Đăng vào: 12 tháng trước
"Thần tham kiến thái hậu nương nương." Hoài Vương bước vào, vẫn quy củ hành một lễ, Bùi Đông Tịnh vội vàng cho hắn bình thân rồi ban ngồi.
Lần trước nàng và Hoài Vương gặp mặt là mùa xuân, đã trôi qua hơn hai tháng, trong vòng hai tháng này, Hoài Vương không xuất chinh cũng không có động tĩnh lớn gì, mặc dù hiện giờ Tháp Đạt lại không yên phận, nhưng hoàng thượng không chịu để hắn xuất chinh. Trong lòng Bùi Đông Tịnh hiểu, vì công trạng của Hoài Vương quá lớn, hoàng thượng không muốn hắn tích luỹ chiến công nữa, bị phụ thân và huynh đệ kiêng dè đến mức này, Hoài Vương quả thật cũng đáng thương.
Bùi Đông Tịnh ân cần nhìn Hoài Vương, nói: "Hai tháng không gặp, Hoài Vương có vẻ lại rắn chắc hơn một chút."
Hoài Vương: "..."
Bùi Đông Tịnh nghĩ, Hoài Vương đã hai mươi mốt rồi, hình như nói thế này không ổn lắm, vì thế liền ho một tiếng, nói: "Nói ra, thêm một thời gian nữa, Hoài Vương sẽ tròn hai mươi hai rồi nhỉ."
Hoài Vương nói: "Bẩm thái hậu, đúng vậy."
"Bình Vương mười bảy tuổi cưới thê, thái tử muộn hơn cũng hai mươi tuổi, Hoài Vương cũng trì hoãn quá lâu rồi." Bùi Đông Tịnh nói.
Hoài Vương nói: "Tháp Đạt chưa yên..."
"Bổn cung biết ngươi lại định nhắc đến Tháp Đạt." Bùi Đông Tịnh lắc lắc đầu: "Nhưng chuyện này không xung đột với thành gia lập thất. Tục ngữ có câu tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, thành gia trước cũng không phải không tốt."
Hoài Vương nhìn Bùi Đông Tịnh, một lúc lâu sau mới nói: "Thần đã có ý trung nhân."
Bùi Đông Tịnh đã có chuẩn bị, nói: "Vậy thì, cưới nàng ta về."
Hoài Vương hơi rũ mắt, nói: "Thần không thể."
Trong lòng Bùi Đông Tịnh lộp bộp một tiếng, nói: "Lẽ nào... người ngươi thích, là nữ tử đã thành gia? Hay là, thân phận thấp kém? Hoặc là, nam tử?"
Hoài Vương: "..."
Bùi Đông Tịnh nghĩ, cũng không thể là nam tử đã thành gia có thân phận thấp kém chứ!
Hoài Vương nói: "Đều không phải. Chỉ là thần... quả thực không thể cưới nàng ấy."
Vì thế Bùi Đông Tịnh chỉ đành nói: "Nếu đã không thể cưới nàng ta, vậy ngươi cũng không thể cả đời không cưới chứ? Lưu Ly, lấy chân dung ra."
Lưu Ly đáp lại một tiếng, lấy chân dung của Tả Xu Tĩnh, Bùi Đông Tịnh từ tử mở ra, nói: "Đây là nhi nữ Tả Xu Tĩnh của Tả thị lang, dung mạo không tệ, nói ra cũng có vài phần tương tự bổn cung, đương nhiên, xinh đẹp hơn bổn cung một chút. Nghe nói phẩm hạnh cũng rất tốt, bổn cung cảm thấy, nếu Hoài Vương quả thực có người trong lòng nhưng lại không thể cưới về, vậy không bằng mở rộng tầm mắt hơn chút, trong kinh thành có rất nhiều nữ tử phẩm hạnh tốt dung mạo đẹp, rồi sẽ có một hai người hợp ý ngươi."
Hoài Vương liếc bức chân dung một cái, bộ dạng dường như không quá hứng thú, ngược lại nhìn Bùi Đông Tịnh, nói: "Tại sao thái hậu lại đột ngột gọi thần đến, thúc giục thần sớm thành thân?"
Bùi Đông Tịnh khó hiểu: "Cũng không phải là đột ngột... Hoàng đế lo lắng cho chuyện hôn sự của ngươi, mẫu phi của ngươi và hoàng hậu cũng rất lo lắng, người làm thái hậu như ta đương nhiên cũng phải để tâm."
Hoài Vương chỉ im lặng không nói, trên mặt không chút biểu cảm, Bùi Đông Tịnh nhìn một hồi cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, chỉ đành nói: "Người Hoài Vương thích, thực sự không thể cưới về?"
Hoài Vương nói: "Thần và nàng ấy, một như mây trên trời, một như nước đại dương, đời này kiếp này, không thể tiếp xúc."
Lời này ngược lại nghe rất thương tâm, Bùi Đông Tịnh kinh ngạc nhìn Hoài Vương, không ngờ hắn thực sự có người trong lòng, hơn nữa nhìn có vẻ còn là một tấm chân tình, đáng tiếc dường như thực sự không thể cưới.
Bùi Đông Tịnh im lặng một hồi, nói: "Bổn cung từng đọc một quyển sách, nói rằng mây hoá thành mưa, rồi sẽ có lúc rơi xuống đại dương, có lẽ hai ngươi không hẳn không có hy vọng."
Hoài Vương lắc đầu, trên mặt xuất hiện một tia mơ màng hiếm thấy, sau đó hắn đột nhiên đứng dậy, nói: "Nếu thái hậu đã hao tâm như vậy, vậy thì, ta sẽ lấy Tả tiểu thư."
Bùi Đông Tịnh: "... Hả?"
Nàng còn chưa phản ứng kịp.
Hoài Vương nói: "Thái hậu hạ chỉ là được, thần nhất định sẽ tuân chỉ."
Bùi Đông Tịnh ngẩn ra một lúc, cảm thấy Hoài Vương chỉ nói trong lúc không vui, đành nói: "Bổn cung gọi ngươi tới không phải muốn ép ngươi cưới người nào, Hoài Vương như vậy quả thực khiến bổn cung khó xử. Nếu Hoài Vương không muốn thành thân, vậy thì bỏ đi. Ngươi quay về đi, bên phía hoàng hậu bổn cung cũng sẽ giúp ngươi nói chuyện. Còn về chuyện khác, bổn cung cũng không thể giúp được gì, chỉ mong có một ngày Hoài Vương ngươi có thể cưới được ý trung nhân."
Nhưng Hoài Vương lại trực tiếp lắc đầu: "Không cần. Có thể thần thành thân cũng là chuyện tốt với nàng ấy."
Bùi Đông Tịnh chỉ cảm thấy vô cùng mơ hồ, ban đầu Hoài Vương nhất quyết kháng cự, bây giờ nói vài ba câu lại đột nhiên đồng ý cưới Tả Xu Tĩnh rồi? Lẽ nào do bản thân nói mấy câu có một ngày gì đó nên chọc vào nỗi đau của Hoài Vương, ngược lại khiến Hoài Vương ý thức được khoảng cách giữa bản thân và ý trung nhân, vì thế dứt khoát cưới Tả Xu Tĩnh? Nhưng nếu như vậy, chuyện này cũng có chút không công bằng với Tả Xu Tĩnh, Hoài Vương thích cô nương kia như vậy, vậy thì Tả Xu Tĩnh gả vào Hoài vương phủ cũng không được đối đãi tốt hơn bao nhiêu.
Bùi Đông Tịnh chỉ đành nói: "Nếu ngươi cưới Tả cô nương với tâm thế vò đã mẻ còn sứt, dường như cũng không tốt cho nàng ấy lắm."
Hoài Vương ngẩng đầu nhìn Bùi Đông Tịnh, trong giọng nói mang theo chút trào phúng: "Phu thê ân ái không đến cùng, vậy tương kính như tân mới là tốt nhất. Nếu thần đã cưới nàng ta thì sẽ không bạc đãi nàng ta."
Bùi Đông Tịnh nói: "Chuyện này..."
Hoài Vương nói cũng có lý.
Bùi Đông Tịnh nói: "Vậy thì, lát nữa bổn cung sẽ hạ chỉ ban hôn."
Hoài Vương gật đầu, nói: "Thần cáo lui trước."
"Đi đi." Bùi Đông Tịnh mỉm cười: "Không ngờ hôm nay thực sự đã giải quyết được vấn đề hôn sự của ngươi, đúng là quá tốt rồi."
Hoài Vương gật đầu, xoay người rời đi, tuy nhiên trước khi đi, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Bùi Đông Tịnh, nói: "Thái hậu có biết, Tả cô nương, cũng đã có ý trung nhân chưa?"
Bùi Đông Tịnh nhất thời ngẩn ra, nói: "Cái gì?"
"Thái hậu không biết gì cả." Hoài Vương vẫn không chút biểu cảm, giọng nói cũng bình tĩnh điềm đạm, nhưng lại giống như thở dài: "Như vậy cũng tốt."
Sau khi để lại câu này, Hoài Vương thực sự rời khỏi điện Thanh Tịnh, chỉ bỏ lại Bùi Đông Tịnh cả đầu sương mù. Nàng ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện của Tả Xu Tĩnh nhất định có ẩn tình khác, tuy nhiên chưa đợi nàng gọi hoàng hậu tới, bên phía Hoài Vương tựa như đã nói gì đó với Tuệ quý phi, Tuệ quý phi và hoàng hậu hiếm thấy cùng đến tìm Bùi Đông Tịnh, đợi nàng hạ chỉ, đồng thời nói hoàng thượng cũng đã biết chuyện này, vô cùng vui mừng.
Bùi Đông Tịnh sâu sắc cảm thấy bản thân thực sự rất dễ chi phối, có thể nhào nặn tuỳ ý như một cục bột, nhưng nếu Hoài Vương đã kiên định như vậy, còn bảo Tuệ quý phi tới, vậy thì chuyện này cũng không có gì để do dự. Bùi Đông Tịnh lập tức hạ chỉ, để Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương chọn ngày thành hôn.
Cụ thể chọn ngày nào thì không phải chuyện nàng cần lo nữa.
Có điều Bùi Đông Tịnh vẫn giữ hoàng hậu lại, hỏi nàng ta Tả Xu Tĩnh thích ai, hoàng hậu nói: "Không phải thần thiếp đã nói rồi sao, người Tả cô nương thích chính là Hoài Vương."
Bùi Đông Tịnh nói: "Nhưng theo ta biết, vị Tả cô nương đó hình như có ý trung nhân khác?"
Sắc mặt hoàng hậu khẽ đổi, nói: "Ai nói bừa như vậy chứ, xem ra nhất định là muốn ngăn cản hôn sự của hai người."
Bùi Đông Tịnh không nói cho nàng ta bản thân biết chuyện này từ chỗ Hoài Vương, nhưng thấy hoàng hậu như vậy, nàng liền biết chuyện này nhất định còn có ẩn tình, có điều chuyện đã được định, truy cứu thêm cũng vô nghĩa, huống hồ bản thân Hoài Vương còn không để ý, nàng cũng không quản được. Mấy chuyện tranh đấu này, nàng vốn cũng không cần hiểu quá sâu.
Hoài Vương cưới người mình không thích, Tả Xu Tĩnh gả cho người mình không thích, nói ra đúng là có chút thê thảm, nhưng Bùi Đông Tịnh đột nhiên nhớ đến bản thân mười bảy tuổi vào cung, đến tiên đế còn chưa nhìn được vài lần đã trở thành quả phụ. Mặc dù là quả phụ quyền thế nhất thiên hạ, nhưng đời này của nàng cũng chỉ có vậy, còn Hoài Vương và Tả Xu Tĩnh nam thanh nữ tú, sau khi thành thân ngày rộng tháng dài rồi sẽ phát sinh tình cảm, bản thân nàng ngược lại không có tư cách đồng cảm với hai người.
Bùi Đông Tịnh nói: "Ừm. Nếu đã như vậy thì hoàng hậu quay về đi."
Hoàng hậu thấy Bùi Đông Tịnh không truy hỏi thì khẽ cười, nói: "Được."
"Đợi chút." Bùi Đông Tịnh ngẫm nghĩ, đột nhiên gọi hoàng hậu lại: "Hoàng hậu, cây trâm vàng trên đầu ngươi vô cùng đặc biệt, chỉ là không biết, trong cung có phải chỉ có một cây không?"
Hoàng hậu nói: "A, cây trâm vàng này được hoàng thượng đích thân cài lên tóc thiếp khi thiếp bốn mươi tuổi, cũng là hoàng thượng cho người làm riêng trước đây, đừng nói trong cung, toàn thiên hạ cũng chỉ có một cây này."
Hoàng hậu rõ ràng rất yêu thích cây trâm này, vuốt ve cây trâm, nở một nụ cười dịu dàng.
Tâm trạng Bùi Đông Tịnh vô cùng phức tạp, nhưng nàng vẫn gật gật đầu, khen cây trâm vài câu rồi cho hoàng hậu lui, sau đó một mình ngồi tại chỗ suy tư. Lưu Ly ở một bên thấy vậy liền tò mò nói: "Thái hậu nương nương làm sao vậy? Giống như đã phát hiện ra chuyện không hay."
Bùi Đông Tịnh do dự một hồi, nói: "Ngươi có còn nhớ, mấy ngày trước ta tản bộ trong ngự hoa viên, sau đó nói không thoải mái nên quay về không?"
Lưu Ly gật đầu: "Nhớ."
"Không phải ta không thoải mái, chỉ là..." Bùi Đông Tịnh nói đến đây, cuối cùng vẫn dừng lại, nàng lắc lắc đầu nói: "Bỏ đi, không có gì. Ta muốn uống canh nấm hạt sen, ngươi bảo tiểu trù phòng nấu một ít đi."
Tròng mắt Lưu Ly xoay chuyển, cuối cùng vẫn không nói gì, gật đầu xoay người ra ngoài.
Lưu Ly vừa ra ngoài liền dặn dò hạ nhân bảo tiểu trù phòng nấu canh nấm hạt sen, bản thân lại nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận xung quanh không có người liền rón rén chạy đi.
Một lúc sau, lúc quay về Lưu Ly vừa hay gặp hạ nhân bưng canh nấm hạt sen tới, Lưu Ly vươn tay ra nói: "Ta đưa thái hậu là được."
Người bưng canh thấy là Lưu Ly nên đưa canh cho nàng ta rồi xoay người rời đi. Lưu Ly bưng canh, mím môi.
Bùi Đông Tịnh uống xong canh nấm hạt sen liền ngáp một cái, cảm thấy có chút mệt mỏi, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.