Lâm Song Dạ Ngữ Nguyên tác: Lâm song dạ ngữ – 临窗夜语)系列
Tác giả: Tiêu – 魈
Danmei, huyền huyễn, cổ đại, 1 vs 1, thanh thủy văn, HE.
Biên tập: Lẳng cô nương
Beta: Hiên Nhi yêu dấu
– Lời dẫn –
Câu chuyện bắt đầu vào khoảng thời gian xa xôi nào đó.
Trước một căn nhà tranh nho nhỏ trong núi sâu, một thiếu niên lo âu nắm chặt tay áo người thiếu nữ đang bồng bềnh bay nhẹ trong không trung, đôi mắt hắc bạch phân minh trong vắt tròn xoe sáng như vì sao Mai buổi sớm, khóe miệng trẻ con phụng phịu không ngừng la lối:
« Sư tỷ! Sư tỷ cho đệ đệ theo với! Đệ cũng muốn thành tiên mà!!! »
« Tịnh Thủy… Sư tỷ giờ đã đắc đạo viên mãn, đệ tu hành còn chưa đủ đến ngày phi thăng a… »
« Vì cớ gì? Sư phụ đã từng nói huệ căn của đệ không tồi mà? Đệ cũng thực chăm chỉ tu luyện, một khắc không dám bỏ! Vì cớ gì sư ca, sư tỷ lần lượt đều thăng Tán Tiên, đệ vẫn không thoát khỏi thân thể phàm thai đây? Vì cớ gì, Không Công Bằng … »
« Ai, ai… Tịnh Thủy à, thành tâm của đệ thấu thiên động địa, sư tỷ đã thay đệ hướng thần tiên cầu xin, chính là, nhất thế trần duyến* (duyên phận một đời) của đệ còn chưa hoàn, chỉ khi nào hoàn được trần duyến đệ mới có thể đắc đạo phi thăng…”
« Nhất thế trần duyến? »
« Đúng, đệ còn vướng duyên phận một đời, chỉ khi nào tìm được người đó, bên nhau đến khi nhắm mắt xuôi tay thì đệ mới cắt đứt được duyên trần. »
« … đợi đến lúc chết mới viên mãn trần duyên! Chết rồi làm sao thành tiên được? »
« … Ai, ít nhất kiếp sau của đệ cũng có thể đắc đạo ngay lập tức rồi, con đường tu luyện của đệ chung quy cũng chỉ thiếu mỗi bước đó nữa thôi… »
« Người kia hiện tại đang ở đâu a? »
« Hừ… nhỏ giọng một chút, sư tỷ thương yêu đệ nhất nên đã sớm lén đến lục lọi sổ sách của Nguyệt lão nhân… »
« Oa…Sư tỷ tốt nhất! Tốt nhất là sư tỷ, đệ ngay lập tức xin phép sư phụ xuống núi hoàn tục!!! »
« Vội vàng làm chi… đệ nhớ kỹ đây… Thử hạ mao sơn, nhất lộ nam hành, ngộ sơn tây* chuyển, ngộ thủy nam độ, lô hoa kiều bạn, lạc anh tiểu trúc, giai nhân hữu tú phát như vân, hạo mâu như tinh…” (lần xuống núi này, phải nhớ đi thẳng về hướng nam, đến ngọn núi phía tây quay lại, gặp dòng nước phía nam thì vượt qua, tìm đến bờ cầu lau trắng, lạc hoa tiểu trúc, giai nhân có mái tóc như mây, mắt sáng tựa sao…)
« …Thử hạ mao sơn, nhất lộ nam hành, ngộ sơn tây chuyển, ngộ thủy nam độ, lô hoa kiều bạn, lạc anh tiểu trúc, giai nhân hữu tú phát như vân, hạo mâu như tinh… Hạo mâu… như tinh…» – Ô, hóa ra Tiêu Tịnh Thủy ta đây vận khí sáng lạn, mặc dù vướng kiếp nạn cái gì mà “Nhất thế nhân duyên” nhưng người kia xem ra cũng là mỹ nhân!… Cái này không biết có tính là vận số đào hoa không đây?
____________
* Duyến: duyên phận – đoạn đầu này tạm để từ Duyến để hợp với không khí huyền bí của lời “tiên tri định mệnh”:p – ở các phần sau xin dùng trở lại từ Duyên cho nó “dân dã”.
* Sơn Tây: có thể hiểu theo hai nghĩa, tỉnh Sơn Tây và ngọn núi phía tây. Lúc đầu biên tập Lẳng để Sơn Tây (địa danh), về sau Hiên Nhi sửa lại mới nhận ra có lẽ nghĩa Ngọn núi phía tây hợp hơn – vì vế sau có từ Thủy Nam – dòng nước phía nam.