Chương 43: Cuộc Hẹn Đầu Tiên

Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục

Đăng vào: 12 tháng trước

.



"Nhưng lúc tôi chưa nhận được thông báo từ viện trưởng Claude, thì đã nghe được lời đồn bảo anh sẽ làm trọng tài rồi."
"Lúc đó tôi vẫn chưa đồng ý." Osiris trả lời.
"Được rồi." Lục Diêu có chút bất đắc dĩ nói.
"Đúng rồi..." Nếu đã liên hệ với Osiris, Lục Diêu quyết định vẫn nói hết mọi chuyện một lần luôn, "Sau khi giải đấu Sain kết thúc, tôi muốn kiểm tra lại tư chất của mình.

Tôi cảm thấy thể năng của mình vẫn còn đang tăng lên."
"Tôi sẽ đi cùng em." Osiris khẽ gật đầu nói.
"Ừ." Lục Diêu đồng ý, bởi vì y biết dù y có từ chối, cũng không thể nào thay đổi được quyết định của Osiris.

Nói chuyện xong, Lục Diêu ngắt kết nối.
Tuy rằng đội hình trọng tài hoành tráng khiến bên ngoài nhao nhao suy đoán, giải đấu Sain lần này có ý nghĩa trọng đại hay mục đích gì đó hay không.

Nhưng nếu y đoán không lầm, thực ra giải đấu Sain lần này không khác mấy với lần trước.

Chỉ bởi vì có Osiris tham gia, nên các tướng lĩnh cấp cao khác đều tham gia.

Do Osiris xưa nay không quan tâm tới mấy giải đấu kiểu này, và đây là lần đầu tiên đồng ý làm trọng tài, nên khiến người trong quân bộ đặc biệt coi trọng giải đấu lần này mà thôi.
Mặc kệ mọi người suy đoán thế nào về giải đấu Sain lần này, giải thi đấu vẫn đúng hạn được tổ chức.
Sân đấu của giải Sain được lựa chọn theo kiểu luân phiên.

30 trường quân đội luân phiên trở thành chủ nhà tổ chức giải đấu.

Lần này đúng lúc đến lượt học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang, cho nên đám Lục Diêu bớt được phiền phức phải chạy đi chạy về.
29 đội khác đã lục tục đến, bọn họ đều được sắp sếp ở khu sinh hoạt và nghỉ ngơi, chờ đợi giải đấu chính thức bắt đầu.
Sân thi đấu được học viện sắp xếp tại khu C của khu huấn luyện thực chiến.

Khu C là khu vực tổng hợp, bên trong bao gồm cả phòng chế tạo cơ giáp, khu tác chiến trong phòng và khu tác chiến dã ngoại.
Tuy giải đấu đã bắt đầu, nhưng bây giờ hiện trường vẫn không hề có bất cứ khán giả nào.

Bởi vì vòng đầu tiên của giải đấu là 28 ngày thi đấu thiết kế chế tạo cơ giáp, các thiết kế sư sẽ ở trong phòng chế tạo cơ giáp khép kín thiết kế chế tạo cơ giáp.

Cho nên không hề có bất cứ khán giả nào tới hiện trường cả.
Phòng thiết kế cơ giáp được bố trí cho tuyển thủ lần này toàn bộ đều là phòng chế tạo cao cấp, đây được xem là một khoản đầu tư rất lớn.

Phòng chế tạo cơ giáp sơ cấp, trung cấp của các trường quân đội bình thường tổng cộng cũng chỉ được hơn 50 phòng.

Trong số đó phòng chế tạo cơ giáp trung cấp và phòng chế tạo sơ cấp chiếm phần lớn, chỉ có 3 4 phòng là phòng chế tạo cơ giáp cao cấp.

Là trường quân đội đứng đầu Liên Bang, học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang có tổng cộng 40 phòng chế tạo cao cấp.

Lần này thiết kế sư cơ giáp của 30 trường toàn bộ đều được sắp xếp vào phòng chế tạo cao cấp.
Tuy vòng thi đấu thiết kế chế tao đầu tiên được tổ chức bên trong phòng, hơn nữa tuyển thủ không được phép liên hệ với bên ngoài, ngay cả quang não cũng bị để ở địa điểm quy định.

Nhưng khán giả có thể lên tinh võng xem toàn bộ quá trình thiết kế sư cơ giáp thiết kế và chế tạo cơ giáp.

Thi đấu sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp toàn bộ trên tinh võng.

Ở khâu thiết kế cơ giáp, số liệu thiết kế cụ thể sẽ được trí năng xử lý làm mờ.

Không chỉ là đối với khán giả, dù có trực tiếp điều tra chi tiết, số liệu cơ giáp cũng vẫn bị làm mờ.

Đây là để bảo vệ quyền tài sản cá nhân của thiết kế sư, cho nên thiết kế sư không cần lo lắng số liệu cơ giáp do mình thiết kế bị người khác phát hiện.
Tuy nói vòng thi thiết kế chế tạo cơ giáp đầu tiên tổng cộng là 28 ngày, nhưng giải đấu không hề có quy định nhất định phải vào phòng thi đấu vào ngày đầu tiên, cho nên tuyển thủ có thể trong thời gian quy định của vòng đầu tiên, lựa chọn bất cứ ngày nào để vào phòng chế tạo cơ giáp.

Nhưng một khi đã tiến vào phòng chế tạo cơ giáp, thì nhất định phải cắt đứt liên hệ với bên ngoài, thẳng đến khi tuyển thủ chế tạo xong cơ giáp mới thôi.
Thực ra rất nhiều tuyển thủ vào lúc trước khi giải đấu chính thức bắt đầu thì đã thiết kế xong cơ giáp rồi, thậm chí còn nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Giải đấu sẽ không quan tâm mấy chuyện này, nhưng một khi đã vào phòng chế tạo cơ giáp, trên người tuyển thủ không được mang theo bất cứ thứ gì cả, dù là quần áo cũng là đồng phục do bên trường học tổ chức giải đấu cung cấp.
Thiết kế một chiếc cơ giáp, dù là cơ giáp cấp thấp thì kết cấu dữ liệu cũng rất lớn, cho nên dù là thiết kế sư đã thiết kế từ trước hay nhờ chỉ bảo trước, đến sân đấu rồi vẫn sẽ không ghi nhớ hết toàn bộ.

Nếu không phải ý tưởng của bản thân, tuyển thủ thậm chí sẽ vì hoàn cảnh thi đấu căng thẳng mà cảm thấy đầu óc trống rỗng luôn.
Dù có một số ít nhỏ nhoi có thể ghi nhớ hết được toàn bộ số liệu, nếu bản thân không thấu hiểu triệt để, vào khâu chế tạo cơ giáp thực tế cũng sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Cho nên dù đã chuẩn bị đầy đủ tốt từ trước, thi đấu tại hiện trường vẫn sẽ thể hiện ra năng lực chân thật của các tuyển thủ.
Khá thú vị chính là vòng đầu tiên sẽ thi đấu thiết kế và chế tạo cơ giáp.

Mà trong tất cả các trường quân đội của Liên Bang, chỉ có hai trường có chuyên ngành thiết kế cơ giáp: Học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang và học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu.

Cho nên tuyển thủ của vòng thứ nhất đều là học sinh của hai trường.

Thậm chí còn có tình huống tuyển thủ của hai đoàn đại biểu là bạn học cùng lớp.

Tình huống này không hề ít, bởi vì các trường học khác đều sẽ lựa chọn những học sinh xuất sắc nhất từ hai trường này, mà hai trường học này chia lớp đều là dựa vào thành tích cả.
Lần này Lục Diêu không ngạc nhiên mấy khi gặp được vài khuôn mặt quen thuộc, đều là học sinh lớp A năm 4 năm 5 của học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang.
Dù ở những lần trước, tất cả đoàn đại biểu dường như đều xác định giành chiến thắng vẫn là học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang, nhưng bọn họ vẫn sẽ lựa chọn dốc hết toàn lực để thi đấu.

Một là để không thấy có lỗi với bản thân và trường học; hai là cũng vì để thể hiện được năng lực của mình trước mặt các trọng tài.

Nguyên nhân thứ hai mới là nguyên nhân chính để bọn họ liều mạng thi đấu.
Cho nên, dù không thể vào được đoàn đại biểu của trường mình, học sinh hệ thiết kế cơ giáp của học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang vẫn sẽ dùng hết tất cả mọi cách để vào được đoàn đại biểu của trường khác.

Dù biết sẽ không giành được thắng lợi, bọn họ vẫn sẽ dùng hết sức mình để hoàn thành trận đấu.

Bởi vì mục đích quan trọng nhất của bọn họ không phải thắng được giải đấu, mà là lọt được vào mắt các trọng tài.

Đây cũng là nguyên nhân các trường học khác có thể yên tâm mạnh dạn dùng đến những học sinh không phải trường mình.
Chẳng qua có một chuyện khiến Lục Diêu khá bất ngờ, trong mấy khuôn mặt quen thuộc này y nhìn thấy được một người...!Gurner Orens.
Lúc nhìn thấy Lục Diêu, Gurner Orens tuy không xông thẳng về phía y, nhưng vẻ mặt của gã đã bán đứng nội tâm gã.

Gã nhìn Lục Diêu với vẻ mặt căm thù, mắt đỏ bừng như muốn phun ra lửa.

Nhưng gã vẫn còn sót lại một chút lý trí, nên không có xúc động.
Sau khi gã hít sâu một hơi, bèn đi đến gần Lục Diêu.

Gã nói với vẻ hung hăng: "Lần này, tao nhất định sẽ đánh bại mày.

Tao không tin, không có ai âm thầm giúp mày thì làm sao thắng tao được.

Lần này, tao nhất định phải lột mặt nạ của mày."
Lục Diêu lười để ý đến gã, thuận miệng nói: "Tùy cậu, tôi chờ mong ngày đó."
"Mày có dám ký giấy cam kết lần nữa không." Gurner Orens nói, "Nếu lần này tao thắng mày, vậy điều kiện trong giấy cam kết lần trước sẽ hết hiệu lực."
Trong trận thi đấu lần trước Gurner Orens thua Lục Diêu đồng thời bị đuổi ra khỏi học viện, địa vị trong gia tộc cũng rớt xuống ngàn trượng.

Cuộc sống của gã trôi qua rất không tốt.

Nếu không phải nhờ có Borden Orens, gã thậm chí còn không thể ở lại trong nhà chính được nữa.

Về sau, gã nghĩ hết tất cả mọi cách để lấy lòng thượng tướng Torre, lợi dụng thế lực của gia tộc để vào học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu.
Gurner Orens sau khi biết được Lục Diêu sẽ đại biểu học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang tham gia giải đấu lần này, gã đã lợi dụng Borden Orens, nhờ cậu ta nghĩ cách đưa gã vào trong đoàn đại biểu của một trường nào đó.

Gã vẫn tin tưởng rằng trận thi đấu thiết kế cơ giáp lần trước, sau lưng Lục Diêu chắc chắn có người chỉ đạo, thậm chí có khả năng không phải do cậu ta tự mình chế tạo.

Dù Lục Diêu khi đó đã đưa ra được chứng cứ, nhưng gã vẫn không tin.

Mà giải đấu lần này, quá trình thiết kế chế tạo cơ giáp là phát sóng trực tiếp, gã không tin lần này Lục Diêu còn có thể lấy ra được cơ giáp xuất sắc như lần trước!
Đoàn đại biểu của Gurner Orens tổng cộng có 10 người.

Ngoại trừ 4 người điều khiển cơ giáp ra, 6 người còn lại đều là thiết kế sư.

Trước trận đấu thì sư phụ của gã, Bevis đại sư đã từng dạy bảo cho bọn họ rất chi tiết, hơn nữa bảo bọn họ ghi nhớ lấy phương án thiết kế cơ giáp.

Ông còn từng dẫn dắt bọn họ nhiều lần tiến hành chế tạo mô phỏng cơ giáp mà bọn họ sẽ thiết kế trong giải đấu lần này, thẳng đến khi bọn họ có thể chế tạo thành thục mới thôi.


Dù bởi vì số liệu cơ giáp quá mức khổng lồ, bọn họ không thể nhớ hết được, nhưng 6 người kiểu gì cũng chắp vá lại được.
Gurner Orens vẫn luôn ghi nhớ nỗi nhục lần trước.

Theo gã thấy, giải đấu Sain lần này là một cơ hội cực tốt.

Gã đã chịu đủ mấy lời thổi phòng khen ngợi Lục Diêu trên tinh võng rồi.

Lần này gã nhất định sẽ lột xuống lớp mặt nạ dối trá của Lục Diêu, để người khác nhìn rõ thực lực chân chính của tên phế vật này.

Gã còn muốn thông qua lần thi đấu này ký giấy cam kết với Lục Diêu, điều kiện chính là xóa bỏ toàn bộ điều kiện của giấy cam kết lần trước.

Tuy Học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu cũng tốt, nhưng lại không sánh được với học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang.
Lục Diêu cười khẽ, nói: "Tại sao tôi phải đáp ứng cậu chứ." Lúc y lướt qua Gurner Orens, nói: "Bại tướng dưới tay mà thôi."
Mí mắt Gurner Orens như muốn nứt cả ra, hai tay gã nắm chặt thành quyền, cả người đều đang run rẩy.

Lúc này đây gã rất muốn đánh phế vật này một trận, nhưng gã vẫn phải cố nhẫn nhịn.
Địa vị trong gia tộc đã có chênh lệch cực lớn khiến gã hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình.

Bởi vì tên phế vật đó, giờ gã đã không còn là thiên tài đi đến đi đâu cũng được mọi người khen ngợi của gia tộc Orens nữa.

Nếu giờ gã làm việc lỗ mãng, bị hủy bỏ tư cách thi đấu, gia tộc không những sẽ không giúp gã giải quyết hậu quả, thậm chí sẽ trực tiếp đuổi gã về chỗ cha mẹ, bị đuổi ra khỏi nhà chính.

Gã cần phải mượn nhờ giải đấu lần này để xoay mình, dù gã căm thù tên phế vật này thế nào đi nữa, gã vẫn không thể lỗ mãng được.

Bởi vì lần này gã không có tư cách đó.
"Lục! Diêu!" Orens nghiến răng nghiến lợi, "Lần này, tao nhất định sẽ đạp mày dưới chân, rửa sạch mối nhục!"
Nhưng Lục Diêu đã đi xa rồi.
......
Cho dù đã hoàn thành xong toàn bộ thiết kế cơ giáp, chế tạo cũng là một chuyện rất lãng phí thời gian và sức lực.

Cho nên, rất nhiều tuyển thủ đã lựa chọn trận đấu vừa bắt đầu là vào thẳng phòng chế tạo luôn.

Trận đấu lần này, tổng cộng 136 thiết kế sư tham gia, có 131 người sau khi thời gian bắt đầu, điểm danh cái là vào phòng chế tạo cơ giáp ngay.
Mà Lục Diêu ngày đó đến điểm danh xong thì rời đi, số đông tuyển thủ còn lại đều lựa chọn tiến vào phòng chế tạo ngay ngày đầu tiên.
Lục Diêu đi ra bên ngoài sân thi đấu thì nhìn thấy ba người trong đội của y.

Elmo Locke và Cozzy Rebecca đang đứng, chỉ có Holewin là đang dựa người lên tường.

Trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, lúc nhìn thấy Lục Diêu đi ra, bèn giơ tay rút điếu thuốc ra khỏi miệng, "Anh đoán đàn em chắc chắn sẽ không chọn vào sân hôm này mà, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh."
Cozzy Rebecca thì có đôi chút lo âu, nói: "Đàn em, tuy tôi biết cậu nắm chắc với phần thiết kế cơ giáp, nhưng chế tạo cơ giáp cũng cần thời gian không ngắn." Nói xong, gã nhìn về phía Elmo và Holewin.
Elmo gật đầu, nhẹ giọng nói: "Lục Diêu, dù em đã thiết kế xong cơ giáp, nhưng tôi cho rằng em vẫn nên bảo đảm thời gian chế tạo cơ giáp cũng phải đầy đủ."
"Tôi có suy tính của mình." Lục Diêu thản nhiên nói.

Với y, ở trong phòng thiết kế cơ giáp 28 ngày hoàn toàn là lãng phi thời gian.
"Tôi có thể cam đoan về phương diện cơ giáp, đoàn đại biểu của chúng ta sẽ không thua bất cứ đội nào." Lục Diêu nói, "Cho nên tôi cho rằng các anh nên đặt sự chú ý vào phương diện tác chiến của các anh đi."
Holewin rít một hơi thuốc, sau đó nhả nhẹ khói trắng.

Ngón cái và ngón trỏ của hắn niết đầu thuốc, cười nói: "Về phương diện chiến đấu cơ giáp, anh có thể cam đoan, bọn anh sẽ không thua bất cứ đội nào."
Lục Diêu hờ hững ồ một tiếng: "Xem ra lần này trường của chúng ta vẫn thắng rồi."
"Đó là tất nhiên." Holewin nói.
"Thứ đồ cổ này anh đào từ đâu ra vậy?" Lục Diêu nhìn thoáng qua thuốc lá trong tay Holewin, hỏi.
Thuốc lá từ lúc nhân loại rời khỏi địa cầu cổ đại thì đã bị đào thải rồi.

Bởi vì thứ này quá có hại với thân thể, theo sự tiến bộ của nhân lại, đã xuất hiện thứ thay thế tốt hơn, vừa có thể khiến con người có cảm giác thỏa mãn vừa không có hại cho thân thể.
"Gần đây mê một bộ phim điện ảnh liên quan tới địa cầu cổ." Holewin dùng ngón tay gõ gõ thuốc lá, nhìn tàn thuốc rơi xuống, "Sau đó anh tìm người đặt làm riêng.

Cậu có muốn thử không? Cảm giác không tệ, thứ này không phải dùng sóng điện tử để kích thích não bộ tiết ra dopamine có thể hoàn toàn thay thế được, chẳng trách nhân loại địa cầu cổ lại mê nó."
"Cảm ơn, tôi không muốn thử." Lục Diêu nói.
"Thực ra, anh thấy cậu rất cần nó đấy." Holewin bóp tắt thuốc, "Thật sự không thử à?"
"Không cần."
"Được rồi." Holewin nhún vai, "Anh còn cho rằng có thể tìm được một người cùng chung chí hướng nữa chứ."
"Tôi và anh trước giờ không phải cùng chung một loại người." Lục Diêu cười khẽ nói.
"Đàn em à, cậu nói vậy rất tổn thương trái tim của anh đấy." Tuy Holewin là nói như thế, nhưng vẻ mặt của hắn không hề có chút đau buồn nào.
"Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây." Lục Diêu nói.
"Không có chuyện gì nữa rồi." Holewin nói, "Anh rất chờ mong cơ giáp do cậu chế tạo đó."
"Tôi tiễn em nhé." Elmo nói.
"Không cần." Lục Diêu thản nhiên nói, "Tôi còn một vài chuyện cần xử lý."
"Được rồi, trên đường cẩn thận." Tuy bị Lục Diêu từ chối, nhưng trên mặt Elmo không hề có chút giận hờn nào.

Gã vẫn giữ nụ cười ấm áp và dịu dàng.
Lúc Lục Diêu sắp về đến ký túc xá, quang não của y rung lên, Lục Diêu liếc mắt nhìn là Angus.

Y nhận quang não.
"Diêu Diêu, tớ chỉ gửi yêu cầu trò chuyện thử, không ngờ kết nối được thật." Con mắt Angus mở tròn vo, "Tớ còn tưởng cậu đã bắt đầu thi đấu rồi chứ."
"Không, tôi không định vào phòng chế tạo ngay hôm nay."
"Vậy tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé." Angus bày ra vẻ mặt đáng thương, "Từ lần trước cậu trở về thì vẫn luôn rất bận, làm tổ trong phòng chế tạo cơ giáp không ra, muốn gặp mặt cậu một lần cũng khó." Cậu ta bày vẻ mặt cậu mà không đồng ý là tớ khóc cho cậu xem nhìn Lục Diêu.
Lục Diêu bất đắc dĩ: "Ăn ở đâu?"
Nghe được câu trả lời của Lục Diêu, Angus cười xán lạn, "Tớ đã đặt chỗ xong rồi, tớ gửi địa chỉ cho cậu."
"Được." Lục Diêu nói.
Angus cắt đứt trò chuyện.

Chẳng bao lâu, cậu ta gửi định vị địa chỉ tới quang não cho Lục Diêu.

Lục Diêu nhìn thoáng qua, phát hiện đây là một nhà hàng cao cấp, cơ bản đều là tiếp đón đám người thượng lưu, hoàn cảnh tao nhã còn có thể bảo đảm được không bị phóng viên cho nổi tiếng.
Lục Diêu gửi yêu cầu trò chuyện qua cho Angus.

Nhưng Angus bên kia không lập tức đồng ý kết nối, một lát sau trò chuyện mới thông.
"Angus." Lục Diêu mỉm cười, "Là cậu mời tôi ăn cơm à?"
Angus gật mạnh đầu, "Tất nhiên rồi~"
"Cậu chắc chứ?"
"Đúng vậy đúng vậy."
"Vậy có thể đổi nhà hàng khác không?" Lục Diêu nói.

"Chúng ta đi nhà hàng thường đi mấy lần trước ấy.

Hoàn cảnh quen thuộc một chút."
"Là vì ăn ở nhà hàng đó quá ngán rồi, nên tớ mới muốn đổi một nhà hàng khác." Angus chớp mắt, nói.
"Vậy tại sao lại chọn nhà hàng này?" Lục Diêu mỉm cười hỏi, "Tôi nhớ lúc trước cậu từng nói, cậu không thích nhà hàng này mà, đi vào phải nhẹ tay nhẹ chân, khiến cậu cảm thấy rất không tự nhiên."
"Có à?" Angus bưng miệng, ảo não nói: "Tại sao tớ không nhớ nhỉ?"
"Nếu cậu đã không thích, vậy tại sao lần này lại muốn đổi nhà hàng?" Lục Diêu vẫn dùng giọng điệu chậm rãi hỏi.
"Là bởi vì tớ chợt nghĩ ra đó ~ Ha ha ha..." Angus cười ha hả, con mắt xoay vòng vòng, muốn qua loa cho xong.
Lục Diêu chợt than nhẹ một tiếng, giọng điệu có chút thương cảm: "Angus, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn ----" Giọng nói của y chậm rãi hạ xuống, tới chữ sau cùng, gần như là không thể nghe thấy được.
Angus chưa từng thấy Lục Diêu thương cảm thế này, cậu ta hơi luống cuống tay chân, nói: "Ai nha, Diêu Diêu, tớ vẫn luôn coi cậu là anh em tốt nhất.

Cậu đừng đau lòng mà."
"Tôi không ngờ có một ngày cậu lại lừa tôi." Đôi mắt Lục Diêu rũ xuống, thản nhiên nói.
"Tớ thật sự không cố ý đâu mà." Angus dùng giọng điệu nhỏ xíu.

"Là anh ba tớ đó."
"Osiris?" Tuy Lục Diêu cũng từng có suy đoán này, nhưng khi thật sự xác định được đáp án, y vẫn có đôi chút kinh ngạc.

Bởi vì Osiris hoàn toàn không giống như người sẽ mời người khác ăn cơm.
"Đúng vậy." Angus nói.

"Đợt trước tớ gặp anh ba, sau đó không biết tại sao lúc nói chuyện với anh ấy có nhắc tới tớ muốn mời cậu ăn cơm.

Anh ba tớ nói, anh ấy muốn mời cậu ăn cơm." Lúc Angus nói tới đoạn này, trên mặt cũng là vẻ không thể tin được.
"Anh ba tớ đã thông suốt về mặt tình cảm rồi." Angus lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, điều này làm khuôn mặt cậu ta nhìn khá buồn cười.

"Đây là lần đầu tiên anh ấy mời người khác hẹn hò đó! Diêu Diêu cậu nhất định phải tới nhé."
"Tôi biết rồi." Lục Diêu đã không còn biết phải nói gì nữa rồi, "Tôi sẽ cân nhắc." Sau đó y cắt đứt liên lạc.
Y ngẫm nghĩ, bèn gửi yêu cầu trò chuyện qua cho Osiris.

Yêu cầu nhanh chóng được đồng ý.
"Osiris, vừa rồi Angus nói anh muốn mời tôi ăn cơm." Lục Diêu trực tiếp nói.
"Là tôi mời em." Osiris nói, "Ba ngày trước, Angus có nói với tôi muốn mời em ăn cơm, tôi nói tôi sẽ mời.

Vừa rồi Angus trò chuyện với tôi, nói đã thay tôi chuyển lời.

Tôi nghĩ chắc em đã hiểu rõ tính cách của Angus, cho nên tôi định tìm em xác nhận, không ngờ em lại liên hệ cho tôi trước."
Osiris vừa nói xong, Lục Diêu đã hiểu toàn bộ quá trình.
Osiris không phải là người làm việc sẽ che che giấu giấu, hắn làm việc vẫn luôn gọn dàng dứt khoát không dây dưa lòng vòng.

Dù là mời người khác ăn cơm cũng nhất định sẽ nói thẳng, chứ không phải thông qua người thứ ba truyền lời, hơn nữa lúc chuyển lời còn bảo người ta che giấu thân phận.

Đây rõ ràng là chuyện do tên hố hàng Angus tự mình đa tình mới có thể làm ra được.
"Thì ra chỉ là một sự hiểu lầm." Lục Diêu thở phào một hơi, chuẩn bị cắt đứt điện thoại.
"Tối nay nếu rảnh, tôi đến đón em." Osiris đột nhiên lên tiếng.
Lục Diêu: "..."
"Tôi..." Lục Diêu vốn định nói không rảnh, nhưng không biết tại sao, lúc nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Osiris, hai chữ không rảnh lại như bị kẹt trong cổ họng, một lúc lâu vẫn không nói ra được.
Sau khi cúp trò chuyện, Lục Diêu vẫn có chút phản ứng không kịp.

Vốn y trò chuyện với Osiris là muốn chứng nhận thử xem lời của Angus, sao lại thành xác nhận Osiris tối nay tới đón y đi ăn cơm rồi?
......
Osiris ngồi trong phòng làm việc, hai chân bắt chéo nhau, mười ngón tay đan xen đặt trên bàn.

Cho dù đang ngồi, dáng người vẫn rất thẳng, trên khuôn mặt anh tuấn là vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi đen nhánh mang theo sóng ngầm sắc bén.

Sự kiên nhẫn của hắn dường như càng ngày càng ít..