Đăng vào: 12 tháng trước
Chương Tuệ nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh, trong lòng vẫn không khỏi hồi hộp.
Ngày mai chính là cô kết hôn! Kết hôn với người đàn ông mà cô dành hơn sáu năm để theo đuổi, cuối cùng anh ấy cũng là của cô.
Chương Tuệ mỉm cười hạnh phúc.
Bỗng một vòng tay rộng lớn ôm lấy cô từ phía sau, cằm anh nhẹ nhàng đặt trên vai cô: "Tiểu Tuệ, từ ngày mai, từ mai em sẽ là vợ anh, vì thế không bao giờ được bỏ rơi anh!" Giọng nói trầm ổn vang lên, mang theo cưng chiều, yêu mến bảo bối nhỏ của hắn.
Chương Tuệ xoay người ôm anh thật chặt: "Vậy anh phải yêu em thật nhiều.
Nếu không… em sẽ rời đi cùng Manh Manh, bỏ mặc anh!" Chỉ cần anh mãi yêu cô, cô liền mãi thương anh.
“Hứ?” Nghe được lời cô nói, Phong Bác Thần nhướn mày, xem ra hai cô nhóc này đã ở đằng sau lưng anh cấu kết với nhau.
Bế thốc Chương Tuệ lên, anh mỉm cười “Sợ là em không có cơ hội đó rồi!.” Phong Bác Thần bước nhanh về phía giường.
“Anh… lưu manh!” Từ trong phòng truyền đến giọng nói yếu ớt của Chương Tuệ.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Chương Tuệ đã bị dựng dậy trang điểm thay váy cưới, khuôn mặt tinh xảo được thoa thêm chút phấn son càng trở nên xinh đẹp.
Cả nhà Tịnh Kỳ đã đến từ sớm, vì Lưu Mộng Tuyền còn điều trị nên chỉ có Lưu Ái Quốc và Tôn Lệ Nguyệt đến tham dự, còn Tịnh Dương ở lại chăm sóc cô ấy.
Nhưng anh cũng gửi quà mừng của mình đến cho Phong Bác Thần.
Các nhóm khách quý được sắp xếp vị trí ngồi khách nhau tùy theo các lĩnh vực, vai vế và địa vị, không bao gồm trường hợp ở bàn chính.
Phong Bác Thần sắp xếp cho ba nhà Phong, Tịnh, Lưu ngồi ở bàn chính, mọi người đều thân thiết từ lâu nên nói chuyện vô cùng thân thiết.
“Chúc mừng hai người.” Tịnh Kỳ nâng ly rượu, mỉm cười.
Phong Bác Thần cũng cười tươi, giờ phút này trong lòng anh thực sự chỉ coi cô như là em gái.
Nắm chặt tay Chương Tuệ, hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Cảm ơn em!”
Sau đó mọi người lần lượt nâng ly chúc mừng hai người họ.
Tịnh Kỳ ngồi trên bàn, ngó nghiêng, cô biết Phong Bác Thần có mời Hoài Cẩm Nam, nhưng từ nãy đến tận bây giờ cô đều không nhìn thấy anh.
Không biết anh đang ở đâu? Anh có đến tham dự không?
Nhưng một lát sau, cô đã không có thời gian nghĩ đến anh bởi có rất nhiều người đến bàn mời rượu lấy cớ làm quen với ba mẹ, mọi người.
Ở trong một góc tâm trạng Hoài Cẩm Nam rất khó chịu, giống như báu vật của mình bị người khác nhòm ngó.
Bởi vì Tịnh Kỳ xinh đẹp nên không thể nghi ngờ sẽ khiến cho rất nhiều người đàn ông ngo ngoe rục rịch hơn thế nữa sau lưng cô là tập đoàn Dương Kỳ, càng khiến cho những người đó chộn rộn.
Bọn họ vây quanh cô, ra sức lấy lòng cho dù biết cô đang mang thai.
Từ nhỏ đến lớn, Tịnh Kỳ đều sống trong môi trường này, nên nhìn thấy nhiều cũng không chắc.
Vả lại đây là phương Tây về phương diện con cái họ càng cởi mở hơn.
“Nếm thử xem.” Ninh Nguyệt gắp một miếng cá hồi sốt cam cho cô.
Tịnh Kỳ nếm thử, rất ngon, cô gật gật đầu ăn thêm vài ba miếng rồi nhìn về phía khán đài.
Hôn lễ của Phong Bác Thần và Chương Tuệ vô cùng long trọng.
Toàn hôn trường phủ đầy hoa hồng tím và hoa lưu ly tím tất cả đều tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Đặc biệt là hoa hồng tím tượng trưng cho mối quan hệ gắn bó bền chặt, đại diện cho tình yêu chân thành và trường tồn mãi với thời gian.
Âm nhạc vang lên, từ cuối thảm đỏ, Chương Tuệ chậm rãi đi tới.
Áo cưới trên người như một tầng sương mờ bao phủ cô, toàn thân xinh đẹp vô cùng.
Cuối cùng, khi Phong Bác Thần và Chương Tuệ trao đổi nhẫn xong, khi hai người hôn nhau thì Tịnh Kỳ cảm động đến ch ảy nước mắt.
Thầm chúc phúc cho Phong Bác Thần và Chương Tuệ, cô thật lòng rất mừng cho họ.
Bởi vì mỗi người đều có quyền có được hạnh phúc của mình.
Đợi cho hôn lễ kết thúc, Tịnh Kỳ liền về phòng nghỉ trước.
Cô mệt mỏi nằm trên giường, tuy mọi người đã chiếu cố nhưng vác theo hai bé yêu đi lại nhiều như vậy cũng có chút quá sức với cô.
May là dạo này, tình trạng chuột rút đã giảm nếu không thực sự là tra tấn với cô.
Đang lúc cô chuẩn bị chợp mắt thì một người phụ nữ đẩy xe tạp vụ đi vào, đầu cúi thấp khiến Tịnh Kỳ không thể nhìn rõ khuôn mặt cô ta: "Nơi này không cần quét dọn nữa đâu, cô có thể đi ra ngoài được rồi được rồi!" Cơn buồn ngủ làm cô không thể nào mở mắt, xoay người Tịnh Kỳ nói với người phụ nữ kia.
Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên: "Manh Manh, mới có mấy ngày không gặp, cậu đã quên tôi rồi sao"
"Cô… cô… sao lại..." Tịnh Kỳ không thể nào ngờ được cô ta có thể xuất hiện ở đây, rõ ràng nơi này an ninh vô cùng tốt.
Bỗng cô nghĩ đến gì đó, ánh mắt trầm xuống.
"Ngạc nhiên chứ gì, tôi là đến đón cậu về nhà." Nói rồi cô ta không đợi Tịnh Kỳ phản ứng liền dùng một chiếc khăn bịt miệng cô lại.
Tịnh Kỳ cố gắng giãy dụa nhưng lại không dám quá sức sợ bị thương đến hai bé yêu.
Vì thế liền không tránh khỏi hít phải một ít khói thuốc, ngay lập tức cơn buồn ngủ ập liền đến, trước mặt liền tối đen như mực.
Người phụ nữ cười lạnh đỡ lấy Tịnh Kỳ đẩy vào trong xe, che kín lại rồi ung dung bước ra.
Cô ta đã mua chuộc một số nhân viên trước khi đến nên một đường thông thuận mà đi ra ngoài.
Tịnh Kỳ bị đặt lên xe, lúc này cô đã hơi tỉnh lại, cô nhìn về phía trước, hai tay nắm chặt miệng mình, là Nghiên Dương.
Tại sao cô ta lại ở đây? Tịnh Kỳ khó hiểu, bỗng chân cô giật một cái, đau đớn truyền đến, cô không nhịn được mà hít hà.
“Tỉnh rồi sao?” Ánh mắt Nghiên Dương bỗng trở nên đáng sợ, cô ta cười như không cười nhìn cô nói tiếp “Tịnh Kỳ, chúng ta cùng… chết đi.” Dứt lời Nghiên Dương liền lái xe lao nhanh ra ngoài đường..