Chương 4: Nụ hôn đầu nhiễm đầy sắc, dục

Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôi với Thẩm Phong ăn đồ Nhật xong lại dạo qua hiệu sách Hiểu Phong một chuyến, mua mấy quyển sách phụ nữ có thai cần xem. Tôi đặc biệt hỏi người hướng dẫn: “Có sách cho chồng mang bầu không?”

Khóe miệng người hướng dẫn giật giật: “Chồng mang bầu?”

“Chính là chồng của phụ nữ có bầu.” Tôi giải thích như thế.

Thẩm Phong đẩy tôi đi, “Mày cho là vị kia nhà mày có thời gian mà xem loại sách đó sao? Chu Tiểu Kỳ, mày phải học cách tự chăm sóc lấy mình đi.”

Có những giây phút như vậy, lòng tôi thấy chua xót. Lời này, lúc tôi lên đại học, mẹ đã nói với tôi; Tần Chinh hình như cũng đã nói rồi, bây giờ Thẩm Phong cũng nói y như thế, thế giới to lớn như này … không có người sẵn lòng chăm sóc tôi sao?

Mang theo túi sách về đến nhà đã hơn 9h, đèn trong nhà vẫn chưa bật, Tần Chinh còn chưa về. Tôi cất mọi thứ xong xuôi mới gọi điện thoại cho anh.

“Alo?” Điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng mà hơi trầm thấp của anh, tôi nghe một cái là biết anh uống rượu, giọng đã có vẻ ngà ngà say.

“Anh còn chưa về nhà a, khi nào mới về?”

“Hôm nay có đồng nghiệp mới tới, tổ chức ăn cơm bên ngoài, anh về muộn một chút, em cứ ngủ trước đi.” Tần Chinh vừa dứt lời, bên đấy còn có người lớn giọng chen vào, “Tần Chinh, bà xã giục về rồi hả!” Nói xong cười oang oang.

Tôi vội nói: “Em không thúc giục gì anh đâu, anh đừng uống nhiều quá, cứ như vậy nhé.”

Anh đáp lời, cúp điện thoại.

Đàn ông xã giao bên ngoài, phụ nữ cần cho họ chút thể diện. Mẹ tôi trước mặt người ngoài cho ba tôi đến 12 phần mặt mũi, ai ai cũng hâm mộ ba tôi có người vợ văn minh, tiến bộ; có điều khi về nhà thì cái gọi là “nam chủ ngoại, nữ chủ nội” hoàn toàn được chứng minh, tiến một bước qua cửa nhà rồi, mẹ tôi chính là nữ vương, ba tôi phải vâng lời răm rắp.

Đàn ông thành công chinh phục thiên hạ, phụ nữ thành công chinh phục đàn ông. Mẹ tôi nói như thế.

Tôi tắm rửa xong lên giường nằm, lấy mấy quyển sách vừa mua làm sách đọc trước khi ngủ, hiệu quả thôi miên của mấy thứ này khỏi phải bàn, còn chưa có lật sang mặt thứ hai, hai mí mắt tôi đã đánh nhau rồi. Tắt đèn lớn, chỉ mở đèn ngủ nhỏ đầu giường, tôi xem đồng hồ cũng sắp tới 11h, Tần Chinh vẫn chưa về.

Lúc Tần Chinh trở về, tôi đã mơ được một giấc. Mơ thấy tôi sinh con trai, bởi vì đáng yêu quá mà bị người ta bắt cóc, tôi ôm con chạy trốn, bị cả nước lùng bắt. Tôi căm phẫn tột cùng, cái tay bé xíu của con trai ôm chặt cổ tôi, tôi nhảy từ trên tầng 16 xuống, dang cánh bay lượn trên không, con bỗng nói với tôi: “Mẹ, mẹ thật giống siêu trộm Kid nha!” (Vâng, chính là Kid trong Conan đấy ạ)

Sau đó tôi cười sặc sụa mà tỉnh…

“Mơ thấy cái gì mà cười vui vẻ như vậy?” Mặt tôi bị anh ấn ấn, ngón tay kia truyền đến cảm giác lành lạnh, lưu luyến trên mặt tôi.

Tôi ngửi được mùi rượu, mở to mắt đón lấy con ngươi đen láy của Tần Chinh, trong mắt lấp lánh. Anh không bật đèn lớn, vẫn chỉ có một ngọn đèn ở đầu giường, cởi áo khoác, chỉ mặc sơmi trắng, cà vạt bị tuột ra, mở ba nút áo, lộ ra xương quai xanh mê người, trên mặt vì đã ngà ngà say mà hơi phiếm hồng.

Tôi nuốt nước miếng, nói: “Em mơ thấy mình ôm con chạy trốn …”

Anh cười khẽ, nâng tay day thái dương, "Cả ngày chỉ nghĩ lung tung.”

Anh đã hơi ngà ngà say, nếu không bình thường sẽ không cười mê hoặc đến như vậy …

“Anh đi tắm đi, để em pha trà giải rượu.” Tôi định ngồi dậy, lại bị anh đè xuống, hai tay giữ chặt đầu vai tôi, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ ngà ngà say kia từ từ tới gần, bốn mắt nhìn nhau, cả người tôi cứng ngắc.

“Chu Tiểu Kỳ…” Anh tì vào trán tôi, hơi thở nóng hổi, giọng như thì thầm, hơi khàn đục, như là móng mèo cào nhè nhẹ vào lòng người ta, tôi nghe được bỗng thấy phơi phới, khóe miệng cong lên, hớn hở đáp lời: “Em đây.”

“Anh biết." Anh cúi đầu, ấn nhẹ lên môi tôi. Người lạnh lùng đến gần như cay nghiệt giống anh, mà lại có đôi môi ấm áp lạ thường. Tôi không chịu nổi bị sắc đẹp quyến rũ, hôn lại anh.

Là lưỡi của một kẻ sành ăn, nó có khả năng phân biệt cực tốt. Tôi thở không ra hơi nghĩ: Nụ hôn này có vị rượu vang này, có vị bia này, khỉ thật, còn có vị trà Vương Lão Cát (1) nữa chứ!

Anh cắn cắn đầu lưỡi tôi, giọng bực bội nói: "Tập trung”

Tôi: "..."

Tay tôi đặt trên lưng anh, suýt chút nữa đã cởi xong áo sơ mi của anh rồi, anh lại lặng lẽ dừng lại, rời khỏi môi tôi, khàn giọng nói: “Em ngủ đi, anh đi tắm.”

Đàn ông không chịu trách nhiệm a …

Tôi rúc vào trong chăn, nước mắt đầm đìa mà cắn chăn. Khiêu khích người ta như thế rồi lại bỏ đi tắm…

Trong phòng tắm truyền đến tiếng xối nước ào ào, tôi bị cái hôn nóng bỏng kia kích thích, cơn buồn ngủ bay sạch, nghĩ lại nụ hôn đầu tiên của mình, so với bây giờ còn kích thích hơn.

Đầu năm thứ ba đại học, chúng tôi chuyển từ phân hiệu về trụ sở chính của đại học X. Khi đó Vệ Dực đã xuất ngoại, toàn thế giới đều biết Chu Tiểu Kỳ tôi sau khi đá Vệ Dực lại điên cuồng theo đuổi Tần Chinh. Tôi thành kẻ thù chung của đám nữ sinh, còn Tần Chinh anh lại thành người bị hại. Hôm Halloween, theo lệ cũ, các viện phân thành từng đôi từng đôi, hóa trang diễu hành cũng có. Thẩm Phong sắm vai nữ phù thủy, tôi bị Thẩm Phong hóa trang thành Thần Chết, cả người đen tuyền, tay cầm lưỡi hái, mặt mũi hung ác.

Loại hoạt động vừa vô bổ vừa náo nhiệt như thế này Tần Chinh chưa bao giờ tham gia, nhưng năm đó tôi lại nhìn thấy Tần Chinh, cả người giả dạng Ma cà rồng; tôi cực kỳ hứng thú chạy đến trước mặt anh, anh liếc tôi một cái, không nói lời nào xoay người đi mất. Tôi tinh ý phát hiện ra anh đã uống rượu, thấy anh hơi khác thường, sợ là anh bị cái gì nhập vào người rồi, vội vàng đuổi theo. Hồ trong trường chúng tôi có một truyền thuyết, mỗi năm đều dìm chết một người, năm ấy còn chưa đủ chỉ tiêu, nên ai ai đều có nguy cơ.

Tôi đi theo một đường, tận đến chỗ yên tĩnh không người anh mới dừng chân quay lại nhìn tôi, đèn đường ánh lên vẻ mặt kỳ quái của anh. “Chu Tiểu Kỳ, sao cậu vẫn đi theo tớ?”

“Cậu vẫn ổn chứ..." Tôi nuốt nước miếng nhìn anh, lòng nghĩ chắc anh thật đã bị quỷ ám rồi, tôi phải làm thế nào mới đuổi được quỷ đây.

Tần Chinh nhìn tôi bối rối một lúc, lại xoay người tiếp tục đi về phía trước. Tôi nôn nóng, vượt lên hai bước giữ anh lại: "Cậu rốt cuộc muốn đi đâu?”

Anh giãy tay ra, sa sầm giọng nói: “Liên quan gì đến cậu?”

“Đồng hương, cậu nói câu này thật thiếu suy nghĩ!” Tôi lại cố sống cố chết níu anh lại, “Cậu còn trẻ, còn tuổi xuân phơi phới, đừng nghĩ quẩn!"

Anh quay đầu liếc tôi một cái, "Nghĩ quẩn?” Lập tức cười lạnh, “Nghĩ thông rồi thì làm sao?”

Thiên tài cũng có phiền muộn của thiên tài a! Tôi vô sỉ tự thấy thỏa mãn một chút, lại khuyên bảo anh, “Nghĩ thông rồi, tớ mời cậu đi ăn lẩu cay."

Từ lúc anh quen tôi, trên khuôn mặt anh tuấn kia chưa bao giờ xuất hiện vẻ co giật không hợp chút nào với cái khí chất núi băng như vậy.

“Chu Tiểu Kỳ…” Anh như là khẽ thở dài một hơi, không nói nữa.

Anh ngồi lên cỏ, tôi cũng nơm nớp lo sợ ngồi xuống bên cạnh, tỉ mỉ đánh giá hóa trang của anh, mới phát hiện không phải là Ma cà rồng, chỉ là cả người mặc tây trang màu đen mà thôi. Sắc mặt anh tái nhợt, môi lại đỏ bừng, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú, nhìn qua quả thật có vài phần giống diễn viên trong “Phỏng vấn Ma cà rồng”. (Là Brad Pitt với Tom Cruise đấy ạ :X)

Tần Chinh nhắm mắt lại, dựa lưng vào thân cây, hơi ngẩng đầu, mi tâm nhíu chặt, lúc lâu sau mới từ từ giãn ra, khẽ gọi một tiếng: “Chu Tiểu Kỳ…”

Tôi vội sáp lại gần, ngồi chồm hỗm bên cạnh anh: “Tớ đây.”

Anh đột nhiên mở to mắt, vươn tay nắm lấy eo tôi, trong đôi con ngươi đen láy trong suốt mà thâm trầm lóe ra chút cảm xúc khác thường, từ từ tới gần, từ từ dịu lại, trong giọng nói dẫn theo chút mê hoặc.

“Cậu thích tớ phải không?”

Tôi ngây ngốc nhìn anh, là đồng hương, đương nhiên là thích rồi, cho nên cũng không nghĩ nhiều, liền gật gật đầu.

Môi mỏng anh khẽ nhếch, tay phải giữ gáy tôi, ngẩng đầu ngậm chặt môi tôi. Tôi dường như nghe được trong đầu nổ vang một tiếng, hơi thở nóng rực của anh chiếm giữ toàn bộ các giác quan của tôi, cái tay ấn trên gáy đẩy tôi tới gần, tay kia thì dao động trên lưng.

“Tần ..” “Tần Chinh, tớ cảm thấy hình như có chút không thích hợp -- lời này tôi không thể nói hết, anh xoay người đặt tôi nằm trên cỏ, lại khiến cái hôn kia sâu hơn nữa.

Ma cà rồng cưỡng hôn thần chết, thực nặng gu a! =))

Cuối cùng, khả năng suy xét của tôi mất sạch, môi lưỡi bị hôn đến phát tê, hai má anh nóng bừng dán bên cổ tôi, hơi thở nóng rực phả vào sau tai, tôi nghe anh lặng lẽ thở hổn hển, tay chân tê dại. Lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là thích thực sự.

Anh phủ trên người tôi, đè lên tôi chả biết thương hương tiếc ngọc tí nào, tôi khó thở, đẩy đẩy anh. “Đồng hương … Cậu đè tớ đau rồi!”

Anh cười khổ một tiếng, trở mình, nằm nghiêng ôm lấy tôi, cằm dựa vào vai tôi, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Chu Tiểu Kỳ, em thắng rồi.”

“Gì?” Tôi mờ mịt nhìn anh.

Cái tay vòng trên lưng tôi hơi buộc chặt, khiến tôi càng dựa sát vào ngực anh hơn. "Chúng mình ở bên nhau nhé."

Anh nói cứ như là ban ân huệ cho tôi vậy …

Tôi ngẩn ngơ nhớ tới hồi năm thứ hai đại học, lúc tôi cùng anh ăn cơm đã tức giận mà nói: “Bọn họ đều bảo tớ theo đuổi cậu!”

Anh thản nhiên uhm một tiếng, cũng chả tỏ vẻ gì, sau nghĩ lại, sợ là trong lòng anh cũng nghĩ như vậy rồi, còn tưởng là tôi vừa phóng khoáng còn ra vẻ rụt rè.

Cho nên khi anh dùng cái loại thái độ rủ lòng thương, cứu tế người nghèo như này mà nói với tôi "Chúng mình ở bên nhau nhé”, tôi thật muốn nói một câu “Tớ chỉ coi cậu là đồng hương thôi, giữa con trai với con gái không thể có tình bạn thuần khiết sao?”

Tôi há miệng thở hổn hển, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, khóe mắt ửng hồng, con ngươi đen láy, mũi cao thẳng, còn có đáy mắt như ẩn chứa tình cảm dịu dàng, tôi bị sắc xông lên tim rồi, tim đập thình thịch, nảy thất điên bát đảo, lắp bắp nói” “Hả … Vậy, vậy được thôi…”

Hôm sau, khi anh nắm tay tôi bước vào nhà ăn, không khí trong canteen ngưng đọng mất ba giây, sau đó đồng loạt phát ra tiếng tâm hồn các thiếu nữ bị vỡ vụn.

Liều chết theo đuổi, bám riết không tha, vứt hết thể diện trở thành chiêu bài của tôi, cho dù từ đầu tôi chẳng ôm cảm tình bất thường gì với anh cả, nhưng nhiều người nói, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân. Lời nói dối lặp lại một nghìn lần sẽ thành chân lý, sau rồi, tôi cũng bắt đầu thực sự nghĩ rằng, kỳ thật năm 2 năm đầu đại học kia, tôi thực sự là đã theo đuổi Tần Chinh, chứ không phải đơn thuần là thể hiện tình đồng hương chi cả.

Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu mọc xanh a …

Cạnh mình hơi hơi trầm xuống, mùi sữa tắm át đi mùi rượu, tôi quen thói lại lăn một vòng, chui vào trong lòng anh.

Đồng hương cứ như thế mà biến thành ba của con mình a …

Hình như, cũng không tồi.