Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Dương
Trong đại viện của Đới gia, Đinh Tam Tam đang khom lưng kiểm tra mắt của Tôn Cẩn, mấy ngày nay bà luôn nói trước mắt mình thoáng có luồng ánh sáng, hình như sắp khôi phục lại thị lực rồi.
“Chị dâu, mau tới ăn táo [1] đi!” Diêu Diêu bưng một cái rổ nhỏ tinh xảo đi vào, bên trong bày rất nhiều quả táo đỏ chót, bên trong còn xen lẫn quả óc chó, nhìn là biết rất bổ rồi.
[1] Táo, hay táo tàu: nó khá giống táo ta bên mình, nhưng khi chín nó có màu đỏ, hình ảnh ở cuối chương.
“Được rồi, chị tới ngay.” Đinh Tam Tam duỗi thẳng lưng, đứng đối diện với Tôn Cẩn, nói: “Xem ra mẹ sắp bình phục rồi, nhiều nhất là một tháng nữa.”
“Phải không? Vậy mẹ có thể nhìn thấy cháu của mẹ ra đời rồi.” Hiển nhiên Tôn Cẩn rất phấn chấn, lại hỏi, “Tam Tam, con có mệt không? Mau ngồi xuống đi.”
Đinh Tam Tam mang thai bốn tháng, bụng dưới nhô ra, đã là một phụ nữ mang thai rõ ràng rồi.
Đinh Tam Tam lùi lại, ngồi ở trên ghế sofa, Diêu Diêu sát lại sờ bụng của cô, nói: “Thật tốt, nhà chúng ta sắp có thành viên mới rồi.”
Đinh Tam Tam cười một tiếng, nhìn cái bụng tròn tròn của mình, đây thật sự là một loại thể nghiệm mới lạ.
Hai anh em Đới Hiến và Đới Quân tập thể dục buổi sáng trở về, nhìn mọi người đều ở phòng khách nói chuyện phiếm, ánh mắt Đới Hiến sáng lên, ngồi xuống bên người Tam Tam, nói: “Em có khó chịu không?”
“Em không.”
“Em muốn ăn gì không?”
Trước đó còn muốn ăn dưa chuột muối chua, bây giờ ngay cả dưa chuột muối chua cũng không muốn ăn nữa, cô lắc đầu.
Tôn Cẩn ở bên cạnh nói: “Thai đầu yên tĩnh như vậy thật sự là hiếm thấy, xem ra là công chúa nhỏ dịu dàng rồi.”
“Con gái?” Đới Hiến cảm thấy hứng thú, duỗi tay sờ lên bụng của Đinh Tam Tam, “Thực sự là con gái thì tốt rồi.”
Đinh Tam Tam nói: “Trái lại em hy vọng là con trai.”
“Oa, chị dâu chị trọng nam khinh nữ à!” Diêu Diêu cười nói.
Đinh Tam Tam mỉm cười, nói: “Chẳng qua là chị cảm thấy nếu là bé trai thì không phải trải qua đau đớn sinh con, nếu là con gái…”
Cơ thể Đới Hiến chấn động, lập tức nói: “Con trai tốt, con trai tốt.”
Đới Quân cạn lời: “Anh cả, rốt cuộc là anh có chủ kiến hay không.”
“Không có, vợ anh nói gì thì là cái đó.” Đới Hiến quả quyết lắc đầu.
Mọi người: “…”
Buổi tối, hai người ăn cơm tối xong, về nhà, vừa vào cửa Đới Hiến liền đi đun nước cho cô ngâm chân.
Điện thoại của Đinh Tam Tam vang lên, cô nhìn qua là điện thoại của bệnh viện, thần kinh lập tức căng thẳng.
Đới Hiến đang lục đồ trong tủ lạnh, nhìn xem lát nữa còn có thể làm món ăn khuya gì cho Tam Tam, thấy cô im hơi lặng tiếng xuất hiện ở cửa phòng bếp, anh cười hỏi: “Thế nào? Không rời khỏi anh được một bước à!”
“Ừm… đừng đun nước nữa, đưa em đến bệnh viện đi.”
Đới Hiến đứng lên: “Sao thế?”
“Xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, bệnh viện thiếu nhân lực, em phải đến đó.” Đinh Tam Tam giải thích.
Ánh mắt của Đới Hiến từ trên mặt cô chuyển xuống bụng hơi nhô ra, sau đó không nói tiếng nào cầm chìa khóa xe, mở cửa: “Đi thôi.”
Trên đường đi, mặc dù anh tâm tình không tốt, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò Đinh Tam Tam bảo cô chú ý cơ thể của mình, đừng cậy mạnh.
“Bây giờ thể lực của em không thể so với trước đó, nhất định phải chú ý nhiều hơn.”
“Ừ, em biết rồi.” Đinh Tam Tam gật đầu đáp lại.
Anh mắt nhìn phía trước, hàm dưới căng cứng, ánh sáng bên ngoài lướt qua gương mặt anh, có chút lạnh lùng.
“Chồng à, anh thật tốt.” Đinh Tam Tam nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, nói nghiêm túc.
Khóe miệng Đới Hiến cong lên: “Anh đây không gọi là đối tốt với em, là dung túng.”
Đinh Tam Tam cười ra tiếng, gật đầu: “Phải, là dung túng.”
Hình như anh rất ít khi nhúng tay vào công việc của cô, cho cô không gian hoàn toàn tự chủ, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Đến bệnh viện, anh đỡ cô đi tới tầng phẫu thuật.
“Bác sĩ Đinh!” Một y tá cả người dính máu chạy tới, nói, “Lão đại nói, chị làm phòng phẫu thuật số bốn.”
“Tình huống của bệnh nhân như thế nào?” Đinh Tam Tam hất tay Đới Hiến đang đỡ cô, bước nhanh đi về phía trước.
“Bệnh nhân bị va chạm mạnh, xuất huyết nội sọ…”
Tay Đới Hiến trống không, đứng tại chỗ, mắt nhìn cô đi vào không gian thần thánh đó.
Một lát sau, một y tá từ bên trong chạy ra, cô ấy nhìn xung quanh một vòng, tìm được Đới Hiến ngồi ở trên ghế, cô ấy nói: “Đới tiên sinh, bác sĩ Đinh bảo anh đến phòng làm việc của chị ấy nghỉ ngơi.”
Đới Hiến ngửa đầu nhìn y tá nhỏ, gật đầu: “Cảm ơn cô.”
“Phẫu thuật cần khoảng bốn năm tiếng, anh đi nghỉ ngơi trước đi.” Y tá nhỏ nói.
“Được.” Đới Hiến đứng dậy.
Trong phòng phẫu thuật, Đinh Tam Tam mổ chính, Bạch Dư làm phụ tá.
“Cô giáo Đinh, cậu chuẩn bị phấn đấu ở tuyến đầu đến giây phút cuối cùng sao?” Bạch Dư cười nói.
“Thế nào, không được hả?” Đinh Tam Tam nhìn chăm chú vào đường rạch phẫu thuật nói.
“Vậy chúng tớ phải xin bệnh viện cho cậu phần thưởng nhân viên ưu tú nhất mới được.”
“Vậy thì tớ cảm ơn trước.”
Mấy y tá cười trộm, không khí căng thẳng cũng buông lỏng hơn.
Sau bốn tiếng phẫu thuật, Đinh Tam Tam đi ra ngoài, nhìn thấy người ngồi bên ngoài liền tiến lên hỏi: “Không phải bảo anh đi nghỉ ngơi sao?”
“Mua cháo cho em này, còn nóng, ăn không?” Anh cười giơ cái hộp lên trước mặt cô.
Trong lòng Đinh Tam Tam nóng lên, sờ lên trán ướt đẫm mồ hôi, kéo tay của anh, nói: “Chúng ta về nhà đi.”
“Được.”
Một giờ sáng, hai người đến gara của tiểu khu, Đinh Tam Tam ngồi ở vị trí kế bên tài xế đã ngủ rồi.
Đới Hiến bỏ cái hộp không đi, sau đó ôm cô xuống. Động tĩnh lớn như vậy mà cô không hề tỉnh lại, đủ thấy là cô quá mệt rồi.
Đến nhà, cô đột nhiên tỉnh lại, duỗi tay ôm cổ anh, thấp giọng nói: “Để ngày nghỉ của anh phải đợi trong bệnh viện, em xin lỗi…”
Đới Hiến cười cười, mặt mũi anh tuấn đều sinh động lên, anh nói: “Chỉ cần có thể cùng em, ở chỗ nào cũng giống nhau.”
Đinh Tam Tam đưa ngón tay sờ lên môi anh: “Sao gần đây anh biết nói chuyện thế, hửm?”
Đới Hiến thả cô ở trên giường, nhẹ nhàng nằm ở phía trên cô, cắn một cái vào má cô, nói: “Vậy em muốn khen thưởng anh thế nào?”
Đinh Tam Tam duỗi tay: “Khen thưởng anh… thay quần áo cho bổn cung, thế nào?”
Đới Hiến lật nghiêng người cô, đánh một cái vào mông cô, “Nghĩ hay nhỉ, dậy lên, đi tắm.”
“Em mệt lắm, không đứng dậy nổi…” Cô lẩm bẩm, “Cỗ kiệu bằng thịt người của ta đâu, mau tới hầu hạ ta…”
Được lắm, diễn đến nghiện rồi.
Đới Hiến thấy dáng vẻ như vậy, nhẫn nhục chịu khó lên sân khấu: “Đến đây!”
…
Lúc mang thai sáu tháng, Đinh Tam Tam bắt đầu đánh báo cáo, cô sắp nghỉ thai sản rồi.
Bạch Dư cười cô: “Đừng nha, không đứng được trên bàn mổ còn có thể đi khám bệnh mà, mọi người đồng cam cộng khổ [2]!”
Đinh Tam Tam nói: “Toàn đắng thôi, chứ ngọt chỗ nào [2]?”
[2] Đồng cam cộng khổ 同甘共苦, ở dưới đắng là 苦 (khổ), ngọt là 甘 (cam). T không nghĩ ra câu nào có cả từ đắng và ngọt để thay thế cụm “đồng cam cộng khổ”. Nghĩ được câu chia ngọt sẻ bùi, thì từ bùi trong nghĩa tiếng Việt lại không đồng nghĩa với từ đắng nên đành giữ nguyên Hán Việt.
Đúng lúc chạm mặt lão đại đi vào phòng làm việc, Bạch Dư nhanh chóng cáo trạng: “Lão đại, cô giáo Đinh nói đãi ngộ phúc lợi của chúng ta không tốt lắm, có phải anh nên chú trọng hơn không!”
Toàn bộ phòng làm việc cười ha ha, đồng thời dùng ánh mắt mong chờ nhìn chăm chú vào lão đại.
Lão đại làm như không thấy, chỉ vào Trầm Túy, nói: “Đến phòng làm việc của anh một lát.”
Trầm Túy và lão đại cùng nhau rời đi, Bạch Dư bĩu môi: “Các sếp lại đang âm mưu gì đó để bóc lột chúng ta đây.”
“Cậu mắc chứng hoang tưởng bị hại [3] thì có.” Cát Trĩ Xuyên ở một bên nói ra.
[3] Hoang tưởng bị hại: bệnh nhân tin rằng họ bị hành hạ, bị tra tấn, đầu độc, sẽ bị giết bởi một người hoặc một thế lực nào đó.
Đinh Tam Tam cũng nói: “Tớ rất quen với chủ nhiệm Vương của khoa tâm thần, có cần hẹn trước số của chuyên gia cho cậu không?”
Bạch Dư: “…” Ở trong một phòng làm việc nói xấu cấp trên không được hưởng ứng, Bạch Dư liền cảm thấy sống không còn gì lưu luyến.
Ngày đếm ngược đầu tiên đến kỳ nghỉ thai sản của Đinh Tam Tam, xảy ra một chuyện khiến mọi người đều bất ngờ.
Ngày đó là Đinh Tam Tam ngồi khám bệnh, tới một người đàn ông tự nói là bị đụng xe, hắn ta túm tài xế gây ra chuyện khăng khăng bắt anh ta bồi thường cho hắn ta, Đinh Tam Tam kiểm tra cho hắn ta, chỉ là bầm tím, trong đầu không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng người đàn ông kia không chịu bỏ qua, khăng khăng nói Đinh Tam Tam không kiểm tra kĩ cho hắn ta, hắn ta muốn làm kiểm tra toàn diện, bao gồm chụp cộng hưởng từ các loại.
Người gây ra chuyện khổ không thể tả, Đinh Tam Tam cũng cảm thấy hắn ta là cố tình gây sự, cho nên gọi bảo vệ tới đưa hai người bọn họ ra ngoài.
Lúc xế chiều, người đàn ông kia đột nhiên tìm một đoàn y nháo [4] qua đây, khăng khăng đòi nói chuyện, ngay cả biểu ngữ cũng rất tàn bạo, nào là “Bác sĩ vô đức coi mạng người như cỏ rác” các loại, không biết còn tưởng rằng có người chết ở chỗ này rồi.
[4] Y nháo (医闹): là chỉ người dựa vào suy đoán tranh chấp y tế mà thu được lợi ích phi pháp. Người khởi xướng y nháo có thể là bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, hoặc cá nhân hay tổ chức được thuê nhằm mục đích thu lợi phi pháp.
“Ồn ào cái gì?” Trầm Túy từ trên tầng đi xuống, phát hiện người của hai bên giằng co, xung quanh còn có một vòng lớn quần chúng vây xem.
Y tá trực ban ở một bên nói rõ cho anh ta, sau đó chỉ người dẫn đầu bên kia, nói: “Chính là hắn ta, không có bệnh cứ khăng khăng đòi chúng ta phải khám toàn diện các kiểu cho hắn ta, chưa từng thấy qua người như vậy.”
Đinh Tam Tam vẫn ở phía trước giải thích, nhưng đây là tú tài gặp binh [5], làm sao có thể giải thích rõ được?
[5] Tú tài gặp binh: tú tài là chỉ người có học thích nói chuyện không thích động thủ, còn binh thích động thủ không thích lý luận. Cho nên, khi tú tài gặp binh thì không có cách nào dùng đạo lý thuyết phục họ.
Người dẫn đầu đi tới, trực tiếp đẩy Đinh Tam Tam, “Cô chính là lang băm!”
May là y tá phía sau nhanh tay đỡ được Đinh Tam Tam, nếu không ngã xuống thì hậu quả không thể lường được.
Sắc mặt Đinh Tam Tam lập tức trắng bệch, cô mới biết, sự kiện lần này khác ngày trước, những người này là cố tình bới lông tìm vết, căn bản không cần nói phải trái.
Trầm Túy tiến lên ngăn ở trước mặt Đinh Tam Tam, lớn tiếng mắng hắn ta: “Phụ nữ mang thai anh cũng đẩy, anh có còn lương tri không!”
Người xung quanh cũng ồn ào nói, chỉ trích hắn ta không phải là người, bệnh thần kinh, cố tình bới lông tìm vết. Người đàn ông kia phỏng chừng cũng hoảng sợ, thẹn quá hóa giận, trực tiếp móc một con dao từ trong ống tay áo ra, lập tức lao đến chỗ Đinh Tam Tam.
“Bà tám chết tiệt!”
Y nháo phía sau cũng hoảng sợ, mặc dù bọn họ là y nháo, nhưng cũng không dám ở bệnh viện đâm dao như vậy, thấy tình cảnh này liền tới tấp xông lên trước ngăn cản người đàn ông đã phát điên này, cũng vô cùng hối hận khi nhận cái đơn hàng này.
Trong lúc hoảng loạn, đột nhiên một y tá nhỏ hét lên, Đinh Tam Tam tưởng là cô ấy bị thương, kết quả là cô ấy chỉ vào tay Trầm Túy hô to: “Tay của thầy Trầm, tay của anh ấy!”
Máu tươi đầm đìa, anh ta ngăn ở trước mặt Đinh Tam Tam, lần đầu tiên liền bị người đàn ông phát điên kia cắt bị thương cổ tay.
“Bảo vệ ngăn hắn ta lại, báo cảnh sát!” Đinh Tam Tam cưỡng ép bản thân bình tĩnh, sau đó dùng điện thoại của phòng trực ban gọi điện cho khoa ngoại, bảo bọn họ chuẩn bị phẫu thuật.
Nhìn dáng vẻ cô sợ hãi, Trầm Túy an ủi cô: “Không sao, nhìn hơi dọa người thôi.”
Đinh Tam Tam nước mắt trào ra, môi cô run rẩy, nhìn vết thương của anh ta nói: “Có phải anh tổn thương đến gân [6] không, có phải không?”
[6] Gân: là một dải cứng của mô liên kết sợi thường kết nối cơ với xương và có khả năng chịu đựng lực căng.
“Không có… không có chuyện gì.”
Không đợi anh ta nói tiếp, Đinh Tam Tam liền gọi cáng cứu thương tới, bảo bọn họ mau chóng đưa người đến phòng phẫu thuật, nói không chừng vẫn còn kịp.
Người gây chuyện đều bị bảo vệ bắt lại, cảnh sát cũng đang chạy đến trong vòng mười phút, nhanh chóng làm rõ chân tướng sự việc.
Tay của Trầm Túy đến cuối cùng vẫn không giữ được, tay phải tổn thương đến gân, cả đời này anh ta đều không thể tiếp tục đứng trên bàn mổ nữa.
Đinh Tam Tam sắc mặt thảm hại ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, trên hành lang một nhóm bác sĩ đến thăm, mỗi người đều là dáng vẻ vô cùng đau lòng. Đối với bọn họ mà nói, không có chuyện gì đau đớn trí mạng hơn chuyện tay bị tổn thương, bọn họ không dám nghĩ đợi Trầm Túy tỉnh lại sẽ là thất vọng đến nhường nào.
Cảnh sát đã tới, anh ta chuyển lời của tên Lý Cường kia, hắn ta nói bằng lòng hòa giải.
“Nhờ anh chuyển lời cho hắn ta, chúng tôi không chấp nhận hòa giải, gặp mặt trên tòa án.” Đinh Tam Tam ngồi ở chỗ đó, tâm trí mù mịt, giọng nói rõ ràng.
Lý Cường vốn muốn lừa gạt người gây ra chuyện và bệnh viện một khoản, nhưng hắn ta tính sai rồi, lần này Đinh Tam Tam bọn họ sẽ khiến hắn ta móc sạch của cải để bồi thường cho sự nghiệp bị tan vỡ của Trầm Túy.
Một bác sĩ, sự nghiệp kết thúc ở tuổi hoàng kim, cho dù bao nhiêu tiền cũng không bồi thường được tổn thất.
Không phải tên Lý Cường rất để ý đến tiền sao? Vụ kiện lần này, cô sẽ khiến hắn ta mất hết sạch tiền.
Lời tác giả: ghét nhất y nháo, một đám bệnh tâm thần, bức tử bác sĩ thì bản thân tự chữa bệnh cho mình sao?