Chương 38: 38: Phiên Ngoại 4 Gió Mùa Năm Ấy

[Huấn Văn] Thư Sinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Tiết đầu tiên của buổi sớm, trong phòng học sạch sẽ thoáng đãng vang lên âm thanh hồn hậu của vị giáo sư khoa văn học.
Giảng về "Hán Thư", rất nghiêm túc, rất kĩ càng.
Diệp Hành Duật trước nay rất hiếm khi đến giảng bài cho sinh viên khoa chính quy, học kỳ này vị giáo sư vốn được phân công lại phải thực hiện một cuộc phẫu thuật gấp cần tĩnh dưỡng, Diệp Hành Duật chỉ là đến dạy thay cứu nguy vài hôm.
Ông cầm phấn giương tay, viết lên bảng đen vài chữ ngay ngắn phóng khoáng, lúc vừa thả viên phấn nhìn về phía giảng đường, không khỏi nhíu mày một chút.

Phần lớn sinh viên ngồi đầy giảng đường đang nghiêm túc ngẩng đầu nghe giảng bài, chỉ có một người chôn đầu thật sâu trong vòng tay mình, dường như đang ngủ cực kì say.
Vị giáo sư chính trực đứng tuổi nào chịu được chuyện này, nâng tay ném viên phấn xuống phía dưới, cực kì chuẩn xác đáp xuống trên mái đầu của cậu sinh viên dưới kia, ai ngờ lúc gương mặt kia ngước lên làm ông thật sự sửng sốt.
Ông chẳng biết được mấy người sinh viên khoa chính quy, nhưng cậu học sinh dám ngủ gật không nghe giảng trong giờ vậy mà lại là đồ đệ ông phá lệ thu nhận cách đây mấy tháng, Trình Tang Hạo.
Giáo sư Diệp nhìn chàng thanh niên từ từ đứng lên không khỏi dụi mắt, này là chuyện gì? Thành công bắt lấy vị giáo sư trong mơ liền lộ nguyên hình?
Ông bước nhanh vài bước đến trước bàn cậu, dùng khớp xương ngón tay khẽ gõ gõ, "Sao lại thế này?"
Cậu thanh niên cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi vo ve, "Thầy, con biết sai rồi...!Con không có cố ý."
"Không ngủ đủ giấc?"
Trình Tang Hạo lắc đầu, "Thầy, con không có ngủ, con chỉ là...!đau dạ dày."
"Làm sao mà đau?"
"Con..." Trình Tang Hạo trộm nhìn qua giáo sư Diệp, thấp giọng nói: "Hôm nay con dậy muộn, chưa kịp ăn sáng..."
"..." Giáo sư Diệp làm sao cũng không nghĩ ra được mình lại thu một cậu đệ tử lười đến vậy, tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, "Ngồi, tan học đến văn phòng thầy."
Trình độ chuyên nghiệp của giáo sư Diệp rất cao, giảng bài phân tích rất sâu, hơn nữa còn có địa vị trên văn đàn, rất khó khiến người ta không tập trung chú ý, vậy nên một tiết trôi qua rất mau.

Chuông tan học vừa vang lên, Trình Tang Hạo khe khẽ thở dài, ngoan ngoãn đi lên bục giảng giúp giáo sư Diệp thu dọn sách vở giáo án, bình nước cá nhân, một đường theo đến văn phòng giáo sư.
Giáo sư Diệp liếc mắt nhìn cậu, lấy ra bánh mì và sữa từ trong ngăn tủ, đổ chút nước sôi vào ly, bỏ hộp sữa vào làm nóng, trực tiếp ném bánh mì qua cho Trình Tang Hạo.
"Thầy..."
"Câm miệng." Giáo sư Diệp kéo ghế ra ngồi xuống, tùy tay mở ra một quyển sách, "Ăn xong rồi nói."
Trình Tang Hạo cung kính khom người, nghe lời xé mở bao bì.
Thật là đói bụng.
Vài phút sau, bánh mì cũng chỉ còn lại hơn phân nửa, giáo sư Diệp lấy hộp sữa ra khỏi ly, sờ thử độ ấm rồi mới đưa cho Tang Hạo, thuận miệng hỏi: "Năm nay con bao lớn rồi?"
Trình Tang Hạo vội vàng nuốt xuống thức ăn trong miệng, gian nan đáp lời, "Mười chín ạ.

Con đi học sớm một năm."
"Bằng tuổi con trai của thầy." Giáo sư Diệp gật gật đầu, cười hài hước, "Một đứa, hai đứa, chẳng có đứa nào làm thầy yên tâm được.

Không ăn sáng, con còn chưa lười chết đi à?"
Trình Tang Hạo thẹn thùng gãi đầu.
Giáo sư Diệp lại chưa muốn buông tha cho cậu, ý cười trên mặt cũng thu lại vài phần, khoa tay múa chân nói: "Ngày mai đến nhà thầy một chuyến, dứt khoát nhờ sư mẫu làm cho con một cái bánh lớn, ở giữa đục lỗ, tròng qua đầu, tay chân đều không cần động đậy cũng có thể ăn."
"Thầy ơi...!Thầy đừng nói nữa, con sai rồi..."
Giáo sư Diệp nhìn gương mặt thẹn thùng đỏ bừng của cậu, khẽ hừ một tiếng, "Tại sao dậy muộn?"
Trình Tang Hạo sờ sờ chóp mũi, cúi thấp đầu xuống, "Chỉ là...!Nửa tháng nay con đều thức đêm đọc sách, tra tài liệu, ngủ quá muộn, buổi sáng...!Thật sự dậy sớm không nổi.

Sau này con sẽ chú ý, cố gắng dậy sớm nửa tiếng đến căn tin ăn cơm, hoặc là ở ký túc xá chộp miếng bánh mì, bánh quy gì đấy cũng được."
"Thầy chưa giao cho con bài tập gì khó khăn mà? Không phải chỉ là một phần báo cáo thôi sao?"
"Không có, không khó." Trình Tang Hạo cắn khóe miệng, nhìn sắc mặt giáo sư Diệp càng thêm thiếu kiên nhẫn, đơn giản nói thật, "So với các sư huynh, hình như con chẳng có chút hiểu biết gì.


Lượng sách từng đọc ít ỏi, trình độ chuyên nghiệp cũng kém, lại không hiểu thầy yêu thích gì, con rót nước cho thầy, thầy cũng không uống.

Cho nên...!Tuy rằng chỉ là một phần báo cáo, nhưng con muốn viết tốt một chút, không muốn để thầy cảm thấy...!Thu một sinh viên khoa chính quy lại giống như thu một phế vật."
Nghe vậy, giáo sư Diệp nhìn cậu một cái có phần ghét bỏ, ánh mắt tiếp theo lại đáp lên cuốn sách, "Con chỉ vừa năm hai đại học, lấy đâu ra tự tin để so sánh bản thân với những vị sư huynh năm hai thạc sĩ, năm ba tiến sĩ đã theo thầy suốt mấy năm trời?"
Trình Tang Hạo méo miệng không nói gì.
"Thầy thích trà, không phải cố ý không uống nước sôi để nguội con rót cho."
"Vậy con học pha trà..."
Giáo sư Diệp ừ một tiếng, lại nói: "Trình Tang Hạo, nếu theo thầy mà khiến con mệt mỏi thức đêm không có thời gian ăn sáng, vậy chi bằng con đừng theo nữa."
"Con theo!" Trình Tang Hạo vội vội vàng vàng biểu lộ thái độ, cứ như sợ hãi sẽ bị thầy đuổi đi mất, "Sau này con sẽ sửa.

Chuyện gì làm thầy không hài lòng, con đều sửa...!Con muốn theo thầy học đến tiến sĩ, sau đó ở lại trường...!Còn có thể thuận tiện trở thành trợ lí cho thầy, cũng khá tốt."
"Nói hươu nói vượn." Giáo sư Diệp cười mắng một tiếng, tùy ý lấy hai quyển sách đưa cho cậu, "Đi, đến góc tường đứng đi."
Trình Tang Hạo không hiểu gì, nhận lấy mấy quyển sách kì kì quái quái kia, đi đến góc tường mở ra trang đầu của cuốn truyện tranh thiếu nhi trước mặt, nỗ lực tự hỏi ngụ ý của thầy khi đưa mấy cuốn này cho cậu là gì.

Chưa kịp lướt mắt đủ hai vòng, sau người đã bị đạp một cái, bên tai truyền đến âm thanh cực kì bất đắc dĩ.
"Thầy bảo con đọc à? Đó là truyện tranh thầy mua cho cháu nhỏ của thầy, con bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thầy đưa cho con mà..." Trình Tang Hạo lẩm bẩm một câu.
"Đặt lên đỉnh đầu! Đứng thẳng đừng nhúc nhích, dám để rơi xuống..." Giáo sư Diệp hừ lạnh một tiếng, lại đá cậu một cái.
Trình Tang Hạo bị đá đến nghiêng người về trước một chút, vội vàng duỗi tay bảo vệ mấy cuốn sách trên đầu, còn chưa kịp thở phào, dưới đùi lại chịu một cú đá nữa.
"Tay không biết để đâu?"
"Không phải..." Trình Tang Hạo rũ cánh tay xuống, giọng nói vững vàng.
"Đã mấy ngày không ăn cơm sáng?"
"Tám chín ngày đi..."
Cẳng chân mới buông xuống của giáo sư Diệp lại nâng lên, "Tuổi còn trẻ, không cần dạ dày phải không?"
"Cần cần cần..." Trình Tang Hạo lấy lòng cười, thật cẩn thận xin tha, "Thầy tha cho con đi? Thầy đá đau lắm..."
Giáo sư Diệp lại hừ một tiếng, gõ gõ cái ót của cậu, "Trưa nay về nhà ăn cơm với thầy?"
"Dạ!"
Giáo sư Diệp lấy sách trên đầu cậu xuống, thả lỏng gương mặt, tiếng nói cuối cùng cũng ôn hòa hơn chút, "Thầy không muốn hướng dẫn quá nhiều học sinh.

Nếu con có chí tiến thủ như vậy, trước khi con học nghiên cứu sinh, thầy sẽ không thu học trò mới."
"A?" Trình Tang Hạo ngẩn người, lúc phản ứng lại lập tức cung cung kính kính khom người, "Cảm ơn thầy coi trọng.".