Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 6. Tại sao phải bị lôi kéo đi theo?
"Đối với việc khai thác các khách hàng cũ và khách hàng mới trong nửa cuối năm, tôi hy vọng mọi người có thể có ý tưởng tốt hơn. Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi, đi làm việc đi."
Thu dọn ngăn nắp văn kiện trêи bàn, Hàn Linh Hi rót thêm nước trà vào ly trống của Tiếu Mặc.
"Được rồi, nửa ly là đủ rồi."
Tiếu Mặc rút khăn tay trong túi ra, lấy mắt kính xuống lau chùi, "Buổi chiều trường bé Ngôn có hoạt động, anh phải qua đó, em sửa sang những tài liệu anh nói trước đó đi, trước khi tan việc gửi vào e-mail của anh."
"Em biết rồi, Tiếu Tổng, em ra ngoài trước."
"Ừ."
Hàn Linh Hi ôm văn kiện ra khỏi phòng họp, quay lại bàn làm việc của mình. Cô lấy ra một quyển sổ đen, ghi ngày tháng hôm nay, vẽ một mặt trời ở phía sau.
Tâm trạng của sếp ngày hôm nay, tốt như thời tiết bên ngoài vậy, gió nhẹ ấm áp, trời quang mây tạnh.
Ở bên cạnh sếp bốn năm, Hàn Linh Hi rất biết cách phân tích từng động tác cảm xúc của Tiếu Mặc, nhíu mày là suy nghĩ, môi khép chặt là căng thẳng, ngón trỏ xoa trán là lo lắng, gặp bất cứ chuyện gì của con gái anh, tất cả khóe mắt đều hiện lên nét cười dịu dàng.
Vừa kinh doanh công ty, vừa quan tâm việc học của con gái, đi công tác luôn nhớ mua quà tặng vợ, mỗi tháng sẽ nhín chút thời gian cùng người nhà đi du lịch ngắn một lần, người cha tốt chồng tốt dịu dàng quan tâm như vậy thật sự rất hiếm, có thể đạt được thành tích như bây giờ, gắn bó chặt chẽ cùng với nhân cách và sức hấp dẫn của anh.
Tướng mạo Đường Tăng, tính cách Sa Tăng, vóc dáng Ngộ Không, đến tuổi bốn mươi vẫn rất chú ý bảo dưỡng, chồng tương lai của mình nếu như có thể ưu tú giống như sếp, vậy thì đúng là nhặt được món hời lớn.
Xoa xoa cái cổ đau nhức, trước khi bắt đầu làm việc, Hàn Linh Hi định đi uống ly nước nóng nâng cao tinh thần.
Cầm cái ly đi đến phòng nghỉ ngơi, Hàn Linh Hi nhìn lướt qua một vòng trêи kệ, cầm hai gói cà phê hòa tan. Mùi thơm nhanh chóng lượn lờ tỏa ra bốn phía, cô dùng chiếc muỗng nhỏ khuấy đều, hài lòng chuẩn bị rời khỏi, trước mặt bất ngờ có thêm một bóng đen lớn, ngăn đường đi của cô.
Hàn Linh Hi vội vàng phanh gấp, cà phê trong ly vẩy ra vài giọt, rơi xuống sàn nhà.
"Ô tổng?"
Người đến là Ô Tử Ba, ông chủ thứ hai của công ty, em vợ của sếp, ngoài ba mươi, đã là cha của hai đứa con, nhưng danh tiếng của người đàn ông này cho dù là trêи thực tế hay là trong lời đồn, đều chẳng ra gì.
Anh ta mặt đồ vest phẳng phiu, hai tay cắm trong túi, cố ý lộ ra đồng hồ vàng trêи cổ tay trái, "Ô kìa, đây không phải là tiểu Hàn sao, sao lại uống cà phê hòa tan, cái mùi đó, nuốt được à."
"Ô tổng, anh đi vào cũng nên báo trước một tiếng." Hàn Linh Hi nhếch mép, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: "May là tôi thắng gấp, nếu không cà phê nóng như thế đổ lên người anh, lỗi của tôi sẽ lớn lắm."
"Đây, đây không phải là thấy em nên vui vẻ sao, loại cà phê thấp kém như này đừng cầm, để anh tự pha cho em uống ha, cà phê phòng nghỉ không tốt, em đến phòng làm việc của anh, anh cho em xem thứ tốt hơn."
"Ha ha, Ô tổng có lòng tốt tôi xin nhận tấm lòng, pha cà phê quá tốn thời gian, tôi cũng không thể vì mình tham ăn mà làm lỡ việc của Tiếu Tổng được."
Hàn Linh Hi lui về phía sau hai bước muốn đi vòng qua, Ô Tử Ba lập tức dang hai tay ngăn cô lại, "Ấy, đừng đi gấp mà, chuyện lần trước đề cập với em, em nghĩ thế nào?"
Hàn Linh Hi giả ngốc, biết rõ còn hỏi: "Ô tổng nói là chuyện nào?"
"Là chuyện để em đến giúp anh đấy." Ô Tử Ba sờ cằm, "Anh còn thiếu một thư ký có năng lực làm việc, nhìn em cũng khá tốt."
Ý tứ trong lời nói này không chỉ đơn giản như vậy, từ ngày Hàn Linh Hi vào công ty phỏng vấn đến nay, anh ta đã chú ý đến cô gái có dáng vẻ xinh đẹp ăn mặc thời thượng này, vốn muốn dựa vào cuộc phỏng vấn này trực tiếp đẩy sang làm dưới trướng mình, ai ngờ hôm đó Tiếu Mặc cũng có mặt ở đó, đứng ngoài cửa nghe được Hàn Linh Hi tự giới thiệu, trực tiếp chỉ định cô đến phòng làm việc của mình làm trợ lý.
Tiếng xấu của Ô Tử Ba bắt nguồn từ lối sống tệ hại của anh ta, trong công ty có Tiếu Mặc đè ép, không dám làm gì suồng sã nhiều, nhiều lắm là len lén trêu đùa nữ cấp dưới, cắt xén này nọ, thủ đoạn vụng trộm đã làm ở bên ngoài không chỉ một vụ. Năng lực vừa phải, ý đồ xấu thì nhiều, thật ra Tiếu Mặc cực kỳ hiểu rõ những chuyện anh ta làm, chỉ là vì liên quan đến vợ, vẫn mở một mắt nhắm một mắt với anh ta mà thôi.
Đánh chó vẫn nên nhìn mặt chủ, huống chi là loại "hoàng thân quốc thích" như này, nếu sếp cũng không quản, Hàn Linh Hi cũng chỉ có thể chọn đi đường vòng với Ô Tử Ba.
"Không phải anh đã có hai trợ thủ đắc lực rồi sao, sao vậy, vẫn không đủ cho anh dùng à?" Hàn Linh Hi nghiêng đầu, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, lời nói ẩn chứa ý tứ khác: "Tôi không muốn làm người thứ ba."
"Ôi, hai người bọn họ cũng không sáng bằng một mình em." Một tay Ô Tử Ba bò lên trêи vai của Hàn Linh Hi, thân mật kéo vào trong lòng ngực mình, "Em rất xinh đẹp, người lại thông minh, anh rất thích em như vậy."
Bàn tay nhân tiện trượt xuống, đầu ngón tay mát lạnh, muốn đo chiếc eo nhỏ nhắn, người trong ngực đã xoay người né tránh.
"Ô tổng muốn đào góc tường?"
*Nguyên văn (挖墙角): Thọc gậy bánh xe, ý ban đầu là đào nửa góc dưới tường, tường mất thăng bằng mà sập. So sánh với phá hỏng, làm từ nghĩa xấu. Ngày nay để chỉ khai thác kỹ thuật nhân viên liên quan của đối thủ cạnh tranh. Bây giờ cũng chỉ cướp đi đối tượng của bạn.
Hàn Linh Hi duy trì mỉm cười, trong lòng cực kỳ căm ghét, cô yêu tiền, nhưng cũng có điểm mấu chốt của riêng mình, chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện vì vật chất chen vào gia đình người khác. Thứ nhất là mạo hiểm lớn danh tiếng xấu, thứ hai là những gì nhận lại không ổn định, quan trọng nhất là niềm kiêu hãnh của cô không cho phép cô làm người phụ nữ bí mật của những tên đàn ông thành công.
Hàn Linh Hi hiểu rõ chính mình, mặc dù cô không thuộc loại người lương thiện dịu dàng như Bạch Liên Hoa, mang một tấm lòng son trong sáng, nhưng cũng không đến mức phóng đãng đạo đức suy đồi.
"Anh không sợ, tôi nói việc này cho Tiếu Tổng?"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, đúng lúc Tiếu Mặc cầm túi đi qua bên cạnh, Ô Tử Ba giật nảy mình, nhanh chóng thẳng lưng chào hỏi với Tiếu Mặc, "Anh rể, phải đi rồi?"
"Ừ."
Tiếu Mặc nhàn nhạt lườm hai người, nhẹ giọng nói: "Đã nói với cậu rồi, trong công ty không được gọi anh rể."
"Ồ, xin lỗi, em quên."
Ô Tử Ba kiềm chế, hai tay để phía sau, nhìn Tiếu Mặc rời khỏi, quay đầu dặn dò Hàn Linh Hi, "Ha ha, chỉ đùa chút thôi, đừng coi là thật, anh có việc đi trước, gặp sau nha."
"Ô tổng đi thong thả."
Nụ cười trêи mặt Hàn Linh Hi biến mất ngay lập tức, xoa xoa cơ miệng cứng ngắc, cầm cái ly quay về phòng làm việc.
Cái ʍôиɠ vừa ủ nóng cái ghế, điện thoại vang lên.
Hàn Linh Hi nhìn thấy tên báo trêи màn hình thì không muốn nhận, ước lượng sơ qua hậu quả, vẫn cầm lên.
"Có chuyện gì?"
"Cái gì mà chuyện gì, không có chuyện thì không thể gọi cho con à?"
"Ơ mẹ, con không có ý đó..."
"Được rồi được rồi, lười nói với con, giao cho con một nhiệm vụ, Đình Vũ vừa về nước, đối với xung quanh không quen thuộc lắm, cuối tuần này không phải con không đi làm sao, mang con bé ra ngoài đi vòng vòng, vừa khéo để các con nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm luôn."
"Cái gì?"
Hàn Linh Hi kinh ngạc mở to mắt, lập tức từ chối, "Con chịu trách nhiệm đón cô ta về nhà, con còn phải chịu trách nhiệm mang cô ta đi dạo phố? Chu Đình Vũ cô ta cũng đâu phải trẻ con ba tuổi, con càng không phải bảo mẫu nhà cô ta! Con không đi!"
Trương Phượng Lan đoán được con gái mình sẽ làm gì tiếp theo, lập tức quát: "Con dám cúp máy, chuyện con dọn ra ngoài ở không có thương lượng!"
"Mẹ... mẹ lại uy hϊế͙p͙ con! Có ai làm mẹ như thế không?"
Hàn Linh Hi buồn bực muốn chết, sao có thể có người mẹ như vậy, khắp nơi đối đầu với mình, cha mẹ người ta toàn bảo vệ con gái mình ở bên ngoài, bà ấy lại ở nhà liều mạng ăn hϊế͙p͙ người nhà mình, lừa bịp không thương lượng, dầu muối không vào, mềm không được cứng không xong, có thể thế nào đây?
"Mẹ vất vả khổ sở nuôi con lớn, để con giúp mẹ chút việc thì thành uy hϊế͙p͙ con." Trương Phượng Lan không hề biết hành vi của mình ác liệt cỡ nào, "Lẽ nào con nhất định phải đợi dì A Ngọc gọi điện cho con? Bà ấy thương con như vậy, con không biết xấu hổ mà muốn từ chối?"
Đầu bên kia điện thoại không có tiếng, Trương Phượng Lan không cần suy nghĩ cũng biết Hàn Linh Hi đang hờn dỗi, bà ngừng vài giây, hạ thấp giọng bắt đầu dỗ dành: "Được rồi, bảo bối, đâu có khó khăn đến thế, ôi, nếu con không muốn đi, vậy mẹ chỉ đành kéo tấm thân già khọm này..."
Hàn Linh Hi nhức đầu che đầu lại, rõ ràng là mẹ mình mà không đạt được mục đích sẽ không ngừng, gật đầu ậm ờ nói: "Biết rồi biết rồi, con theo cô ta là được chứ gì. Nhưng mà con nói trước đó, chỉ một ngày đêm, con còn chuyện khác phải thu xếp đây."
"Được được được, một ngày đêm thì một ngày đêm." Trương Phượng Lan sảng kɧօáϊ đồng ý, "Mẹ gửi cho con số điện thoại của Đình Vũ, con nhớ phải chủ động liên hệ với người ta đó, lễ độ một chút, biết không?"
Con...
"Ồ."
Trợn trừng mắt, Hàn Linh Hi qua loa cúp điện thoại. Hai giây sau, số điện thoại Chu Đình Vũ được gửi tới.
Cô điều chỉnh tâm trạng, nhíu mày gọi qua.
"Alo, xin chào?"
"Là tôi, Hàn Linh Hi, mẹ cô với mẹ tôi đã nói với cô rồi chứ?"
Một tay Hàn Linh Hi cầm điện thoại, một tay chơi bút máy, ngắn gọn súc tích, hỏi: "Cuối tuần muốn đi đâu, tôi đi với cô."
"Ừm, biết, dì Phượng Lan vẫn luôn rất nhiệt tình, vậy... cậu có thể đi cùng mình sao? Sẽ sẽ không làm phiền đến cậu nghỉ ngơi chứ? Nếu như cậu có việc, mình có thể tự đi là được."
Làm phiền, tất nhiên là làm phiền rồi, đồ quỷ sứ đáng ghét.
Trong lòng Hàn Linh Hi nghĩ vậy, ngoài miệng vẫn không dám nói ra, lỡ như cô ta tố giác với mẹ mình và mẹ cô ta thì sao?
Nói gì mà tình như chị em tâm liền tâm gì gì đó đáng ghét nhất.
"Tất nhiên... là không."
Hàn Linh Hi cố hết sức làm cho giọng mình dịu dàng một chút, "Thứ bảy này tôi không có hẹn, thuận tiện dành thời gian cho cô."
Nói bóng gió để cho Chu Đình Vũ biết, chỉ có thứ bảy, cuối tuần không rảnh.
"Nếu vậy, vậy thì thật sự rất cảm ơn cậu Linh Hi." Giọng nói của Chu Đình Vũ nghe rất vui vẻ, "Vậy chúng ta đi đâu?"
"Địa điểm cô quyết định, cô muốn đi đâu cũng có thể."
Hàn Linh Hi nhìn đồng hồ, có hơi thiếu kiên nhẫn, đầu ngón chân giẫm trêи mặt đất để cái ghế xoay hai vòng, cô muốn kết thúc cuộc gọi càng sớm càng tốt, "Đi dạo phố, xem phim, uống cà phê, cô cảm thấy hứng thú với cái nào hơn?"
Xem phim, uống cà phê?
Chu Đình Vũ khẽ cười, những chuyện này hình như thích hợp với cặp tình nhân làm hơn đi. Ở sân bay Hàn Linh Hi có vẻ không quá thân thiện, còn tưởng rằng cô ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý ra ngoài cùng mình, đang tính toán cuối tuần đến thư viện, thì điện thoại gọi tới, thật sự là ngoài ý muốn.
Cô hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy hứng thú với cái gì? Mình sợ mình thích thì cậu không thích."
Không phải ra ngoài chơi thôi sao, có cần phải nhường tới nhường lui, làm phức tạp hóa chuyện đơn giản lên như vậy không? Tôi đang làm nhiệm vụ, không phải là đang nói việc nhà với cô.
Hàn Linh Hi hết nhẫn nại nổi, cứng giọng: "Nói để cô quyết định thì cô quyết định đi, các mẹ không phải cũng là ý này sao?"
Đối phương chợt im lặng, trong lòng Hàn Linh Hi hơi hồi hộp, phỏng đoán chẳng lẽ dọa cô ta sợ rồi, vội vàng giải thích: "Ý của tôi là nói, tôi cũng muốn hiểu rõ một chút cô thích làm gì, ha ha ha, dù sao đi dạo tùy ý ra sao tôi cũng không có ý kiến."
"Cậu thực sự chắc chắn là để mình quyết định?"
***