Chương 38: Anh ấy còn chưa kịp thể hiện tài hoa, tiếng vỗ tay đã không dừng lại được, có thể trách ai đây?

Hôn Hoàng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Làm thế nào để viết thành tin tức, đó là công việc của nhà báo.

Cú đá của Hoàng Nhất Diễn vừa nhấc, doạ khiến phóng viên choáng váng, quên mất đưa tin.

Sau đó, trong một buổi phỏng vấn âm nhạc, Lưu Vĩnh Nham bị người dẫn chương trình hỏi về tình sử của mình. Hắn ngẩn ra, ngũ quan góc cạnh rõ ràng đã che đậy hết mọi ôn hoà, như núi xa ẩn trong sương mù lởn vởn sáng sớm. Giọng hắn buồn bã, từ tốn nói bốn chữ: “Từng có, chia tay”.

Lời ít ý nhiều.

Người phóng viên lấy lại tinh thần. Hắn tìm được điểm lẫy, moi tấm ảnh chụp Hoàng Nhất Diễn cùng Lưu Vĩnh Nham lôi kéo nhau giữa đêm khuya để rao bán cho bên mấy kênh tiếp thị điện tử.

Đi đêm nhiều có ngày cũng gặp ma.

Người phóng viên đã “xào” không ít tin đồn nhảm các đôi nam nữ, cũng không phải ngày một ngày hai. Thời trước, hắn dùng ảnh chụp làm điểm yếu, uy hiếp người ta lấy một ít phí bịt miệng. Nhưng giờ phút này, hai cái tên Giang Phi Bạch và Lưu Vĩnh Nham chỉ mới có chút tiếng tăm, hắn về nhà vừa xuống xe liền bị trùm bao bố đen vào đầu, đánh một trận.

Tin đồn lan truyền chưa đến một ngày, Lưu Vĩnh Nham đã lên tiếng thanh minh, “Tôi cùng Giang Phi Bạch hiện tại chỉ có quan hệ bạn bè, mong mọi người đừng hiểu lầm”. Hắn vốn là thành viên ban nhạc nhỏ bé mới ký hợp đồng với một công ty nào đó, bỗng nhiên lôi lôi kéo kéo với Giang Phi Bạch trong bóng tối, lập tức trở thành nhân vật lên hot search.

Mưa to gió lớn, hết thảy đều liên quan đến Giang Phi Bạch.

Trong khi đương sự vẫn còn vội vàng chuẩn bị tiết mục diễn tập cho lần phát sóng tiếp theo, không nhận được bất kỳ tin tức mới nào. Sau hai ngày cô mới biết.

Hot search của cô từ đã sớm bị gỡ xuống.

Anh chàng tiếp thị hợp tác cùng cô ra vẻ thần bí tiết lộ một bí mật: “Có người đứng sau lưng cô”.

Cô hỏi lại: “Là ai vậy?” Cô vừa quay đầu, sau lưng làm gì có ai. Rõ ràng là ông trời có mắt, người ở lành ắt được báo đáp.

Hoàng Nhất Diễn cũng không để tâm đến tin tức của Lưu Vĩnh Nham.

Dịch Hạo Quân lại chạy tới hỏi: “Hắn ta là bạn trai cũ của cô?”

“Đúng vậy”. Dù sai lầm cũng phải thừa nhận.

“Nhân khí không tệ đâu, còn ký hợp đồng với công ty thu âm”. Dịch Hạo Quân quay đầu lại hỏi: “Trên mạng có tin cô kết hôn, thật hay giả vậy?” Đã qua bao lâu rồi, mà giờ hắn ta mới nhớ đến chuyện này.

Hoàng Nhất Diễn đáp: “Giả thôi”. Vì cô đã ly hôn rồi.

Dịch Hạo Quân nhìn cô thật lâu. Đàn ông thành tục khí chất bất phàm, một ánh mắt kéo dài lại khiến người khác suy nghĩ vô tận.

Nếu không phải biết rõ trong lòng hắn đã có người, cô còn cho rằng ông chủ Dịch đây ái mộ thiếu phụ đã ly hôn như cô.

Tập ba của “Bài ca phong hoả”, Giang Phi Bạch đạt top giữa. Sức nóng với dư luận vẫn chiếm vị trí cao nhất. Bởi vì những thí sinh tham gia cùng cô thật không hiểu chuyện tiếp thị lăng xê là gì.

Đột nhiên nhảy ra một bạn học sơ trung của Giang Phi Bạch, vị bạn học sơ trung này tiết lộ, kể ra đến mười mấy đoạn tình sử của cô.

Thật thật giả giả, nói chỉ có đứa con thứ ba của nhà họ Hoàng mới tin.

Ngày đó, đứa con thứ ba nhà họ Hoàng phá lệ đích thân gọi điện thoại đến cho cô, “Chị hai à, tình sử của chị phong phú như thế, chỉ cho em vài chiêu đi”.

“Không biết, đi hỏi cha ấy”. Hoàng Nhất Diễn nói xong thì ngắt máy.

Người họ Hoàng đều là loại vô tình nhất —

Ninh Hoả tập huấn gần một tuần, tập đầu tiên của chương trình tuyển tú cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

Ngày phát sóng, Hoàng Nhất Diễn bận rộn trong phòng làm việc nên chậm trễ, bắt xe về nhà lại gặp phải tắc đường. Bên ngoài xe không ngừng có mấy con mắt nhỏ màu đỏ sáng đèn.

Sự lo lắng sốt ruột kéo dài đến tận ngón chân, cô thấp thỏm đứng ngồi không yên, liên tục thúc giục. “Sư phụ à, có thể đi đường tắt được không?” Cô lái xe trực tuyến cũng hơn một năm, đối với mấy đường mòn đường tắt gì đó đều quen thuộc, chỉ về lối rẽ trước mặt, “Bên kia xe ít kìa”.

Bác tài nói: “Đường bên kia không dễ đi nha”.

“Cháu đang vội mà. Làm phiền bác, cháu sẽ trợ cấp tiền xăng cho bác”. Đồng hồ báo thức của cô đã vang lên mấy lần, như chú vọng phu.

“Được”. Bác tài sảng khoái đồng ý một tiếng.

Vào giờ cao điểm, những con đường còn khó đi hơn cũng nhồi nhét đầy xe.

Đồng hồ báo thức vang lên lần nữa khiến bác tài không ngừng quay đầu nhìn cô.

Hoàng Nhất Diễn cầm điện thoại di động, mở APP chạy video. Cô khẩn thiết nhìn chằm chằm màn hình.

Bác tài đột nhiên phanh gấp.

Cô ngã về phía trước, điện thoại suýt nữa cũng rơi.

Bác tài khuyên nhủ: “Cô gái nhỏ à, lúc đi xe không nên xem TV, không tốt cho mắt”.

“Cháu đang xem chồng mình”.

Bác tài hiểu ra: “Con gái bác cũng thường nói mấy người trên TV là chồng nó. Mấy người chồng của nó cũng treo đầy tường. Đúng là phong cách mới của đám trẻ tuổi các cháu?”

“Ừm”. Câu này đã nhắc nhở Hoàng Nhất Diễn, cô phải đi in mấy tấm poster của Ninh Hoả treo đầu giường mới được. Ngón tay cô miết nhẹ vào người đàn ông trên màn hình, ảo tưởng lúc này hắn đang ngồi cạnh mình.

Một năm sau kết hôn, cô chưa từng quý trọng hắn làm bạn, mỗi lần hắn về nhà, cô chỉ bày ra khuôn mặt cứng đầu, nói năng lạnh nhạt. Giờ này từng phút từng giây đều thầm gọi tên hắn. Ninh Hoả bị cô niệm thành tâm đến mức sắp biến thành hồ nước sâu nhất rồi.

Vừa đến Vĩnh Hồ Sơn Trang, Hoàng Nhất Diễn đội mũ vào, bước xuống xe, cô vẫn nhìn chằm chằm màn hình di động, chỉ sợ bỏ mất cảnh quay của hắn.

Vào nhà xong, cô không rảnh quan tâm chuyện ăn uống, vội vội vàng vàng mở máy tính.

Hoàng Nhất Diễn lấy ra chiếc nhẫn kim cương mới tinh do Ninh Hoả đặt làm, để cạnh máy tính.

Kim cương cũng không long lanh bằng hắn. Người trên màn hình lớn còn đẹp trai hơn nhiều so với trong di động.

Chiếc nhẫn này, Ninh Hoả từng tặng cho Chương Mân trong chương trình lúc trước, nhưng thật ra nó là giả, một chiếc không tới trăm tệ.

May mắn Chương Mân biết là lăng xê, nên không so đo hắn keo kiệt.

Hoàng Nhất Diễn một tay chống cằm, gợi lên ý cười nhợt nhạt. Tên tuổi cùng khuôn mặt của mấy thí sinh khác, cô đều không nhớ lấy một cái, trong mắt trong tim chỉ có bóng người đàn ông của cô.

Cô cẩn thận đọc kỹ quy tắc phiếu bầu, đem toàn bộ phần thưởng mình kiếm được trong livestream bỏ vào bình chọn cho Ninh Hoả. Rốt cuộc cô cũng hiểu được suy nghĩ của mấy fan cuồng não tàn.

Tiền bạc cùng danh lợi là cái thá gì chứ, chỉ có nụ cười người đẹp mới là lý tưởng tối cao trong lòng cô.

Bất luận có “đập” tiền nhiều thế nào, chỉ tính riêng bối cảnh cùng quản lý của Ninh Hoả cũng không đạt được thứ hạng quá cao lúc ban đầu.

Hoàng Nhất Diễn không sợ.

Ninh Hoả của cô là số một thế giới —

Minh Vọng Thư cũng chú ý đến tin tức của Ninh Hoả, cô ta không giống Hoàng Nhất Diễn mỗi ngày đều bình chọn, “đánh” bảng. Nhưng vẫn phá lệ quan tâm nhất cử nhất động của hắn.

Cô biết hắn tham gia tuyển tú.

Cô nhìn hắn và Chương Mân trở thành cặp đôi điển hình. Từ đầu ngõ đến tận sân bay, nơi nào cũng diễn trò ân ái. Minh Vọng Thư không có địch ý gì với Chương Mân. Nguyên nhân cũng bởi Chương Mân quá xa vời, cô không với tới.

Hoàng Nhất Diễn lại là cô gái từng sống chung với Minh Vọng Thư. Từ lâu Minh Vọng Thư đã cảm nhận được hơi thở thế tục của Hoàng Nhất Diễn, địch ý với Hoàng Nhất Diễn cũng là sự thật.

Lúc này, Minh Vọng Thư không biết chuyện Hoàng Nhất Diễn chính là Giang Phi Bạch. Trùng hợp là, từ bạn học của mình, Minh Vọng Thư nghe được tin tức về ban nhạc Sơn Thạch. Cô hỏi thăm vài câu, biết được Lưu Vĩnh Nham đã ký hợp đồng với một hãng thu âm.

Vì thế, cô ta lên mạng xem tin tức của Lưu Vĩnh Nham.

Cô từng gặp hắn vài lần.

Lưu Vĩnh Nham dáng người cao gầy, khí chất áp đảo hơn cả nhan sắc.

Liễu Nha từng nói, Lưu Vĩnh Nham là người rất tài năng, người hâm mộ của hắn rất nhiều. Hơn nữa khi hắn hút thuốc, ánh mắt mê đắm, như một con diều hâu từ trong sương núi bay ra.

Hắn tương đối âm trầm, mang theo một loại ác khí độc đáo, càng thêm cô độc lạnh lùng. Nhưng khí chất cô độc lạnh lùng này khác hoàn toàn với Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn. Cảm giác trói buộc của Lưu Vĩnh Nham rất mạnh. Hai người kia lại giống ngọn gió tự do.

Tuyên bố thanh minh của Lưu Vĩnh Nham nằm trên đầu trang.

Xuất phát từ tính tò mò, Minh Vọng Thư nhấp vào trang chủ của Giang Phi Bạch.

Tấm poster cực kỳ cá tính của Hoàng Nhất Diễn nằm ngang trên trang bìa.

Chất adrenalin trong Minh Vọng Thư tăng như vũ bão, cô gắt gao cắn chặt khớp hàm, nuốt mấy ngụm khí, lúc này mới kiềm chế không thét chói tai.

Lần trước gặp lại, Hoàng Nhất Diễn nói mình đang làm tài xế trực tuyến.

Kết quả lại là, nói dối.

Con chuột trong tay Minh Vọng Thư cuộn mấy vòng điên cuồng trên tấm poster, chỉ hận không thể xé toạc khuôn mặt kia của Hoàng Nhất Diễn.

Liên tưởng đến quá khứ cùng hiện tại của Ninh Hoả, cảm giác bị lừa gạt, phản bội khiến cô ta vô cùng phẫn nộ, giống như dùng một can xăng tưới vào lòng Minh Vọng Thư.

Ban đêm, cô trở về nhà, lập tức hét lên.

Giáo sư trẻ tuổi đang công tác bên ngoài, chỉ có Minh Vọng Thư một mình lẻ loi ở nhà, đầu óc cơ hồ muốn nổ tung, lửa giận càng lúc càng mãnh liệt. Cô hận quá mà!

Sau khi ban nhạc Sơn Thạch ký hợp đồng, vẫn đến trường đại học biểu diễn.

Minh Vọng Thư nhờ vào quan hệ với bạn học, tìm được tấm vé vào cửa. Cô đến sau hậu trường, giống như ngẫu nhiên gặp được. Cô gọi một tiếng: “Lưu Vĩnh Nham?”

Lưu Vĩnh Nham ngẩng đầu, nhíu mi suy nghĩ. Có lẽ hắn đã sớm quên mất người bạn cùng phòng với Hoàng Nhất Diễn.

Minh Vọng Thư cũng không tính giới thiệu với hắn, trực tiếp vào đề: “Anh biết chuyện Ninh Hoả cùng Hoàng Nhất Diễn kết hôn không?”

Ánh mắt Lưu Vĩnh Nham trầm xuống.

Minh Vọng Thư cười khổ, “Thì ra, chúng ta đều chẳng hay biết gì”.

Một nam một nữ gặp nhau.

Buổi sáng cuối tuần, ngay tại quán cà phê.

Mặt Lưu Vĩnh Nham so với bầu trời còn ảm đạm hơn. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn rốt cuộc đã hiểu, lời người trong trấn Ô Sơn nói, Hoàng Nhất Diễn gả cho một tên chồng rất đẹp trai.

Ninh Hoả lại có khuôn mặt hoa đào.

Lưu Vĩnh Nham ảo não, trước kia vì sao hắn không nghĩ tới? Nhưng hắn càng hận chính là: “Sao lại là Ninh Hoả?”

Giống như Minh Vọng Thư để tâm Hoàng Nhất Diễn, Lưu Vĩnh Nham tất nhiên rất ghét Ninh Hoả. Lúc hắn đến phòng thuê, Ninh Hoả luôn dùng đôi con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Lưu Vĩnh Nham tức giận. Hoàng Nhất Diễn là bạn gái hắn, Ninh Hoả là người ngoài lại bày ra vẻ mặt không quen có ý gì?

Hoàng Nhất Diễn nói, tình cảm của Ninh Hoả cùng Minh Vọng Thư rất tốt.

Lưu Vĩnh Nham nuốt xuống ngụm khí. Hiện giờ hắn mới biết, Ninh Hoả đã tơ tưởng đến Hoàng Nhất Diễn từ lâu.

“Tôi cũng muốn hỏi, vì sao lại là bọn họ”. Đôi tay Minh Vọng Thư nắm chặt tách cà phê lạnh lẽo, “Hai người kết hôn vào tháng sáu năm ngoái. Anh chia tay với cô ấy vào tháng mấy?”

“Tháng hai”. Lúc ấy Lưu Vĩnh Nham không nghĩ tới, Liễu Nha dám tìm đến cửa nhà hắn. Càng không nghĩ tới là, gần đến ngày kết hôn, Hoàng Nhất Diễn vẫn kiên quyết bỏ đi.

“Lúc tôi rời khỏi phòng thuê cũng là tháng hai”.

“Thế nên”. Ánh mắt Lưu Vĩnh Nham càng thâm trầm, “Ninh Hoả một bên quan hệ với cô, một bên ngoại tình, đoạt lấy bạn gái tôi”.

“Không phải, là bạn gái anh quyến rũ bạn trai tôi”.

Thế sự khó lường. Lưu Vĩnh Nham nói chuyện với Minh Vọng Thư lại mắc kẹt trong loại vấn đề này. Hai người đều không muốn tin, là người yêu của mình nắm quyền chủ động. Bởi vì như thế chỉ càng chứng minh, bọn họ bại trong tay người yêu của đối phương.

Cuối cùng, họ vẫn không thống nhất được bên nào là người quyến rũ trước.

Lưu Vĩnh Nham uống hơn nửa tách cà phê lạnh, “Nhưng họ ly hôn rồi”.

Minh Vọng Thư sửng sốt, “Ly hôn thật sao?”

Lưu Vĩnh Nham gật đầu, “Ngày đó bọn họ về quê làm thủ tục ly hôn, chị cả tôi bắt gặp”.

Minh Vọng Thư cười, thấp giọng nói: “Ly hôn thì tốt”.



Hoàng Nhất Diễn đến văn phòng Nhật Nhật Xa.

Tiểu Phì Tử nghiêng mắt, nháy mày, liếc thẳng về phía cô.

Từ biểu cảm nhỏ trên mặt hắn, cô hỏi: “Có người đến tìm tôi à?”

“Cái này cô cũng đoán được?” Tiểu Phì Tử trừng mắt, “Đang ở phòng tiếp khách”.

Người đàn ông ngồi bên trong là Lưu Vĩnh Nham. Hắn đã tháo khuyên môi, mặc quần đen trắng, trầm mắt nhìn ngón giữa của mình — nơi đó từng có hình xăm chữ LH mà hắn đã tẩy sạch vào năm ngoái.

Hoàng Nhất Diễn trông thấy hắn, cũng không quá kinh ngạc. Theo tính của hắn, sợ là không dễ đuổi đi. Huống hồ, hiện tại hắn đã vào giới âm nhạc, cần phải nhờ cô bắc cầu để “cọ” nhiệt.

Có điều, cô vẫn nói rõ ràng. “Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta không có quan hệ”.

“Diễn Diễn, anh phát hiện em vẫn luôn khẩu thị tâm phi”. Lưu Vĩnh Nham nhìn thoáng qua chiếc nhẫn đeo trên ngón út của cô. Vì sao dùng nhẫn kim cương che đậy hình xăm mà không tẩy sạch? Vì trong lòng cô vẫn không nỡ.

Hoàng Nhất Diễn ôm cánh tay, “Tôi phát hiện, anh vẫn luôn tự mình đa tình”.

Lưu Vĩnh Nham ý bảo cô ngồi xuống, “Anh không biết, em kết hôn cùng Ninh Hoả”.

Cô thu lại tất cả biểu tình.

“Không ngờ là hắn?” Lưu Vĩnh Nham có chút châm biếm, “Anh cho rằng, đối phương giống như anh, là một người đàn ông dựa vào tài năng nhận được những tràng pháo tay”.

“Ồ”. Lông mày mỏng như lá liễu của Hoàng Nhất Diễn tựa phi đao, “Anh ấy còn chưa kịp thể hiện tài hoa, tiếng vỗ tay đã không dừng lại được, có thể trách ai đây?”

“Chuyện lần trước, anh thực sự xin lỗi. Anh vốn không nên làm điều đó, là anh phạm sai lầm trước”. Lưu Vĩnh Nham đứng dậy, trên mặt chồng chất dữ dằn, “Nhưng là Ninh Hoả, không phải người tốt”.

“Có tốt hay không, cũng không liên quan đến anh”. Hoàng Nhất Diễn xoay người định đi.

Lưu Vĩnh Nham duỗi tay cản lại, “Hắn lừa gạt em, phụ lòng tin của em”.

Hoàng Nhất Diễn tỏ ra hờ hững.

“Mấy ngày trước, anh gặp qua Minh Vọng Thư”. Lưu Vĩnh Nham tiến lên một bước, chặn trước cửa, “Hỏi cô ấy mới biết, hai người họ chia tay là vì em”.

Hoàng Nhất Diễn cười lạnh, “Liên quan gì đến tôi? Tự bọn họ chia cách có lý do riêng”.

Lưu Vĩnh Nham quay đầu cười một cái, lại quay về, “Em lúc này chính là yêu đến mụ mị đầu óc. Chỉ cần yêu vào thì khuyên cái gì cũng không nghe”.

“Anh có tư cách gì nói với tôi những lời này?”

Lưu Vĩnh Nham hung hăng nói: “Ninh Hoả là tên có mới nới cũ, lúc xem trọng em thì vứt bỏ Minh Vọng Thư”.

Hoàng Nhất Diễn cảm thấy buồn cười, lúm đồng tiền kéo ra.

“Liễu Nha là do bị Ninh Hoả xúi giục nên mới đến quyến rũ anh. Ninh Hoả chính là muốn cắt đứt đường lui của em”. Lưu Vĩnh Nham càng nói càng tàn nhẫn, đôi mắt như có tia sáng quỷ dị phiêu đãng, “Diễn Diễn, anh sập bẫy của hắn nên mới gây ra sai lầm lớn”.

“Dựa vào đâu để tôi tin anh?”

“Em có thể đối chất với Liễu Nha và Ninh Hoả”.

“Tôi không tin lời nói của ‘tiểu tam”.

“Em là người thứ ba của Minh Vọng Thư. Em có thể là ‘tiểu tam’, sau này sẽ có thêm ‘tiểu tứ’, ‘tiểu ngũ’ khác nữa”.

“Cút đi”. Hoàng Nhất Diễn lạnh lùng.

“Nếu không thì em cứ đi hỏi hắn”. Lưu Vĩnh Nham nói: “Hỏi hắn xem, chúng ta chia tay có phải do hắn cố ý hãm hại không?”

Hoàng Nhất Diễn đẩy người Lưu Vĩnh Nham, đi ra ngoài.

— HẾT CHƯƠNG 38 —