Huyết Tộc Alpha Thân Vương Ngài Là Của Em
Đăng vào: 12 tháng trước
Nhưng Matteo cũng không vì cậu ta khó xử mà ngừng lại lời muốn nói:
"Biệt thự Napoli đã có hình thức lựa chọn Beta trong các khu đại học để thực hiện công việc quét dọn mỗi tuần này.
Nguyên nhân trước đây là để chiếu cố tầng lớp xã hội không được ưu tiên có thêm thu nhập.
Thân vương đời trước vốn đã muốn thay đổi vì nhiều rắc rối xảy ra trong thời gian một thế kỷ trở lại đây nhưng cuối cùng hình thức này vẫn được duy trì đến hiện tại.
Tôi không nói các vị có ý đồ với thân vương Napoli.
Tôi chỉ muốn nhắc các vị, nếu không nhớ đường quay lại thì có thể nhấn vào cái chuông màu đỏ gắn trên tường ở gần đó, tôi sẽ đến đưa mọi người về.
Việc này cũng là tôi sơ ý nên giờ tôi nói luôn.
Tôi hi vọng từ đây cho đến khi trong biệt thự không còn người sẽ không lại xảy ra chuyện không như mong muốn nữa."
"Lời đã nói xong, hiện tại các vị có thể đến nhà vệ sinh bên kia rửa tay rửa mặt chuẩn bị ăn trưa.
Bên trong tủ trên tường có khăn mặt, sau khi dùng xong các vị hãy bỏ khăn dơ vào rổ đụng đồ ở góc phòng."
Matteo chỉ tay vào biểu tượng toilet ở hướng ngược lại với phòng bếp, sau khi nói xong cũng không ở lại nữa.
Kỷ Dụ chỉ nhìn Elio một cái, thấy mọi người đều không động đậy gì chứng tỏ chỉ còn lại cậu là cần sử dụng nhà vệ sinh thì không chần chừ nhấc chân đi đến đó.
Những gì Matteo nói thật ra không có gì đáng để ngạc nhiên.
Lúc ở trong trường Kỷ Dụ đã biết, đối với vị thân vương Napoli này mọi người không hề thiếu sự cuồng nhiệt.
Kỷ Dụ còn nghe nói những tình huống trước đây hay xảy ra trong những lần làm vệ sinh.
Sự yêu thích của người khác đối với hắn Kỷ Dụ không thấy có gì sai.
Đối với người đã từng nhìn thấy qua diện mạo của hắn như cậu còn không thể nào quên được, hắn càng thần bí khó lường người khác lại càng tò mò.
Nhưng không có nghĩa là cậu sẽ vui khi biết bản thân có một đống người cạnh tranh.
Hiện tại cậu còn chẳng có chút lợi thế gì nữa...
"Hầy..."
Tới đâu hay tới đó vậy.
Kỷ Dụ đối với gương thở dài một hơi rồi đem khăn bẩn thả vào trong rổ đụng đồ, đi ra ngoài.
Sau bữa trưa mọi người được nghỉ ngơi một tiếng rồi mới tiếp tục với công việc của mình.
Trong lúc đó họ được tự do ở trong đại sảnh, thoải mái ngồi trên ghế sofa làm chuyện mình muốn.
Có người thì nhắm mắt dưỡng thần, người lại bấm điện thoại không ngừng.
Thế kỷ hai mươi công nghệ cao đã tràn lan còn phát triển một cách vượt bậc.
Cho dù Kỷ Dụ không quen thì sau một thời gian thích ứng cũng phải quen thôi.
Con người là sinh vật dễ thích ứng với môi trường nhất mà.
Nhưng Kỷ Dụ không có giống như họ lạm dụng đối với điện thoại.
Cậu lại lấy tuýp thuốc mỡ ra bôi lên ngón tay bị phỏng của mình.
Trong lúc đó bỗng nhiên cậu cảm thấy có một ánh mắt không hề thiện cảm đang nhìn mình.
Ánh mắt này khác hoàn toàn cảm giác trước đây, quả nhiên Kỷ Dụ vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với vẻ mặt kỳ dị của Andrea.
Đối phương bị cậu bắt gặp cũng không bối rối mà thăng thừng hỏi: "Cậu lấy nó ở đâu ra vậy?"
"Tôi không nghĩ cậu lại lường trước được tình huống rồi mang theo."
Chưa chi đã đánh phủ đầu cậu.
Nhưng âm thanh của hắn đã đánh động những người còn lại trong phòng.
Ai nấy đều giương mắt nhìn cậu.
Tuy không đến mức gọi là vô hình bức cung nhưng không phải là cảm giác dễ chịu gì cho cam khi bị nhiều người phán xét như vậy.
Hiện tại Kỷ Dụ đã hiểu cảm giác của Elio lúc nãy rồi.
Chỉ là...
"Sao tôi phải nói cho cậu?"
Kỷ Dụ dưới sự chú mục của bọn họ lại không giống Elio rụt đầu rụt cổ, cậu thẳng thừng nhìn Andrea cười cười: "Hay cậu nghĩ rằng mình có tư cách dò hỏi tôi? Tôi còn phải thẳng thắn thành khẩn?"
Ánh mắt của Kỷ Dụ bình thản nhưng người khác lại nhìn thấy sự mỉa mai trong mắt cậu đối với Andrea.
Cũng chưa đợi hắn há miệng nói gì Kỷ Dụ đã nhún vai nói tiếp: "Nếu cậu dùng thái độ hữu hảo một chút có khi tôi còn nói cho cậu.
Tôi nghe nói người phương Tây cực kỳ thân thiệt lễ phép..."
"..."
So với một đám người vẻ mặt một lời khó nói hết trong phòng, ai đó âm thầm nhìn trộm nhìn đến nghiện không nhịn được lại nhếch lên khóe môi.
Nhưng khó hiểu là hắn không hề cảm thấy cậu như vậy là phá vỡ thiết lập con người trong lòng hắn.
Trà thì phải có vị đắng thôi.
Hoa trà ngược lại còn có vị the nữa.
Một khúc nhạc đệm nhỏ trong đại sảnh không ảnh hưởng hành trình sau đó của đám người.
Ai nấy sau giờ nghỉ trưa lại tiếp tục với công việc.
Không biết có phải lượng công việc quản gia phân công cho mỗi người đều nhiều như nhau hay không mà đến hiện tại vẫn chưa có ai hoàn thành rồi rời đi trước cả.
Hay họ cũng có mục đích không thể nói cho người biết...
Kỷ Dụ "việc nhẹ lương cao" vào lúc kim đồng hồ trong phòng sách điểm đến bốn giờ rưỡi cậu đã ung dung bước ra khỏi đó sau khi đánh được một giấc trên chiếc ghế lông mềm mại kia.
Đúng vậy, cậu đã hoàn thành công việc vào lúc hai giờ chiều rồi.
Quãng thời gian còn lại cậu đều đang ở ngủ...! Nhưng Kỷ Dụ một chút gánh nặng cũng không có, cứ như đó là cái giường trong nhà cậu ở Trung Quốc vậy, và đây cũng là phòng cậu nốt.
Mọi chuyện vốn dĩ rất bình thường.
Nếu có gì bất thường thì chính là cái chăn lông không biết xuất hiện trên người cậu lúc nào kia.
Ai biết cậu vừa bước ra khỏi phòng đã bị một mùi hương ở trong suy nghĩ của cậu là cực kỳ nồng đậm cho chui vào mũi.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Dụ là đem cái chăn trong tay đưa lên cho che lấy mũi.
Nhưng ngay lập tức Kỷ Dự nhận ra đây không phải mùi hương bình thường.