Chương 164: Lâm Truy vương phi

Khôn Ninh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hôm đó Khương Tuyết Ninh ngồi buồn xo trong rạp hát đến mờ tối, Tiêu Định Phi ngày thường tay chân không yên hay đùa nghịch với nàng nay cũng không dám trêu vào, chỉ lặng lẽ đặt hạt dưa đậu phộng tách vỏ sạch sẽ bên tay nàng.

Nhưng Khương Tuyết Ninh không ăn tí gì.

Cho đến khi mặt trời khuất bóng phía tây, nàng đứng lên như thể cuối cùng cũng quyết định điều gì đó, đi ra ngoài.

Tiêu Định Phi vô thức hỏi một câu: “Đám sĩ tử Ông Ngang bên ngoài và lũ khất cái bên đường còn cần tiếp tục quản không?”

Khương Tuyết Ninh đáp: “Sao lại không?”

Tiêu Định Phi sững lại: “Nhưng chuyện này đã…”

Khương Tuyết Ninh lại nói: “Nàng ta khiến ta khó chịu, ta cũng không để nàng ta yên bình.”

Tiêu Định Phi cuối cùng im lặng không nói gi nữa, dõi theo cho đến khi nàng ra khỏi rạp hát.

Triều đình trên dưới hôm qua còn đàm luận phải tra kĩ chuyện Tiêu thị, hôm nay không ai không kinh ngạc trước tin tức Tiêu Xu được phong phi: Vào thời khắc mấu chốt nơi đầu sóng ngọn gió này, vậy mà hoàng thượng lại phong phi cho Tiêu Xu – người đang ở giữa vòng xoáy, há chẳng phải muốn công khai thiên vị Tiêu thị, thiên vị Tiêu Xu sao?

Nhưng xẩm tối liền truyền ra tin mới.

Chiết tử (sổ con) tố giác Định Quốc công Tiêu Viễn của Hộ bộ thị lang Khương Bá Du được đưa vào Nội các, qua thương nghị của quần thần, quyết định tra lại cẩn thận án ngân lượng cứu trợ thiên tai Cán Châu.

Lần này văn võ bá quan đều không hiểu nổi: Nói hoàng đế xử theo công đạo, thì hắn lại phong phi cho Tiêu Xu trước; nói hoàng đế thiên vị, thì hắn cho tra lại án ngân lượng cứu trợ thiên tai Cán Châu không vị nể chút nào.

Đến cả bản thân Tiêu Viễn cũng nghĩ mãi không hiểu, vì thế cảm thấy bất an.

Chỉ có Khương Tuyết Ninh là lờ mờ đoán được chút gì đó.

Giường của đế vương, kỵ nhất là người khác say ngủ.

Nếu Tiêu Xu không đáng tin, không nên tin, Thẩm Lang không thể nào phong phi cho nàng ta. Suy ngược từ tâm tư hoàng đế, một quý nữ xuất thân thế gia đại tộc, phải làm sao mới đạt được sự tín nhiệm của hoàng đế?

Đáp án chỉ có một: Tự chặt vây cánh, vạch rõ giới hạn.

Khi Tiêu Xu tình nguyện vứt bỏ chỗ dựa xuất thân vốn có, tương đương với việc nàng buông bỏ toàn bộ vũ khí của mình, cũng giải trừ được uy hiếp với đế vương. Từ đây về sau, vinh nhục của nàng phụ thuộc hoàn toàn vào nam nhân bên gối, chỉ có thể cùng tiến cùng lui với hắn, chung sống chết!

Với Thẩm Lang mà nói, một là có thể hầu hạ trên giường, hai là có thể giúp hắn đánh đổ Tiêu thị.

Hơn nữa mỹ nhân bậc này, hắn có lí do gì để từ chối đây?

Trong lòng Khương Tuyết Ninh cười nhạt, lúc trở về Khương phủ nghe nói Mạnh thị vô cùng vui vẻ, gọi Khương Tuyết Huệ vào phòng mình nói chuyện cả buổi chiều. Nghĩ cũng biết, Tiêu Xu vốn cũng sắp tham gia tuyển chọn Lâm Truy Vương phi lại bỗng nhiên nhập cung phong phi, như vậy thì đối thủ lớn nhất của Khương Tuyết Huệ không còn nữa, mà Thẩm Giới đã có ý với Khương Tuyết Huệ từ trước, có lẽ chuyện tuyển phi đã nắm chắc chín phần mười thành công.

Nàng cũng lười đến đó góp vui.

Hôm sau khi trời còn chưa sáng, trên dưới toàn phủ đã bận rộn lu bù, cách một khoảng sân còn nghe thấy tiếng các nha hoàn trang điểm, chuẩn bị ăn vận cho Khương Tuyết Huệ, thi thoảng có người làm việc tay chân chậm chạp còn bị Mạnh thị trách mắng.

Khương Tuyết Ninh nằm trên giường làm biếng nhân tiết trời dễ chịu, nhìn chằm chằm vào đỉnh màn thêu kín mẫu đơn trắng, lại nhớ đến ngày này kiếp trước…

Trong phủ cũng tất bật như vậy.

Có điều người bày đủ kiểu trâm cài giữa đám người khi ấy, là nàng. Tuy Mạnh thị cũng tới phòng nàng, nhưng thần sắc vui vẻ trông có ít nhiều miễn cưỡng, đặc biệt là khi nàng nhìn sang với vài phần được nuông chiều mà buông thả, sắc mặt Mạnh thị càng khó coi hơn. Khương Tuyết Huệ chỉ đứng bên cạnh Mạnh thị, thâm sâu nhìn nàng.

Lúc ấy nàng vô cùng đắc ý, vì Khương Tuyết Huệ căn bản không biết rằng ở trong cung nàng đã thấy chiếc khăn thêu đó, cố ý mạo danh thay thế nàng ấy, nên mới có cơ hội hôm nay.

Khương Tuyết Huệ cướp đi tình thân của nàng, thì nàng cướp đi tình yêu của Khương Tuyết Huệ.

Bất kể thế nào nàng cũng không muốn họ được yên lành.

Nhưng hành hạ người khác, chẳng phải là hành hạ chính mình hay sao?

Tuy Thẩm Giới là quân tử tuấn tú dịu dàng nho nhã, mang trên mình vẻ đa tình của văn nhân, nhưng so với nam nhân khác trong thiên hạ, cũng chẳng phải kẻ si tình gì. Hoặc cũng có thể là do dần dần phát hiện nàng không phải người ban đầu khiến hắn rung động? Hai năm đầu tân hôn hòa hợp, gắn bó keo sơn, có thể dễ dàng dỗ ngọt khiến hắn không muốn rời khỏi nàng; nhưng sau khi đăng cơ, triều thần chỉ trích, thái hậu gây sức ép, cất nhắc tuyển người mới, Tiêu Xu nhập cung, cuối cùng thay thế người cũ, chỉ còn duy trì chút tình nghĩa ngoài mặt với hoàng hậu là nàng.

Thứ cướp được cuối cùng chẳng thuộc về mình.

Thứ Khương Tuyết Huệ có, chưa chắc nàng đã thích.

Nằm thật lâu, Khương Tuyết Ninh mới trở dậy.

Cũng không phải đi xem Khương Tuyết Huệ thế nào, mà hôm nay vừa khéo là ngày nghỉ luân phiên của các thái giám trong cung, nàng muốn đi tìm một người.

Tiêu Xu trở thành hoàng phi, kế hoạch ban đầu không thể dùng nữa.

Thời gian còn lại cho nàng không nhiều.

Rửa mặt xong ra khỏi sân viện của mình, Khương Tuyết Ninh bắt gặp Khương Tuyết Huệ hiếm khi trang điểm diễm lệ ở phía bên kia được rất nhiều nha hoàn vây quanh, khuôn mặt thanh tú cùng lớp trang điểm tinh tế, trông nàng thật đoan trang trầm tĩnh.

Tay cầm khăn tơ tằm thêu khương hoa (hoa gừng) đỏ ở góc khăn.

Khương Tuyết Ninh nhìn thoáng qua nàng, thấy Mạnh thị cũng ở bên cạnh, dứt khoát không thèm chào hỏi lấy một tiếng, thẳng thừng lướt qua.

Kiếp này nàng đã thay đổi rất nhiều điều: Mối quan hệ với Tạ Nguy, cái thai của Ôn chiêu nghi, thịnh suy của Yến thị nhất tộc, người được chọn làm Lâm Truy vương phi, thời gian Tiêu Định Phi vào kinh…

Vậy, cớ sao nàng không thể cứu Thẩm Chỉ Y?

Người đời như Mạnh thị, Khương Tuyết Huệ hay Thẩm Giới, cho dù hôm nay tuyển phi, cũng không cảm thấy có gì quá khác biệt với hôm qua hay ngày mai. Nhưng với Khương Tuyết Ninh mà nói, mỗi một ngày của nàng, đều tranh đấu sống chết với số mệnh đã định, không chịu cúi đầu nhận thua!

*

Hôm nay Trịnh Bảo nghỉ phép.

Từ khi được sư phụ Vương Tân Nghĩa nhìn trúng, điều đến hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, địa vị của hắn trong cung đã không còn như ngày trước. Cũng không phải hắn ham mê tiền bạc, mà trong cung vốn là như vậy, nếu người khác hiếu kính mà ngươi không chịu nhận, thì sẽ trở thành mục tiêu bị công kích, khó tránh khỏi bị kiêng dè phòng bị. Vì vậy tuy thời gian làm hầu hạ ở cung Càn Thanh không lâu, nhưng cũng tích cóp được không ít ngân lượng.

Bảy phần gửi về nhà, để mẫu thân lo liệu sính lễ cưới gả cho huynh đệ.

Ba phần để lại cho mình, cuối cùng chuyển nhà đến một tiểu viện ở ngõ Tam Lý.

Từ hôm nhìn thấy Tiêu Xu vào cung Càn Thanh, trong lòng Trịnh Bảo đã lờ mờ có dự cảm, vì vậy hôm nay nghỉ phép cũng không ra ngoài dạo như mọi khi, mà ngồi ở dưới mái hiên đợi.

Quả nhiên, sương sớm vừa tan, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Hắn đứng dậy đi ra mở cửa.

Khương nhị cô nương khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đó đứng trước cánh cửa mộc mạc nhà hắn, khoác chiếc áo choàng không tay màu tím thẫm, đáy mắt tĩnh lặng như tuyết đêm thâu, vừa trong sáng vừa mang nét lạnh lẽo nhàn nhạt, khi nàng nhìn sang khiến lòng người thư giãn, như thể mọi tạp niệm đều bị quét đi sạch sẽ.

Trịnh Bảo tránh sang một bên.

Khương Tuyết Ninh thu áo lại, nhưng vẫn không bước vào trong, chỉ nhìn hắn nói: “Ta tới xin ngươi báo ân.”

Trịnh Bảo ở nhà chỉ mặc áo viên lĩnh xanh nhạt đơn giản, môi hồng răng trắng, nghe thấy vậy thì hơi ngẩn ngơ.

Khuôn mặt thanh tú của hắn khiến người ta nhớ đến mưa bụi Giang Nam hiện lên mấy phần linh khí.

Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo thấu suốt của hắn, thế là chầm chậm cụp mắt, áp xuống một tia hổ thẹn, gần như tàn nhẫn nói: “Xin lỗi. Hôm đó trước Khôn Ninh cung, người thực sự mở miệng cứu ngươi, là Trưởng công chúa điện hạ. Nhưng liệu có thể xin ngươi báo ân không?”

*

Là một Lâm Truy Vương thường ngày được hoàng đế tín nhiệm đến nỗi suýt lập làm Hoàng thái đệ, Thẩm Giới muốn tuyển phi, chắc chắn là chuyện trọng đại bậc nhất mùa xuân năm nay sau khi đón Tết, chỉ dưới việc Trưởng công chúa hòa thân.

Trong cung đã bắt đầu bận rộn từ lâu.

Tuy chuyện này do Trịnh hoàng hậu đích thân lo liệu, nhưng vốn là chuyện gì cũng phải báo cho Tiêu thái hậu biết, hôm nay cũng nên do thái hậu chủ trì đại cục. Có điều hôm qua Tiêu Xu được phong phi, sau khi tin tức được truyền ra, chẳng biết tại sao Tiêu thái hậu giận tím mặt, nổi trận lôi đình, còn tức đến nỗi đổ bệnh. Tiêu Xu vào thăm nom, cũng bị đuổi ra ngoài. Người linh thông tin tức trong cung đều cảm thấy chuyện này không bình thường, lén lút bàn luận lan truyền những tin đồn vô căn cứ.

Trong lòng Trịnh hoàng hậu cũng ngờ vực.

Nhưng với nàng mà nói đây là một cơ hội vô cùng tốt, khó khăn lắm nàng mới được chủ trì đại cục, nếu làm tốt, lại lọt vào mắt xanh của hoàng đế, cũng có thể đoạt lại quyền làm chủ lục cung từ tay Tiêu thái hậu một cách hợp lẽ.

Vì vậy Trịnh hoàng hậu còn tận tâm tận lực hơn lúc trước.

Trữ Tú cung được đặt làm nơi tuyển phi, các cung nhân đã dẫn người nhập cung từ sáng sớm, dù gì hoàng thất tuyển người, những thứ cần kiểm tra cũng không ít, đến ải cuối cùng mới để những người đợi tuyển đến trước mặt mọi người, định đoạt kết quả.

Thẩm Giới nhập cung, phải đi bái kiến thái hậu và hoàng đế trước.

Vì vậy Trịnh hoàng hậu ngồi ở chủ vị trong Trữ Tú cung, nói chuyện với Ôn Chiêu Nghi sau khi có thai được tấn phong lại còn dưỡng được làn da trắng mềm, ngồi bên cạnh.

Nhưng không ngờ, còn chưa nói được mấy câu, đã nghe thấy giọng nói the thé của thái giám từ bên ngoài vang lên: “Hiền phi nương nương tới…”

Mí mắt Trịnh hoàng hậu và Ôn chiêu nghi cùng giật lên.

Nâng mắt nhìn lại, Tiêu thị đại tiểu thư lúc trước còn là thư đồng Ngưỡng Chỉ Trai, giờ đây mái tóc đen vấn cao, cài hai chiếc kim bộ dao, mi tâm dán hoa điền trông giống những cánh hoa mai, mặc trên mình bộ cung trang xanh lam như sắc trời thêu ánh kim bước từ ngoài vào, tuy không có thần thái kiêu ngạo bức người, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác vênh váo hung hăng.

Trong cung luôn luôn có người mới thế chỗ người cũ, huống hồ đương kim thánh thượng còn là người có mới nới cũ nhất?

Tuy Trịnh hoàng hậu cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng gặp loại chuyện này nhiều rồi, biểu cảm ít nhiều vẫn giữ được, chẳng qua trong lòng xem thường Tiêu Xu đường đường là quý gia tiểu thư lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.

Ôn chiêu nghi thì khó chịu hơn thế nhiều.

Đến bản thân mang thai trước đó nàng còn không biết, cũng không có thái y nào nói với nàng, đủ biết rằng cả hậu cung này đều nằm trong tay người khác. Còn về “người khác” là ai, thì trong lòng ai chẳng biết? Bây giờ Tiêu thái hậu đổ bệnh, chất nữ của bà ta lại nhập cung, còn vừa được phong đã lên đến phi vị! Tuy trong bụng nàng mang long chủng, nhưng cũng chỉ mới tấn lên chiêu nghi, nghĩ đi nghĩ lại quả thực khó mà chịu nổi.

Vì thế vừa gặp Tiêu Xu, sắc mặt nàng đã không tốt cho lắm.

Trong cung ngoài cung toàn là những lời bịa đặt đồn đoán, há Tiêu Xu có thể không biết?

Nhưng trong lòng dù căm hận đến đâu, thì người đưa ra quyết định vẫn là bản thân nàng.

Nàng tự lựa chọn, cũng buộc mình mắt điếc tai ngơ: Bất luận ra sao, nàng cũng đã đạt được mục đích của mình, thậm chí trong vòng một đêm liền trở thành sủng phi của hoàng đế, người khác ngoài đàm tiếu thì có thể làm gì được nàng?

“Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Tiêu Xu trước kia thân phận không tầm thường, hành lễ với hoàng hậu vô cùng qua loa đơn giản, bây giờ vẫn không để hoàng hậu vào mắt như vậy, hơi khom người hành lễ rồi thôi.

Hoàng hậu cười miễn cưỡng, không tiện nói gì nhiều: “Giờ nên gọi là Hiền phi muội muội rồi.”

Ôn chiêu nghi lạnh lùng bĩu môi, bàn tay xoa cái bụng đã nhô lên của mình, cố tình không đứng dậy, lười biếng nói: “Theo lý ta nên hành lễ với Hiền phi nương nương, nhưng bụng mang dạ chửa, thai này của ta rất yếu, không dám giày vò, mong Hiền phi nương nương thứ lỗi.”

Tiêu Xu cười: “Không sao, sau này lại thỉnh an là được.”

Ôn chiêu nghi chỉ cách phi vị có một bước, chỉ cần thuận lợi hạ sinh hoàng tử, thì vị trí quý phi không chỉ là lời nói suông; dù sinh hạ công chúa, thì phi vị cũng là hợp tình hợp lẽ, đâu còn cần phải hành lễ với Tiêu Xu?

Lời của Tiêu Xu nghe thì bình thường, nhưng ý tứ lại cực kì độc ác!

Sắc mặt Ôn chiêu nghi lập tức biến đổi, năm ngón đặt trên tay vịn đã nắm chặt lại, suýt nữa bùng phát cơn giận.

Trịnh hoàng hậu vội vã giảng hòa, cười hỏi: “Hiền phi muội muội được phong phi đột ngột, cung điện theo phân vị cũng đang chuẩn bị, chúng ta còn chưa kịp gặp mặt nữa. Chỉ là hôm nay tuyển vương phi cho Lâm Truy vương điện hạ ở Trữ Tú cung, không biết Hiền phi muội muội đến đây là vì?”

Bên cạnh sớm đã có cung nhân mang ghế tới.

Tiêu Xu chậm rãi ngồi xuống rồi mới nhàn nhạt đáp: “Thánh thượng công vụ quấn thân, lại không an tâm chuyện tuyển phi cho Lâm Truy vương điện hạ, ta bèn tự xin tới xem xét thay thánh thượng, hoàng hậu nương nương không để bụng chứ?”

Tự xin.

Trịnh hoàng hậu bị nghẹn một hơi, không biết mình nên nói gì, một lúc sau mới miễn cưỡng cười lên, nói: “Được thánh thượng quan tâm, tất nhiên không còn gì tốt hơn.”

Tiêu Xu khẽ cười, không nói gì thêm.

Một lúc sau, Lâm Truy vương Thẩm Giới thỉnh an hoàng đế thái hậu xong, tới Trữ Tú cung, mặc trên mình áo mãng bào màu trắng trăng non, thắt lưng treo ngọc trụy, khuôn mặt cũng nho nhã hiền hòa như ngọc, tuy nhiên sắc mặt không được tốt cho lắm.

Hắn đi vào nhìn thấy Tiêu Xu, cũng sững lại một chút.

Nhưng trong đầu toàn là những lời răn dạy quở mắng của hoàng huynh và đặc biệt là thái hậu, nên cũng lười để ý, sau khi hành lễ với hoàng tẩu, liền ngồi xuống.

Lúc này cung nhân mới dẫn quý nữ các phủ chờ tuyển vào, số người còn lại sau vòng sơ tuyển không nhiều, sáu người một hàng, trong số đó cũng có nhiều thư đồng ở Ngưỡng Chỉ Trai trước kia.

Khương Tuyết Huệ, Trần Thục Nghi, Diêu Dung Dung, còn cả….

Phương Diệu với khuôn mặt xoắn xuýt.

Phụ thân nàng là khâm thiên giám, nàng lại từng làm thư đồng ở Ngưỡng Chỉ Trai, nên tất nhiên được vào danh sách chờ tuyển vương phi.

Phương Diệu thấy chuyện này không liên quan đến mình cho lắm, cũng chỉ đi cho có.

Nhưng đúng là không nên chút nào, cũng chẳng biết trong cung bị làm sao, mà bắt bọn họ sáng sớm đã phải vào cung. Vì vậy sau khi được nha hoàn chỉnh trang thúc giục ra ngoài, nàng bấm tay tính toán, giờ mão ba khắc, tốt thì không tốt, xấu cũng không xấu, âm dương giao nhau còn chưa dứt, là lúc tà ma hoành hành vô số kể, tuyệt đối không phải giờ đẹp để xuất phát.

Đến trước cửa cung, lại thấy ánh sáng sắc xanh ở phía đông nam.

Phương Diệu không kìm được lôi tiền đồng giấu trong tay áo của mình ra bói một quẻ, lại bói ra điềm xấu cho bản thân, nhất thời sợ hết hồn, hận không thể lập tức quay đầu về phủ, chỉ sợ lần này gặp phải họa sát thân.

Nàng đứng giữa Khương Tuyết Huệ và Trần Thục Nghi, so với hai vị tiểu thư xuất thân thư hương thế gia hôm nay ăn mặc rực rỡ, tuy nàng cũng mặc một bộ váy màu vàng nhạt vẩy hoa văn màu mực xinh đẹp, thoa phấn hai bên má, môi son đỏ, nhưng dưới sự đối lập như thế không hề hút mắt chút nào.

Bước vào nhìn thấy Tiêu Xu ngồi bên trên, trong lòng Phương Diệu thầm kêu lên một tiếng.

Mọi người vốn là bạn học ở Phụng Thần điện, chớp mắt mông người ta được đính lên cọng lông đẹp mắt thành gà cảnh khổng tước rồi, cũng không biết hôm nay tới làm gì nữa.

Khương Tuyết Huệ thì yên lặng đứng bên cạnh, giữa các ngón tay để lộ ra một góc khăn thêu.

Nàng vừa vào, ánh mắt của Thẩm Giới đã dừng lại ở chỗ nàng.

Thái giám bên cạnh bê tới một cái khay được sơn màu bên trong có để một chiếc vòng ngọc trắng như tuyết, hắn cầm lấy đứng lên, định đi về phía Khương Tuyết Huệ.

Ôn chiêu nghi tức thời nở nụ cười.

Song Tiêu Xu nhìn thấy lại cười khẩy, nhàn nhạt nhắc nhở: “Thánh thượng đã nói, điện hạ tuyển phi, là để nối dài huyết mạch hoàng thất, chính phi muốn được nhập vào gia phả hoàng tộc, phải có phẩm chất đoan trang, thân thế trong sạch.”

Bước chân Thẩm Giới khựng lại.

Hắn nhìn Khương Tuyết Huệ nghe lời cụp mắt đứng ở đó, nhớ về ngày mưa ấy, hắn hẹn gặp Yến Lâm, cưỡi ngựa đi trước lại suýt nữa va vào xe ngựa của người khác, khó khăn lắm mới kéo cương ngựa lại được, thì không cẩn thật làm bùn bắn lên khắp người.

Cô nương ngồi bên trong cũng bị kinh sợ.

Hắn tưởng nàng sẽ truy cứu.

Không ngờ chỉ một lát sau, một cánh tay nhỏ thon đều vươn ra, đưa cho hắn chiếc khăn thêu, chỉ nhỏ giọng cười khẽ: “Đa tạ công tử cứu giúp, lau mặt trước đi thôi.”

Hôm đó gặp Yến Lâm, vậy mà hắn lại thất thần trong phút chốc.

Yến Lâm bèn hỏi hắn có chuyện gì.

Hắn kể sự việc ra, Yến Lâm liền muốn xem chiếc khăn tay ấy, ánh mắt lóe lên suy ngẫm một lúc rồi nói với hắn, ngươi nhìn khương hoa đỏ này đi, cô nương ngồi xe ngựa trên đường kia hẳn là Khương gia cô nương.

Thẩm Giới liền hỏi, đại cô nương hay là nhị cô nương?

Yến Lâm trợn ngược mắt nói, Ninh Ninh là của bản thế tử, người ấy của điện hạ chắc chắn là Khương gia đại cô nương.

Thực ra đã trôi qua lâu, tiếng cười khẽ đó hắn đã chẳng còn nhớ được bao nhiêu, chỉ còn lại đoá khương hoa đỏ thêu trên khăn tay còn giữ lại.

Thẩm Giới nghĩ, nếu tuyển vương phi, nên chọn người đã từng khiến mình rung động.

Nhưng vì sao lại cứ không thể được như mong muốn?

Chuyện Khương gia nhị cô nương ở Thông Châu lúc trước đã lan truyền xôn xao, liên lụy danh tiếng những cô nương khác của Khương thị cũng không được tốt, nếu không hôm nay hắn đã không cần thiết phải chịu lời trách mắng của mẫu hậu và hoàng huynh, trực tiếp chọn Khương Tuyết Huệ…

Khương Tuyết Huệ từng cứu Ôn chiêu nghi, Ôn chiêu nghi đương nhiên sẽ thiên vị nàng hơn, cũng hi vọng Khương Tuyết Huệ được tuyển, sau này giúp sức cho mình. Nhưng một câu của Tiêu Xu ngồi bên cạnh nói câu nào cũng nhắc đến “thánh thượng”, cuối cùng làm nàng nghiến răng nghiến lợi, sinh ra mấy phần kiêng dè.

Nếu đã là lời của hoàng thượng, thì ắt không dám cãi lại.

Ôn chiêu nghi thấy Thẩm Giới đứng yên bất động, vừa đảo mắt, cũng đổi lời, chủ động khuyên nhủ: “Hiền phi nương nương nói đúng, tuyển phi chẳng phải cần thân thế trong sạch hay sao? Suy cho cùng lễ pháp của tổ tiên còn đó, không thể mặc kệ. Tuyển được chính phi, nếu không nỡ buông bỏ, thì nạp luôn trắc phi cũng không phải không được, tóm lại đừng trái ý của thánh thượng.”

Vòng ngọc biểu trưng cho vị trí chính phi nằm trong tay Thẩm Giới thật lâu, bị nắm chặt lấy.

Cho dù là huyết mạch hoàng gia, Lâm Truy vương cao quý….

Nhưng hắn cũng không thể tự làm chủ hôn sự của mình.

Dĩ nhiên Thẩm Giới đã nhìn thấy góc khăn thêu khương hoa đỏ, nhưng lời của Ôn chiêu nghi vang đến tai, hắn ngước mắt nhìn Khương Tuyết Huệ, cuối cùng lại cảm thấy trong lòng buồn phiền, chỉ sợ càng nhìn càng phiền lòng, dứt khoát chuyển ánh mắt sang bên cạnh.

Ở bên cạnh cũng không biết là tiểu thư nhà nào, vùi đầu mấp máy môi, nhìn như đang lặng lẽ tụng kinh.

Hắn nhìn nàng, tuy trông hiền lành, nhớ mang máng là một trong số các thư đồng ở Ngưỡng Chỉ Trai, nhưng cũng không cảm thấy là vô cùng xinh đẹp, rồi đảo mắt nhìn sang người khác. Thế là nhìn thấy Trần Thục Nghi.

Lúc này Tiêu Xu ở phía sau cất tiếng: “Dù sao thánh thượng vẫn xem trọng điện hạ, người gia thế cao học thức tốt, là người có khả năng phò tá điện hạ, lo liệu mọi chuyện trong vương phủ…”

Trong lòng Thẩm Giới bỗng chán ghét không nói nên lời.

Dù hắn vốn đang cảm thấy Trần Thục Nghi đoan trang, không tồi chút nào, lúc này cũng cảm thấy ghê tởm. Người hiền hòa đến đâu cũng có lúc nóng giận, trong lòng hắn không vui, dứt khoát quay đầu đưa ngay vòng ngọc cho cô nương đứng giữa Trần Thục Nghi và Khương Tuyết Huệ, không kiên nhẫn nói: “Nếu đã được tuyển vào cung, thì tất nhiên ai cũng tốt, chọn nàng ấy vậy.”

Trong khoảnh khắc này, cả Trữ Tú cung đều im phăng phắc.

Phương Diệu nghe thấy lời qua tiếng lại ẩn chứa sự sắc bén trên đỉnh đầu mình, chỉ cảm thấy đạo hạnh của những người này không tầm thường, chỉ sợ bọn họ hễ không hợp liền gây chuyện, mang đến tai họa máu chảy đầu rơi cho nàng, thế nên mới thành tâm thầm tụng “Kinh Kim Cang” để bản thân xua đuổi tà ma tránh xa tai họa.

Vòng ngọc được đưa đến trước mặt nàng, nàng cũng không nhìn thấy.

Cho đến khi thái giám toát bên cạnh đổ mồ hôi lạnh cao giọng nhắc đến lần thứ ba: “Phương cô nương!”

Phương Diệu mới hoàn hồn.

Ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bàn tay cầm vòng ngọc của Thẩm Giới đưa về phía nàng, dường như không ngờ mình sẽ bị người khác ngó lơ, khuôn mặt tuấn tú hơi sa sầm đi, nhìn chằm chằm vào nàng với sắc thái không thân thiện hiếm thấy.

Lúc này Phương Diệu mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Nàng lập tức giật nảy mình.

Thẩm Giới không ngờ có người lại thất thần lúc tuyển phi, dáng vẻ hình như còn không tình nguyện cho lắm, bèn cười nhạt hỏi: “Ngươi không đồng ý?”

Phương Diệu muốn nói đây không phải nơi kẻ lông bông như ta có thể dây vào!

Nàng mở miệng, một câu “không đồng ý” ngấp nghé nói ra, nhưng phút chót bỗng nhiên nhớ đến điềm xấu sáng nay lúc ra ngoài mình bói được, lại nhìn ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều rơi lên người mình, sau lưng bắt đầu túa mồ hôi lạnh.

Nhưng đây là huynh đệ của hoàng đế…

Nếu cự tuyệt trước mặt mọi người, chỉ sợ tai hoạ máu chảy đầu rơi sẽ xảy ra trong chớp mắt.

Động tác chậm chạp của nàng thoắt biến, vô cùng nhanh nhẹn nhận lấy chiếc vòng ngọc, cúi mình đáp: “Đồng ý đồng ý, thần nữ đồng ý!”

Thẩm Giới: “…”

Không biết vì sao, nỗi bực dọc không những không tiêu đi, ngược lại còn lớn hơn nữa!

Trịnh hoàng hậu và Ôn chiêu nghi nhìn nhau, Tiêu Xu càng không thể ngờ Thẩm Giới sẽ chọn Phương Diệu, đứng bật dậy.

Sắc mặt Trần Thục Nghi bên cạnh trở nên khó coi.

Khương Tuyết Huệ lặng lẽ nắm chặt ngón tay, chầm chậm nhắm mắt.

Phương Diệu nở nụ cười ngượng ngùng với Thẩm Giới, nhưng cười còn khó coi hơn khóc: Tiên sư nó, ông trời bổ sấm xuống à! Đã biết giờ ra khỏi cửa hôm nay sai sai, hiện tại quả nhiên gặp xui xẻo mà!