Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê
Đăng vào: 12 tháng trước
…… Bản chất tồn tại của trò chơi?
Thừa Úy Tài ngạc nhiên.
“Là cạnh tranh, Thầy Thừa.” Bạch Ấu Vi khe khẽ thở dài, ánh mắt cô nhìn Thừa Úy Tài và Đồ Đan tựa như đang xem hai cô cậu bé ngây thơ.
“Đào thải một nhóm người, sau đó làm một nhóm người khác thông quan, đây không phải cạnh tranh thì là cái gì?” Bạch Ấu Vi không nhanh không chậm nói, “Khen thưởng đạo cụ sẽ trở thành một bộ phận cạnh tranh. Nếu mỗi người đều có bùn ếch xanh, Thầy Thừa à, sau này ở trong trò chơi ngài sẽ mất đi một ưu thế rất lớn.”
Đồ Đan từ từ hoàn hồn, thanh âm dần hạ thấp: “Không sai…… Xác thật như thế. Tựa như mọi người cùng nhau tham gia cuộc thi, trong đó một ít người biết phương pháp giải đề, vì thế bọn họ đạt được ưu thế, nhưng nếu mỗi người đều biết, như vậy ưu thế chẳng còn gì hết.”
Chỉ cần mọi người ý thức được điểm này, họ tuyệt đối không dễ dàng chia sẻ tin tức.
Bởi vì một lần trò chơi bắt đầu, chưa biết chừng người dùng chung tin tức sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của chính mình, vì bảo vệ ưu thế, họ sẽ giữ kín bí mật về trò chơi.
Đây là một đạo lý rất dễ hiểu, người ở đây chưa chắc đã không nghĩ đến, chỉ là thế giới dị thường vừa bắt đầu không lâu, trạng thái mỗi người còn đang ở thời kì hòa bình “đoàn kết giúp đỡ nhau”.
Đương nhiên, mạt thế cũng có thể tương thân tương ái.
—— sự giúp đỡ trong thời buổi mạt thế càng hi hữu, cũng càng trân quý.
Bạch Ấu Vi xoa con thỏ trong lồng ngực, nhẹ giọng cảm thán: “Aizz…… Tôi không biết loại đạo cụ triệu hoán mãnh thú kia là có được từ trò chơi nào, thật muốn một cái nha.”
Ánh mắt Đồ Đan nhìn về phía Bạch Ấu Vi càng trở nên cẩn thận.
Một cô bé thoạt nhìn hơn mười mấy tuổi, dám nói ra mấy lời này…… Quan trọng hơn là, giọng điệu của cô rất tự tin.
“Tôi cũng không rõ lắm, có một lần anh ta triệu hoán ra con mèo và một lần ra lão hổ, để cướp đi số nấm từ trong tay chúng tôi.” Đồ Đan nói.
Bạch Ấu Vi phai nhạt bớt sự hứng thú, chống cằm nói: “Cô Đồ, cô nói đến trò chơi khác đi.”
Đồ Đan hơi giật mình.
“Sao thế?” Bạch Ấu Vi nhìn cô, “Cô đừng nói với tôi rằng mấy người chỉ đi vào một trò chơi nhé. Ban nãy cô nói “đâu có trò chơi nào không nguy hiểm’, giọng điệu đó không giống người mới chơi một lần có thể nói ra.”
Đôi mắt Đồ Đan không kiềm chế được trợn to, ngẩn ngơ, kinh ngạc.
Cô từng nói như vậy ư? Đến bản thân cô còn không nhớ rõ!
Bạch Ấu Vi: “Lời này do chính cô nói nhé, cảm ơn Thầy Thừa dùng đạo cụ cứu học sinh của cô, bởi vì không có đạo cụ giúp đỡ được chúng tôi, cho nên để trả ơn cô trò chuyện một lúc về trò chơi —— ban nãy cô chia sẻ một trò chơi, chúng tôi cũng chia sẻ một trò chơi, cả làng huề nhau. Nếu cô còn muốn tỏ vẻ cảm tạ, đương nhiên lại nói một trò chơi, như vậy mới phù hợp logic đền ân, không phải sao?”
Đồ Đan: “……”
Hình như họ gặp phải một con người tàn nhẫn.
Lần này Đồ Đan tự mình xuống lầu nói lời cảm ơn, cũng lộ ra chính mình trải qua quá trò chơi vì tỏ vẻ chân thành, tạo thành quan hệ thân thiết, hòa thuận với nhóm người Thẩm Mặc.
Nhưng bị Bạch Ấu Vi chen ngang, có vẻ cô giống như cố ý giấu diếm điều gì đó, chuyến đi này không những không đạt được hiệu quả mong muốn, ngược lại còn gây nên hiềm khích! Ngay cả Thầy Thừa chính trực giản dị nhất, cũng sẽ bởi vậy hoài nghi lòng chân thành của cô.
Trừ phi cô không để bụng việc đắc tội mấy người trước mắt này, nếu không…… Thật sự là không nói không được.
Trong một thời gian ngắn, Đồ Đan im lặng, châm chước trong lòng.
Đàm Tiếu và Thầy Thừa đều tò mò nhìn cô.
“Cô Đồ……” Thầy Thừa ngạc nhiên hỏi, “Cô và học sinh của mình, từng chơi trò chơi nhiều lần à?”
“Lợi hại.” Đàm Tiếu cũng kinh ngạc cảm thán, “Ông đây mới chơi một lần đã suýt chút nữa toi mạng, không nhìn ra, cô lịch sự văn nhã như vậy……”
Cuối cùng Đồ Đan cười khổ một tiếng, trả lời: “Không phải tôi cố tình muốn lừa mọi người, mà là trò chơi đó…… Cho dù nói ra, chẳng giúp ích gì cho mọi người hết.”