Đăng vào: 11 tháng trước
Chương 19:
Khổng Kiến Trung đứng lên nhìn về phía Phương Chí Quốc: "Ông có muốn đi gặp ông bạn già với tôi không?"
Phương Chí Quốc cười cười: "Thôi đi, tôi không muốn đi làm phiền ông ấy. . ."
Hắn nhìn thoáng qua Tôn Hiểu Bác: "Cậu đi cùng rồi nói với ông ấy về kịch bản của cậu thật tốt vào, nhất định ông ấy sẽ quay được những gì mà cậu muốn nói ra ở trong kịch bản đó."
Tôn Hiểu Bác có chút mơ hồ: ". . . A... A..., được, tôi cũng phải đi theo để chào hỏi đạo diễn Lâu một chút, đúng rồi, cái gì mà dự toán có hai trăm vạn?"
Nhìn vẻ mặt mơ hồ không hiểu vẫn không biết tiền nhuận bút của mình chỉ được một vạn đồng của Tôn Hiểu Bác, mọi người vẫn không nhịn được mà bật cười.
Phương Chí Quốc nghiêm túc nói: "A..., không có gì, chỉ là dự toán của tiểu Hoắc rất đầy đủ, cậu không cần quan tâm, nếu không có đạo diễn thì kịch bản của cậu cũng không thể quay được đâu."
Tôn Hiểu Bác "A... A..." Hai tiếng cảm thấy đạo diễn Phương nói cũng có lý, nếu không có đạo diễn thì kịch bản của hắn cũng không thể quay thành phim được, hắn u mê hồ đồ mà lên xe.
Có rất nhiều người trong đoàn phim 《 Huyễn Hải lục 》 đi liên hoan lên đã lái một cái xe thương mại, Khổng Kiến Trung, Hoắc Lãng, Nhan Tô Tô, thêm cả Tôn Hiểu Bác nữa, trong đầu Tôn Hiểu Bác nghĩ đến chuyện đạo diễn thì hỏi Hoắc Lãng: "Cậu cảm thấy đạo diễn Lâu thực sự hợp với kịch bản của tôi sao?"
Khổng Kiến Trung nở nụ cười.
Hoắc Lãng không nói gì thêm mà mở điện thoại di động ra, sau đó đưa cho Tôn Hiểu Bác, đó là một video do người dùng tải lên, đột hot cũng không tệ lắm, rõ ràng không biết được cắt ra từ bộ phim truyền hình trong nước đã được sản xuất từ năm nào, Nhan Tô Tô cảm thấy tò mò nên cũng xem cùng với Tôn Hiểu Bác, cô vẫn còn học hỏi xem diễn viên đứng ở chỗ nào, vào giai đoạn nào thì nhìn vào ống kính nên trong lòng tràn đầy hiếu kỳ.
Trên màn hình là một chiếc xe đạp có hai mươi tám căm xe kiểu cũ đang kêu két... két... khi quay, còn người con trai đang cưỡi chiếc xe đạp kia cho dù là kiểu tóc hay là cái áo sơ mi mặc trên người, không chỗ nào là không lộ ra hơi thở của thời đại, theo xe đi dần lên thì dần dần thấy rõ được khung cảnh của phố phường, trên bệ cửa sổ vẫn còn sót lại mấy gốc hành được trồng trong chậu hoa, trên cây gậy trúc để dựng anten có treo mấy dây thịt khô phơi nắng, trên bức tường bên cạnh có hàng chữ non nớt được viết bằng phấn xiêu xiêu vẹo vẹo của học sinh, bên đường có tiếng động rất lớn của những đội viên thiếu niên tiền phong chơi nhảy ô vuông.
Trên đường đi người con trai vẫn luôn chào hỏi, một bà cụ cầm một giỏ đồ ăn, một ông lão đeo một cái kính lão cũ kỹ ngồi bên cạnh cửa sổ để sửa giày. . . Mãi cho đến khi xe đạp đi đến trước cửa một tiệm mì có mặt tiền rất nhỏ thì anh ta mới dừng lại, dùng chân đẩy cái chân chống xuống để xe đứng cho vững rồi mới đi vào trong tiệm, giọng nói của người con trai mang theo chút giọng địa phương hô lớn: "Ông chủ cho một tô mì thêm móng giò!"
Bên trong trả lời rất nhanh: "A, Tô tiên sinh cậu đã tới rồi à, đến ngay đây!"
Những cảnh này trông rất sống động, một bức tranh tràn đầy hơi thở của cuộc sống đi theo chiếc xe đạp, làm cho người ta cảm thấy giống như đang đi về lại những năm đó với người con trai, đi vào đường phố kia, con người như lạc vào một khung cảnh khác lạ.
Trên màn hình cũng tràn ngập những bình luận của người xem:
"A, chỗ này có phải là thành phố Nghiêm không vậy? Tôi đã sống ở nơi đó từ nhỏ đến lớn, nhìn thật là thân thiết. . ."
"Trước đây hàng xóm đều rất thân thiết còn hiện tại thì không có còn những nơi như vậy nữa rồi, ài."
"Hô hô, lúc tôi còn nhỏ cũng chơi nhảy ô vuông ngay đầu phố như vậy!"
Một người chuyên nghiệp như Tôn Hiểu Bác khi nhìn thì tuyệt đối sẽ thấy có cái gì đó không giống, hắn chỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Lãng cùng Khổng Kiến Trung: "Chết tiệt! Chỉ quay trong một lần đến hết!"
Nhan Tô Tô không hiểu rõ lắm cái gì mà chỉ quay một lần đến hết nhưng khi cô nhìn đoạn phim này thì có thể đoán được quá trình quay chụp của đoạn này, cũng đã biết được độ khó trong đó.
Người xem bình thường có thể nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, nhưng thật ra đó là mấy cảnh được ghép lại, ví dụ như hai nhân vật chính nói chuyện với nhau, ống kính quay A, A nói trước một câu thì sau đó ống kính chuyển đến hình ảnh của B, B cũng đáp lại một cậu nhưng trên thực tế vào thời điểm quay phim thì đây là hai cảnh quay khác nhau, quay riêng A và B rồi thông qua hậu kỳ để biên tập cắt nối "Ghép lại" tạo thành, nhưng hầu hết người xem không có nhận ra điều đó mà chỉ cảm thấy cả hai người đang nói chuyện với nhau rất liền mạch.
Mà cái gọi chỉ quay trong một lần đến hết chính là đạo diễn chỉ kêu "Bắt đầu" đến "Cut", ở giữa không có ngừng lại, ống kính không có dừng lại mà trực tiếp quay một lần cho đến khi xong, giống như người con trai này đạp xe từ đầu phố đi vào, rồi đi vào trong tiệm mì, ở giữa lúc đó không có cắt nối biên tập bất cứ một đoạn nào mà ống kính chỉ đi theo anh ta từ đầu phố quay liền mạch đến khi vào trong tiệm mì.
Đối với người xem sau màn hình mà nói thì đại khái chỉ cảm thấy được theo ánh mắt của người con trai nên cảm thấy hình ảnh rất có cảm xúc nên đã gợi lên những ký ức không giống nhau của mỗi người mà thôi.
Những đối với nhóm người đã làm nên tác phẩm này nếu muốn đạt được mục đích thì không có đơn giản như vậy, chỉ có một đoạn phim dài như vậy thì nhân vật chính, vai phụ, nhóm hiệu ứng, trường hợp chạy thử, ánh sáng, bố trí cảnh, quay phim, tất cả các công đoạn thì ít nhất cũng phải có trên cả trăm nhân viên công tác, ở đây nếu muốn có một có một đoạn phim thật là tinh túy thì mọi hoạt động đều phải hoàn thành tốt, nếu có bất cứ một người nào phạm phải sai lầm thì đoạn phim này sẽ bị bỏ đi.
Ví dụ như lúc người con trai cưỡi xe đạp cùng chào hỏi với ông cụ thì quỹ đạo của camera phải đi theo nắm bắt được, người con trai đạp xe đạp cùng với lúc ông cụ ngẩng đầu trong nháy mắt, vị trí ống kính đầy đủ trọn vẹn không sai một chút nào thì mới có thể cho người xem nhìn thấy được hoàn chỉnh quá trình người con trai chào hỏi với ông cụ.
Nếu như tốc độ đạp xe đạp nhanh hơn một chút hoặc là tốc độ camera di chuyển chậm một chút thì có thể ống kính chỉ bắt được bóng lưng của người con trai; nếu như tốc độ ngẩng đầu của ông cụ chậm một chút thì ống kính sẽ không quay được vẻ mặt của ông ấy; càng không nói đến còn có ánh sáng, đạo cụ, nhân viên công tác bối cảnh. . . Nếu mọi người gây ra bất cứ một rủi ro nào thì đoạn phim từ khi đi vào trong phố cho đến khi vào tiệm mì rồi ngồi xuống sẽ bị xóa bỏ toàn bộ đoạn phim dài đó, bắt đầu quay lại từ đầu, cho nên độ khó này có thể biết được.
Cũng chính là bởi vì việc chỉ quay trong một lần đến hết có độ khó lớn như vậy cho nên có rất nhiều người có danh tiếng trên thế giới đều khiêu chiến với phương thức với việc vận dụng chỉ quay trong một lần đến hết, trong rất nhiều bộ phim kinh điển trong lịch sử đều đã sử dụng phương thức quay phim này. Tuy đoạn phim này chỉ dài có mấy phút nhưng chỉ quay trong một lần đến hết thì rất là rõ ràng, bộ phim này không phải tác phẩm hiện tại, vào những năm mà tin tức không có phát triển lắm mà lại có thể khiêu chiến với việc chỉ quay trong một lần đến hết thì cũng có thể thấy được đạo diễn cũng không phải là người bình thường.
Ưu điểm của kiểu quay là một điều không thể bàn cãi, người xem theo dõi suốt chặng đường của người con trai này, trong tiềm thức đã phác họa ra khung cảnh sống của người con trai này, con phố này chỉ là một góc của mỗi thành phố vào những năm đó, giống như đoạn chào hỏi ngắn ngủi của người con trai cùng với ông lão thì cũng đủ để cho mọi người có thể đoán ra được người con trai cũng là một người dân sống trong con phố này, nếu không thì anh ta cũng không thể quen thuộc với hàng xóm như vậy, cũng bởi vì hàng loạt chi tiết tự nhiên như vậy đi vào trong đầu cho nên mới gợi lên trí nhớ trong đầu của người xem, nên đương nhiên mọi người cũng bước vào trong bối cảnh của bộ phim.
Đợi cho tới khi người con trai kia ngồi xuống thì một tô mì nóng hầm hập đã được đặt trên bàn trước mặt, anh ta đổ giấm chua vào uống một ngụm cạnh thì tất cả bình luận trên màn hình đều có phản ứng là:
"Nhìn cũng thấy đói bụng. . ."
"Lúc tôi còn học tiểu học thì dưới lầu có một tiệm mì. . . Loại quán này ăn rất là ngon. . ."
"Đó là chuyện đương nhiên, đã mở ở trong con phố nhỏ nếu mà khó ăn thì hàng xóm sẽ không ăn ở đó đâu. . ."
Người con trai gắp một miếng móng giò, ống kính đặc tả lại càng làm cho người ta cảm thấy nước sốt tương dầu có màu đỏ càng thêm nồng đậm, anh ta đưa đến bên miệng cắn một miếng lớn nhai nuốt rồi có dáng vẻ rất là thỏa mãn, người ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được độ dai giòn và ngon của móng giò như thế nào.
Hình ảnh mở miệng lớn ăn mì cũng được quay vô cùng tốt, phác họa cũng vô cùng chuyên nghiệp, người con trai, miệng bắt, mấy cái bàn trong tiệm mì nho nhỏ này, có được lược bớt một chút nhưng giao nhau rất rõ ràng.
"Nhân tiện cho hỏi kênh này không phải chuyên về "Phim kinh dị" sao? Tại sao lại biến thành kênh về đồ ăn ngon rồi hả?"
"Này mọi người, tôi đã đi hâm nóng món móng giò rồi hô hô. . ."
"Vì sao nửa đêm rồi mà tôi lại xem cái này chứ. . ."
Đột nhiên động tác của người con trai dừng lại, ống kính được đưa lại gần, một lần nữa sự chú ý của người xem lại bị bắt lấy, trên mặt anh ta xuất hiện biểu cảm rất cổ quái, sau đó hết sức tức giận đưa tay vào trong miệng sờ so4ng một chút rồi lấy ra cái gì đó, khi người con trai thấy rõ là cái gì thì bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, quay đầu đỡ lấy mép bàn rồi nôn ra, ống kính lại đặc tả một lần nữa, kia rõ ràng là một cái móng tay hoàn chỉnh của con người.
Trong khoảnh khắc bình luận trên màn hình bùng nổ:
"Chết tiệt! ! ! !"
Từ đó hình ảnh được dừng lại.
Ở dưới chỗ bình luận là một trận mắng to:
"Người đã đăng tải video lên nhanh đi ra đi, chúng tôi sẽ không giết cậu đâu!"
"Vì sao lại cứ đăng một đoạn này chứ! Nửa đêm muốn hù chết người à!"
"Tôi vừa mới gặm móng giò nữa a a a a!"
"Phát thì phát đi nhưng vì sao cậu lại chỉ đặc biệt phát đoạn mở đầu thôi vậy!"
"Một người viết huyết thư cầu tên phim! ! ! !"
Tôn Hiểu Bác thở dài thườn thượt, đưa di động cho Hoắc Lãng, mà hắn vẫn còn chìm đắm trong đoạn phim vừa rồi một chút, hắn là một biên kịch thì so với người xem lại càng buồn bực hơn một tầng, trong đoạn vừa rồi đạo diễn đã dệt nên tất cả những tình tiết hồi hộp khi bắt đầu câu chuyện gay cấn này:
Hung án đã xảy ra, bên trong có một đầu ngón tay, người chết là ai? Người bị hiềm nghi là ai? Là ông chủ của tiệm mì? Hay những người khác trong tiểu khu? Nhưng ở trong tiểu khu kiểu này thì mọi người đều quen biết lẫn nhau, không phải là một hoàn cảnh lý tưởng để gây án. . . Có vô số nghi vấn xuất hiện lượn lờ ở trong lòng người xem.
Mà đáp án cho những câu hỏi đều đã bị chôn giấu trong đoạn phim chỉ quay trong một lần đến hết kia rồi, dừng lại để cho người xem muốn tìm hiểu sâu hơn.
Nếu nói biên kịch dùng chữ viết để kể lại câu chuyện thì đạo diễn sử dụng ống để kể lại câu chuyện;
Nếu Tôn Hiểu Bác tự nhận là có thể hoàn thành công việc sử dụng chữ viết để kể lại câu chuyện thì không thể nghi ngờ Lâu Vũ là một nhân vật bậc thầy trong việc sử dụng ống kính để kể lại câu chuyện, ít nhất thì cũng là một chân bước vào cấp bậc bậc thầy rồi, bởi vì đây là tác phẩm từ mười năm trước của hắn.
Cho dù là ở Tinh Hoàn thì đã rất lâu Tôn Hiểu Bác cũng không có nhìn thấy một đạo diễn trong việc sử dụng ngôn ngữ của ống kính để kể lại câu chuyện có tình tiết gay cấn tốt như vậy rồi.
Trong lúc này Tôn Hiểu Bác tràn ngập sự sốt ruột trong lần gặp mặt vị đạo diễn này: "Đạo diễn Khổng, chúng ta cách còn xa lắm không?"
Trong mắt Khổng Kiến Trung không phải là không có cảm giác bùi ngùi, Lâu Vũ chính là một người như vậy, chỉ cần ra tay cũng để cho người biết hắn không phải là người bình thường, nếu không phải vì tính cách thối tha đó thì làm sao mười năm lại không quay bất cứ bộ phim nào chứ.
Bỗng nhiên Nhan Tô Tô đầy nghi ngờ mở miệng nói: "Rất là kỳ quái nha..." Cô trầm tư nói: "Móng tay cùng đầu ngón tay của con người rất khó tách rời, nhưng mà vừa vặn người này lại ăn chúng một cái móng tay, nhả ra cũng không có xương ngón tay của con người, mà sự liên kết móng giò chủ yếu là protein còn ngón tay người chứa rất nhiều mô liên kết, mùi vị không giống nhau mà có thể ăn được sao. . ."
Trong xe nhất thời có phần im lặng.
Tôn Hiểu Bác: . . . Tốt tốt, bộ phim này không cần mời một chuyên gia pháp y làm cố vấn rồi.
Mấy năm nay phía tây nam thành phố là một khu phát triển công nghệ cao dẫn đầu thành phố trong những năm gần đây, trước đây nơi này là một cánh đồng mà bây giờ đều là nhà cao tầng đường lớn được xây dựng, nhưng vẫn chưa được làm hoàn chỉnh, cũng không có nhiều dân cư, một nửa được xây dựng thành những khu nhà cao tầng xinh đẹp, ban ngày còn không tồi, một nhóm người đi làm ra ra vào vào cũng coi như là nhộn nhịp nhưng đến buổi tối thì quả thực rất vắng vẻ; nửa còn lại là công trường xập xệ, khu phát triển, khu quy hoạch với quy mô lớn đang được triển khai.
Theo sự hướng dẫn của Khổng Kiến Trung, chiếc xe vòng qua một con đường rộng với tám làn xe, Khổng Kiến Trung cũng vô cùng nghi ngờ: "Ôi chao, hả? Chắc là ở trên đường này đó. . ."
Tôn Hiểu Bác: . . .
Không phải chứ, cuối cùng thì nhà ở của đạo diễn Lâu là ở đâu chứ, tại sao vị trí lại mơ hồ như vậy?
Nghĩ đến hung án vừa xảy ra trong đoạn clip, lại nhìn thấy trước mắt là một còn đường lớn sáng trưng nhưng có chút vắng vẻ làm cho Tôn Hiểu Bác hơi rùng mình một chút.
Khổng Kiến Trung mở điện thoại, nhưng đầu bên kia không có ai nhận.
Sau khi chuyển bảy tám hướng thì cuối cùng cũng nhìn thấy những ngọn đèn nhỏ trong một cái ngõ nhỏ rất nhộn nhịp ở bên cạnh đường lớn, Khổng Kiến Trung vỗ đùi: "Lái vào đi, nó ở gần đây thôi ! Mẹ kiếp, vậy mà lại thay đổi phương hướng chứ."
Quả thực Tôn Hiểu Bác rất tò mò, cuối cùng thi vị đạo diễn Lâu này đang làm gì chứ?
Xe dừng lại, cả nhóm người bọn họ xuống xe, lúc này mới nhìn rõ những bóng đèn này chỉ là những mái che bằng nhựa được dựng lên tạm thời mà thôi, ở trong thành phố đã rất hiếm khi nhìn thấy đèn chân không (bóng đèn dây tóc) kéo theo rất những sợi dây điện quấn quanh đỉnh lều, những cái bàn ở phía dưới cực kỳ náo nhiệt, tiếng chơi oẳn tù tì cùng với tiếng hò hét cực kỳ ồn ào, vừa đến gần thì bia lạnh đậu phộng đậu nành, thịt nướng cơm rang, thật sự rất là đầy đủ mọi thứ.
Phần lớn những người đàn ông vung tay đều để cánh tay trần, lộ ra những múi cơ đen sạm do làm việc nhiều năm ngoài trời. . . Khổng Kiến Trung không chút dự nào đi tới, Tôn Hiểu Bác cực kỳ xoắn xuýt, trong đầu đã hiện lên một tiêu đề giải trí: Thật bất ngờ! Một đạo diễn nổi tiếng ngày xưa mà bây giờ vì sao lại ở công trường chuyển gạch!
Không phải sao, không có quay phim thì tất nhiên cũng phải vất vả tìm kế sinh nhai chứ. . .
Khổng Kiến Trung đi ngang qua một cái bàn có tiếng động rất ồn ào, đi thẳng đến người đang rất thuần thục đảo muôi trên bếp lửa: "Lão Lâu!"
Cựu đạo diễn nổi tiếng đầu bếp Lâu chỉ nâng mí mắt liếc nhìn hắn một cái rồi lại lật lên một cách thành thực, từng thìa cơm rang một được đổ vào trong đĩa để trên bàn, ở trong nồi không còn một hạt nào, cũng không có rơi xuống đất một chút nào, giống như chỉ quay trong một lần đến hết của hắn, làm việc cực kỳ liền mạch lưu loát.
Sau đó hắn lấy từ bên cạnh một tô nóng hầm hập ở bên cạnh ra một miếng móng giò đặt trên đĩa cơm rang, thoáng nhìn qua Khổng Kiến trung: "Bàn bên trái kia kìa."
Khóe miệng Khổng Kiến Trung giật giật.
Tôn Hiểu Bác chọc chọc cánh tay Hoắc Lãng một cái: "Đây. . . Đây là đạo diễn Lâu sao?"
Hoắc Lãng gật đầu: "Rất tốt."
Tôn Hiểu Bác: ? ? ?
Đạo diễn nổi tiếng ngày xưa lưu lạc đến mức phải làm đầu bếp ở quán ăn ven đường như vậy thì có gì tốt?
Hoắc Lãng: "Vậy thì đoàn làm phim không cần mua đồ ăn ở bên ngoài nữa rồi."
Có khả năng dự toán cần phải thay đổi lại một lần nữa rồi, mục mua đồ ăn ở bên ngoài.
Tôn Hiểu Bác: ? !
Mặt Khổng Kiến Trung không chút thay đổi bưng đĩa cơm rang móng giò kho đi về phía cái bàn ở bên trái, dưới đèn chân không, miếng móng giò kia chợt hiện ra một lớp dầu mỡ đầy mê người, nhìn trong rất dài giòn và ngon giống hệt như trong đoạn clip vừa mới xem.
Tôn Hiểu Bác: . . . Về sau bọn họ dám ăn cơm do đầu bếp Lâu làm sao?
Tôn Hiểu Bác xem qua đoạn video kia sau, nghĩ đến Phương Chí Quốc nói qua "Hắn nhất định có thể đánh ra của ngươi câu chuyện" ... Hắn một đường đều nghĩ đến muốn như thế nào hướng Lâu Vũ biểu đạt chính mình câu chuyện nội hạch, tại hắn này biên kịch trong đầu, tràng diện này hẳn là lấp lánh toả sáng đánh ánh sáng nhu hòa, tương lai đại gia thành tên gọi đạo cùng danh biên kịch, đây cũng là nhất đoạn tri âm tri kỷ, Bá Nha Tử Kỳ giai thoại!
Nhưng ngỗng, đèn đường mờ vàng, đầy mỡ plastic lều, chói mắt đèn chân không, nói nhao nhao ồn ào bên miệng phân, bốc lên khói dầu, để trần thực khách, Lâu Vũ đang tại lửa lớn bên cạnh nhanh chóng điên nồi lật muỗng, căn bản siết đều không hướng Tôn Hiểu Bác siết một chút.
Tuyệt đối không hề nghĩ đến gặp mặt sau... Bởi vì Lâu đạo sinh ý quá tốt, hoàn toàn không có cơ hội nói lời nói =-=
Bọn họ tới vốn cũng không tính sớm , phân biên này rất nhiều khách nhân ngày mai còn phải làm công, lục tục liền cũng bắt đầu tan cuộc, Khổng Kiến Trung đầy đầu mồ hôi vội vàng hỗ trợ lấy tiền tính tiền, đường đường « Huyễn Hải chép » đạo diễn, quả thực bận bịu được xoay quanh, có thể thấy được Lâu Vũ này quán nhỏ sinh ý thật náo nhiệt.
Tôn Hiểu Bác tuỳ thời một cái sải bước liền xông về bếp lò biên: "Lâu đạo! Ta có cái vở..."
Lâu Vũ trên tay nồi vừa nhấc, ầm vang một tiếng lửa lớn chuỗi đi lên, Tôn Hiểu Bác vội vàng lui về phía sau nửa bước, Lâu Vũ nồi đi bếp lò thượng vừa để xuống, hỏa thế lập tức ép xuống, Tôn Hiểu Bác tiến lên lớn tiếng nói: "Lâu đạo, ta vở thật là khá! Ngươi nhìn..."
Nháy mắt sau đó, Lâu Vũ thìa từ bên cạnh nhất lấy, đi trong nồi nhất sái, rầm một phen ớt khô thêm hạt tiêu vào chảo dầu, nồng đậm hơi khói mãnh liệt nhảy lên đi lên, Tôn Hiểu Bác tai mắt mũi miệng sặc một cái rắn chắc, cơm Trung nấu nướng uy lực có thể so với hóa sinh công kích, Tôn Hiểu Bác lập tức khụ cực kỳ.
Khổng Kiến Trung buông xuống cái đĩa vừa quay đầu, liền nhìn đến Tôn Hiểu Bác bị nghẹn thẳng ho khan Tôn Hiểu Bác, đâu còn có thể đoán không được xảy ra chuyện gì, lập tức hướng Lâu Vũ đạo: "Nhân Hiểu Bác nhưng là đường đường chính chính Ivy League xuất thân biên kịch, nâng tốt vở thành tâm đến cửa tới mời hợp tác, ngươi xem ngươi này thối tính tình..."
Hắn quay đầu nhìn Tôn Hiểu Bác: "Không có việc gì đi?"
Tôn Hiểu Bác ho đến mức nước mắt nước mũi cùng nhau xuống dưới, liên tục vẫy tay.
Lâu Vũ một bên thuần thục lật xào một bên hừ cười: "Tốt vở?"
Hắn ánh mắt dừng ở Hoắc Lang cùng Nhan Tô Tô trên người, ý nghĩ hết sức rõ ràng.
Nói thật, đừng nói Lâu Vũ, chính là này lều phía dưới cuối cùng bàn kia náo nhiệt nói chuyện khách nhân vừa thấy Hoắc Lang khí độ bất phàm, Nhan Tô Tô sinh được xinh đẹp, cũng nhất thời có chút an tĩnh lại, bàn luận xôn xao châu đầu kề tai thảo luận hai người này là lai lịch gì, nhìn xem tựa như đại minh tinh, như thế nào sẽ đến bọn họ cái này quán ven đường?
Đầu mấy năm, loại kia muốn phủng tuấn nam mỹ nữ cơ hội hợp tác cũng không phải không đánh qua Lâu Vũ chủ ý.
Theo Lâu Vũ ánh mắt nhìn sang, Khổng Kiến Trung liền biết Lâu Vũ hiểu lầm , hắn bất mãn nói: "Ngươi đây cũng quá trông mặt mà bắt hình dong a! Ta được nói cho ngươi, Tiểu Hoắc là... Ách, sản xuất, dù sao hắn không phải diễn viên, Tô Tô là diễn viên, nàng lớn lên là đẹp mắt, nhưng nhân cũng nghiêm túc tiến tới, cái nào quay phim không chọn dung mạo? Ngươi như thế nào nhất định lớn lên đẹp không chịu hảo hảo quay phim?"
Lâu Vũ chỉ không mặn không nhạt một câu: "Vài vị muốn ăn bữa ăn khuya sao? Không ăn liền phiền toái nhường một chút, ta này phân nhi tiểu chuyển không ra, thứ lỗi thì cái."
Tôn Hiểu Bác dừng lại khụ, đỉnh mặt đầy nước mắt ngẩng đầu lên, không phải, này Lâu Vũ cái giá cũng quá lớn?
Khổng Kiến Trung cũng là đau đầu: "Ngươi này bướng bỉnh con lừa tính tình."
Hoắc Lang lại biết nghe lời phải gật đầu nói: "Muốn , lão bản chúng ta an vị bàn này."
Nói, hắn đã ở bếp lò bên cạnh bàn trống ngồi xuống, chững chạc đàng hoàng cầm lên kia qua tố đầy mỡ thực đơn nhìn lại: "Lão bản, chúng ta tổng cộng bốn người, không có gói sao?"
Lâu Vũ trợn trắng mắt nhìn hắn: "Không có."
Hoắc Lang "Ân" một tiếng, đảo kia thực đơn: "Lão bản, ngươi này phân có vệ sinh chứng cứ sao?"
Lâu Vũ đem nồi đi bếp lò thượng một trận, xoay người, nheo lại đôi mắt: "Không, có."
Hoắc Lang lung lay thực đơn, một bộ tốt thương lượng khẩu khí: "Kia đánh chiết?"
Lâu Vũ: ...
Khổng Kiến Trung bỗng nhiên liền vui vẻ, hắn cũng không vội , tại Hoắc Lang bên người tìm cái tòa, còn chào hỏi Tôn Hiểu Bác: "Hiểu Bác ngươi nhanh ngồi xuống."
Tôn Hiểu Bác biên ho khan biên ngồi xuống, Nhan Tô Tô quan tâm nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn Lâu Vũ, nghiêm túc hỏi: "Lâu lão bản, có thủy sao?"
Nhìn đến Lâu Vũ thối gương mặt, còn muốn quay đầu từ ấm nước nóng trong đi đổ nước, Khổng Kiến Trung quả thực vui, đi, không tiến tổ trước hảo hảo sai khiến sai khiến đạo diễn, gọi hắn trước chơi đại bài!
Tôn Hiểu Bác cũng vừa khụ vừa cười đến không thể đi, Tô Tô tốt dạng !
Lâu Vũ bưng nước lại đây, Nhan Tô Tô còn nghiêm túc lễ phép nói tạ: "Cám ơn Lâu lão bản."
Tôn Hiểu Bác vừa khụ vừa cười, quả thực thở hổn hển, vừa đau khổ lại nhịn không được cười.
Nhan Tô Tô đầy mặt tò mò đem thủy giao cho Tôn Hiểu Bác: "Nóng oxy hoá phân giải kết quả kích thích hô hấp của ngươi đạo niêm mạc, dẫn phát ho khan là xếp khác nhau quá trình, đây là bình thường sinh lý bảo hộ cơ chế, nhưng ngươi cười được lợi hại như vậy, đồng bộ kích phát co rút thức hô hấp... Như thế nhiều cơ bắp đàn xung đột, ngươi không khó chịu sao?"
Tôn Hiểu Bác lập tức biểu tình cứng ở trên mặt, Khổng Kiến Trung lại cười đến lợi hại hơn , Tôn Hiểu Bác không nhịn không được, lại ho khan một tiếng.
Nhan Tô Tô: "Uống miếng nước đi, giảm bớt một chút nuốt bộ dị vật cảm giác..."
Tôn Hiểu Bác uống một ngụm nước, Lâu Vũ lại hơi mang kinh ngạc nhiều quan sát Nhan Tô Tô một chút, Khổng Kiến Trung hừ cười một tiếng, lại không nói thêm nữa một chữ.
Hoắc Lang đem đơn tử vừa để xuống: "Lão bản, một bàn đậu phộng, một bàn đậu nành, bốn con kho giò heo."
Tôn Hiểu Bác một ngụm nước lại sặc đi ra, kho giò heo? !
Đầu kia cuối cùng một bàn khách nhân cũng thanh toán tiền rời đi, Lâu Vũ ba cái cái đĩa liền bưng đi lên, nhưng hắn thượng đồ ăn cũng không đi, chỉ là thình lình hỏi Nhan Tô Tô: "Này trong khay mấy con móng trước mấy con sau đề?"
Tôn Hiểu Bác: ... ... ... ...
Khổng Kiến Trung: ... ... ... ...
Hoắc Lang không nói chuyện, chỉ là bình tĩnh nhặt được một hạt đậu phộng bắt đầu lột da.
Nhan Tô Tô "Di" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lâu Vũ, sau đó đầy mặt cảm thấy hứng thú nhìn xem trong khay bốn con kho giò heo, nàng lấy ra đũa dùng một lần liền lật lên này bốn con nóng hầm hập bốc lên hương khí, dầu quang mê người giò heo đến, chiếc đũa chọc đi xuống xúc cảm tùng nhận có co dãn, có thể tưởng tượng cắn lên đi gặp là loại kia không quá tốn sức nhưng lại mang theo điểm ăn đầu, vừa đúng đạn nhận tiên hương, Khổng Kiến Trung nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, bận việc nửa ngày, hắn cơm tối đã tiêu hóa được không sai biệt lắm được không.
Nhưng này rõ ràng chính là Lâu Vũ cho Nhan Tô Tô vạch xuống khảo đề, Khổng Kiến Trung cố nén trong bụng thèm trùng, không đi quấy rầy Nhan Tô Tô tìm ra lời giải, ý chí lực quả thực có thể so với đưa hài tử thi đại học, quyết định tháng này không chơi mạt chược gia trưởng...
Cẩn thận lật xem một lần sau, Nhan Tô Tô ngẩng đầu hứng thú bừng bừng nói: "Này bốn con giò heo không có rõ rệt giải phẫu học sai biệt, hẳn là đều là đồng nhất loại!"
Khổng Kiến Trung nhịn không được cho Nhan Tô Tô so một cái ngón cái.
Làm Lâu Vũ ông bạn già, mấy năm nay Lâu Vũ bày quán mà sống, khắp nơi tán loạn, nếu không phải một tay tốt trù nghệ, phỏng chừng đã sớm chết đói, này kho giò heo là hắn năm đó chụp bộ phim kia cùng lão bản ma đến sở trường tuyệt sống, đối nguyên vật liệu thật là xoi mói, trước sau đề với hắn mà nói khác nhau rất lớn, đều có nấu nướng phương thức, hắn là tuyệt đối không có khả năng dễ dàng tha thứ hỗn hợp cùng nhau bán .
Nếu như là một cái lão tham ăn, có lẽ cũng có thể ăn đi ra, nhưng Nhan Tô Tô rõ ràng không phải, nàng gần từ vẻ ngoài cùng mặt cắt lật xem liền có thể đoán ra được là đến từ đồng nhất cái bộ vị, quả thật có năng lực!
Tôn Hiểu Bác đều nhìn xem ngây ngẩn cả người, bất tri bất giác đều quên ho khan.
Cho nên, đến cùng bốn con đều là móng trước, vẫn là bốn con đều là sau đề đâu?
Nhan Tô Tô ngẩng đầu hướng Lâu Vũ cười một tiếng, sáng sủa sinh huy: "Bốn con đều là móng trước!"
Khổng Kiến Trung ha ha cười lên: "Lão Lâu, ngồi xuống đi!"
Lâu Vũ hừ một tiếng, nhưng vẫn là ngồi xuống, hắn cũng nhìn ra, Nhan Tô Tô đối nấu nướng cùng nguyên liệu nấu ăn không có cái gì nghiên cứu, cũng không phải cái gì lão tham ăn, có thể đoán ra được toàn dựa nàng cường đại quan sát cùng suy luận.
Nhưng hắn vẫn là nhịn không được hỏi: "Ngươi như thế nào đoán được ?"
Khụ, lại làm thế nào tự cao tự đại, sáng tác người lòng hiếu kì thật sự nhịn không được.
Tôn Hiểu Bác cũng nhìn chằm chằm Nhan Tô Tô chờ câu trả lời.
Tựa như vô số lần cho đồng học giảng giải câu trả lời đồng dạng, Nhan Tô Tô vui vẻ đảo giò heo tiết diện đạo: "Nào, các ngươi nhìn, nơi này có phải hay không có rất nhiều cơ bắp, dây chằng cùng gân màng..."
Khổng Kiến Trung thật sự không nhịn thấy có người như vậy miêu tả nguyên liệu nấu ăn: "Đó là thịt nạc cùng gân... Được rồi, ngươi nói tiếp."
Nhan Tô Tô không có nửa điểm bị cắt đứt không vui: "Ân ân, phong phú dây chằng, gân màng có thể chống đỡ khớp xương linh hoạt nhiều hướng chuyển động, cái này cơ bắp phân bố tại đề phần sau chiếm đa số, nha, các ngươi có hay không có nghĩ đến cái gì?"
Nghênh đón nhan hướng dẫn từng bước Tô Tô là từng trương mờ mịt mà mộng bức mặt, Nhan Tô Tô cũng không nổi giận, phi thường có kiên nhẫn nâng lên chính mình trắng nõn thon dài xinh đẹp bàn tay, làm một cái nắm lên quả đấm nhỏ động tác: "Các ngươi nhìn, xương cốt cơ co rút lại, có thể kéo động xương cốt quấn khớp xương vận động..."
Nhan Tô Tô giang hai tay, một tay còn lại chọc chọc bàn tay của mình: "Những thứ này đều là khớp xương cùng cơ bắp nha ~ "
Nàng ngón tay tại đèn chân không hạ giống như che một tầng vầng sáng cừu chi mỹ ngọc, chỉ như thanh xuân, cơ hồ nhìn không tới khớp xương, mười phần không có thuyết phục lực.
Nhưng Tôn Hiểu Bác phi thường rõ ràng mà ý hội ý của nàng, đầy mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên, ý của ngươi là nói, hai con giò heo tại cơ bắp co rút lại hạ, sẽ như vậy..."
Hắn đem mình hai con móng trước núp ở thân tiền, khoa tay múa chân một cái về phía sau đào động tác, kỳ tích một loại cùng bộ nhũ cương động vật bộ guốc chẵn hạ nào đó gia súc củng thổ kiếm ăn hình ảnh hoàn mỹ trùng hợp... Mọi người đồng thời get đến Nhan Tô Tô điểm, cười to lên tiếng.
Tôn Hiểu Bác buồn bực thu hồi chính mình chân.
Nhan Tô Tô còn tại bên cạnh liên tục gật đầu: "Chính là như vậy nha! Cho nên là móng trước."
Heo là ăn tạp động vật, có đào thổ kiếm ăn đặc tính, hai con móng trước kết cấu chính là vì phối hợp loại này sinh vật thói quen mà tồn tại, trái lại, sau đề không cần như vậy linh hoạt, càng nhiều là chống đỡ thân thể sức nặng tác dụng, xương cốt càng tráng kiện, cơ bắp lượng tương đối thiếu, gân màng, dây chằng cũng ít, đổi thành nguyên liệu nấu ăn miêu tả, chính là xương cốt nhiều, gân thiếu, thịt thiếu, không quá thích hợp kho, thích hợp hơn hầm canh.
Khổng Kiến Trung vừa cười vừa lau nước mắt: "Ta nói Hiểu Bác a, chính ngươi có thể suy xét một chút, không chỉ làm biên kịch nha, còn có thể tại kịch trung diễn cái hài kịch nhân vật, tuyệt đối xuất sắc."
Lâu Vũ cười nói: "Ta nhìn thành."
Khổng Kiến Trung quay đầu nhìn hắn một chút: "Đáp ứng ?"
Lâu Vũ không nói chuyện, hỏi lại: "Các ngươi vì sao tìm ta?"
Mọi người không khỏi nhìn về phía Hoắc Lang, dù sao muốn tìm Lâu Vũ là hắn ra chủ ý.
Lâu Vũ một đôi sắc bén đôi mắt liền thẳng tắp hướng Hoắc Lang nhìn qua, xem ra, đây là bọn hắn trung định đoạt người?
Hoắc Lang buông xuống đậu phộng xác, nghĩ nghĩ sau đó thành khẩn nói: "Bởi vì chúng ta nghèo, tìm ngài chụp tương đối tiết kiệm tiền. Nếu ta dự toán lại nhiều gấp trăm lần, ta khẳng định đi tìm Khổng đạo hoặc là Phương đạo ."
Lâu Vũ: ... ... ...
Khổng Kiến Trung vừa mới khẩn cấp bắt một con heo đề, liền cười đến cắn bất động .
Sau đó hắn thu cười, chững chạc đàng hoàng nói: "Lão Lâu, ngươi nói ngươi, luôn chê vứt bỏ lão Phương kịch hơi tiền vị quá nặng, ngươi nhìn ngươi nhìn, này nhất không có hơi tiền vị tới tìm ngươi , ngươi còn không nhanh chóng đáp ứng, ngươi cũng không thể bày cả đời quán ven đường đi? Lại như vậy bày đi xuống, ta sợ ngươi liên ống kính cảm giác đều không có a."
Đạo diễn là dùng bức họa kể chuyện xưa , ống kính cảm giác, tựa như tác gia đối văn tự cảm giác, họa sĩ đối sắc thái cảm giác đồng dạng, là đạo diễn đối ống kính hình ảnh cảm giác, đạo cụ muốn như thế nào xếp bố, nhân vật muốn như thế nào nhập kính, như thế nào chỗ đứng, đặt ở trung ngoại tỉ tuyến cái nào địa phương, làm sao mới có thể nhường hình ảnh nhất có mỹ cảm nói ra câu chuyện, có đôi khi, đây chính là một loại thuần thục dưới trực giác, đây chính là ống kính cảm giác.
Mất đi ống kính cảm giác, tựa như tác gia mất đi đối văn tự nhạy bén, họa sĩ nhìn không ra nhan sắc phân biệt, cỡ nào đáng sợ?
Hoắc Lang mỉm cười: "Lâu đạo, chúng ta người xem rất lâu không có xem qua chân chính huyền nghi mảnh ."
Lâu Vũ thở dài thậm thượt, liếc một cái Tôn Hiểu Bác: "Vở đâu?"
Tôn Hiểu Bác đang chuẩn bị mở miệng giới thiệu kịch bản, đột nhiên nhớ ra, dựa vào, vậy còn là 《 Truy Nghi 》 vở... Nhưng bây giờ, không phải muốn đem Tô Tô nhắc tới nhân vật chính sao?
Hắn lập tức có chút há hốc mồm: "Ách, ta chưa hoàn toàn viết xong..."
Lâu Vũ: ...
Khổng Kiến Trung cũng nhịn không được nữa, cất tiếng cười to đứng lên, trên bàn này tương lai có thể một cái đoàn phim vài vị chủ sang:
Hoắc Lang, tuổi còn trẻ, lớn lên giống diễn viên, làm nhà sản xuất sống, còn nghèo, kéo không đến tiền;
Nhan Tô Tô, lớn lên giống bình hoa, mở miệng làm cho người ta quỳ, trước mắt chỉ khách mời qua một cái tiên hiệp mảnh trong tiểu nhân vật, lại muốn diễn huyền nghi mảnh nhân vật chính;
Tôn Hiểu Bác, tư lịch bối cảnh không sai, nhưng mà vở còn chưa viết xong liền dám vỗ ngực muốn cho đạo diễn nói vở;
Lâu Vũ, 10 năm không chụp qua mảnh đạo diễn, trước mắt dựa vào quán ven đường mà sống.
Đây là như thế nào một cái thần tiên đoàn phim a, đột nhiên có chút chờ mong tương lai bọn họ hội đánh ra thứ gì đến ha ha ha ha...