Chương 21: 21: Sợ Sấm Chớp

Hôm Đó Trời Có Mưa

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Đêm nay Hà Nội bất chợt đổ một cơn mưa lớn.

Nghe đài báo gió mùa đông bắc tràn về, thời tiết bên ngoài cũng đột ngột giảm đi vài độ, đã vậy kèm theo mưa lạnh còn có cả sấm sét.

Căn phòng ngủ không đèn nhưng vẫn ấm áp, chỉ có điều tiếng động ngoài kia quá to, to tới mức khiến cho Mai Thư giật mình tỉnh giấc.
Đau đầu, đây là cảm giác đầu tiên Mai Thư nhận thấy.

Cô cũng chỉ uống vài ly rượu đã bê bết tới cỡ này rồi, thật may là không uống quá nhiều, nếu không chắc là phát ốm luôn mất.

Mai Thư thẫn thờ ngồi một lúc, chờ cho tới khi thích ứng được với bóng tối trong phòng mới quay ngang quay dọc tìm kiếm người đàn ông kia.

Nửa giường bên cạnh lạnh ngắt, Duy Thành hiện tại không có ở đây, anh ấy đi đâu giữa đêm khuya thanh vắng vậy nhỉ?
Mò mẫm xuống giường để bật đèn, sau khi căn phòng có ánh sáng trở lại, Mai Thư đảo mắt nhìn qua một lượt trước.

Vì cô biết tật xấu của cô, cứ uống rượu vào là như bị tăng động, sức quậy phá vô cùng khủng khiếp.

Có điều nơi này trông vẫn rất ngăn nắp gọn gàng, không giống với nơi vừa bị Mai Thư đánh chiếm.

Là người đàn ông kia đã dọn dẹp hay là cái nết khi say của cô đã được cải thiện rồi nhỉ?
Ngẫm nghĩ một hồi, Mai Thư rốt cuộc cũng quyết định đi tìm Duy Thành trước.

Lúc say cô có phát điên gì hay không, hỏi anh ấy chắc là rõ nhất.
Mai Thư đi xuống phòng khách, đúng lúc vừa bật đèn được ba phút thì toàn bộ điện trong nhà vụt tắt.


Thế là mất điện rồi, cô không còn cách nào đành phải mò mẫm ngược lên phòng ngủ tìm điện thoại.
"Hay thôi tìm tạm cây nến nhỉ?"
So với việc leo trèo lên cầu thang, đi tới ngăn kéo cạnh ti vi lấy cây nến vẫn an toàn hơn.
Lục lọi một lúc, Mai Thư cuối cùng cũng thắp sáng được cây nến nhỏ cô vừa tìm thấy.
"Anh Thành ơi."
Đi một vòng quanh phòng khách, Mai Thư vẫn chẳng thể nào tìm được bóng dáng người đàn ông ấy.

Ngoài trời mưa vẫn không ngừng trút xuống, một vài tiếng sấm chớp lại bất chợt nổi lên dữ dội.

Mai Thư mở thử cửa chính, ô tô của Duy Thành vẫn đỗ trước nhà, chứng tỏ anh không hề đi đâu xa.

Mà nếu đi bộ dưới trời mưa thế này, chắc chắn sẽ bị ướt hết mất.

Cô lại vòng vào trong nhà, dự định tìm kiếm thêm một lần nữa, nếu không tìm được thì bèn leo lên phòng ngủ lấy cái điện thoại vậy.
"Anh Thành ơi, anh có ở nhà không?"
Phòng bếp trống không, phòng tắm và nhà vệ sinh cũng chẳng có lấy một bóng người.

Mai Thư không nhịn được lo lắng nữa, nhanh chóng lấy điện thoại bấm gọi cho anh.

Tiếng nhạc chuông bất ngờ vang lên khiến cô giật cả mình, rõ ràng điện thoại của Duy Thành vẫn đang để trên ghế sofa từ nãy đến giờ.

Lẽ nào anh còn quên đem cả điện thoại?
Đứng ngơ ngác một lúc, cố vận dụng trí não tìm cách giải quyết tình huống hiện tại, Mai Thư đột nhiên nhớ ra còn một căn phòng cô chưa tìm đến.

Căn phòng đó ở cuối tầng một, vốn là nơi để dành cho… con của hai người họ.

Lúc đó nghe Duy Thành nói, Mai Thư cũng cảm thấy anh tính xa quá.

Nhưng nghĩ lại thì mới biết, người đàn ông đó chu đáo và kỳ vọng với gia đình nhỏ này tới cỡ nào.
Căn phòng đó tạm thời giống nhà kho, để xếp những đồ đạc không cần thiết và luôn khoá cửa.

Cũng vì thế mà Mai Thư quên béng đi sự tồn tại của nó.
Cô nhanh chóng cầm cây nến tới cuối tầng một, loay hoay tìm cách vặn tay nắm cửa.

Quả nhiên hiện tại cánh cửa đó lại mở ra được, Mai Thư chẳng nghĩ ngợi gì thêm mà tiến nhanh vào bên trong xem xét thử.
Nơi này vừa tối om vừa đựng đầy đồ đạc, Mai Thư lờ mờ nhìn thấy một bóng người ở tận góc trong cùng của căn phòng.

Cũng may tính cô vốn lì lợm, trước giờ không hề sợ ma quỷ hay gì cả nên không bị bóng tối đe doạ.

Có điều Mai Thư vẫn lưỡng lự chưa dám bước tới, chỉ đứng ở trước cửa thấp giọng hỏi.
"Anh Thành? Anh ở trong đó làm gì vậy?"
Đáp lại Mai Thư là một tràng im lặng…

"Anh Thành?"
Mai Thư vừa gọi vừa đi đến gần hơn một chút.

Cô nheo mắt nhìn cho thật kỹ, bóng hình người đàn ông đó rõ ràng đang run lên từng đợt, y hệt một đứa trẻ cô độc trong bóng tối.
Ánh nến mờ ảo chiếu tới bóng hình Duy Thành.

Anh đang ngồi thu hai chân lại, cả thân người cao lớn nép sát vào bức tường lạnh lẽo, cúi thấp đầu dưới những chiếc hộp to tướng xếp chồng lên nhau.

Mai Thư không tài nào nhìn được gương mặt của anh lúc này.

Cô chỉ biết hiện tại anh trông vô cùng thê thảm, khác hoàn toàn với cái hình tượng phóng khoáng ôn hoà thường ngày.

Mai Thư gọi mãi cũng không được, cô bèn nắm thử lấy bàn tay đang buông thõng dưới đất của anh lên.

Lạnh toát.

Lạnh tới mức khiến Mai Thư giật cả mình, hốt hoảng vì sợ người đàn ông này bị bệnh gì đó.
"Anh Thành, anh có nghe em nói gì không?"
Mai Thư nhanh chóng đặt cây nến sang bên cạnh, dùng cả hai tay lay người đàn ông đối diện.

Cũng thật may là Duy Thành còn có phản ứng, anh chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Mai Thư, đôi mắt vô hồn đến kỳ lạ.
Trong bóng tối, Mai Thư thấy chồng cô giống như một người sắp bị đưa ra pháp trường, khuôn mặt trắng bệch không có một giọt máu.

Anh rõ ràng là đang sợ hãi, nhưng điều gì lại khiến người đàn ông hơn ba mươi tuổi sợ hãi đến thế?
Một tiếng sấm rõ to bất chợt vang lên đùng đùng, biểu cảm của Duy Thành lập tức chuyển sang tái mét, cả thân người cũng cố gắng thu về sát hơn bức tường phía sau.

Toàn bộ hành động của anh đều được Mai Thư nhìn thấy rất kỹ.

Cô cuối cùng cũng hiểu ra người đàn ông này đang sợ cái gì.
Không nghĩ ngợi gì thêm, Mai Thư lập tức vươn tay ra bịt chặt hai tai anh lại, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt đang hoảng loạn kia dịu giọng an ủi.

"Không sao hết, không sao hết, hiện tại có em ở đây rồi anh đừng sợ."
Sấm chớp qua đi, Mai Thư nhoài người ôm lấy Duy Thành đang run rẩy, tiếp tục xoa nhẹ tấm lưng rộng lớn của anh rồi trấn an.

Mai Thư nửa quỳ nên cao hơn hẳn người đàn ông một cái đầu, tư thế chẳng khác gì bao bọc em trai cả.

Nhưng cô hiện tại không để ý chuyện đó lắm, nhẹ nhàng kể chuyện miên man.
"Ngày trước, khi còn bé em cũng rất sợ sấm.

Mỗi lần trời đổ mưa to, em thường trốn vào trong kho thóc lớn ở phía sau nhà.

Có những hôm em ngủ quên luôn trong đó, là bà nội đã cõng em ra và cho em ăn bánh.

Bây giờ em vẫn còn nhớ rất rõ, mùi vị ngọt của bánh làm em quên hết mọi sợ hãi.

Lát nữa em sẽ làm bánh quy cho anh được không?"
Mai Thư còn nói rất nhiều chuyện hơn nữa, cốt cũng là để cho người đàn ông cạnh cô được bình tĩnh.

Trời sinh cho cô một giọng nói hay hơn người khác, cô lại là một phát thanh viên nên biết rất rõ cách an ủi Duy Thành.
Qua một lúc lâu, người đàn ông trong vòng tay cô rốt cuộc cũng không còn run rẩy nữa.

Cái hông bỗng chốc lại được cánh tay rắn chắc siết chặt lấy, vì Duy Thành đang không được ổn định nên Mai Thư cứ mặc cho anh ôm, tiếp tục nhỏ giọng kể chuyện.

Cho đến khi ngoài trời ngừng mưa, lòng người cũng dần bình tâm trở lại, hai vợ chồng họ vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, giản dị mà ở cạnh nhau..