạp kỹ vợ chồng.
"Từ Tâm, bên kia lại liên hệ chị, bọn họ nói để em cùng Ôn tổng nhà em lại suy xét một chút, chuyện tiền sẽ thương lượng kỹ."
Thiệu Từ Tâm vừa nghe câu cuối cùng kia, ánh mắt không tự giác liền liếc về phía đương sự.
Ôn Chi Hàn đem chocolate nhẹ nhàng đặt ở trên giấy, vừa nhấc đầu liền phát hiện nàng đang nhìn chính mình: "?"
Thiệu Từ Tâm cùng Dung Nhã nói hai câu, trước treo điện thoại.
Nếu đương sự ở chỗ này, vậy không bằng trực tiếp hỏi đương sự.
Lúc này nếu là lời cự tuyệt kia từ chính Ôn tổng, các nàng không thể nhận lời mời lần thứ ba.
"Ôn tổng," Thiệu Từ Tâm chống mặt bàn, rũ mắt nhìn Ôn Chi Hàn: "Em có một vụ làm ăn, ngài muốn nghe một chút không?"
"Vụ làm ăn gì?" Ôn Chi Hàn ngẩng mặt.
"Có một chương trình tạp kỹ vợ chồng muốn mời chúng ta tham giam chương trình của bọn họ."
"Mỗi tuần quay chụp một ngày, nếu chị nguyện ý suy xét, đối phương nói giá cả sẽ thương lượng kỹ.

Nhưng là tham gia chương trình, không chỉ có đối mặt một đống máy ảnh, chị còn phải ở trước máy ảnh cùng em giả vờ tình cảm, cũng không phải công việc nhẹ nhàng gì."
"Cho nên, chị muốn đi không?"
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực dựa vào lưng ghế: "Khi nào bắt đầu quay?"
Thiệu Từ Tâm nghĩ nghĩ: "Trong vòng năm nay, có lẽ là tháng bốn, tháng năm."
Ôn Chi Hàn nâng đôi mắt nhìn nàng, không nói một lời, như đang suy tư.
Một lát sau, Ôn Chi Hàn mở miệng nói: "Giá cả thương lượng kỹ?"
Thiệu Từ Tâm gật đầu.
"Có thể," Ôn Chi Hàn nói, "Chị đi."
"?"
Thiệu Từ Tâm có chút ngoài ý muốn: "Chị thật sự cứ như vậy mà đáp ứng à? Vì cái gì?"
"Em còn tưởng rằng chị không có thời gian, cũng không thiếu những khoản tiền đó, sẽ lập tức cự tuyệt đấy."
"Là không thiếu," Ôn Chi Hàn ôn nhu lại vô hại mà nói, "Nhưng là muốn thử xem dùng mặt ăn cơm như lời em nói.".