Chương 82: 82: Hiện Tại

Hợp Cửu Bất Phân

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Trong hậu trường, Giản Yên ôm quần áo tiến vào phòng thay đồ, không lâu sau nàng gõ gõ cảnh cửa, Tô Tử Kỳ cũng bước vào, Giản Yên ăn mặc một bộ quần áo dành cho phụ nữ mang thai rất rộng, bộ quần áo này càng làm cho thân hình của nàng trở nên gầy yếu, sau khi Tô Tử Kỳ bước vào đem đạo cụ nhét vào trong bụng của nàng, vừa nhìn vừa sờ kiểm tra lại nhiều lần, xác nhận không có vấn đề mới khẽ gật đầu: "Được rồi."
Giản Yên nhìn nàng hỏi: "Tô tỷ vừa rồi chị có chuyện gì vậy?"
Cơ thể Tô Tử Kỳ đang nửa ngồi nửa quỳ hơi khựng người lại, nàng trầm mắt tiếp tục chỉnh sửa đạo cụ: "Gặp phải người quen."
Giản Yên cúi đầu nhìn khuôn mặt của Tô Tử Kỳ, vẻ mặt căng thẳng, rõ ràng là không muốn nhắc tới người này, nàng suy nghĩ vài giây hỏi: "Là ai vậy?"
"Hạ Ý." Tô Tử Kỳ không cần suy nghĩ liền nói ra: "Một chút nữa em cũng sẽ gặp, lần này là Sáng Thế làm nhà sản xuất."
Động tác của Giản Yên hơi ngừng lại: "Hạ Ý, làm sao hắn ta..."
Nàng còn chưa nói dứt lời thì lại nhìn chằm chằm Tô Tử Kỳ, lần trước ở quán bar gặp phải Hạ Ý nàng cũng biết được một chút chuyện giữa Vu Duyệt và Hạ Ý, nhưng lại không nhiều.

Sau đó Tô Tử Kỳ nói cho nàng biết Hạ Ý muốn đào nàng về bên Sáng Thế, lại nói cho nàng biết nhân phẩm của Hạ Ý không được, tuy rằng không nhiều lời, thế nhưng chỉ với mấy câu ngăn ngắn cũng có thể lộ ra sự căm ghét rất rõ ràng ở bên trong, lúc trước nàng không nghĩ nhiều, bây giờ mới chợt nhận ra: "Tô tỷ, có phải chị không thích Hạ Ý?"
Tô Tử Kỳ sau khi thu thập đạo cụ thỏa đáng xong đứng lên, nàng nhìn thẳng Giản Yên nói: "Yên Yên, Hạ Ý chính là một tên xấu xa."
Hiếm khi nào nàng trực tiếp biểu đạt tâm tình của bản thân mình như thế, chỉ cần là có thể lợi dụng, không thích đi chăng nữa nàng cũng sẽ lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhận lấy, bất quá thì cũng chỉ là nở nụ cười cho qua mà thôi.

Dùng nguyên văn của nàng mà nói, thì ở trong cái vòng tròn này, ai mà không có vết đen, bớt nói thì ít chuyện sai, cho nên xưa nay nàng đều không tự ý bình luận về người khác, nhưng mà Hạ Ý, lại làm cho thái độ của Tô Tử Kỳ có sự khác biệt.

Rất nhanh Giản Yên đã liên tưởng đến mọi chuyện: "Tô tỷ, chị và Vu Duyệt..."
Tô Tử Kỳ vỗ vỗ bả vai nàng: "Được rồi, đi ra ngoài đi."
Giản Yên nghiêng đầu nhìn cổ tay Tô Tử Kỳ vỗ lên trên bả vai của mình chần chừ vài giây, nàng gật đầu bước ra khỏi phòng thay đồ.

Ngoài cửa chuyên gia trang điểm đã đến, thỉnh thoảng còn có vài nghệ sĩ đi lại tới tới lui lui.

Đã có hai, ba người cùng nhau di chuyển đến sân khấu phía trước, Tô Tử Kỳ sau khi bước ra ngoài cũng đi đến sân khấu, Giản Yên ngồi ở trước bàn trang điểm, bên cạnh có mấy người nghệ sĩ đã trang điểm xong đang ngồi nói chuyện phiếm.
"Nghe nói lần này Triệu Khinh là nữ chính."
"Là quyết định nội bộ chứ gì, người ta sau lưng có kim chủ mà."
"Cô ta cũng bò rất nhanh a, mới xuất đạo không được mấy năm đã bò lên đến Hạ tổng."
"Bộ phim đầu tiên đã bò lên giường đạo diễn, còn tự thân viết tên có mị lực mới có thể bò lên trên giường của người khác, cô ta trèo lên ai thì cũng không có gì lạ."
"Đúng luôn đấy, chuyện như vậy mà có thể lấy ra khoe khoang, cũng chỉ có mỗi cô ta."
Giản Yên nghe thấy bọn họ tán gẫu nghiêng đầu nhìn sân khấu phía trước.

Ở ngoài tấm rèm dày nặng, là một cái sân khấu, có một cái bàn dài, ngồi trước bàn là đạo diễn, phó đạo diễn, phía đầu tư và nhà sản xuất, còn có một người là Triệu Khinh.

Nàng ăn mặc váy xẻ ngực chữ V rất sâu, váy cũng rất ôm người, đem tư thái xinh đẹp của nàng hoàn toàn bày ra, Hạ Ý ngồi ở trước bàn dài cúi đầu nhìn tài liệu, Triệu Khinh ngồi ở bên cạnh nói: "Hạ tổng, đêm nay đến chỗ của em sao?"
Giọng nói hơi nhỏ, mang theo điểm mê hoặc, Hạ Ý quay đầu nhìn nàng.

Vẻ ngoài của Triệu Khinh rất diễm, không phải là loại diễm thông qua trang điểm kia, mà là loại diễm lệ từ lúc sinh ra đã mang theo, không khác gì một đóa hoa hồng vẫn còn nằm trong giai đoạn nở rộ.

Nàng mày liễu mắt phượng, da thịt trắng trẻo hồng hào, cười lên môi hồng răng trắng, bình tĩnh mà xem xét, Triệu Khinh là người khiến hắn hài lòng nhất trong số nhiều bạn tình mà hắn từng giao du, không chỉ bởi vì ngoại hình nàng không tệ, quan trọng nhất chính là công phu trên giường của nàng rất được.

Có người nhìn rất lớn mật câu dẫn hắn nhưng tư thái trên giường còn mày cau mặt nhăn, hắn không thích loại này, hắn thích sự lạc quan vui vẻ, một bạn tình chơi đến hăng say, không câu nệ, mà Triệu Khinh thì rất phù hợp, nàng ở trên giường có thể hầu hạ hắn đến vui vẻ sung sướng.

Vì lẽ đó biết rõ nàng đã bò qua giường của rất nhiều người, Hạ Ý cũng không từ chối, ngược lại cũng chỉ là mọi người đều đáp ứng nhu cầu của đối phương, thậm chí hắn còn mang Triệu Khinh lại đây, cũng chỉ để thỏa mãn nàng làm một cái nữ chính.
Nhưng mà hiện tại, hắn không có suy nghĩ giống như thế.
Vừa nghĩ tới điệu nhảy mà lần trước Giản Yên nhảy tại đêm dạ hội kia, nghĩ đến cái tấm lưng được lộ ra ngoài, da thịt trắng đến phản quang, sống lưng như ẩn như hiện, tư thái tinh tế lại thon thả, trong cơ thể hắn liền nổi lên một dòng nước.

Hoa tươi trước mặt thì đẹp đấy, thì mê người đấy, nhưng đã sớm bị người ta hái qua, hơn nữa hắn cũng đã hưởng qua vô số lần, bây giờ cảm thấy rất chán, nhưng Giản Yên lại cho hắn một loại cảm giác không giống vậy.

Hắn gửi quà cho Giản Yên, gửi luôn cả tin nhắn, cũng đã thử đào về công ty, mà trước sau gì đều bặt vô âm tín, những thứ lấy lòng kia như đá chìm biển lớn, cứ như vậy, trong lòng hắn liền càng thêm ngứa ngáy đối với Giản Yên, cũng càng muốn lấy được.
Đại khái có vài người có một chút tự trọng cũng không biết, thường nghĩ không chiếm được chính là thứ tốt nhất nên bản thân chắc chắn phải có được, huống hồ chi tướng mạo của Giản Yên cũng rất minh diễm, thế nhưng lại diễm ở cấp bậc không tầm thường, khí chất xuất trần, cùng với Triệu Khinh ở trước mặt hoàn toàn khác nhau, Hạ Ý cười khẽ: "Đêm nay không đi đến chỗ của em."
Triệu Khinh nghe vậy nhíu mày, tay nàng đặt ở trên đầu gối từ từ bò lên trên mu bàn tay của Hạ Ý, nhẹ nhàng vẽ vời, mang theo một lực không nặng không nhẹ.

Hạ Ý phát hiện từ đầu ngón tay của nàng truyền đến một dòng điện, tê tê dại dại, hắn cũng rất biết hưởng thụ, nắm lấy tay Triệu Khinh ngược trở lại, Triệu Khinh vừa nhìn biết có hi vọng nói: "Đêm nay Hạ tổng không tới chúc mừng em sao?"
Hạ Ý đem bàn tay mềm mại này nắm vào trong lòng bàn tay, vẫn như cũ cười nói: "Vậy cũng phải đợi em thắng, mới có thể đến chúc mừng chứ."
Đôi mi thanh tú của Triệu Khinh run lên: "Hạ tổng đây là có ý gì?"
Hạ Ý vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Đi thay quần áo đi, tham gia thử vai."
Triệu Khinh có chút ngơ ngác: "Nhưng mà lúc trước anh..."
"Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, tôi nghĩ qua rồi, đóng phim không phải là trò đùa, vẫn nên dựa theo quy tắt đi."
Triệu Khinh bị hắn nói một câu nghẹn lại, kỳ thực trước khi leo lên Hạ Ý nàng cũng đã nghe nói Hạ Ý là hạng người gì, rất lật lọng, không biết giữ lời hứa, nhưng mà nói đi nói lại hắn cũng có máu người, coi như lật lọng thì cũng sẽ cho lại một cái tài nguyên gần như tương tự.

Hơn nữa có quan hệ với hắn thì ít nhiều gì bên phía đầu tư, đạo diễn cũng đều sẽ cho hắn chút mặt mũi, cho nàng thêm thời gian thử vai.

Cho nên nàng cũng không đem tật xấu này của Hạ Ý để ở trong lòng, hơn nữa nàng và Hạ Ý phát sinh quan hệ cũng gần được một tháng, đều là có cầu thì có cung, vốn dĩ đã từng đề cập qua vai nữ chính hiện tại, nhưng nàng vạn lần cũng không nghĩ tới, ở tại mốc thời gian gần kề như vậy, Hạ Ý sẽ lật lọng!
Nàng rất tức giận, thật sự rất muốn phát hỏa, nhưng nàng biết rõ tính nết của Hạ Ý ra sao, cho nên nàng tức giận như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể giả vờ bật ra giọng nói vô cùng ủy khuất hỏi hắn: "Hạ tổng, anh là có chỗ nào không hài lòng đối với em sao?"
Hạ Ý vẫn còn nắm tay nàng: "Khinh Khinh, em hẳn phải biết, tôi đối với em hết sức hài lòng."
Triệu Khinh bĩu môi: "Hài lòng mà anh còn dùng bài này với người ta, người ta không vui."
Hạ Ý không dùng lời ngon tiếng ngọt chiều nàng giống như trước nữa, hắn thẳng lưng dựa vào ghế ngồi, chậm rãi buông tay nàng ra nói: "Khinh Khinh a, mọi việc đều nên có chừng mực, tốt quá hoá dở, em nói thử xem có đúng không."
Triệu Khinh nghe thấy lời này của hắn trái tim liền cảm thấy lạnh lẽo, nàng miễn cưỡng cười lên, Hạ Ý nói: "Ngoan, đi thay quần áo đi."
Triệu Khinh cười gượng: "Được."
Trước khi rời khỏi sân khấu nàng mạnh mẽ giậm chân, quay đầu nhìn Hạ Ý đang cười híp mắt với người mới ở trên sân khấu, nàng cắn răng một cái đi tới hậu trường.

Trong hậu trường có rất nhiều nghệ sĩ đang thay quần áo hoá trang, sau khi Triệu Khinh bước vào người quản lý đoàn phim vội nói: "Triệu tiểu thư?"
Việc Triệu Khinh được nội bộ quyết định chọn làm nữ chính là chuyện mà toàn bộ đoàn phim đều ngầm hiểu, lại nói đoàn phim đã đổi phía đầu tư, vì lẽ đó nhân viên đoàn phim cũng đều chuẩn bị tốt cho Triệu Khinh, nhìn thấy nàng bước vào khu vực hậu trường mỗi một người đều rất ân cần hỏi thăm.
"Triệu tiểu thư tìm người sao?"
"Triệu tiểu thư có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Triệu Khinh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Giản Yên mới vừa hóa trang xong, nàng hùng dũng hiên ngang đi tới, đứng trước mặt Giản Yên cúi đầu tinh tế ngắm nhìn.
Ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, không cười thì nét mặt nghiêm túc thanh tú, hai mắt thanh minh sạch sẽ, giống như trong cái vòng tròn nhuộm đầy dơ bẩn này không có để lại bất cứ dấu vết gì ở trên người nàng, khí chất cao ngạo thanh cao, còn có mấy phần hờ hững, Triệu Khinh đánh giá một lúc lâu mới cất tiếng hỏi: "Cô chính là Giản Yên?"
Nàng có nghe Hạ Ý nhắc tới, vừa vặn lúc cả hai gặp mặt thì trợ lý của Hạ Ý sẽ thường xuyên nói đến Giản Yên, cái gì mà quà không tặng được, cái gì mà thư mời đều bị từ chối, khi đó nàng có chút không vui hỏi Hạ Ý Giản Yên là ai, Hạ Ý chỉ vuốt ve mặt nàng cười nói: "Em không biết đâu."
Nàng đối với người ở trong vòng quen biết cũng không nhiều, thông thường thì chỉ có vài người ở bên cạnh, cũng không có cố gắng đi nghe ngóng tìm hiểu, nhưng sau đó thì cũng biết được người này là ai rồi.

Nàng nhìn thấy scandal của Giản Yên và Vu Duyệt ở trên mạng, tiện đà mới nhớ đến cái tên Giản Yên, trước đây cũng là một nghệ sĩ, chỉ là đã nghỉ ngơi một thời gian rất lâu, cũng chỉ mới vừa phục xuất trở lại.

Nàng nhìn thấy những scandal kia cũng không đem người này để ở trong lòng, không nghĩ tới, bây giờ sẽ đụng phải, mà tại sao Hạ Ý đột nhiên lại thay đổi chủ ý nàng cũng đã có thể đoán ra được, hơn phân nửa đều là bởi vì Giản Yên đi.
Giản Yên nghe vậy gật đầu, mở miệng nói: "Là tôi, cô là?"
"Tôi tên Triệu Khinh." Triệu Khinh chủ động đưa tay ra, khiêu khích nói: "Đối thủ của cô."
Giản Yên cười khẽ: "Chào cô."

Triệu Khinh chăm chăm liếc nhìn nàng một cái quay đầu nói với nhân viên: "Lấy quần áo thử vai đến cho tôi."
Mấy người nhân viên đứng ở sau lưng nàng hai mắt nhìn nhau, có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì, những người khác cũng bắt đầu xì xào bàn tán: "Không phải Triệu Khinh là quyết định nội bộ sao?"
"Làm sao nàng lại đến hậu trường?"
"Có trời mới biết đấy."
Giản Yên nhìn bóng lưng kia tiến vào phòng thay đồ không có nói gì, chuyên gia trang điểm nói với nàng: "Giản tiểu thư, chúng ta tiếp tục sao?"
"Tiếp tục đi." Giản Yên ngửa đầu để chuyên gia trang điểm lên trang, Tô Tử Kỳ trở lại hậu trường thì nghe thấy mọi người tụ tập lại cùng một chỗ xì xào nói chuyện, còn có nghe thấp thoáng cái tên Triệu Khinh, nàng đưa mắt nhìn bọn họ đi tới bên cạnh Giản Yên.

Mà trước một bàn trang điểm cách đó không xa, Triệu Khinh cũng đang bắt đầu trang điểm, Giản Yên đã chuẩn bị kỹ càng, nàng nghe thấy tiếng động quay đầu, khép kịch bản lại nói: "Tô tỷ."
Tô Tử Kỳ đưa cho nàng một ly nước ấm, nói với nàng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giản Yên nhún vai: "Không biết."
Tô Tử Kỳ không hỏi nhiều, nàng và Giản Yên cùng nhau tập lại kịch bản một lần nữa sau đó mới nghe thấy tiếng hô của nhân viên: "Giản tiểu thư, đến lượt cô."
Giản Yên khép kịch bản lại đưa mắt nhìn Tô Tử Kỳ cười cười, chờ Tô Tử Kỳ giúp mình thu dọn tốt vạt áo một lần cuối cùng mới di chuyển về hướng sân khấu ở phía trước.

Rèm được xốc lên, người ngồi ở bên ngoài có đông hơn một chút, còn có Trương đạo diễn mới vừa chào hỏi cùng với nàng, Trương Tố Nhân đưa mắt nhìn người trợ lý bên cạnh gật đầu, trợ lý nhanh chóng chạy đến bên cạnh Giản Yên hỏi han: "Giản tiểu thư, đã chuẩn bị xong chưa?"
Giản Yên cúi đầu nhìn xem vài lần, nàng gật đầu: "Xong rồi."
Ngày hôm nay nàng thử vai chính là nữ chính, họ Trần, tên đầy đủ là Trần Xảo Tâm.

Nội dung thử vai là một đoạn thoại lời kịch dài, Trần Xảo Tâm và mấy người phụ nữ mang thai khác đang bị cách ly ở trong sở nghiên cứu, mà cách đấy không lâu có một người phụ nữ mang thai bị đưa đi làm nghiên cứu tử vong sau vài giờ, toàn bộ tâm của người trong phòng nghiên cứu đều bàng hoàng, Trần Xảo Tâm ở trong bầu không khí như vậy lại dõng dạc phát biểu lên một đoạn diễn thuyết.
"...!Nếu không rời đi, người tiếp theo chính là một trong số những người trong chúng ta! Mọi người vẫn chưa thấy rõ sao! Đến phiên chúng ta rồi đấy!" Trần Xảo Tâm nói tới chỗ này nhìn về phía mấy người đang ngồi ở trên bàn dài, ánh mắt sắc bén, còn có chút thù hằn không rõ, Trương Tố Nhân đối đầu với ánh mắt như vậy của nàng trong lòng liền rùng mình.

Trần Xảo Tâm đỡ lấy cái bụng đi về phía trước vài bước, hai tay nàng đặt lên trên bụng, có thể là vô tình hoặc cố ý làm ra động tác bảo vệ, toàn bộ sân khấu đều rất yên tĩnh, Trần Xảo Tâm tiếp tục nói: "Các cô không suy nghĩ một chút gì cho bản thân mình, thì cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng chứ, các cô vẫn cam tâm để bản thân mình trở thành vật hy sinh? Để con mình trở thành vật hy sinh? Chúng ta mang thai vốn dĩ không dễ, bây giờ còn phải tiếp thu làm thí nghiệm, dựa vào cái gì! Mọi người nói xem là dựa vào cái gì!"
Trần Xảo Tâm đi tới bên bàn dài, nàng mạnh mẽ chống tay lên bàn, khắp khuôn mặt đều là phẫn nộ, mà trước mắt nhìn như không đạt được cái gì, mấy người phụ nữ mang thai không nói một lời nào hoàn toàn bốc lên lửa giận của nàng, nàng không khỏi càng thêm tức giận.

Trong con ngươi của Trần Xảo Tâm tràn đầy hỏa khí, con ngươi đen như mực, ánh mắt sáng rực, mấy người bị nàng chất vấn còn có một loại ảo giác thật sự coi bản thân là một người phụ nữ mang thai, thậm chí có hai người còn muốn mở miệng ra phản bác.
"OK!" Trương đạo diễn vỗ tay đầu tiên, những người khác hoàn hồn, cũng dồn dập vỗ tay theo sau.

Giản Yên rút đi tư thái hung ác vừa rồi, khí thế cả người tự nhiên cũng hạ xuống mềm mại, nàng đứng trước bàn dài hơi khom lưng, vẻ mặt ôn hòa, cùng với khuôn mặt cực kì sắc bén vừa rồi như hai người khác nhau.

Hạ Ý tay hoàn ngực, hắn ngắm nhìn chằm chằm Giản Yên, chậm chạp không có hé răng, Trương đạo diễn quay đầu nói: "Hạ tổng, còn có Triệu tiểu thư thử vai..."
Hạ Ý nhẹ khẽ gật đầu: "Ừm."
Trương đạo diễn lập tức kêu người đi mời Triệu Khinh, Giản Yên bước xuống từ trên sân khấu đi tới đứng ở bên cạnh Tô Tử Kỳ, nàng không có trực tiếp trở về hậu trường, mà là đứng ở bên dưới sân khấu chờ Triệu Khinh kết thúc thử vai, thậm chí nàng còn muốn chờ coi kết quả.

Hạ Ý quay đầu đi thì nhìn thấy nàng đang nói chuyện cùng với Tô Tử Kỳ, khí chất ôn nhu thanh nhã, lại có một loại cảm giác xa cách không nói ra được, loại cảm giác xa cách này vừa đúng làm cho sắc thái của nàng phủ kín một loại thần bí, khiến con người ta không nhịn được muốn tìm tòi thực hư.
Người trên sân khâu đang diễn cái gì hắn đều không nhìn, cũng không có tâm muốn nhìn, hắn chỉ lo nhìn về phía Giản Yên, trong lòng lại hiện lên một cỗ xao động quen thuộc.

Hắn đang tưởng tượng, tưởng tượng cái cảnh Giản Yên nằm ở trên giường, có phải là cũng sẽ vắng lặng như thế này.

Cái ý niệm này một khi vừa mở ra thì đã không thể ngăn cản được, Hạ Ý ngồi ở trước bàn dài thay đổi vài cái tư thế, chính là vì muốn giấu đi lúng túng của cơ thể mình.

Một lúc lâu, bên tai truyền đến tiếng vỗ tay, so với tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía lúc nãy hoàn toàn khác nhau, lần này chỉ có lác đa lác đác vài tiếng.


Triệu Khinh cúi người xuống nhìn về phía Hạ Ý, nhìn thấy hắn vẫn còn quay đầu nhìn xuống phía dưới, nàng theo tầm mắt đấy nhìn sang, lông mày nhíu lên.
Thử vai nữ chính kết thúc, Triệu Khinh và Giản Yên cùng chờ tuyên bố kết quả, Trương đạo diễn ngồi bên cạnh Hạ Ý nói rằng: "Tôi cảm thấy Giản Yên không tệ."
Mấy người phó đạo diễn khác và nhà sản xuất đưa mắt nhìn Hạ Ý: "Triệu Khinh cũng có thể đấy."
"Giản Yên khá hơn một chút."
Khá hơn một chút cũng vô dụng, sau lưng Triệu Khinh chính là Hạ Ý, nói thế nào đi nữa cũng đều là phía đầu tư, bọn hắn hỏi Hạ Ý: "Cảm giác của Hạ tổng thế nào?"
Nửa phần sau Hạ Ý không có xem, vì lẽ đó Triệu Khinh biểu hiện có được hay không kỳ thực hắn cũng không biết, bây giờ tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, bao gồm cả Giản Yên và Triệu Khinh, Hạ Ý suy tư vài giây: "Như vậy đi, cũng sắp đến thời gian ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn một bữa trưa trước, cơm nước xong xuôi rồi lại nói, mọi người cảm thấy thế nào?"
Tô Tử Kỳ nghe thấy hắn nói như vậy sắc mặt hơi biến sắc.

Nói ăn cơm trưa cái gì chứ, kỳ thực chính là muốn nhìn một chút xem Giản Yên có lấy lòng hắn hay không, bây giờ là đang cho nàng cơ hội, nếu như nàng không lấy lòng, nữ chính liền đưa cho Triệu Khinh.

Mấy người ngồi trên bàn dài đều là lão hồ ly trong vòng, có ai mà không hiểu tâm tư của Hạ Ý, bọn họ dồn dập đứng lên: "Đúng là cũng đói bụng rồi."
"Không còn sớm, nên ăn cơm trưa thôi."
Trương Tố Nhân nhìn dáng vẻ nịnh bợ của những người khác đối với Hạ Ý có chút tức giận lại có chút bất lực, cái vòng tròn này chính là như vậy.

Quan hệ, tiền tài, tài nguyên lớn hơn hết tất cả, kỹ thuật biểu diễn của diễn viên ngược lại bị rơi vào một trong những điều kiện lựa chọn cuối cùng.

Có người xuất thân là chuyên khoa, nhưng lại không đánh thắng được một người mới không có kỹ thuật, đúng là mỉa mai, vừa mỉa mai lại vừa thương xót cho ai.
Hạ Ý tiếp nhận nịnh nọt của mọi người, hắn đứng lên đi tới trước mặt Triệu Khinh và Giản Yên nói: "Không biết hai vị có rảnh để dành thời gian ăn một bữa cơm trưa hay không?"
Làm sao có khả năng không đi cho được, kết quả thử vai vẫn còn chưa công bố ra ngoài kia mà, hắn đây là cố ý, hai tay Giản Yên buông xuống bên người, nàng nghiêng đầu nhìn Tô Tử Kỳ, trầm giọng nói: "Có rảnh."
Triệu Khinh đã rất tự giác đứng bên cạnh người Hạ Ý, nàng một tay kéo cánh tay Hạ Ý, kiều kiều nũng nịu nói: "Hạ tổng mời, đương nhiên là có rảnh rồi."
Vẻ mặt Hạ Ý bất động tránh ra một khoảng trống, dùng tay ra hiệu: "Xin mời."
Giản Yên nói: "Tôi đi lấy túi xách, Hạ tổng đi trước đi."
Ánh mắt Hạ Ý rơi vào trên người nàng: "Không vội, chúng tôi theo Giản tiểu thư là được." Hắn nói xong nhìn về phía những người khác: "Mọi người đi trước đi."
Triệu Khinh có chút không vui, nàng lắc lắc cánh tay Hạ Ý bị hắn trả ngược lại một ánh mắt lạnh, Triệu Khinh thả tay xuống, Hạ Ý nói: "Em cũng đi trước đi."
"Tôi và Giản tiểu thư sẽ đi cùng nhau."
Những người khác đều tản ra, Trương Tố Nhân nhìn Hạ Ý nói: "Hạ tổng, tôi bồi ngài cùng nhau ngồi chờ."
"Không cần." Hạ Ý cự tuyệt nói: "Trương đạo diễn vẫn nên dẫn bọn họ đi đến nhà hàng trước đi."
Nhà hàng là do đoàn phim chọn ra, vốn dĩ dùng để chúc mừng buổi thử vai kết thúc mỹ mãn, Trương Tố Nhân và mọi người ở sau lưng cùng bước ra ngoài, hắn quay đầu, phó đạo diễn bên cạnh nói: "Đừng nhìn, lẽ nào ông không thấy Hạ tổng để ý đến Giản Yên hay sao?"
Một phó đạo diễn khác cũng nói chen vào: "Cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu."
Ba người đạo diễn đều trầm mặc, Giản Yên có kỹ thuật biểu diễn, nếu như chọn nàng thì không thể tốt hơn, nhưng mà nếu là lấy phương thức này để tuyển chọn, đối với Giản Yên mà nói cũng là một loại thiệt thòi, mà bọn họ thì có thể xen vào cái gì đây, tiền tài và quan hệ, chỉ có hai cái này bọn họ liền bại bởi Hạ Ý.
Trương Tố Nhân đứng ở trước cửa nhìn đi nhìn lại, vẻ mặt có chút không đành lòng, từng chiếc xe chạy qua từ trước mặt hắn, hắn chuẩn bị quay ngược trở về tìm Giản Yên thì lại bị phó đạo diễn kéo cổ tay lại lôi lên xe.

Ngay khi tất cả mọi người đều rời đi, một chiếc xe màu xám nhạt mở ra một nửa cửa sổ, bên trong lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, Kỷ Vân Hân cúi đầu nhìn tin nhắn mà Tô Tử Kỳ gửi cho mình: Ra ngoài đi.

Nàng dương môi cười cười, quay đầu nhìn về phía cổng chính.
Giản Yên cầm lấy túi xách đi theo bên cạnh Tô Tử Kỳ, Hạ Ý đi ở phía bên phải của nàng, trên hành lang có tiếng lẹt xẹt của giày cao gót giẫm lên sàn nhà tạo thành, Hạ Ý nói: "Giản tiểu thư, không biết cô có còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp qua một lần ở dạ hội Kinh Nghi."
Giản Yên giống như cố gắng suy nghĩ nhưng lại chần chừ lắc đầu: "Xin lỗi Hạ tổng, tôi không có ấn tượng gì."
"Không sao không sao." Hạ Ý nói: "Bây giờ làm quen cũng không muộn, tôi tên Hạ Ý."
Hắn nói xong đưa tay ra, Giản Yên cúi đầu nhìn tay hắn, nhịn xuống vài giây cuối cùng vẫn đưa tay ra: "Giản Yên."
Hạ Ý nắm chặt lấy tay nàng, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, lại vô cùng mịn màng, sờ vào trên tay thì mềm mại, cảm giác rất tốt, hắn nhất thời không nỡ buông ra, Giản Yên cau mày dùng sức rút tay về, Hạ Ý vội giả vờ ngại ngùng nói: "Thật xin lỗi Giản tiểu thư, là tôi thất thố."
Bây giờ hắn làm ra một bộ dáng quân tử khiêm tốn, hoàn toàn không giống dáng vẻ ương ngạnh lộ liễu lúc trước ở tại quán bar, Giản Yên lại chỉ khẽ gật đầu: "Không sao."
Hạ Ý đi ở bên cạnh người nàng không nhịn được ngắm nhìn nàng, hắn cao hơn so với Giản Yên không ít, nghiêng đầu thì có thể nhìn thấy khuôn mặt Giản Yên, ngũ quan phảng phất tựa như được điêu khắc, từng tấc từng tấc đều hoàn mỹ vô cùng, nốt ruồi ở khóe mắt không chỉ không phá hoại phần hoàn mỹ này, trái lại khiến cho nàng thêm phần phong tình mà người khác không có, mái tóc nàng được buộc lên, lộ ra gáy thiên nga thon dài, khoác lên một chiếc áo khoác rộng rãi, kéo lên che chắn đến kín mít.

Nhưng mà cho dù là như vậy, trong đầu Hạ Ý cũng tự động hiện lên dáng dấp Giản Yên chỉ mặc một lớp áo mỏng, hắn ảo tưởng về dáng dấp nàng ở trong đầu một hồi, chỉ ăn mặc một tấm áo mỏng manh, dáng người chập chờn, cổ họng của Hạ Ý phát ra một tiếng kêu không rõ, ánh mắt nhìn về phía Giản Yên càng thêm nóng rực, hầu như là ánh mắt nhìn chằm chằm không buông.
Nữ nhân này, nhất định hắn phải có được.
Khi đi tới cửa Hạ Ý nói: "Ngồi xe của tôi đi qua nhà hàng đi."
Tô Tử Kỳ còn chưa kịp khéo léo từ chối thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên, phát âm từng chữ rõ ràng: "Giản Yên."
Giản Yên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Kỷ Vân Hân đứng cách đó không xa, người kia đứng bên cạnh chiếc xe nhìn sang, cười yếu ớt hướng nhìn nàng.

Giản Yên có chút ngây người, mà so với nàng thì Hạ Ý còn ngây người hơn, Kỷ Vân Hân đi về phía trước hai bước, Hạ Ý vẫn còn sững sờ như cũ nói: "Kỷ, Kỷ tổng?"
Lần cuối cùng nhìn thấy Kỷ Vân Hân vẫn là ở tại quán bar, là sự kiện liên quan đến Vu Duyệt kia, sau đó hắn nhiều lần hẹn gặp mặt Kỷ Vân Hân đều bị cự tuyệt, hắn để trợ lý đi hỏi thăm, nghe ngóng là Kỷ Thủy Tuyền tiến vào công ty nắm quyền điều hành to nhất, Kỷ Vân Hân lui về vị trí hạng hai, còn có người nói nàng bị bệnh nên phải dưỡng bệnh, mặc kệ có phải là thật hay không, Hạ Ý cũng đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy Kỷ Vân Hân, mà bây giờ nhìn thấy Kỷ Vân Hân ở đây, hắn thật sự bị bất ngờ.
Kỷ Vân Hân nhìn hắn cười nhạt: "Hạ tổng."
Hạ Ý thu lại vẻ mặt sững sờ, hoàn hồn nói: "Sao Kỷ tổng lại ở đây?"
Kỷ Vân Hân nhìn về phía Giản Yên nói: "Tôi tới đưa đồ."
Nàng nói xong cầm lấy một cái hộp từ trong túi: "Em làm rơi ở trong nhà."
Hạ Ý đánh giá hai người bọn họ qua lại, vẻ mặt không hiểu nói: "Kỷ tổng, ngài và Giản tiểu thư..."
Môi đỏ Kỷ Vân Hân khẽ mở, vẫn chưa lên tiếng Giản Yên đã nói: "Tôi và Kỷ tổng là bạn đồng hành ở trong một chương trình gameshow, trụ ở chung một căn nhà." Nàng nói xong nhìn về phía Kỷ Vân Hân: "Cảm ơn Kỷ tổng, làm phiền chị mang tới đây giúp tôi."
Nàng nói xong nhận lấy cái hộp mím môi cười, Kỷ Vân Hân nhìn nàng vài giây cũng dương môi cười, giọng nói đè thấp xuống: "Đừng khách sáo."
Hạ Ý nhìn hai người nói chuyện cùng nhau suy tư vài giây nói: "Kỷ tổng đến cũng thật là trùng hợp, tôi và Giản tiểu thư vừa mới chuẩn bị đi ăn cơm trưa, nếu như ngài rảnh rỗi có thể đi cùng?"
Những người khác có thể không biết, nhưng Hạ Ý lại quá hiểu rõ Kỷ Vân Hân, dù sao hắn đã từng bị cự tuyệt vô số lần, biết rõ tính cách của Kỷ Vân Hân, tuyệt đối sẽ không tham gia loại tụ hội dư thừa này, ngay lúc hắn chờ đợi bản thân bị từ chối lần thứ hai thì Kỷ Vân Hân lên tiếng nói: "Được."
Được.
Một chữ nổ lên tại bên tai Hạ Ý, ánh mắt hắn nhìn về phía Kỷ Vân Hân và Giản Yên hơi đổi một chút, mấy giây sau mới hoàn hồn cười: "Vậy thì mời."
Kỷ Vân Hân nói: "Tôi có xe, Hạ tổng đi cùng không?"
Hạ Ý lắc đầu: "Không được, tôi có tài xế vẫn còn đang chờ tôi, tôi nên đi trước dẫn đường."
Kỷ Vân Hân gật đầu cười: "Được."
Hạ Ý bước lên xe đưa mắt từ kính chiếu hậu nhìn về phía Kỷ Vân Hân và Giản Yên, đợi đến khi tài xế hỏi hắn có muốn chạy trước hay không hắn mới trầm giọng nói: "Lái xe đi."
Chiếc xe màu đen chậm rãi rời đi, Hạ Ý ngồi ở ghế sau bấm điện thoại di động, hắn suy nghĩ một hồi gửi tin nhắn qua cho Triệu Khinh: Đêm nay qua đêm ở tại chỗ của em.
Gửi tin nhắn xong hắn thả lại điện thoại di động vào trong túi áo, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở phía sau xe của hắn cách đó không xa là một chiếc xe màu xám trắng sáng, Tô Tử Kỳ ngồi ở trong xe nói rằng: "Kỷ tổng, cảm ơn ngài đã chạy tới."
Giản Yên hơi kinh ngạc quay đầu: "Là Tô tỷ gọi chị đến?"
Kỷ Vân Hân không có mặc quần áo chức nghiệp lúc bình thường, nàng một thân là màu kem nhàn nhã, tóc dài buông lỏng được kéo lên, rút đi vẻ nghiêm túc và sắc bén, toàn bộ khí thế trên người đều ôn nhuyễn đi không ít, nàng thấy Giản Yên nhìn sang thì gật đầu nói: "Vốn dĩ chị cũng có dự định lại đây, vừa hay nhận được điện thoại của Tô tiểu thư."
Giản Yên không hiểu: "Chị tới đây làm gì?"
Vẻ mặt của Kỷ Vân Hân bình tĩnh: "Xem em thử vai có được thông qua hay không."
Giản Yên truy hỏi: "Nếu như không được thì sao?"
Kỷ Vân Hân liếc mắt nhìn: "Vậy chị liền đem không được biến thành được."
Kỷ Vân Hân trả lời trắng trợn như vậy ngược lại làm cho Giản Yên nhất thời á khẩu không trả lời được, nàng ngột ngạt khẩu khí nhìn về phía Kỷ Vân Hân.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa xe chiếu vào rơi trên ngũ quan của Kỷ Vân Hân, khiến ngũ quan càng hiện ra vẻ thâm thúy, đường nét cũng càng thêm rõ ràng.

Cặp mắt kia dĩ vãng lúc nào cũng thâm u giờ khắc này lại ẩn giấu một thứ tình cảm không nói ra được, so với ánh mắt một mực lạnh lùng của trước đây tuyệt nhiên không giống, Giản Yên cắn môi: "Tại sao phải làm như vậy? Tôi nhớ trước đây chị không phải là như thế này."
Kỷ Vân Hân sắc mặt bình tĩnh: "Trước đây chị như thế nào?"
Giản Yên đè thấp âm điệu, làm như đang nhớ lại: "Trước đây chị không thích nhất chính là đi cửa sau, trộn lẫn tư tình."
Kỷ Vân Hân nghiêng người nhìn sang, nàng và Giản Yên hai mắt nhìn nhau, hai người bốn mắt nhìn thẳng, nàng nói rằng: "Đó là trước đây, bây giờ thì không giống."
Giản Yên bình tĩnh nhìn nàng: "Không giống chỗ nào?"
Vẻ mặt Kỷ Vân Hân không khác gì so với thường ngày, không thở gấp không đỏ mặt, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ: "Bây giờ chị thích đi cửa sau với em, trộn lẫn tư tình, không cần suy nghĩ, lấy quyền cầu tư."
Nàng nói xong thẳng tắp nhìn về phía Giản Yên, dường như muốn xuyên qua ánh mắt của Giản Yên nhìn thấy những gì trong lòng người này.

Tay Giản Yên để ở bên người không nhịn được cuộn tròn lại, nhẹ nhàng run lên, cuối cùng nàng xiết chặt vạt áo dời tầm mắt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Viền mắt nóng lên, nhịp tim vất vả lắm mới ổn định lại cũng bắt đầu đập mạnh không có quy luật, kéo lên đến màng nhĩ, chấn động liên hồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Yên: Chị phiền quá đi, có thể không cần tiếp tục làm phiền đến tôi được hay không!
Kỷ Vân Hân: Chị phiền chỗ nào?
Giản Yên: Miệng chị phiền!
Kỷ Vân Hân: Không được ghét bỏ nó, hạnh phúc sau này của em còn phải dựa vào nó đó.
Giản Yên:....