Chương 25: 25: Hậu Ký

Khảo Thần Làm Ơn Đi

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Hậu ký
Một
Muốn hỏi vì sao Hà Lạc chấp nhận con quỷ vừa nguy hiểm vừa kỳ quặc như Tạ Dục Nguyên, có lẽ là vì y đã làm bạn thật lâu với hắn.
Một thiếu niên sống trong một gia đình bất hạnh sẽ không tin vào tình yêu, đặc biệt là sau khi cha mẹ đã diễn một màn kịch cãi vã ngay trước mặt hắn.

Nhưng trong những ngày tác giả lười miêu tả ấy, đại khái là một năm lẻ mấy ngày, mỗi ngày Tạ Dục Nguyên đều kiên trì dùng mấy trò nhạt nhẽo theo đuổi hắn… Ví dụ yêu cầu lấy nước mặc quần áo cho hắn, ví dụ như vì hắn mà cản đám người chen nhau lấy cơm, ví dụ như cẩn thận săn sóc lúc hắn sinh bệnh hay lâm vào khốn cùng.
Lòng người dần bị mài mòn dao động.
Hà Lạc chưa bao giờ là người do dự, khi cảm nhận được cơn ấm áp trong lòng mà trả giá bằng chút tin tưởng vào y, hắn cũng không ngại đích thân trải nghiệm cái gọi là dũng khí của tình yêu.
Nếu anh đã kiên trì như thế, vậy thì đồng ý với anh là được.
Còn chân ái vĩnh hằng? Cứ sống hết đời này đã rồi tính sau.
Nếu có thể nhìn biểu cảm của mình, hắn nghĩ chắc chắn hắn sẽ cười, đặc biệt còn là nụ cười khiêu khích kiêu ngạo.
Hắn nói rồi mà, dù sao hắn chưa bao giờ thiếu tự tin.
Hai
Một ngày nào đó không lâu từ sau khi hai người ở bên nhau, mây đen đầy trời, Hà Lạc vẫn nằm trên chiếc giường nhỏ của mình đọc sách.

Tạ Dục Nguyên vẫn kéo hắn vào không gian bí mật của mình như mọi hôm, đặt trên chiếc giường mềm mại chân thấp, lắc mình xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ là lần này khác với lúc trước, thứ con quỷ mang đến bây giờ không phải hoa tươi hay vài món quà nhỏ lấy lòng hắn, mà là cành mận gai và… ván giặt đồ.
Tạ Dục Nguyên nghiêm túc đặt ván giặt đồ xuống đất, vén góc áo màu xanh lá lên, cong hai gối quỳ xuống.

Cành mận gai dữ tợn kia được y giơ cao lên, đối diện với Hà Lạc.
“Anh lại muốn làm gì nữa?” Hà Lạc bị hắn làm cho ngạc nhiên, ánh mắt nhìn y rất giống nhìn con chó phá phách nhà mình.
“Phủ Sinh có tội!” Tạ Dục Nguyên trầm giọng nói, thanh âm từ tính quanh quẩn trong không khí như kẻ mê được đánh thức.
“Ừ? Nói thử xem.”
Hà Lạc tò mò bảo y nói tiếp.
“Vì tôi nên mới khiến A Lạc chịu khổ, Phủ Sinh có tội.”
Hà Lạc kỳ quái nhìn y: “Là Lưu Hồng An bỏ thuốc tôi chứ liên quan gì tới anh? Đừng có ôm tội vào người bừa bãi.” Hắn bị y nhìn đến mức mất tự nhiên, còn nói: “Hơn nữa việc này đã qua bao lâu rồi, sao tự nhiên lại nhắc tới?”
“… Thuốc của họ Lưu là đồ của Phủ Sinh.”
Hà Lạc đột nhiên giương mắt nhìn y.
Sắc mặt Tạ Dục Nguyên vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, không thăm dò cảm xúc của hắn, áy náy thỉnh tội: “Thứ thuốc kia là món đồ giao dịch trước đây của Phủ Sinh với họ Lưu kia, thời gian qua lâu, Phủ Sinh lại không thèm để cậu ta vào mắt nên tạm thời không nhớ nổi, không kịp đề phòng… Tất cả đều là lỗi của Phủ Sinh! Muốn đánh muốn chửi đều tùy A Lạc, chỉ mong A Lạc đừng vứt bỏ Phủ Sinh!” Y cúi đầu xuống, giơ cành mận cao lên.
Hà Lạc sầm mặt, tức giận dâng lên, nhìn tư thế của y lại càng tức, không khỏi đanh giọng: “Vậy bây giờ ý anh là gì? Khổ nhục kế?”
“Không phải!” Tạ Dục Nguyên vội ngẩng đầu nhìn hắn, “Đây là…”
“Là gì?”
“Chịu đòn nhận tội và… quỳ ván giặt đồ.” Y đáng thương nói: “Nghe nói giữa vợ chồng thời hiện đại, nếu chồng chọc giận vợ đều phải quỳ ván giặt đồ nhận sai.

Phủ Sinh là người cổ đại nhưng lại sống thời này, quyết tâm nhất định phải hai người cùng chung một chí mới thành tâm thành ý…”
“A Lạc đánh tôi cho hả giận nhé, được không?”
Hà Lạc nhếch mép, bị hắn chọc giận quá hóa cười.
Hắn híp mắt lại: “Anh nghĩ tôi là ai? Cuồng bạo lực hay biến thái?!” Hắn cất cao giọng, thật sự nổi giận.
“Không phải! Phủ Sinh không nghĩ như thế.” Y luống cuống, giọng nói gấp gáp.
Tạ Dục Nguyên nhìn chằm chằm thiếu niên của y: “Trong lòng Phủ Sinh, A Lạc là người hồn nhiên đáng yêu nhất trên đời này, sao tôi có thể nghĩ A Lạc như vậy được?”
“Phủ Sinh chỉ muốn dùng bản thân ti tiện để A Lạc xả giận, chỉ mong A Lạc luôn vui vẻ, lúc nào cũng cười.


Hoặc là… nếu A Lạc có thể để lại chút dấu vết trên người Phủ Sinh, làm thành đánh dấu của A Lạc thì càng tốt.” Nói xong nửa sau lại ôm mặt xấu hổ.
“Hừ, anh cũng chỉ có cái miệng ton hót là giỏi nhất.” Hà Lạc hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn qua, trong lòng vì những lời đối phương nói mà rợn hết da gà, khuôn mặt tối sầm hơi khá lên một chút: “Thế kỷ 21 rồi còn làm ra dáng cổ nhân ti tiện, quả nhiên là đồ cổ không lệch đi đâu được.” Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Chờ đã.

Anh, anh bảo anh là… chồng tôi?”
Trái tim treo lơ lửng của Tạ Dục Nguyên vừa vì sắc mặt hòa hoãn của A Lạc mà hạ xuống nay lại bay lên, nghe hắn hỏi, trong đầu không nhịn được nhớ đến dáng vẻ A Lạc gọi y là “phu quân”, không khỏi hưng phấn, chỉ là tưởng tượng thấy sướng nhưng không dám nói ra miệng: “Tất nhiên là không dám, A Lạc là trời của Phủ Sinh, tất nhiên A Lạc là chồng.” Chỉ là trong lòng nhịn không được nghĩ, huống gì mỗi lần A Lạc rên rỉ đều rất dễ nghe.
Sao Hà Lạc không biết y nghĩ gì, cười lạnh: “Vậy anh có biết giữa vợ chồng thời hiện đại, khi chồng chọc tức vợ thì trừ quỳ ván giặt đồ ra còn có cách trừng phạt phổ biến hơn không?”
Tạ Dục Nguyên thu lại suy nghĩ lỗi thời trong đầu, thành khẩn nói: “Phủ Sinh không biết, nhưng dù là biện pháp trừng phạt nào, chỉ cần A Lạc muốn, Phủ Sinh sẽ nghe theo hết.”
“Anh nói đấy nhé.” Hà Lạc lại cười lạnh.
Tạ Dục Nguyên hơi căng thẳng, nuốt nước bọt vài lần, đôi mắt nhìn Hà Lạc giống một con thú lớn ngoan ngoãn.
“Trong vòng một tháng kể từ ngày hôm nay, cách xa giường tôi 3m.

Tôi đang cáu, đừng làm phiền tôi.”
Hà Lạc âm trầm nhìn Tạ Dục Nguyên, trong đầu lách cách gảy bàn tính.
Vừa hay nhân cơ hội này, hắn nhất định phải luyện cơ hông! Chắc chắn không thể để tình huống trước đó tái diễn lại nữa!
Hà Lạc nhớ tới cuộc sống giường chiếu cũng không hài hòa của bọn họ, kiên quyết “trừng phạt”.
Tạ Dục Nguyên chấn động trừng mắt, nhìn Hà Lạc như nhìn một con ma đáng sợ, khó tin đau xót: “A Lạc, không… không được… Ý tôi là một tháng dài quá, không bằng… không phải.” Y nói năng lộn xộn, “Có thể đổi cách phạt khác không…” Y nhỏ giọng cầu xin, hốc mắt suýt rỉ lệ.
Hà Lạc không hề dao động, lạnh lùng vô tình nói: “Không, hết hi vọng đi.”

Tạ Dục Nguyên: Ngồi khóc tu tu trong nhà vệ sinh.GIF
Ba
Hà Lạc: Ở đây lâu vậy rồi mà sao lúc nào anh cũng Phủ Sinh này nọ vậy? Nghe ớn muốn chết.
Tạ Dục Nguyên: Vì muốn A Lạc gọi tên tôi đấy.

Phủ Sinh muốn làm người thân thiết với A Lạc, càng muốn nghe chính miệng A Lạc gọi.
Như một đôi vợ chồng mặn nồng.
Bốn
Cuối cùng bọn họ ra sao?
Không biết, nhưng bất cứ khi nào hay ở đâu, dù xảy ra chuyện gì, Tạ Dục Nguyên đều sẽ không buông thiếu niên của y ra.
Cho nên chắc chắn bọn họ sẽ tiếp tục sống với nhau rất hạnh phúc.
Bởi vì con quỷ tham lam Tạ Dục Nguyên không chỉ muốn cơ thể lẫn trái tim thiếu niên mà còn muốn trong mắt thiếu niên mãi mãi ngập tràn hạnh phúc.
Toàn văn hoàn.