Đăng vào: 12 tháng trước
Tống Liu không lướt Internet nhiều, nhưng ảnh của nàng đã lan truyền đến Weibo. Nàng tự nhiên biết được khi tình cờ lướt Weibo.
Trong kỳ thi cuối kì, các học sinh hồi hộp ôn tập, sau khi biết chuyện thì Tống Liu không để ý lắm, tiếp tục ôn tập.
Nhưng nàng không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm.
Buổi chiều, trong giờ học như mọi khi, tin nóng truyền vào trong phòng học, phòng học lớn chỉ nghe được tiếng bút viết trên giấy.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm đổi vị trí của Tống Liu đến bên cạnh Lâm Sang Ngư. Nàng vẫn đang lặng lẽ làm câu hỏi, Lâm Sang Ngư nhìn giáo viên dạy toán trên bục giảng. Sau đó quay sang nhìn trộm ra ngoài thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa.
Người đàn ông dường như đang đợi ai đó, thỉnh thoảng nhìn vào lớp, giáo viên dạy toán nghĩ đó là phụ huynh của học sinh nên không quan tâm lắm.
Lâm Sang Ngư dùng cùi chỏ chạm vào Tống Liu đang ngồi bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Nhìn ra cửa đi, có người lại tới."
Tống Liu “ừm” một tiếng, không thèm nhìn tiếp tục làm bài tập.
Gần đây, người lạ thường xuất hiện xung quanh lớp học của họ, chỉ có một lý do là tìm Tống Liu.
Chuông tan học lúc 6:40. Các học sinh trong lớp thu dọn đồ đạc rời khỏi cửa lớp. Tống Liu thu dọn đồ đạc. Lâm Sang Ngư và Lưu Nguyệt đã rời đi. Nhà của hai người và Trương gia có hướng khác nhau.
Tống Liu đi thẳng về phía người đàn ông, người đàn ông không ngờ nàng lại đi qua mình, hắn vội vàng gọi, "Cô là Tống Liu?"
Tống Liu chưa dừng lại, người đàn ông vội đuổi theo sau nàng, vừa đi vừa nói: "Xin chào, tôi là tuyển trạch viên của công ty giải trí Lộ Tín. Công ty chúng tôi rất hài lòng về cô. Tôi muốn hỏi cô có muốn đăng ký vào công ty của chúng tôi không? Chúng tôi hứa sẽ dành cho cô đãi ngộ tốt nhất. Dù cô muốn ca hát hay diễn xuất, chúng tôi hoàn toàn tôn trọng mong muốn của cô— "
Ngày nay, trong toàn bộ làng giải trí Lộ Tín, Phúc Hoàn, Lý Phàm đang ở thế sinh tử. Họ đang cạnh tranh với nhau, ba công ty này đang tồn tại lâu dài.
Linh Long đương nhiên là của Trương Hoa cũng thuộc Dung gia, Lộ Tín do Lộ gia thành lập, thậm chí tên cũng được đặt theo tên con trai cả của Lộ Gia. Ngoài ba công ty giải trí này này đều chiếm thị phần lớn trong làng giải trí.
Một thời gian trước, bên trong Lộ Tín có chút xáo trộn. Lộ Tín, con trai cả của tập đoàn Lộ thị lên tiếp quản, bây giờ công ty Lộ Tín vừa hoàn thành một cuộc thay máu lớn, từ người đứng đầu đến nghệ sĩ cũng thay đổi. Đó là thời điểm mà mọi thứ từ nghệ sĩ đến nhân viên của công ty đều cần một lượng máu. Mất rất nhiều thời gian mới có thể ổn định.
Công ty giải trí Lộ Tín là một lựa chọn tốt. Thứ nhất, công ty này là một trong công ty khổng lồ trong ngành giải trí, với quy mô và nguồn lực tốt nhất trong ngành; Thứ hai, nó đang trong giai đoạn thịnh vượng, có lợi nhất cho sự phát triển của những người mới đến. Sẽ không quá khắt khe với người mới.
Người đàn ông vừa nói vừa suy nghĩ về khả năng Tống Liu đồng ý với hắn. Đó là lý do vì Linh Long tập trung vào định hướng âm nhạc. Sẽ chịu thiệt thòi cho sự phát triển của các nghệ sĩ trẻ chưa đủ trình độ. Lộ Tín chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất của Tống Liu.
Tất nhiên, vấn đề là Tống Liu sẵn sàng bước vào làng giải trí hay không.
Nhưng ai lại từ chối cơ hội trở nên nổi tiếng này?
Có bao nhiêu người nán lại trước cổng các công ty giải trí mỗi ngày, háo hức được các tuyển trạch viên phát hiện ký vào công ty, bao nhiêu người muốn trở nên nổi tiếng thông qua các buổi thử vai khác nhau. Có vô số người như vậy, trong ngành giải trí, nơi có thể sống sót của những người mạnh nhất, có bao nhiêu người trong số họ cuối cùng có thể trở thành nam nữ thần?
Tống Liu dừng lại, người đàn ông nghĩ nàng đã nghe thấy tên của công ty Lộ Tín, hắn hân hoan chờ nàng nói.
Tống Liu nhìn các cửa hàng hai bên đường, chọn một cửa hàng đi vào, mua một chậu hoa nhỏ, cầm trên tay rồi tiếp tục đi.
Người đàn ông: "……"
Người đàn ông đứng trên đường, giọng nói có chút cao giọng: "Tống Liu, cô có thể nghe tôi nói vài câu không?"
“Anh không cần nói.” Tống Liu chỉ liếc hắn một cái, nhẹ nói: “Tôi không có hứng thú".
Bài đăng đầu tiên trên mạng không tiết lộ thông tin thực sự của nàng, nhưng sau khi những bức hình lan truyền rầm rộ, có thể đó là một bạn học trong lớp của nàng, hoặc cũng có thể là một bạn học ở lớp khác, lớp và tên của nàng bị rò rỉ hoàn toàn.
Nhưng may mắn là nàng thường không nói một lời nào với người khác, họ chỉ biết lớp và tên của nàng.
Gần bảy tám công ty giải trí đã tìm đến nàng, một số rất kiêu ngạo, một số cho là nàng không biết tốt xấu, tuyển trạch viên do công ty Lộ Tín cử đến khá lịch sự.
Nhưng nàng vẫn không hứng thú.
Tống Liu bước vào cửa Trương gia lúc 7 giờ 10, chào hỏi Dì Mã, cởϊ áσ khoác, treo lên móc áo ở một bên, rồi đặt cặp xách vào phòng.
Sau khi để cặp xách vào, nàng đi xuống lầu, trên tay vẫn cầm chậu hoa mua về, bước vào bếp, chỉ thấy Dung Nhã Thi đang cắt rau, dùng ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp ấn củ cà rốt.
Dung Nhã Thi nhìn lên thấy nàng, lau một tay trên tạp dề, mỉm cười: "Lớp học kết thúc rồi à?"
Tống Liu gật đầu, bà đặt chậu hoa sang một bên, tiếp tục công việc cắt rau của mình: "Dì, để con làm."
“Dì không thường nấu ăn nên không khéo tay lắm.” Dung Nhã Thi đứng một bên cười có chút ngượng ngùng “Hôm nay chú của con đi công tác về. Dì muốn thử nấu ăn".
Tập đoàn Trương Hoa gần đây đã đàm phán với các công ty nước ngoài về việc liên doanh. Trương Minh thường đi công tác, mỗi chuyến công tác kéo dài một hoặc hai tuần.
Tống Liu nhướng mày, nàng nhanh chóng cắt rau củ. Dung Nhã Thi trông có vẻ hơi bị cảm động, nhưng đây không phải là lần giúp đỡ đầu tiên của Tống Liu, thậm chí vài hôm khi Dì Mã có việc phải về quê, chính Tống Liu đã tự tay làm bữa tối.
Trong gia đình không ai biết nấu ăn, đúng là phong cách của giới thượng lưu.
Dung Nhã Thi nhìn nàng đã cắt xong cà rốt và súp lơ, Tống Liu hỏi: "Dì, dì muốn làm gì?"
Dung Nhã Thi nói: "Cà rốt với trứng, chú của con rất thích a."
Có vẻ như cái này dành cho trẻ em ...
Tống Liu hơi lộ ra nụ cười, môi mỏng cong lên, ôn nhu nói: "Đối với cà rốt và trứng, trước hết..."
Tống Liu giúp Dung Nhã Thi lấy bát đĩa ra, đổ một ít mật ông, Dì Mã vào bếp làm nốt những món còn lại. Tống Liu cũng giúp, Dung Nhã Thi đứng ở cửa bếp, nhìn Tống Liu nhanh chóng phân loại nguyên liệu, thở dài nói: "Sau này nếu có ai kết hôn với Tống Liu thì thật là hạnh phúc. Trông xinh đẹp, nấu ăn lại ngon."
Dì Mã vọng lại: "Đúng vậy a."
Trương Nhất Linh giống Dung Nhã Thi, không chạm vào việc nhà, cô vừa đi làm về nghe thấy cuộc trò chuyện sôi nổi trong bếp nên tò mò bước tới xem.
Nhìn thấy cô, Dung Nhã Thi liếc cô một cái, có chút oán hận: "Cũng không như Nhất Linh của chúng ta, người còn không biết làm bếp núc."
Trương Nhất Linh bất lực mỉm cười; "Con không cần nấu ăn."
Dung Nhã Thi thẳng thừng chê bai cô: "Đi du học không cần nấu ăn sao? Không phải vì bốn năm nay con toàn ăn ở ngoài à?"
Tống Liu lại mỉm cười khi nghe những lời đó, nét u ám giữa hai hàng lông mày biến mất như gió xuân, đẹp đến lạ thường.
Trương Nhân có việc phải làm nên không về. Trương Minh rất khen ngợi món cà rốt trứng thái hạt lựu trong bữa tối. Dung Nhã Thi rất vui, Trương Nhất Linh thì không tiết lộ do ai làm.
Dung Nhã Thi gắp thức ăn vào bát của Tống Liu, mỉm cười nhìn nàng: "Tống Liu, con muốn gia nhập làng giải trí làm diễn viên hay ca sĩ không? Con có ngoại hình đẹp như vậy không vào làng giải trí thì thật lãng phí a. "
Trương Nhất Linh dừng đũa bất lực gọi: "Mẹ ..."
Cô và Trương Nhân đang cân nhắc về vấn đề này rất lâu, sau lại bị Dung Nhã Thi hỏi.
Dung Nhã Thi gấp thức ăn vào bát của Trương Nhất Linh: "Có chuyện gì vậy?"
Trương Nhất Linh bất lực nói: "Tống Liu không thích."
Tống Liu quay đầu nhìn cô, ánh mắt có chút kinh ngạc. Trương Nhất Linh chợt nhận ra mình lỡ miệng, tiếp tục ăn có chút khó chịu.
“Không, thưa dì.” Tống Liu nói, “Con thích ngành giải trí.”
Dung Nhã Thi rất vui: "Thật không?"
Tống Liu gật đầu.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trương Nhất Linh đợi ở cửa phòng của Tống Liu cho đến khi nàng vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Tống Liu lau tóc, trên mặt vẫn còn vương những giọt nước chưa khô, một vài giọt nước đọng trên trán, kéo theo một vệt ướt quyến rũ trên khuôn mặt trắng nõn. Vài giọt nước trượt xuống cổ nàng.
Đôi mắt xanh đen của nàng sáng hơn, chóp mũi lấm tấm sương nước, ngay cả lông mi cũng vậy. Nhẹ nhàng chớp mắt, giọt nước trên lông mi rơi xuống, giống như nước mắt.
Đúng như Dung Nhã Thi đã nói, ngoại hình của nàng rất đẹp, ngay cả khi nàng không biết gì - Không, giọng nói của Tống Liu rất hay, hát hẳn cũng không tệ chút nào. Về diễn xuất, ngành giải trí có những người không có kỹ năng diễn xuất rất nhiều.
Trương Nhất Linh sờ sờ mái tóc ướt đẫm của nàng, nhẹ giọng nói: "Không thích thì không làm, không cần phải nhận."
Trương Nhất Linh hỏi, "Công ty giải trí Lộ Tín mời em, em sẽ vào công ty đó sao?"
Tống Liu gật đầu.
Trương Nhất Linh nói: "Em nói không quan tâm, cho nên chị nghĩ -"
Tống Liu chớp mắt: "Nhà của chị là công ty giải trí, tại sao em phải đi nơi khác."
Trương Nhất Linh cảm thấy tim mình đập dữ dội. Tống Liu nói, "Hơn nữa, em rất thích."
Tống Liu dựa vào tường, nói: "Em thích xem một số chương trình giải trí. Em còn thích Lý Khiết trong chương trình "Welcome to star".
Trương Nhất Linh mỉm cười: "Cha cô ấy là giám đốc đài truyền hình."
Tống Liu nhìn cô, tiếp tục: "Bộ phim của Tố Tố cũng khá hay."
Trương Nhất Linh lại nói: “Cô ta trèo lên giường của Tiếu Đào. Một thời gian trước, đã bị đá rồi".
Trương Nhất Linh nói: "Ngành giải trí là một nơi như vậy, nhìn có vẻ cao đẹp, nhưng nước rất sâu, quá lộn xộn ... Chị sợ em sẽ bị tổn thương, biết không?"
Vận mệnh dường như rất thích đùa với nàng, mười sáu tuổi đã mất hết người thân, nhà cửa, mọi thứ mà nàng nương tựa. Bây giờ nàng có thể đi học bình thường và sống một cuộc sống bình thường. Mọi thứ đã trải qua sẽ được giải quyết êm đẹp, nàng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn.
Mặc dù Tống Liu thực sự là một viên ngọc quý hiếm, nhưng cô đặc biệt không muốn nàng tham gia vòng tròn này, khi cô biết Tống Liu đã từ chối các công ty giải trí, cô thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Tống Liu ngừng nói, nàng im lặng một lúc lâu, nhìn vào mắt cô chậm rãi nói: "Chị sẽ bảo vệ em, phải không?"
Đôi mắt nàng trong veo như biển cả không có điểm cuối.
Trương Nhất Linh cười nói: "Đúng vậy, chị sẽ bảo vệ em."
Sẽ không bao giờ để ai bắt nạt em, tuyệt đối không.
Tác giả có chuyện muốn nói: Hai người bọn họ đã tán tỉnh nhau rồi ... hhhhhh