Đăng vào: 12 tháng trước
Thiên Tự chen vào đám người dày đặc, hình ảnh đầu tiên đập vào là hắn cũng đang ở đó.Hắn bất chợt lên tiếng :
_ Được, bắt đầu thôi.
Nó cười, quay sang nắm tay màu xanh , hắn màu đỏ, gương mặt có chút phấn khích, cả hai cùng đấm thật mạnh, lực này không phải giỡn chơi đâu nha. Sau khi cả hai vừa dứt ra cũng là lúc dòng chữ màu đỏ chạy liên tục từ một số cho đến ba số, mọi người xung quanh hét ầm lên- đặc biệt là nữ giới và tên của nó cũng được hét lên nhiều nhất vì nó có nhan sắc mà cả nam lẫn nữ đều mê mẩn, hơn nữa trình độ nổi tiếng của nó cũng không thua kém gì ca sĩ nổi tiếng. Càng đặc biệt hơn khi có hắn và Thiên Tự khiến toàn bộ khách hàng, nhân viên đều tập trung xung quanh ba chàng nhà ta . Sức hấp dẫn kinh hoàng thật.
Ting..ting..ting..ting... - máy reo lên, máy hắn là 600 và máy nó là....599. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, đa số là gọi tên nó :
_ Ôi, tiếc quá.
_ Tội anh ấy quá.
_ Nhất Thiên chỉ thua có một điểm thôi, uổng quá .
_......
Hắn nở nụ cười đắc thắng, nó cũng cười nhưng không cười buồn hay tức mà là cười rất tươi, cơ thể nó đang sắp chết đuối thì làm sao mà đánh thắng hắn cho được. Nhìn thấy nó cười, hắn có hơi giật mình, thua mà cười laị còn rất đẹp nữa. Nhưng tim hắn chưa lỗi nhịp đâu đấy nhớ.
_ Tôi thua rồi, cậu khá đấy.
_ Ờ, tất nhiên. - hắn vênh mặt.
_Xin lỗi quý khách... - giọng nói ngọt ngào của cô nhân viên vang lên, khiến tất cả đồng loạt quay lại. Trên tay cô nhân viên là chiếc hộp màu đen dài tầm bảy xăng ti mét, được bọc vải nhung rất kiêu sa và bí ẩn. Nở nụ cười thật tươi, cô nhân viên lễ phép trong giọng nói chảy nước kinh khủng:
_ Qúy khách đã đạt kỷ lục của công ty chúng tôi, đây là phần thưởng, mong hai vị nhận cho ạ !
_ Cảm ơn. - ngắn gọn, xúc tích mà đầy đủ trọn vẹn, hắn mở chiếc hộp - Đồng hồ đôi, cho cậu.
Hắn nói rồi, quăng một chiếc về phía nó, Tự lúc này mới lò lò xuất hiện, lặn đâu nãy giờ vậy anh ? Nói về chiếc đồng hồ, dây da chất liệu tốt thuộc hàng của Ý, mặt đồng hồ là số la mã, viền ngoài có đính kim cương. Hàng Ý mà lại là mẫu hàng chỉ có 10 trên thế giới mà thội, y như rằng họ đã đoán được chủ nhân của nó là nam vậy. Nhìn chiếc đồng hồ, nó khẽ nhếch môi, đeo vào tay chỉnh cho mặt đồng hồ xoay vào trong , hắn cũng đúng lúc vừa đeo xong. Bỗng... hắn và nó nhìn nhau chằm chằm một lúc như đơ ra rồi mỉm cười. Nụ cười đắc thắng.
" Hiểu rồi, thì ra là vậy. "
_ Này, sao bà xã lại đeo với cậu ta? - Tự giận dỗi, nhìn nó sát khí đầy mình rồi luôn tiện nguýt hắn một phát, nhưng tiếc là chưa duy trì được năm giây đã bị hai người tỏa sát khí bức người khiến tim Thiên Tự suýt chút nữa là rớt luôn ra ngoài, còn gì nữa, một người là ''Kẻ máu lạnh'' người còn lại được mệnh danh là "Bloothirsty" cơ mà, giận không đúng người rồi anh ơi.
_ Cậu ta tặng. - ngắn gọn mà quá chuẩn, người ta tặng thì cứ việc đeo chứ.
_ Nhưng ông xã không thích, bà xã trả lại đi. Giận bà xã luôn. - Nói xong Tự khoanh hai tay trước ngực, quay ngoắt đi nơi khác, đôi lông mày chau lại thật ngộ nghĩnh. Ngay lúc đó, cả nó và hắn đều đưa chiếc đồng hồ áp vào tai. Tiếng tích tắc vang lên thật kì lạ, như là có cả hai tiếng tích lên cùng lúc, mà nó khá giống với tiếng của một.... Qủa bom hẹn giờ mini. Nó nở nụ cười lạnh lẽo cũng có thể xem là nụ cười "mãn nguyện" . Suy nghĩ của nó : "Món quà chào mừng tốt qúa, cảm ơn nhé. Tôi rất thích nó."
_ Ông xã, bà xã muốn uống cà phê. - Nó hết sức kiệm lời nhưng nghe câu nói này thì hơi giống như ra lệnh. Tự thì tất nhiên là chiều nó vộ cùng nên dù giận vẫn chiều nó tất.
_ Hai người uống gì? Tôi đi mua.
_ Coffee. _ Cà phê. - Hắn và nó đồng thanh lại còn gu cũng giống nhau, chỉ tổ khiến Tự thêm ghen.
_ Rồi, đợi tôi một lát. - nói xong Tự đi mất hút, nó ngay lập tức nắm tay hắn chạy như bay đến thang máy, bấm ngay tầng cao nhất : sân thượng.
_ Còn bao nhiêu thời gian nữa? - hắn hỏi.
_ 2 phút 5 giây. - vẫn rất bình thản, dù qủa bom đang nằm trên tay mình, hắn cũng không khác gì mấy chỉ hơi ngạc nhiên khi ngay cả thời gian bom nổ cũng đoán được dù chỉ qua tiếng đồng hồ. Đến sân thượng, nó và hắn lao ngay ra giữa sân thượng, giọng hắn gấp gáp :
_ Mở nó ra bằng cách nào đây, không có dụng cụ mang theo sẵn ?
_ Tháo nó ra trước, tôi có cách. - Tháo nhanh chiếc đồng hồ, nó đưa tay lần vào trong chiếc áo vest đồng phục một lúc và lấy la một vật kim loại mỏng, dài và nhọn .
_ Kim tiêu?!? - Hắn hơi bàng hoàng, phải rồi thủ lĩnh của D.O.D chỉ dùng kim tiêu và súng trường vào trường hợp khẩn cấp còn lại chỉ toàn là chân tay. Đặc biệt là sau mỗi trận đấu, chiến trường không có một vết tích nào, kim tiêu cũng không hề có dấu vân tay nào. Và còn một điều nữa là chúng có..... độc.
Cích...cạch ... không quá 3 giây, nó mở được mảnh ghép bởi vì trước đó đã có kẻ mở nó ra nên cũng không khó khăn là mấy. Một khúc sắt nhỏ nằm bên cạnh bộ đếm thời gian đang vang lên rất khẽ ngược lại với tiếng tích tắc của kim đồng hồ. Hắn sau một hồi bàng hoàng cuối cùng cũng lên tiếng :
_ Phá hay để nó nổ ?
Thực sự đối với cả nó và hắn chỉ cần 15 giây là có thể phá được nó (phá là xâm nhập vào hệ thống quả bom để cắt đứt nguồn gây nổ chứ không phải đập nát hay chôn nó đâu nhớ, kiểu đó thì chết sớm hehe ) hơn nữa quả bom này chỉ có thể khiến nạn nhân ngất ở phạm vi gần nhất mà thôi, lo ngại chỉ là 1% .
_ Nếu như hắn đã "có lòng tốt" "tặng" cho chúng ta thì ta cũng nên "đền ơn" hắn gì đó chứ? - nó nhếch môi cười không để cho hắn thấy và nụ cười lần này là : thâm hiểm. Hắn không nói gì chỉ gật đầu nhẹ.
" Tất cả chỉ mới là bắt đầu thôi ! "
-------------------------------------------------
_ Thiên Tự, ở đây ! - Hắn ngoắc ngoắc Tự khi đang thấy cậu loay hoay không thấy nó đâu, lại thêm mấy cô nàng cứ quây quanh cậu khiến tầm nhìn càng hạn chế hơn, số đào hoa nó khổ vậy á.
_ Bà xã, cược một ván không ? - Tự (lại) nở nụ cười chết người. Nhận lấy cốc cà phê từ cậu, nó hớp một ngụm rồi hỏi lại :
_ Cược gì ?
_ Một nụ hôn, ai thua sẽ phải hôn người thắng. Hôn kiểu Pháp nhé? - Tự cố tình nhấn mạnh bốn từ cuối cùng, kiểu này dù là thua hay thắng cậu cũng lãi to còn gì, khôn quá mức. Nhờ câu nói của Tự ai kia vừa hớp lấy ngụm cà phê vừa nóng vừa đắng đã phun hết ra ngoài, một cảnh tượng không đẹp mấy của nam thần nhà ta, không phải nó đâu đấy. Ừ là hắn nhà ta, Hoàng Nhật Phong khát "nước" đấy .
*Sặc* khụ khụ ...khụ...khụ khụ .... - Nó chuyển cốc cà phê sang tay trái, dùng tay còn lại vuốt nhẹ lưng hắn, hỏi nhưng vẻ mặt rất thờ ơ, vô cảm :
_ Không sao chứ ?
_ Không..khụ sao ... khụ ..k..khụ... - hắn vừa cố trả lời thì cà phê lại sộc lên đến mũi và nước mắt thì lại liên tục trào ra khiến mặt hắn đỏ hoe.
_ Có một đống sao trên đầu cậu luôn này, sao Kim, sao Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, sao băng nữa này. - Tự nhân cơ hội trêu gheọ, tay chỉ lung tung trên đầu hắn rồi cười đùa khiến đầu hắn bốc khói. Hắn toan cho Tự một đấm thì một tiếng BÙM vang lên trong thang máy đi lên khiến nó dừng ngay tầng tụi nó đang đứng. Tiếng bom nổ...