Chương 1-2: Lần đầu gặp mặt.

Kẻ Tuẫn Tội

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thân xe chấn động một lúc, dừng lại.


  Ngụy Huỳnh mở mắt ra, gỡ tai nghe xuống, đưa tay cầm lấy ba lô của mình. Những người khác cũng lũ lượt hành động, chỉnh lại y phục, vươn vai. Trong nhất thời, trước mắt Ngụy Huỳnh đều là những thân người đang động đậy, anh chỉ hơi vươn người, rồi ở lại chỗ ngồi, đợi xe trống hơn một nửa, mới theo sau đội ngũ, từ từ xuống xe.


  Mọi người tập trung trên một mảnh đất trống, vừa cười nói, vừa tò mò đánh giá xung quanh. Một cậu thanh niên dáng người cao cao lấy từ trong ba lô một tấm vải đỏ được xếp lại, mở ra, là cái băng rôn dài, bên trên có in dòng chữ "Đội phục vụ tình nguyện đại học sư phạm Hồng Chúc thành phố C".


  Một cô gái giọng nói lảnh lót, cột tóc đuôi ngựa, cầm máy ảnh, gọi các tình nguyện viên xếp hàng.


   "Nhích vào giữa một chút.. ai cao thì đứng ở giữa.. băng rôn đừng để kéo xuống đất.. bạn kia ơi, nhìn vào đây này!"


  Ngụy Huỳnh đứng ở ngoài cùng, đang quay đầu nhìn căn nhà ba tầng phía sau, mãi tới khi cậu thanh niên bên cạnh vỗ anh ta một cái, anh mới ý thức được mình là "bạn kia".


  Cô gái cột tóc đuôi ngựa lườm anh một cái, đưa máy ảnh lên.


   "1.. 2.. 3.."


   "Tách!"


  Lúc này đang vào giờ cơm trưa, trong căn nhà nhỏ ba tầng tràn ngập một mùi vị hỗn hợp kỳ lạ. Tỉ mỉ phân biệt, sẽ phát hiện trong mùi này có cơm, tỏi, khoai tây và cải thảo. Ngoài ra, chắc chắn còn có thứ gì đó, đem những thứ nguyên liệu thông thường này trộn lẫn vào nhau tạo ra một chất cảm nhầy dính, nặng trịch đè lên người, khiến trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái.


  Ngụy Huỳnh không biết nó là gì, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng trọng lượng của nó. Dù trong tay chỉ có một túi khăn giấy, nhưng anh vẫn cảm thấy tay chân đang dần dần tê mỏi.


  Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang cho một bà cụ ăn cơm. Bà cụ có lẽ là mắc bệnh parkinson, đầu lắc không ngừng, cô gái buộc tóc đuôi ngựa rõ ràng cũng thiếu kinh nghiệm, cơm rau đưa tới miệng bà phần nhiều đều bị rơi ra quần áo bà. Cho nên, nhiệm vụ của Ngụy Huỳnh chính là dùng khăn giấy lau miệng cho bà. Nhiệm vụ này tuy đơn giản, nhưng tần số động tác lại cực cao. Anh chỉ hơi thất thần một chút, thì đã khiến cho cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhịn không được mà đã hối thúc. Cuối cùng cũng cho bà cụ ăn xong. Khăn giấy trong tay Ngụy Huỳnh đã gần như hết sạch. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đối với biểu hiện của mình rất hài lòng, cô để cái bát không qua một bên, nói với bà cụ rõ ràng vẫn còn chưa no: "Dì ơi, uống chút nước đi__anh còn ngẩn ra làm gì?"


"Hử?" Ngụy Huỳnh đang ngẩn người liền hoàn hồn, vội đi rót một ly nước, cẩn thận bưng tới.


  Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa nước tới bên miệng bà cụ, quay đầu đánh giá Ngụy Huỳnh, rồi khẽ chau mày.


   "Hay là.. anh đi nói chuyện cùng mấy bác ở đây đi!"


  Ngụy Huỳnh nhìn trước ngực bà cụ nước bị đổ chảy như con suối nhỏ, như trút được gánh nặng liền gật đầu.


  Viện dưỡng lão Phong Diệp là một căn nhà ba tầng, hơn 70 gian phòng, có hơn 100 người già sống ở đây. Giờ cơm trưa, là thời gian bận rộn nhất trong viện dưỡng lão, vì các tình nguyện viên tới đây, điều dưỡng đều rất vui vẻ rảnh rỗi, tụ năm tụ ba tán gẫu. Các tình nguyện viên rất tích cực, mỗi căn phòng đều có một hai thanh niên, vừa quét dọn, vừa trò chuyện cùng mấy cụ già.


  Ngụy Huỳnh đi qua từng cánh từng cánh cửa rộng mở, thỉnh thoảng dừng trước cánh cửa nào đó, nghe tình nguyện viên và các cụ già nói chuyện với nhau về nhiều chủ đề như là "Năm nay cụ bao nhiêu tuổi rồi?" "Mùa đông có lạnh không?" "Chất lượng bữa ăn có tốt không?" Rất nhanh, Ngụy Huỳnh liền phát hiện những đoạn đối thoại này như rập khuôn, Còn các tình nguyện viên sau khi bắt đầu hàn huyên liền rất khó tìm được chủ đề để nói tiếp. Ngược lại, các cụ già lại rất vui vẻ nói chuyện, trong mỗi căn phòng đều là giọng nói bàn luận viễn vông của các cụ già và đám sinh viên đại học với vẻ mặt tươi cười đang lắng nghe.


  Ngụy Huỳnh cảm thấy có chút chán ghét, và anh cuối cùng cũng biết thứ nặng trịch đó là gì.


  Cô đơn hiu quạnh, và nỗi sợ hãi sắp cận kề cái chết của con người.


  Anh chậm rãi đi qua những gian phòng tràn ngập tiếng nói cười đó, càng cảm giác được bước chân trở nên nặng nề. Anh không biết kiểu bầu bạn này có ý nghĩa gì. Mọi người tựa hồ đều đang tận lực chứng minh cái gì: Các cụ già trí nhớ vẫn rất minh mẫn, tràn đầy sức sống; các tình nguyện viên tình yêu dạt dào, lương thiện nhiệt tình. Chỉ là, sau vài giờ, mọi người lại trở về với quỹ đạo sinh hoạt của mình. Các cụ già vẫn tiếp tục đếm những ngày tháng còn lại của cuộc đời mình, các tình nguyện viên tiếp tục hoang phí tuổi xuân, lao về hướng tương lai mù mịt. Giữa họ thậm chí còn không được tính là người qua đường.


  Ngụy Huỳnh mải mê suy nghĩ, không hay không biết đã đi tới cuối hành lang. Anh theo phản xạ đưa mắt nhìn, lại phát hiện căn phòng cuối cùng đóng kín cửa.


  Không có người, hay là không có người bầu bạn?


  Anh đưa mắt nhìn nam điều dưỡng đang ngồi hút thuốc trước cửa phòng, người đó thần sắc lãnh đạm, chỉ đưa tay ra hiệu với anh, rồi lại chỉ chỉ vào cánh cửa đó.


  Bên trong có người.


  Được thôi, Ngụy Huỳnh lấy tinh thần, đây chính là đối tượng mà tôi phải "tình nguyện phục vụ" hôm nay.


  Anh đưa tay lên, gõ nhẹ lên cửa hai lần.


  Rất nhanh, từ bên trong cánh cửa truyền ra một giọng nói:


   "Mời vào."


  Đập vào mặt là ánh mặt trời chói mắt, và mùi thịt thơm nồng.


  Đây là một phòng đơn, sát vách bên trái có đặt một chiếc giường đơn, bên phải là một bàn sách, trên bàn là một cuốn sổ ghi chép bìa cứng, bên cạnh là một nồi cơm điện, đang nấu gì đó mà sôi ùn ục. Bên trong bày biện đơn giản, nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, hoàn toàn khác với những căn phòng chật chội lộn xộn khác.


  Cửa sổ, ánh mặt trời buổi trưa không hề keo kiệt mà chiếu vào, trong ánh nắng gay gắt, một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn chậm rãi quay đầu, hơi cúi đầu, từ sau mắt kính nhìn lên Ngụy Huỳnh.


  Ngụy Huỳnh tay vịn vào khung cửa, trong nhất thời có chút luống cuống, ngược với ánh sáng, anh không nhìn rõ hình dáng của ông lão, nhưng lại bị ánh mắt đó chiếu thẳng vào như bị kim đâm.


  Lúng túng cả nửa ngày, anh mới tránh ánh nhìn của ông lão, ấp úng nói: "Chào bác".


  Ông cụ cười: "Chào cậu" nói xong, ông lại cúi đầu, cầm sách lên đọc tiếp.


  Ngụy Huỳnh do dự một lúc, bước vào phòng, đóng cửa, giả vờ lần nữa tham quan gian phòng đơn này. Liếc một cái, trước tiên là nhìn thấy một miếng giẻ treo cạnh giường. Anh thở phào nhẹ nhõm, đi tới cầm miếng giẻ lên, bắt đầu lau bàn. Lau một lúc, anh mới phát hiện mặt bàn sáng bóng có thể làm gương soi còn được, cẩn thận quan sát lần nữa, trong phòng có thể dùng từ sạch sẽ sáng sủa để hình dung.


  Xem ra ông cụ này không cô đơn, cũng không thiếu người bầu bạn. Ngụy Huỳnh trong lòng bất giác tự thấy buồn cười, nhưng đã bước vào rồi, thì không thể ngồi ngây ngốc không nói gì.


   "Bác.. đang xem sách sao?"


   "Ừm" ông lão đầu cũng không ngẩng lên.


  Ngụy Huỳnh càng cảm thấy lúng túng, gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cháu.. có thể làm cho bác chút việc gì đó không?"


   "Ồ?" ông lão đưa mắt lên, "Cậu cảm thấy tôi cần gì?"


  Ngụy Huỳnh nghẹn giọng, suy nghĩ, rồi lắc đầu, nhịn không được bật cười.


  Nụ cười này dường như cũng nhiễm sang cho ông lão, ông cũng cười, gấp sách lại, vứt lên bàn, lại gỡ kính xuống, chỉ nồi điện đang sôi ùn ục.


   "Anh bạn nhỏ, giúp tôi múc bát canh đi."


  Ngụy Huỳnh như trút được gánh nặng đáp một tiếng, nhanh chóng chạy tới cạnh bàn, mở nắp nồi điện ra. Một làn hơi nóng bốc lên, mắt kính của Ngụy Huỳnh liền bị đọng sương, nhưng anh vẫn còn có thể phân biệt được thứ đang cuồn cuộn trong nồi là thịt gà, tổ yến và nấm hương.


   "Bát nằm ngăn dưới của cái tủ."


  Ngụy Huỳnh ngồi xổm xuống, lấy ra một chiếc bát sứ trắng và một chiếc thìa


   "Bác còn chưa ăn cơm?"


  Canh gà được múc ra. Ngụy Huỳnh cẩn thận đem bát canh đưa tới tay ông lão. Ông lão bưng bát canh, không vội ăn, mà như rất hưởng thụ nhiệt độ của chiếc bát mang lại cho đôi tay.


   "Cậu cũng ăn một bát đi?"


   "Ồ, không cần đâu ạ" Ngụy Huỳnh ngây ra, lắc đầu, "Cảm ơn bác, cháu không đói".


   "Không được phụ lòng thức ăn ngon" biểu tình của ông không dễ phản bác, ông chỉ chiếc nồi điện nhỏ, "Nếm thử đi".


  Vài phút sau, hai người đàn ông một già một trẻ, trong căn phòng tràn ngập ánh mặt trời, mỗi người đều bưng một bát canh gà húp từng ngụm nhỏ.


   "Mùi vị thế nào?" có lẽ là do canh nóng, sắc mặt của ông trở nên hồng nhuận, trong đôi mắt tựa hồ ngập tràn hơi nước, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.


   "Ngon lắm ạ" trên mặt Ngụy Huỳnh cũng ra mồ hôi, men theo mắt kính dọc theo sóng mũi rơi xuống, "Tay nghề của ông thật không tệ".


  Mãi tới lúc này, Ngụy Huỳnh mới có thể cẩn thận đánh giá ông lão.


  Tuổi tầm 60, mặt chữ điền, đường nét gương mặt mạnh mẽ, hai gò má đã có đồi mồi, mày rậm, đôi mắt có thần. Tóc hoa râm chải ra sau, khô, không mượt nhưng rất gọn gàng. Trên người là chiếc áo khoác lông cừu màu xám, bên trong là chiếc áo cổ tròn màu đen. Không nhìn thấy hai chân, bên dưới được một tấm thảm màu nâu đắp lên.


   "Thịt gà không được ngon, rõ ràng là gà công nghiệp" ông cụ hướng ra cửa nói to, "Trương Hải Sinh lão già này, đưa ông tiền mua gà thả vườn, ông lại đưa thứ này cho tôi".


   "Ở đây có thể tự mình làm cơm sao?"


   "Đưa tiền là xong thôi" ông lão đặt chén canh xuống, chỉ lên chiếc giường của mình, "Dưới gối".


  Ngụy Huỳnh làm theo, lúc dở gối lên, liền ngây ra__là bao thuốc lá.


   "Viện dưỡng lão được phép hút thuốc sao?"


   "Ta ở trong phòng mình, không ảnh hưởng tới người khác" ông thành thục lấy một điếu, bật lửa, rồi đưa bao thuốc cho Ngụy Huỳnh, "Cậu hút không?"


  Ngụy Huỳnh vội xua tay: "Không ạ, cháu không hút thuốc".


  Lần này ông lão không ép, chuyên tâm hút thuốc rồi phả khói. Hút xong một điếu, ông lão ném đầu thuốc vào một chiếc hộp có vỏ bằng sắt trên bậu cửa sổ.


   "Cậu tên gì?"


   "Ngụy Huỳnh"


   "Theo học trường đại học nào?"


   "Đại học sư phạm.. năm ba."


   "Ngành gì?"


   "Ngành luật."


   "Ồ?" ông cụ nhướng mày, "Đã học luật hình sự chưa?"


   "Học qua rồi" Ngụy Huỳnh có chút khẩn trương, "Lúc học năm nhất".


  Ông cụ gật gật đầu, suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi: "Cậu có thể giải thích cho tôi một chút không, cái gì gọi là thời hiệu truy tố?"


   "Thời hiệu truy tố?" Ngụy Huỳnh cảm thấy khó hiểu, "Sao lại hỏi vấn đề này?"


   "Đừng sợ, không phải là khảo bài cậu đâu" ông cười hờ hờ, "Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút".


  Ngụy Huỳnh nghiêm túc nhớ lại một chút, phát hiện thật sự không thể thuộc làu nguyên văn của luật hình sự, liền giải thích ý nghĩa của "thời hiệu truy tố" cho ông lão nghe.


  Ông lão rất chuyên tâm nghe. Nhìn anh chằm chằm, như sợ bỏ sót một chữ nào đó, Ngụy Huỳnh bất giác nhớ lại mình trước khi thi cuối kỳ nghe thầy chủ nhiệm quy định phạm vi kiểm tra.


  Nhưng nghe Ngụy Huỳnh nói xong, tâm tình của ông lão phút chốc trở nên nặng nề, ánh mắt từ từ tối lại. Ông lặng lẽ ngồi một lúc, lại rút ra một điếu thuốc.


   "Lẽ nào nói, giết người rồi.." ông cụ như đang trầm tư nhìn làn khói phiêu diêu trước mắt, "20 năm sau thì không bị gì nữa sao?".


   "Không phải vậy" Ngụy Huỳnh vội xua tay, "Hình như có thế tiếp tục truy tố, là lên tòa án tối cao hay là viện kiểm sát tối cao gì đó.."


   "Ừm?" vẻ mặt ông cụ có chút hòa hoãn, "Cậu nhóc, không chuyên tâm học a".


  Ngụy Huỳnh liền đỏ mặt. Thấy vẻ quẫn bách của anh, ông lại cười.


   "Không sao không sao" ông lão cười tới nỗi ho luôn, "Lần sau tới nói với tôi nhé".


  Nói tới đây, ông lão đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, liền hỏi: "Sao cậu lại tới đây, tình nguyện viên?"


   "Vâng ạ" Ngụy Huỳnh do dự một lúc, "Ngoài ra.. đây cũng là một phần của tiết học xã hội thực tiễn, xã hội thực tiễn 10h đồng hồ.


  Ông nhìn đồng hồ đeo tay:" Vậy thì, lần này các cậu.. "


  " Khoảng 3h đồng hồ "Ngụy Huỳnh nhẩm tính một lúc," Cháu ít nhất tới đây hai lần nữa ".


  " Được "ông lão cười," Lần sau lúc cậu tới, có thể nhờ cậu một việc không? "


  " Bác cứ nói. "


  Ông lão không vội lên tiếng, từ trong túi áo lấy ra xấp tiền tờ 100 tệ, rút ra 3 tờ đưa cho Ngụy Huỳnh.


  " Giúp tôi mang một bao thuốc lá thơm hiệu Kent "ông nhìn vào mắt Ngụy Huỳnh," Bỏ vào ba lô, đừng để điều dưỡng thấy ".


  Ngụy Huỳnh cầm lấy tiền," Nó hình dạng thế nào? "


  " Hộp màu trắng, thương hiệu là Kent "ông giơ hộp thuốc trong tay lên," Hồng Tháp Sơn, tôi hút không quen ".


  " Được.. được ạ "Ngụy Huỳnh bỏ tiền vào túi áo," Tiền dư cháu sẽ mang tới cho bác ".


  " Không cần đâu "ông xua tay," Cũng không biết Kent bây giờ có giá thế nào rồi, nếu còn dư, cứ coi như là phí vất vả của cậu ".


  Ngụy Huỳnh vội khước từ, ông lão lại kiên quyết.


  " Cậu giúp tôi mua đồ, tôi trả phí, chuyện này rất bình thường. "


  Ngụy Huỳnh còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy cửa bị đẩy ra. Một nam sinh vội vội vàng vàng xông vào, vẫy tay với Ngụy Huỳnh.


  " Bạn à, tập hợp rồi. "


  Ngụy Huỳnh đáp một tiếng, đứng dậy cầm ba lô lên.


  " Vậy.. cháu đi trước đây "anh cúi người chào ông," Bác nghỉ ngơi sớm nhé ".


  " Ừm "ông lão bình tĩnh nhìn anh," Đừng quên thời hiệu truy tố và hàng của tôi ".


  Ngụy Huỳnh cười ngại ngùng, cúi người chào lần nữa, liền đi ra cửa. Lúc mở cửa, anh đột nhiên nhớ tới một chuyện.


  " Đúng rồi.. "


  " Tôi họ Kỉ, Kỉ Càn Khôn "sắc mặt của ông lão vẫn bình thản như trước," Cậu gọi tôi lão Kỉ là được".