Đăng vào: 12 tháng trước
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.Thấy sắc mặt Uông Hạo không được tốt ,từ lúc cô báo cáo sẽ cùng Phương Chấn Vũ sang Paris.
\-" Uông tổng tôi đã bàn giao công việc ổn thỏa,bây giờ tôi phải về chuẩn bị hành lí"
Uông Hạo biết đây là công việc ,nhưng mỗi lần nhớ đến ánh mắt Phương Chấn Vũ nhìn Khiết Tâm anh thấy khó chịu và lo lắng,nhưng đây là công việc anh biết nói gì đây.
\-" Khiết Tâm tuy hợp đồng lần này rất quan trọng ,nhưng nếu em không muốn đi anh sẽ cử người khác,ý anh là cảm nhận của em là quan trọng nhất"
\-" Em sẽ đi ,vì nếu đổi người bên Phương tổng chắc sẽ không chấp nhận và nghĩ là chúng ta không chuyên nghiệp"
Lời Khiết Tâm nói rất đúng .
Hạng mục kì này giá trị như thế nào không cần phải nói , Phương Chấn Vũ cho họ cơ hội như thế ,nếu họ không biết nắm bắt thì sẽ tuột khỏi tay.
\-" Ừ .Được rồi , qua đó có vấn đề gì em phải báo anh ngay ,hiểu không?"
\-" Vâng! Em biết rồi, đây đâu phải lần đầu tiên em đi công tác"
\-" Cũng gần trưa rồi hôm nay anh mời cơm,
em không được từ chối đấy,coi như anh cám ơn em ,đã cố gắng vì công ty "
Khiết Tâm nhìn đồng hồ thời gian còn sớm,mà Uông Hạo đã mời như thế cô cũng không tiện từ chối.Nên cô nhẹ nhàng gật đầu.
\-" Đi thôi "
Uông Hạo vui vẻ khi thấy cô nhận lời.
Hai người sánh vai ra đến cổng công ty.
\-" Em đứng đây chờ anh,anh lấy xe".
\-" Vâng"
Uông Hạo vừa khuất thì một chiếc xe Rolls-Royce màu đen lau tới tốc độ khá nhanh.
Khiết Tâm và mọi người xung quanh đều ngạc nhiên , vì làm ở đây lâu như vậy họ chưa bao giờ thấy có khách hàng hay nhân viên nào của công ty đi chiếc xe đắt giá như vậy.
Khi mọi người còn đang bàn tán , thì chủ nhân chiếc xe mở cửa đi ra, không khỏi khiến mọi người phải trầm trồ, còn Khiết Tâm như bị điểm huyệt , sao Phương Chấn Vũ lại xuất hiện ở đây?
Chưa hoàn hồn Khiết Tâm đã thấy Phương Chấn Vũ bước nhanh đến chắn trước mặt cô .Không nói hai lời nắm tay kéo cô đi ra xe, lại với dáng vẻ như rất tức giận.
\-"Phương tổng...Phương tổng ...anh làm gì vậy...á..anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Phương Chấn Vũ một loạt động tác nhanh lẹ,mở cửa nhét cô vào xe cài dây an toàn cho cô , sau đó vòng sang hướng khác lên xe,
khởi động chạy đi, để lại sau lưng những khuôn mặt ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra , nhiều người con nghĩ chẳng lẽ là bắt cóc.
Khiết Tâm chưa kịp phản ứng đã thấy mình bị nhét vào xe , mà người đang lái xe, chạy rất chuyên tâm, không có hề ngó ngàng đến cô.Khiết Tâm tức giận lấy tay đập vào cửa xe hét lên.
\-" Mở cửa...anh muốn đưa tôi đi đâu...mở cửa..."
\-" Em im lặng cho anh"
Bị tiếng quát của Phương Chấn Vũ làm giật mình , Khiết Tâm im bật không dám la hét nữa vì bây giờ khuôn mặt của Phương Chấn Vũ rất đáng sợ, cô tự nhận mình là người nhát gan.
Khiết Tâm ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn để xem anh đưa cô đi đâu, lúc này điện thoại trong tùi xách vang lên ,Khiết Tâm vội vàng bắt máy vì cô biết đó là ai.
\-" Alo .Uông tổng..."
Chưa nói hết câu điện thoại trong tay không cánh mà bay..
\-" Alo.Uông tổng .Tôi là Phương Chấn Vũ .Lịch trình thay đổi nên bây giờ tôi và trưởng phòng Lâm phải ra sân bay...Tôi biết rồi ..Chào anh"
Nghe xong anh không trả lại điện thoại cho cô mà để hẳn vô cốp đựng đĩa.Khiết Tâm bực mình sao anh lại tự tiện như vậy.
\-" Sao anh lại như vậy.Tôi và Uông tổng có hẹn ăn cơm, dù muốn tôi đi với anh, anh cũng phải để tôi nói với anh ấy một câu chứ."
Lời nói của Khiết Tâm làm Phương Chấn Vũ tức giận không thôi, lúc vừa rồi ,anh tận mắt thấy cô và Uông Hạo nói cười vui vẻ từ công ty đi ra , anh đã không kìm được cơn giận, cô không biết tên kia có ý với mình hay sao mà còn hẹn hò ăn cơm.Cứ nghĩ đến việc anh không quay về có phải hay không ? một thời gian nữa cô sẽ chấp nhận người mới , mà cái tên Uông Hạo kia rất có khả năng sẽ bên cạnh cô.
Càng nghĩ càng tức anh càng tăng tốc xe chạy ngày càng nhanh, làm Khiết Tâm mặt mài xanh mét.
\-" Phương Chấn Vũ không cần chạy nhanh như vậy...anh điên rồi .Sẽ xảy ra tai nạn đó.."