Chương 8: Ngại không?

Không Hẹn Ước

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hôm nay cảnh tay đôi của Kha và Quỳnh rất nhiều, đến khi trời sụp chiều hai người vẫn còn bận tập dợt cho cảnh bị đánh vào buổi tối. Đạo diễn trải một tấm nệm dày màu đen chuyên dụng xuống đất, chị Kha và diễn viên đóng vai xã hội đen kia mải mê tập luyện, Quỳnh ngồi đọc kịch bản mà thấy chị ấy cùng cậu ấy diễn cảnh ngã xuống nệm hơn cả chục lần. Đúng là bà chị kính nghiệp!

Cô đứng lên khỏi ghế của mình, rảo bước lại chỗ chị ấy để hỏi thử xem chị ấy tập dợt xong chưa, cảnh hành động này không phải là quá khó nhưng nói dễ cũng không phải, ít nhất phải tập, điệu bộ làm sao cho khán giả thấy được sự uất ức kiềm nén của nhân vật chính.

"Cho tôi nghỉ một chút đi ạ." Bà chị ba mươi lăm tuổi bĩu môi nói bằng tông giọng hết sức đáng yêu, nếu là bình thường Quỳnh đã sớm nổi da gà đồng loạt, chẳng hiểu sao cô lại thấy hình như cũng có hơi đáng yêu.


Đạo diễn nghe vậy bèn cho phép cả đoàn nghỉ ngơi hai mươi phút, Quỳnh đi lại gần Kha, đưa tay mình ra trước mặt chị ấy để đỡ chị ấy vậy. Khi bàn tay non mềm của chị ấy chạm vào bàn tay cô, cô cảm thấy mình như bị chết đứng, ngay cả kéo chị ấy lên cũng không kéo, báo hại chị ấy dùng lực bàn tay cô để đứng lên không thành, còn kéo cả cô cùng chị ấy té xuống nệm.

Tiếng chị ấy cười giòn giã làm cô cũng ngơ ngẩn theo, chị ấy không ngờ cả hai cùng té như thế này, càng không ngờ hơn đó chính là cô nằm phủ phục trên người chị ấy, rất vô lễ. Nhưng chị ấy không hề đẩy cô ra chỗ khác hoặc là hối cô phải đứng lên nhanh, chỉ cười rồi nằm yên một chỗ, từ góc độ áp sát như thế này, Quỳnh còn cảm nhận được khuôn ngực nho nhỏ của chị ấy bên dưới mình. Vì quá quê nên dây thần kinh của Quỳnh bị chạm mạch, cô chẳng hiểu cô vứt não mình đi đâu khi nói: "Chị ngại không?"


Chị Kha quay mặt lại đối diện với cô, lúc này mặt hai người hoàn toàn đối diện nhau, gần đến mức chỉ còn một chút nữa thôi mũi đã chạm vào nhau rồi. Chị nhìn sâu vào trong đôi mắt cô, giọng nói còn vương ý cười: "Em hỏi chị có ngại không?"

Thôi được rồi! Quỳnh nhận là cô ngại, đôi má của cô bây giờ còn đỏ hơn cả có ai đốt lửa trên đó, hơi thở của cô hiện tại cũng không còn tự nhiên nữa, cô lật đật đứng lên khỏi chị ấy, ấp úng xin lỗi rồi chạy một mạch trối chết. Tự dưng lại lấy một hòn đá to đập vào chân mình, Quỳnh tự thấy rằng mình chán sống rồi.

Nhân viên hậu trường thấy hai người nằm lên người nhau, nói vài lời ái muội rồi Quỳnh chạy đi mất, tối đó trên diễn đàn có tin đồn rằng Quỳnh phải lòng chị Kha, một tin tức như muốn bùng nổ cả diễn đàn. Đạo diễn phải đứng ra thông báo rằng có lẽ hai người diễn quá nhập vai nên mới có tin đồn như thế, đó là một tin tốt, ngay chính bản thân ông cũng không nghĩ chị Kha sẽ có ý gì với Quỳnh.


Mà Quỳnh nghĩ nếu mình ngại đối diện với chị Kha sau tin đồn này sẽ càng khiến chị ấy khó xử hơn, có lẽ nếu cô tránh chị chị sẽ thấy chuyện này cũng có chút đúng, vậy nên cô cư xử như bình thường, vì vốn dĩ cô có phải lòng chị đâu? Trong khi cô tiến thoái lưỡng nan thì chị Kha vẫn rất ung dung, ngày ngày xách túi xách đắt tiền đi làm, tối tối đi xe xịn đi về, cuộc sống có ồn ào thế nào nữa chị cũng chẳng quan tâm.

Chuyện cứ thế trôi đi.

Bên ngoài cửa kính là một Sài Gòn hoa lệ rộng lớn, Trường ấn cô gái vào tấm kính, dùng lực lấn chiếm cả cơ thể ả ta. Cô gái bị ấn người vào tấm kính cảm thấy mình đang bị phô bày ra trước cả thành phố này, từng tất từng tất trên cơ thể đều như đang bị người ta vũ nhục, chứng minh rằng cô chỉ là một cô gái điếm, thứ cô xứng đáng chỉ là như thế.
Tiếng rêи ɾỉ đầy du͙ƈ vọиɠ của cô vang lên, khiến cho Trường cảm thấy khó chịu, hắn đưa tay che miệng cô ta, từng lời hắn nói như rít qua kẽ răng: "Đừng kêu những tiếng rẻ tiền như vậy nữa, tôi không trả thêm cho cô đâu."

Cô gái trong cơn mê man nhưng cũng rất thức thời, ngay lập tức im miệng, trong phòng hiện tại chỉ có tiếng da thịt chạm vào nhau đầy du͙ƈ vọиɠ.

Xong việc, hắn mang chiếc bαo ƈαo sυ đã dùng đi vứt, cô gái kia vội vã mặc lại đồ của mình. Hắn đem một xấp nhiều tờ năm trăm đưa cho cô ta, còn dặn dò: "Đưa dư cho cô đấy, tiền thừa lấy đi mua nước hoa xịn hơn mà dùng, lần sau nếu tôi còn book cô thì đừng để tôi ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền như vậy nữa."

Cô gái vui vẻ đem tiền bỏ vào túi xách, hôm nay coi bộ gặp được khách sộp, chỉ tiếc là lúc hắn đi vệ sinh rồi ngay lập tức trở lại phòng khách, không cho cô một chút thời gian chụp hình khung cảnh ngoài cửa sổ, nếu không cô đã có vài tấm ảnh sống ảo thật đẹp. Chỉ tiếc như thế. Cô không biết hắn ta là ai, cũng rất ngạc nhiên khi được má mì điều đến căn hộ cao cấp như thế này, nếu gặp hắn lần thứ hai nhất định cô sẽ làm tốt hơn lần này.
Nhìn thấy cô gái bán hoa ra khỏi nhà rồi Trường mới dọn dẹp ra về, hắn nhìn điện thoại của mình, hiện tại là chín giờ tối, ắt hẳn vợ hắn vừa về tới nhà và đang tắm rửa. Hắn xuống tầng hầm lấy xe rồi lái xe nhà, vì nhà cũng gần đây nên hắn đi chỉ tầm mười lăm phút là tới. Khi hắn vào tới phòng ngủ thì thấy vợ hắn đang dựa lưng vào thành giường mà đọc sách, gọng kính trên mắt nàng ấy trượt xuống giữa mũi, trông rất đáng yêu, làm hắn nhịn không được mà tiến lên hôn lên má nàng ấy một cái.

Vợ hắn chỉ cười, lật sang một trang sách mới.

Hắn cởi bỏ cà vạt của mình, lục lọi trong tủ lấy một bộ đồ ngủ rồi đi tắm. Khi hắn tắm xong đã hơn mười giờ, vợ hắn đã tắt đèn và đang dỗ mình vào giấc ngủ. Từ lúc cưới nhau đến giờ nàng ấy vẫn luôn ngủ rất đúng giờ và luôn chú ý những gì mình ăn, chưa bao giờ Trường thấy vợ mình thức muộn, hôm nào cũng như hôm nào, luôn sống rất nguyên tắc.
Trường leo lên giường ôm chầm lấy vợ mình, hết hôn lên má rồi lại hôn lên cổ để cầu tình, thế nhưng đáp lại chỉ có một giọng nói lạnh băng bảo hắn dừng lại. Hắn thất tha thất thểu nằm xuống bên cạnh nàng ấy, đưa tay ôm ngang eo rồi cùng nhau vào giấc ngủ.

Lấy nhau đã mười mấy năm nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác vợ hắn hứng thú với chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ, loại chuyện này với nàng ấy là chuyện có cũng được, mà không có càng tốt. Gương mặt thanh lãnh của vợ hắn làm hắn rất mệt mỏi, hắn đã cố, đến mức đã từng phải đi học thêm cách để làm vợ hắn vui lòng, nhưng chưa bao giờ hắn thành công cả.

Hắn yêu, đương nhiên hắn luôn yêu vợ mình, nhưng hắn cảm nhận được rằng cưới hắn là vì vợ hắn đã đến tuổi cưới, và trong khoảnh khắc hắn cầu hôn đó, vừa hay Kha cũng muốn kết hôn.
Nhưng hắn không cần biết, yêu cũng được, không yêu hắn cũng chẳng sao, hắn phải có cô bên cạnh mình. Cuộc sống của hắn phải có cô mới toàn vẹn, hắn có thể yêu và tôn thờ cô như thế, hắn chấp nhận hết tất cả của cô, chỉ cần một điều duy nhất đó chính là cô không nɠɵạı ŧìиɦ.