Học Trưởng Là Côn Đồ (Bản Mới)
Đăng vào: 12 tháng trước
\#19
Mễ An nhận ra Lăng Thượng Hàn cũng đang nhìn mình, cô hơi bối rối mà quay sang chỗ khác. Cô không nghĩ tới hai ánh mắt của cô và hắn lại có thể giao nhau, là trùng hợp hay là Lăng Thượng Hàn cũng đang nhìn cô thật?
Mễ An cúi gằm mặt xuống, cô bị ánh mắt của Lăng Thượng Hàn nhìn đến nghẹt thở. Ánh mắt đó dường như có chút áp lực, cô có thể cảm nhận được trong đó có gì đó không bình thường. Thật sự không bình thường, mọi việc diễn ra khá nhanh khiến cô không kịp trở mặt.
\- Mễ An!
Hàn Thương lay người cô khiến cô giật mình, thoát khỏi những suy nghĩ vu vơ, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Thương.
\- Sao...
\- Cậu không sao chứ?
Hàn Thương là người ngoài cuộc, cũng giống như Vân Đan vậy, cậu cũng nhận ra rằng hai người Mễ An và Lăng Thượng Hàn đang nhìn nhau. Lăng Thượng Hàn này, ngày đính hôn rồi còn nhìn về phía người con gái khác.
\- Sao là sao? Hay mình về đi.
Mễ An cảm thấy ngột ngạt, cô không muốn ở lại thêm nữa. Nhất là khi bắt gặp ánh mắt của Lăng Thượng Hàn khiến cô càng thêm bối rối.
Hàn Thương gật gật đầu rồi kéo tay Mễ An ra khỏi đám đông. Hành động rất nhỏ này thôi đã thu hút sự chú ý của Lăng Thượng Hàn, hắn đen mặt.
Nói không còn tình cảm với Mễ An đương nhiên là nói dối, hắn ở cùng cô những 10 năm, cùng lớn lên với cô. Sao có thể nói không quen là không quen chứ. Lăng Thượng Hàn bây giờ chỉ muốn đánh người, cứ nghĩ đến Mễ An chung sống hạnh phúc với Hàn Thương là hắn thấy khó chịu vô cùng.
Vân Đan nhìn Hàn Thương rời khỏi lễ đính hôn, đúng là tên vô tích sự. Đáng lẽ Vân Đan là muốn nhìn thấy Mễ An đau lòng trong ngày này, vậy mà Mễ An với Lăng Thượng Hàn có thể liếc mắt đưa tình thật. Tên Hàn Thương này tới giờ vẫn chưa chiếm được trái tim Mễ An, thật uổng công kế hoạch của ả.
Chỉ có Mễ An và Lăng Thượng Hàn không hề hay biết gì, tất cả chỉ là kế hoạch của Vân Đan và Hàn Thương....
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
1 tuần sau....
Hôm nay là ngày tổng kết năm học, Mễ An cuối cùng cũng kết thúc được năm học cấp ba đầu tiên của mình, sau bao nhiêu lần chuyển trường. Tốt quá rồi, cô còn nghĩ mình sẽ không thể kết thúc được năm học mà bị đuổi học luôn.
Dạo gần đây cô liên lạc lại với Trần Du \- Nhị ca của cô. Tổng kết năm học rồi, thời gian nghỉ hè này cô muốn rời thành phố và đến nơi yên tĩnh. Có lẽ về quê Trần Du là thích hợp nhất.
Tới giờ không biết mọi người còn lại đang ở đâu và làm gì, Mễ An cô thì vẫn sống rất tốt. Chỉ là đại ca đã rời xa cô mãi mãi rồi, cả hai cứ như vậy mà kết thúc. Cho tới giờ, Mễ An cô thừa nhận rằng mình có tình cảm với đại ca \- người mà cô luôn coi là anh trai trong 10 năm nay.
Có điều Mễ An cô không hề hay biết, ngày cô về quê cũng là ngày Lăng Thượng Hàn rời thành phố này để tới nước Mĩ xa xôi. Hắn cũng tốt nghiệp rồi, bây giờ chuẩn bị tiếp quản tập đoàn Lăng thị. Chỉ là phải tập làm quen trước hai năm ở chi nhánh bên Mĩ thôi. Vân Đan cũng đi theo hắn.
Mễ An dọn đồ lặng lẽ, trước khi đi cô không nhìn thấy Hàn Thương đâu, cô đành để lại bức thư cảm ơn và đi. Giờ này cô cũng gần tới quê rồi, con đường khá xa khiến cô ngồi xe buýt chỉ muốn đi ngủ.
12 tiếng sau...
Cuối cùng cô cũng về quê rồi, đây là một thị trấn nhỏ ở ven biển. Không khí ở đây đúng thật là trong lành, nó xua tan đi khí nóng của mùa hè.
\- An An!
Trần Du tới đón cô, bây giờ là buổi chiều tối, chợ chiều vô cùng nhộn nhịp. Mễ An mặc chiếc váy màu trắng đứng bên ven đường vẫy tay lại với Trần Du, làn gió nhè nhẹ thổi mái tóc cô. Cô rất thích không khí ở đây.
Trần Du chạy tới kéo vali hộ cô, tay không ngừng xoa đầu cô khiến nó trở nên rối bù. Mễ An quả thật lớn rồi, ra dáng thiếu nữ rồi.
\- Anh thật là, rối hết tóc em rồi!
Mễ An chu môi chỉnh lại tóc rồi làm nũng với nhị ca. Đúng là chỉ có nhị ca là thương cô nhất, bỏ lại cô ở cùng đại ca giống như dâng cô cho sói vậy.
\- Hehe! Mà em ở cùng Đại ca thế nào? Có vui không?
Trần Du thuận miệng hỏi tình hình, không biết Lăng Thượng Hàn có sống tốt không? Mễ An chỉ hơi lắc đầu cười trừ.
\- Tuần trước anh ấy đính hôn, giờ thì em không rõ!
\- À...
Ở thành phố lớn, Hàn Thương cầm bức thư mà Mễ An để lại, lại bỏ đi mà chẳng nói một câu nào. Trong lòng Hàn Thương cảm thấy khó chịu, Mễ An quả thật vô tâm mà. Không sao, cô đi đâu thì Hàn Thương này sẽ tìm thấy thôi.
\- Alo!
Hàn Thương cầm điện thoại lên, lãnh đạm nói. Đầu dây bên kia là Vân Đan, hiện tại cô ta đã tới Mĩ cùng Lăng Thượng Hàn rồi.
\- Hàn Thương, tôi nói cậu đúng là ngốc. Tại sao mãi vẫn chưa chiếm được Mễ An vậy, chẳng phải hai người sống cùng nhau sao?
Vân Đan là lo ngại Mễ An vẫn chưa thể quên được Lăng Thượng Hàn, nhỡ hai người liên lạc lại với nhau thì sao? Ánh mắt của hai người ở ngày đính hôn thật không hay chút nào cả...
\- Tôi thế nào không liên quan đến cậu!
Hàn Thương chính là không muốn Mễ An tổn thương nhất. Ngay khi đồng ý với Vân Đan, cậu biết rằng mình đã sai rồi. Thật sự tới giờ Hàn Thương vô cùng hối hận.
\- Hừ, cậu nên nhớ chúng ta là chung con thuyền. Chẳng nhẽ cậu đã quên những bức ảnh kia đều là kế hoạch của chúng ta sao?
Đúng, không phải là trùng hợp, mà tất cả đều nằm trong kế hoạch. Lúc đó Hàn Thương quả thật có hứng thú với Mễ An, cậu nghĩ chỉ cần tán tỉnh chút là có thể có được cô. Nhưng thật không ngờ, càng xa Lăng Thượng Hàn cô càng có tình cảm sâu đậm với hắn hơn.
Nhưng vấn đề chính là Hàn Thương không bao giờ muốn Mễ An tổn thương, có lẽ cậu ta thật sự thích Mễ An rồi.
\- Im miệng đi! Tôi mới là người nên nhắc nhở cậu, đừng để Lăng Thượng Hàn có cơ hội mà quay lại tìm Mễ An.