Đăng vào: 12 tháng trước
Đợi vết thương gần như hồi phục lại, Trần Quân lại tiếp tục với công việc ban đầu của mình và hoàn thành các hợp đồng đã được ký kết.
Sau đó thì lại hoàn thành công việc khác nữa.
Sắp tới, Trần Quân càng bận rộn nhiều hơn về việc học và việc nghiên cứu các sản phẩm mới, lợi nhuận ngày càng nhiều hơn, số tiền đó cậu đều đưa cho Lam Ái giữ lấy nó.
So với trước kia thì cuộc sống của cậu cũng thay đổi rất nhiều, khu nhà nhỏ trước cũng được chuyển sang một khu khang trang hơn.
Sức khoẻ của ba cậu cũng tốt hơn rất nhiều nhờ có thuốc của Thanh Nguyệt.
Qua năm ba đại học, Trần Quân được nhận học bổng giao lưu với sinh viên nước anh trong vòng một tháng, mọi việc dự án mới giao lại cho ba người bạn cùng phòng mà xử lý.
Cũng trong năm ba này, họ cũng có một văn phòng nhỏ và một khu nhà xưởng, trước đây chỉ là một khu nhỏ mà thôi chỉ rộng có năm mét vuông.
Mọi người trong trường điều biết, Trần Quân ngày càng đi lên, có rất nhiều cô gái nhìn đến cậu, cũng nhận được thư tỏ tình rất nhiều.
Nhưng Trần Quân chưa từng nhìn lấy họ dù chỉ một chút.
Và mọi người cũng biết Lam Ái yêu cậu, luôn chấp nhận từ bỏ vinh quang của gia tộc đi theo một Trần Quân từ hai bàn tay trắng đi lên.
Đến khi Trần Quân đủ bản lĩnh và đứng bên cạnh Lam Ái đã là năm tư đại học khi đó cậu tròn hai mươi hai tuổi.
Trước kia bọn cậu chạy đôn khắp nơi cầu xin đầu tư, xin mua nguyên liệu để làm ra sản phẩm, nhưng chỉ mấy năm nay, sản phẩm của họ ngày càng được đón nhận và yêu thích của một số người tiêu dùng mới.
Ngày cậu thành lập công ty nhỏ cũng là ngày cậu cầu hôn Lam Ái khi cô vẫn còn đi học.
Đứng trước đám đông, cậu quỳ xuống chân thành cầu hôn Lam Ái.
“Ái Ái, chúng ta quen nhau đã được bảy năm từ khi học cấp ba cho đến nay, em không ngại thân phận của mình để đứng bên anh, anh biết với thân phận của anh thật sự không xứng đáng để được em yêu.
Nhưng anh vẫn muốn làm theo con tim mình mỗi khi đứng bên cạnh em.
Ông bà Ngọc có nói, chỉ khi anh đủ tự tin và bản lĩnh để đứng cạnh em thì ông bà mới giao em cho anh.
Tuy nhiên, anh chỉ mới khởi đầu của sự thành công, tương lai thất bại hay suông sẻ anh thật sự không biết được.
Nhưng chỉ cần là em, anh sẽ luôn cố gắng để cho em nở mày nở mặt nhất.
Ái Ái, hôm nay anh cầu hôn em trước sự chứng kiến của nhiều người.
Anh Trần Quân tuyệt đối cả đời này không hai lòng.
Ái Ái, em có đồng ý lấy anh không?”.
Trần Quân giơ chiếc nhẫn mà trước đây anh đã từng cầu hôn Lam Ái, chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ nhưng Lam Ái thật sự rất vui và hạnh phúc.
Không chút e ngại mà gật đầu.
Bốp bốp.
Mọi người cùng nhau vỗ tay cho màn cầu hôn không hề xa hoa này.
“Họ cũng thành đôi rồi.
Hu hu”.
Tuyết Thanh vui mừng.
“Em mà khóc em rể lại mắng anh”.
Nhất Hoà ném khăn giấy cho em gái mình.
“Anh lại mắng em? Em về méc với anh ấy”.
Tuyết Thanh cũng vào đại học K, nhưng năm nay chỉ mới học có năm nhất mà thôi.
“Cái con nhóc thối nhà em”.
Nhất Hoà vò tóc em mình thành một cục lại.
- -----
Trần Quân ngày càng thành công trong sự nghiệp, tuy mới hai mươi hai tuổi nhưng cậu không hề thua kém bất kỳ người nào.
Cũng vào năm đó cậu góp mặt trong mười doanh nhân trẻ thành đạt nhất khu vực châu Á.
Danh tiếng ngày càng nhiều và càng vang vọng, đến ngay cả Minh Hoàng Lễ cũng nhiều lần khen anh trước mặt ông bà Ngọc, khiến cho thiện cảm của họ đối với anh cũng nhiều hơn và cũng yên tâm giao Lam Ái cho anh.
Họ đã sống hơn nữa đời người điều đó ông bà Ngọc cũng nhìn thấy rất rõ.
Những sự cố gắng của Trần Quân trong những năm qua khiến họ thật sự có cái nhìn thay đổi về cậu.
Nhìn sính lễ mà Trần Quân đưa đến ông bà Ngọc có chút nói không thành lời.
“Ái Ái vẫn còn nhỏ, đợi nó học lên thêm đã”.
Giờ chỉ còn cách giữ Lam Ái lại bên mình thêm mà thôi.
“Bốn năm nữa đi”.
Ông Ngọc vẫn không muốn gả đứa cháy mà ông bà yêu quý nhất đi đâu.
“Vâng ạ”.
Trần Quân gật đầu, bốn năm nữa cũng khômg thành vấn đề, hiện tại cậu cũng biết mình vẫn chưa thể so sánh với Ngọc thị được nên cậu sẽ cố gắng hết mình vậy.
....
Thời gian bốn năm trôi qua rất nhanh, khi Lam Ái hoàn thành việc học thạc sĩ cũng đã được hai mươi sáu tuổi, cũng là ngày đính ước năm xưa.
Trần Quân đi đến ăn cơm, nhưng trên tay lại cầm theo mọi tài sản của cậu có được từ hai bàn tay trắng làm nên, ngày đó ông Ngọc đến nói chuyện riêng với cậu rất lâu.
Nhìn sổ hộ khẩu trên tay, Lam Ái vui mừng không thôi, cho nên hôm sau liền đi đăng ký kết hôn.
Cũng trong năm đó, Lam Ái hoàn thành nghĩa vụ chủ mẫu của Ngọc thị.
Ngày cô tiếp quản gia tộc, Trần Quân đứng bên dưới nhìn cô đầy ngọt ngào.
Cậu biết thân là con gái của Ngọc thị trách nhiệm gánh vác luôn có, cho nên cậu chỉ có thể đứng phía sau giúp đỡ cô mọi lúc mà thôi.
Qua năm, cũng là lúc Lam Ái tròn hai mươi bảy tuổi thì cùng với Trần Quân kết hôn.
Ngày họ kết hôn, ông Ngọc khoát tay Lam Ái đi vào lễ đường trên khuôn mặt già nua của ông cố nén lại nước mắt.
Năm xưa, gia đình con gái của ông bị tai nạn, hai vợ chồng bỏ lại Lam Ái mới có hai tuổi để cho ông bà nuôi dưỡng cho đến hiện tại.
Giờ đây ông cũng có thể yên tâm phần nào khi giao lại cháu gái cho cậu ta.
Ông tin với một người như Trần Quân thì sẽ không làm cho ông thất vọng đâu, những năm qua sự cố gắng của Trần Quân ông điều nhìn thấy, cậu ta không cần sự giúp đỡ của ai cả, tự mình làm mọi thứ.
Từ xin đầu tư cho đến hợp tác với các bạn mình, cho nên từ một văn phòng nhỏ không ai biết đến mà giờ đây cậu đã phát triển thành một công ty nhỏ phát triển vượt bậc.
Thậm chí còn mở thêm cả hai chi nhánh, cái nào cũng làm ăn rất tốt.
“Ông giao Ái Ái lại cho con, nên nhớ chỉ cần con bé chịu một chút tủi thân nào đó thì cháu đừng mong được vui vẻ”.
Ông Ngọc đặt tay Lam Ái lên cho cậu.
“Nhà ngoại nó sẽ không tha thứ cho một ai nếu làm con bé bị tổn thương”.
“Cháu sẽ không để cho em ấy chịu uất ức đâu ạ”.
Trước đây cũng không hiện tại tương lai sau này cũng sẽ không vì cậu đã yêu cô nhiều năm như vậy.
Lam Ái cũng là người cho cậu tương lai dũng cảm để đứng lên bên cạnh cô ấy.
Rời khỏi sân khấu, Trần Quân nắm chặt tay Lam Ái không rời, ánh mắt đầy trìu mến nhìn cô gái đã bên cạnh mình nhiều năm.
Giờ đây giấc mộng năm nào của cậu cuối cùng cũng thành hiện thực.
Cô gái của cậu.
Cảm ơn em, đã đến bên anh và yêu anh.
......
Nhiều năm sau đó, Lam Ái sinh được một cô con gái đầu lòng được đặt tên là Ngọc Quân Ngọc, ngọc trong ngọc quý.
Trần Quân ngày càng phát triển sự nghiệp của mình, năm ba mươi tuổi cậu đã có thể sánh ngang với mọi người cùng lứa.
Cậu cũng chưa từng e ngại thân phận của mình mà lấy làm e ngại khi đứng bên Lam Ái, ngược lại chính cô mới là người để cho cậu đáng để học hỏi.
Người đời có thể chê bai thân phận của cậu, nhưng Trần Quân biết Lam Ái chưa từng chê cậu cho dù chỉ là một việc nhỏ nhoi.
Cậu ngày càng chứng minh bản thân mình cho mọi người biết Lam Ái chưa bao giờ chọn sai.
Với cậu, Lam Ái và con gái mới là tất cả..