Chương 73: Bởi vì em thích anh nha

Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Xu

Beta: Sue

Buổi chiều, Khương Ngâm rảnh rỗi ngồi trên xích đu trước cửa sổ phơi nắng, lật xem quyển tạp chí thời trang mới nhất.

Lúc Doãn Toại làm xong công việc từ trên lầu đi xuống còn cầm trên tay một tập tài liệu.

Nhìn thấy Khương Ngâm, anh đi đến đưa tập tài liệu cho cô: "Kí tên lần nữa nhé?"

Khương Ngâm kinh ngạc, ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên tài liệu là bốn chữ quen thuộc: Hợp Đồng Hôn Nhân.

Không phải vừa rồi anh đã ném hợp đồng hôn nhân vào máy hủy tài liệu rồi sao, tại sao lại làm ra một bản nữa?

Anh vẫn muốn kết hôn theo hợp đồng với cô ư?

Khương Ngâm không vui, còn chưa kịp tức giận thì ánh mắt lại thoáng nhìn qua kỳ hạn hôn nhân: Vĩnh viễn.

Có lẽ nhiệt độ hôm nay khá cao, tai Khương Ngâm bị ánh mặt trời làm cho nóng bừng lên.

Cô bình tĩnh ngẩng đầu: "Không phải anh nói không còn giá trị rồi sao, tại sao lại làm cái này?"

Doãn Toại ngồi xuống bên cạnh cô: "Làm gì cũng phải có mở đầu và kết thúc đến nơi đến chốn chứ, em ký lại một bản nhé."

Nói rồi anh lấy bút máy trước ngực ra đưa tới.

Khương Ngâm sờ cằm trầm ngâm một lát, không nhận bút: "Thế em phải suy nghĩ một chút, nếu cứ ký như vậy em cảm thấy mình có hơi thua thiệt nha."

"Thua thiệt cái gì?"

Khương Ngâm chỉ vào hai chữ "Vĩnh viễn" trên hợp đồng: "Nếu em không ký thì cùng lắm hai chúng ta chỉ ở bên nhau một đời, vậy nếu em ký thì chẳng phải em sẽ bên anh đời đời kiếp kiếp à? Anh nói xem có phải em chịu thiệt hay không?"

Doãn Toại nâng cằm cô lên, nhướng mày: "Ở bên anh đời đời kiếp kiếp không tốt sao?"

"Anh cảm thấy tốt không?"

"Anh cảm thấy rất tốt."

Khương Ngâm ngồi tựa vào ghế: "Em mặc kệ, dù sao em cũng phải suy nghĩ lại một chút."

Doãn Toại đứng dậy, đi ra sau lưng cô, đem bút nhét vào tay Khương Ngâm.

Sau đó nắm chặt lấy tay cô, ký tên của cô một cách ngay ngắn.

Khương Ngâm bị hành động này của anh làm cho giật mình một lát, nghiêng đầu nhìn anh: "Còn có thể như vậy sao?"

Chóp mũi Doãn Toại áp sát cô, hô hấp của hai người rất nhanh liền quấn lấy nhau.

Anh chậm rãi ngước mắt, cặp mắt đào hoa sâu thẫm mà dụ hoặc: "Không được sao?"

Cầm hợp đồng lên đóng lại, dường như Doãn Toại rất hài lòng với kết quả này: "Dù sao em cũng đã ký, sau này hai chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ."

Khương Ngâm cười một tiếng, khoanh tay: "Đừng cho là em không biết, bất kỳ hợp đồng hôn nhân nào nếu không có hiệu lực pháp luật thì sẽ không được công nhận. Anh trai em là luật sư đấy!"

Ánh mắt của Doãn Toại lóe lên, khóe môi khẽ cong.

Anh hơi cúi người xích lại gần cô: "Nếu em đã biết rồi vậy sao lúc trước lại đồng ý kí hợp đồng này với anh?"

Khương Ngâm nghĩ rồi nháy mắt nhìn anh: "Bởi vì em thích anh nha."

Doãn Toại bị cô lấy lòng, hôn vào môi cô, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy có thể luôn luôn thích như thế được không?"

Khương Ngâm ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh, im ắng đưa ra câu trả lời.

——

Sau kì nghỉ Tết dương lịch, ngày đầu tiên đi làm luôn luôn mang theo một chút lười biếng.

Khương Ngâm dậy hơi trễ, ăn sáng một ít liền cùng Doãn Toại ra ngoài.

Ngồi trên xe Doãn Toại, cô buồn ngủ ngáp một cái, nhịn không được mà phàn nàn: "Kì nghỉ ngắn quá, em vẫn chưa nghỉ ngơi đủ."

Doãn Toại tiếp tục lái, đưa mắt nhìn cô một cái: "Vậy em xin nghỉ đông sớm đi, chúng ta đi ra ngoài chơi?"

Đây là đang rủ cô đi tuần trăng mật sao?

Quả là một đề nghị không tồi, Khương Ngâm thật sự có chút ngứa ngáy muốn đi.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, cô lắc đầu: "Chỉ còn hai tháng nữa là Tết Nguyên Đán, công việc rất bận, vẫn nên để kế hoạch này sang đầu xuân đi."

Doãn Toại mỉm cười, cũng không ép buộc: "Được, đều nghe em quyết định."

Điện thoại di động của anh chợt vang lên.

Không đợi anh mở miệng, Khương Ngâm tự nhiên lấy điện thoại di động trong túi anh ra, nhìn qua tên hiển thị thì có chút kinh ngạc: "Là Nhan Tư Nhiêu, sao em ấy lại gọi cho anh lúc này?"

"Em nghe đi." Doãn Toại nói.

Khương Ngâm tiện tay nhấn nút nghe, mở loa ngoài.

Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói nghẹn ngào của Nhan Tư Nhiêu: "Anh trai, em xảy ra tai nạn xe cộ."

Khương Ngâm nheo mắt, hỏi trước mặt Doãn Toại: "Em không có sao chứ? Bây giờ em đang ở đâu?"

Nhan Tư Nhiêu sửng sốt hai giây, vô cùng đáng thương nói: "Chị dâu, em không sao, chỉ là chiếc xe đâm trúng cây. Hôm nay em có hẹn với Thân Tử Du đến Cục Dân chính nhận giấy đăng kí kết hôn, trên đường đi, em đột nhiên đau đầu, nhất thời không thể kiểm soát được tay lái."

Doãn Toại trầm mặt hỏi: "Thân Tử Du đâu?"

Nhan Tư Nhiêu: "Anh ấy vẫn chưa tới, thật là mất mặt, em ngại không muốn gọi cho anh ấy."

Doãn Toại: "..."

Khương Ngâm trấn an cô nàng vài câu, nói chút nữa cô và Doãn Toại sẽ đến.

Sau khi cúp điện thoại, Doãn Toại nói: "Giúp anh gọi điện cho Thân Tử Du."

Khương Ngâm tìm số điện thoại Thân Tử Du, gọi tới.

Đổ chuông lên vài tiếng liền truyền đến giọng nói của Thân Tử Du: "Có việc gì vậy?"

Doãn Toại hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

Thân Tử Du: "Trên đường đến Cục Dân chính, sao thế?"

Doãn Toại: "Xe Nhan Tư Nhiêu đâm trúng cây, cậu chạy tới xem xem."

Dường như Thân Tử Du có chút sửng sốt, nói một câu "Đã biết", rồi vội vàng cúp điện thoại.

Khương Ngâm và Doãn Toại đi đến hiện trường, nhìn thấy xe Nhan Tư Nhiêu đâm vào một gốc cây trên lề đường.

Thân Tử Du đang ở bên cạnh an ủi cô nàng.

Nhan Tư Nhiêu không bị thương, nhưng cô nàng lại bị đau đầu do tai nạn xe lúc học đại học.

Trải nghiệm ác mộng đó khiến cô nàng vô cùng nhạy cảm đối với tai nạn xe, sợ đến mức mặt mày tái nhợt.

Nhìn thấy Khương Ngâm, Nhan Tư Nhiêu vô cùng đáng thương đứng lên, cặp mắt hồng hồng: "Chị dâu..."

Khương Ngâm dò xét cô nàng một phen, chắc chắn không bị thương mới thở phào một hơi, vỗ vai cô nàng: "Em không có việc gì thì tốt."

Doãn Toại nhìn qua bên này, cau mày nói: "Từ giờ cho đến khi cơ thể hồi phục thì đừng lái xe nữa."

Ban đầu, Nhan Tư Nhiêu không cảm thấy gì nhưng khi Doãn Toại nói xong thì đột nhiên cảm thấy tủi thân, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Lần đầu tiên Khương Ngâm thấy Nhan Tư Nhiêu khóc như vậy, cô bối rối, cuống quýt an ủi, cũng không biết cô nàng đột nhiên bị làm sao.

Thân Tử Du đưa giấy tới, cô nàng nhìn một cái liền khóc càng to hơn, vừa khóc vừa nói: "Đã lâu vậy rồi mà bệnh đau đầu của em vẫn chưa khỏi, cũng không biết khi nào mới có thể đỡ hơn, em như vậy thì làm sao mà kết hôn được huhu, đáng lẽ hôm nay em không nên tới."

Nói rồi, cô nàng ôm gối ngồi xổm ở ven đường tiếp tục khóc nức.

Thân Tử Du im lặng một lát, sau đó ngồi xổm xuống, cánh tay gác lên đầu gối, nhìn cô nàng.

Một lát sau, anh chàng nói: "Không phải em nói vì liên hôn cho nên mới đồng ý kết hôn với tôi sao, bây giờ lại bởi một chút bệnh trong người liền không kết ——"

Anh chàng cố ý dừng lại.

Nhan Tư Nhiêu nước mắt đầm đìa ngẩng đầu, thấy anh chàng cong môi cười, hạ giọng hỏi: "Cô gái nhỏ, không phải em thích tôi rồi chứ?"

Anh trai và chị dâu cô nàng đều đang ở bên cạnh nhìn, mặc dù giọng nói của Thân Tử Du không lớn, nhưng Nhan Tư Nhiêu vẫn cảm thấy việc hỏi vấn đề này có chút khiến cho người ta chột dạ.

Cô nàng sững sờ, nước mắt cũng không rơi được nữa, nỗi đau cũng biến mất không thấy tung tích.

Im lặng một hồi lâu, cô nàng đỏ mặt phản bác: "Anh nghĩ hay lắm!"

Thân Tử Du mỉm cười đưa khăn giấy tới: "Lau đi rồi đứng dậy, muộn chút nữa Cục Dân chính sẽ đông mất."

Nhất thời, Nhan Tư Nhiêu nghĩ không ra lý do từ chối, lau nước mắt trên mặt rồi đứng lên, mở túi xách lấy gương trang điểm lại.

Cô nàng hỏi Khương Ngâm: "Chị dâu, chị thấy em vẫn ổn chứ?"

Khương Ngâm bị hành động lật mặt như lật bánh tráng của cô nàng làm cho giật mình, ngây ngốc gật đầu: "Đẹp lắm."

Phía đối diện là Cục Dân chính, hai người rời đi để lại chiếc xe đâm vào cây kia cho Doãn Toại.

Nhìn bóng lưng của Nhan Tư Nhiêu, Khương Ngâm nghĩ đến chuyện vừa rồi, bật cười: "Em họ của anh thật đáng yêu."

——

Công ty Luật Mặc Hằng.

Buổi sáng, Hàn Đông đến công ty luật, tiến hành sắp xếp, phân loại các hồ sơ theo thứ tự thời gian.

Lúc nhìn thấy một tập hồ sơ có tên là Doãn tổng - Tập đoàn Quân Tứ, anh ta sửng sốt một chút, lấy tài liệu trong túi ra.

Trước đây, Doãn tổng tìm anh ta yêu cầu anh ta lập một bản hợp đồng hôn nhân, anh ta nghĩ đến việc hợp đồng hôn nhân sẽ không được pháp luật bảo vệ, nên thuận tiện soạn thêm một thỏa thuận ly hôn.

Mở hồ sơ ra, bên trong vẫn còn một hợp đồng hôn nhân và một thỏa thuận ly hôn, xét theo thời gian thì đã quá hạn.

Trước đó chuyện của Doãn tổng và vợ anh ở trên weibo Hàn Đông cũng biết, đoán chừng thứ này cũng không phát huy tác dụng được nữa.

Lát nữa anh ta sẽ gọi điện thoại cho Doãn tổng để xác nhận một chút rồi huỷ đi.

Khương Bái từ phòng vệ sinh trở về, đi ngang qua bàn làm việc của Hàn Đông.

Vốn chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua đồ trên tay Hàn Đông, sau đó anh liền cảm thấy không đúng, bước chân dừng lại ở sau lưng Hàn Đông.

Anh nhìn thỏa thuận ly hôn trên tay Hàn Đông, lại nhìn túi hồ sơ trước mặt, có tên Doãn Toại.

Mí mắt anh nhấp nháy, cướp lấy thỏa thuận ly hôn trên tay Hàn Đông, lạnh mặt lật xem.

Trên tay Hàn Đông trống không, vô thức quay đầu: "Anh Bái?"

Khương Bái rũ mắt, ngữ điệu nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc: "Doãn Toại tìm cậu làm thỏa thuận ly hôn?"

"Đúng vậy, là chuyện nửa năm trước, lúc ấy anh ấy và vợ anh ấy kết hôn theo hợp đồng, vốn định nửa năm sau sẽ ly hôn. Nhưng bây giờ không phải quan hệ của bọn họ rất tốt sao, kỳ hạn nửa năm cũng qua rồi, chắc hẳn không có ý định ly hôn."

Sau khi Hàn Đông vô thức trả lời, trong lòng hơi hồi hộp một chút, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Vợ của Doãn tổng, không phải là em gái của Khương luật sư sao?

Nhìn thấy vẻ mặt doạ người của Khương Bái, lưng Hàn Đông lạnh buốt, toát mồ hôi lạnh, run rẩy mở miệng: "Anh Bái, không phải em không muốn nói cho anh biết, mà là em phải bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, Doãn tổng không cho em nói."

Khương Bái nắm chặt cổ áo anh ta, nện một quyền vào mặt anh ta, đáy mắt ánh lên sự phẫn nộ và tàn nhẫn: "Cậu ta chơi đùa với em gái tôi, cậu lại đi bảo về quyền riêng tư của cậu ta?"

Hàn Đông bị đánh đến mức lảo đảo, đỡ lấy bàn làm việc để đứng vững, đẩy kính mắt trên sống mũi: "Anh Bái, lúc em làm hợp đồng vẫn chưa biết người Doãn tổng muốn cưới chính là em gái anh, hồi trước Khương Ngâm bị công kích trên mạng vì Thẩm Giáng, anh và Doãn tổng lên tiếng bảo vệ, em mới biết."

Khương Bái không rảnh nói nhảm với anh ta, cầm điện thoại gọi Doãn Toại, trầm giọng hỏi: "Ở đâu?"

(Sue: Tội nghịp Hàn Đông waa, có ông bạn páo ko=))))))

Doãn Toại kêu người đem xe Nhan Tư Nhiêu kéo đi, đang chuẩn bị đưa Khương Ngâm đi làm.

Lúc nhận điện thoại Khương Bái, anh nhìn xung quanh liền nói: "Ở Cục Dân chính làm chút chuyện."

Khương Bái nắm chặt di động, quai hàm căng chặt: "Khương Ngâm đâu?"

Doãn Toại: "Ngay bên cạnh."

Khương Bái: "Làm xong chuyện chưa?"

Doãn Toại: "Xong rồi, sao thế?"

Hàn Đông ở bên cạnh nghe lén, tim chậm lại mấy nhịp.

Anh ta vừa nói rằng bọn họ sẽ không ly hôn, kết quả hai người này đã đi làm thủ tục rồi?

Anh ta cẩn thận từng li từng tí xem biểu cảm của Khương Bái lúc này.

Khương Bái vốn có vẻ ngoài lạnh lùng, lúc tức giận đáy mắt hiện rõ sự lạnh lẽo, khí thế có chút dọa người.

Những người khác cũng dừng công việc đang làm, bốn phía yên tĩnh, hô hấp cũng ngừng lại.

Khương Bái đè nén lửa giận trong lồng ngực, gằn từng chữ nói với Doãn Toại: "Đừng đi đâu cả, bây giờ ông đây đến đó!"

Sau khi cúp điện thoại, Doãn Toại cảm thấy có chút không hiểu.

Anh nhìn Khương Ngâm đang ở bên cạnh: "Anh trai em nói anh ấy muốn qua đây, bảo hai chúng ta chờ."

"Chúng ta còn phải đi làm nữa, anh ấy tới làm gì?"

Doãn Toại lắc đầu: "Anh cũng không biết, nghe có vẻ sốt ruột."

Khương Ngâm nghĩ rồi quyết định gọi điện thoại cho Khương Bái hỏi.

Kết quả sau khi cô gọi qua, mới nói được hai chữ, đối phương liền cúp máy.

Khương Ngâm bị cúp máy liền trở nên bối rối, cả người có chút khó hiểu: "Tại sao lại cúp điện thoại của em? Em cũng không làm gì đắc tội với anh ấy."

Doãn Toại xoa đầu cô an ủi: "Có lẽ là có việc gì gấp, chúng ta chờ xem sao."

Hôm nay thời tiết có chút lạnh, Doãn Toại gài kín áo lông trên người giúp cô, mở cửa xe: "Vào trong xe chờ đi."

Khương Ngâm ngoan ngoãn ngồi lên.

Đợi khoảng nửa giờ, Khương Bái vẫn chưa tới.

Khương Ngâm bất mãn nói: "Rốt cuộc anh ấy tới đây làm gì vậy, còn bắt hai chúng ta đợi anh ấy ở chỗ này?"

Trong khoảng thời gian chờ đợi này, Doãn Toại nhớ lại ngữ điệu trong lời nói và phản ứng của Khương Bái khi nghe anh nói hai người đang ở Cục Dân chính.

Lúc này trong lòng đã loáng thoáng đoán được mục đích Khương Bái tới đây.

Anh an ủi Khương Ngâm: "Không sao đâu, chờ thêm một lát nữa."

Khương Ngâm liếm môi một cái: "Ông xã, em có chút khát."

Doãn Toại nhìn thấy bên cạnh có một quán nước, hỏi cô: "Em muốn uống gì, anh đi mua."

"Trà sữa trân châu đi, thêm nhiều đậu đỏ."

Doãn Toại mở cửa xuống xe.

Lúc mua trà sữa xong định quay về thì nhìn thấy một chiếc xe SUV quen thuộc dừng ở ven đường, ngay sau đó Khương Bái với vẻ mặt u ám mở cửa xuống xe.

Thoáng nhìn qua tập tài liệu trên tay anh ấy, phỏng đoán trước đó của Doãn Toại đã trở nên chắc chắn một trăm phần trăm.

Anh cầm theo trà sữa đi qua.

Khương Bái bước nhanh về phía trước, xông thẳng đến nắm lấy cổ áo anh, áp chế anh lên cửa xe.

Môi anh ấy mím chặt thành một đường thẳng tắp, trên mặt thể hiện rõ sự tức giận, dường như trong nháy mắt tiếp theo sẽ vung nắm đấm tới.

Doãn Toại nhìn thấy đơn thỏa thuận ly hôn trên tay anh ấy, bất động một chút, sau đó định gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ áo anh ra: "Anh bình tĩnh một chút, mọi chuyện không phải như anh nghĩ."

"Bình tĩnh thế nào được?" Sắc mặt Khương Bái lạnh lùng: "Rốt cuộc có phải là anh em không? Với thân phận của cậu, muốn tìm người kết hôn để ứng phó chuyện trong nhà, kiểu người gì chả có? Khương Ngâm là em gái tôi, lúc đầu tôi giới thiệu cho cậu là thật lòng hi vọng hai người có thể ở bên nhau, con mẹ nó cậu có thật sự coi tôi là anh em dù chỉ một chút không?"

Doãn Toại không trả lời mà hỏi lại: "Với thân phận của tôi còn cần phải vì ứng phó người trong nhà mà kết hôn sao?"

Khương Bái hơi sững sờ, cau mày nhìn anh: "Có ý gì?"

"Tôi không thích, ai có thể ép tôi kết hôn?"

"Vậy cậu đã kí hợp đồng với em gái tôi, bây giờ còn chạy tới đây ly hôn?"

"Tôi có nói với anh hai chúng tôi đến đây là để ly hôn ư?"

"?"

Trong xe, Khương Ngâm cúi đầu chơi điện thoại, thấy Doãn Toại vẫn chưa về, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ông xã nhà cô đang bị anh trai nắm chặt cổ áo, dáng vẻ như muốn đánh nhau.

Cô vội vàng bước xuống xe, chạy tới: "Khương Bái, anh thả ông xã em ra!"

Lúc cô tiến đến kéo người ra thì thấy được đơn thỏa thuận ly hôn trên tay Khương Bái.

Cô chỉ biết lúc trước, cô đã kí hợp đồng hôn nhân với Doãn Toại nhưng cô không nghĩ tới còn có cả thỏa thuận ly hôn, cả người có chút sửng sốt, dời ánh mắt kinh ngạc từ trên người Khương Bái qua Doãn Toại.

Bây giờ cũng không phải lúc để chất vấn anh, sau khi Khương Ngâm bình tĩnh lại, vẫn lựa chọn kéo Khương Bái ra trước tiên.

Khương Bái ném đơn thỏa thuận ly hôn vào trong ngực Doãn Toại, buông tay: "Vậy cậu giải thích đi?"

Doãn Toại nhìn về phía Khương Ngâm, cô cũng đang nhìn thỏa thuận ly hôn trên tay anh.

Anh không thèm phản ứng với Khương Bái, đi đến trước mặt Khương Ngâm: "Anh không có bảo Hàn Đông làm cái này, anh ta nói hợp đồng hôn nhân không có hiệu lực pháp luật, cho nên đã tự quyết làm thêm cái này, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn giữ lại."

Nói xong, anh xé rách thỏa thuận ly hôn trước mặt Khương Ngâm, gằn từng chữ một: "Cho đến bây giờ, anh chưa từng nghĩ đến chuyện muốn ly hôn với em."

Bị hai người xem như không khí, Khương Bái nhìn sang, cơn tức giận cũng vơi hơn phân nửa, nhưng vẫn không vui: "Cái hợp đồng hôn nhân kia là sao?"

Anh ấy tức giận chống eo, nhíu mày nhìn Khương Ngâm: "Não em bị úng nước rồi hả? Giấu người trong nhà kết hôn hợp đồng với cậu ta? Lúc em ký hợp đồng đó có nghĩ tới sau này nếu hai người ly hôn làm thế nào để giải thích với ba mẹ?"

Khương Ngâm bị hỏi liền chột dạ, nói chuyện cũng không có sức: "Dù sao, bây giờ không phải là không ly hôn rồi sao, nếu anh không nói ra thì không cần phải giải thích."

"..."

Khương Bái bị cô chọc tức đến đau dạ dày.

Lúc Thân Tử Du và Nhan Tư Nhiêu xong xuôi hết thủ tục kết hôn đi ra, không ngờ Doãn Toại và Khương Ngâm vẫn còn ở đó.

Càng không ngờ tới, còn nhiều thêm một người là Khương Bái.

Thân Tử Du cười đi tới, giọng điệu trêu chọc: "Náo nhiệt vậy, chúc mừng tôi kết hôn cũng không cần phải nhiệt tình như vậy chứ?"

Khương Bái liếc Thân Tử Du một chút, lại nhìn cô gái đang đi theo bên cạnh anh chàng, hơi kinh ngạc chớp mắt: "Cậu đến kết hôn?"

Khương Ngâm nói ngay, ý định muốn bỏ qua chuyện vừa rồi: "Đúng vậy, hôm nay anh ấy và em họ của ông xã em đến lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, sau đó xảy ra chút chuyện, em và ông xã em mới tới đây. Hai chúng em chỉ là đến giúp, không phải đến ly hôn."

Thân Tử Du hiểu ra chút gì đó, khoác vai Khương Bái: "Anh cho rằng hai người bọn họ đến để ly hôn à? Anh suy nghĩ nhiều rồi, anh Toại đây nhớ thương em gái anh nhiều năm như vậy, bây giờ thật vất vả mới cưới vào tay, sao có thể tuỳ tiện ly hôn được?"

Khương Bái bị lời của Thân Tử Du làm cho mơ màng: "Cậu ta nhớ thương em gái tôi từ khi nào, sao tôi lại không biết?"

Thân Tử Du hơi ngỡ ngàng, chỉ vào Khương Ngâm: "Em gái cậu là em gái khóa dưới khoa tài chính đã theo đuổi anh Toại ở đại học C, trước đây không phải tôi đã nói với anh rồi sao?"

Khương Ngâm cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Điều cô không muốn nhất chính là Khương Bái biết đến chuyện này, bây giờ cứ như vậy bị Thân Tử Du nhẹ nhàng nói ra.

Khương Bái nhìn chằm chằm Khương Ngâm, nghĩ đến lời Thân Tử Du vừa nói, cuối cùng cũng nhớ lại chuyện cô đã từng bị ba mẹ ép học khoa tài chính ở đại học C hơn nửa tháng.

Sau đó cô mới được đến đại học P học nhiếp ảnh, vì vậy mỗi lần mọi người nói đến em gái khoa tài chính theo đuổi Doãn Toại, anh ấy hoàn toàn không nghĩ đến Khương Ngâm.

Mà đám người kia còn khen con bé là tiểu tiên nữ, anh lại càng cảm thấy không phải là Khương Ngâm.

(Xu: Đang cảm động chuyển sang cảm lạnh luôn á chời =)))

Bây giờ Khương Bái mới tỉ mỉ đánh giá Khương Ngâm lần nữa, cũng không có nhìn ra con nhóc này rốt cuộc giống tiểu tiên nữ chỗ nào.

Từ nhỏ đến lớn, cô mà nổi giận lên quả thực chính là ma quỷ.

Hôm nay, Nhan Tư Nhiêu xin nghỉ, muốn dọn hành lý đến nhà Thân Tử Du, hai người nhận ra bầu không khí ở đây không ổn, chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi.

Khương Bái dựa vào cửa xe, một lúc lâu sau, chóp mũi khẽ xì một tiếng.

Anh ấy nghĩ tới năm đó những người trong hội sinh viên trường mỗi lần nói về con nhóc này đều thổi phồng đến mức ố dề, sau đó chậm rãi nhìn về phía Khương Ngâm: "Trước kia, em cũng rất anh dũng nhỉ, theo đuổi người khác đến mức lập thành tích vĩ đại?"

Khương Ngâm bị Khương Bái dò xét hồi lâu khiến cô không được tự nhiên, chạy tới bên người Doãn Toại ôm tay anh, nhỏ giọng lầm bầm: "Xong đời rồi, em cảm thấy anh ấy có thể trêu em mười năm."

Thính giác Khương Bái không tồi, sau khi nghe được cười khẩy một tiếng: "Em nghĩ hay đó."

Anh ấy nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, mở cửa xe ngồi lên, trước khi đóng cửa còn nói với Khương Ngâm một câu: "Anh có thể chê cười em hai mươi năm!"

Khương Ngâm: "..."

Khi xe khởi động, Khương Bái hạ cửa sổ xe xuống nhìn về phía Doãn Toại: "Việc của hai người tôi cũng mặc kệ, sau này, đừng ai đề cập đến chuyện hợp đồng kia, nếu truyền đến tai ba mẹ thì tự gánh lấy hậu quả."

Anh ấy kéo cửa kính xe lên rồi lái xe rời đi.

——

Bởi vì những rắc rối này, lúc Khương Ngâm đến công ty đã rất muộn.

Dương Thư sửa xong hình thì vặn eo, thấy cô khoan thai tới trễ nên hơi kinh ngạc: "Sao cậu lại tới muộn như vậy? Hôm nay không phải có buổi quay chụp sao?"

Khương Ngâm nhìn cô ấy cười ha ha: "Cậu hỏi ông xã cậu đi, nếu không phải do anh ấy chí ít có thể đến sớm nửa giờ."

Dương Thư: "?"

Ngày đầu tiên sau kì nghỉ có rất nhiều công việc chờ đợi cô.

Khương Ngâm bận bịu quay chụp đến chín giờ tối, Doãn Toại tự mình lái xe đến đón cô về nhà.

Khương Ngâm đã ăn cơm tối ở studio, sau khi về nhà chỉ cảm thấy mệt mỏi, đi thẳng lên trên lầu, dự định tắm rửa rồi đi ngủ.

Khi cô tắm rửa xong, nhìn thấy Doãn Toại đang bê mấy thùng hàng chuyển phát nhanh từ bên ngoài vào.

"Anh mua đồ gì vậy, sao lại nhiều thế?"

Doãn Toại đem những kiện hàng đặt trên ghế sô pha: "Em mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao."

Khương Ngâm tò mò đi qua, vừa mới chuẩn bị mở ra, bỗng nhiên nhớ đến ngày nghỉ Tết Dương lịch đó anh đã lên trên mạng đặt mua thứ kia, tay đang đưa tới liền rút về: "Em không có hứng thú!"