Chương 46: Nàng bị bán vào thanh lâu rồi

Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phượng Cửu U vốn vô cùng khó chịu, hiện tại nghe thấy vị thiên kim hồ ly không biết từ đâu rơi xuống này ra lệnh cho mình đi rửa bát, nhất thời nộ hỏa bùng cháy, kể cả gia gia của nàng cũng chưa từng ra lệnh cho nàng như vậy.

Phượng Cửu U cố gắng nuốt lời mình sắp phun ra lại. Miệng nhỏ nhếch lên, chế giễu nói “Ngại quá, ta chỉ là nha đầu của ca ca ngươi thôi. Hơn nữa, ta không có thời gian rửa bát cho ngươi.”

Nghe vậy,nụ cười của Tử Vân nháy mắt đông cứng, nhìn Kính, chu miệng nhỏ, hờn dỗi “Ca, huynh xem nàng ta.”

Kính nghe thấy Phượng Cửu U nói, trong lòng cực kỳ hưởng thụ, khuôn mặt vẫn nhàn nhạt, thấy Tử Vân như vậy, mỉm cười, nói “nàng ấy nói cũng đúng, ở đây cũng không chỉ có một mình nàng ấy, đi gọi người khác đi.”

Nghe vậy, Tử Vân liếc nữ tử một mặt

tùy tiện đứng đó, nhẹ nhàng ừ một tiếng, đành phải vậy thôi.

Phượng Cửu U cười lạnh một tiếng, nói “Ta ra ngoài đi dạo chút, lát nữa về.”

Nghiên Yên nhìn thoáng qua hai người ở một bên, trong lòng liền khó chịu, nói “Ta cũng đi.”

Thấy Phượng Cửu U kiên trì, Nghiên Yên chỉ đành vậy, tự cho rằng Phượng Cửu U là bị Tử Vân này đả kích, khó chịu trong lòng, cần yên tĩnh một mình.

Trời đã dần nóng lên, nắng gắt đến sắp phát hỏa. Không giống mấy ngày trước chỉ có ánh sáng mà không nóng.

Trong hẻm nhỏ.

“Còn nhớ lời ta nói không?” Nói chuyện là một nữ tử lạnh lùng có đôi mắt đẹp, lại có tư thái diêm dúa lẳng lơ, dung mạo xinh đẹp.

Mấy nam tử phía trước nghe lời, rối rít vùi đầu khom lưng vâng dạ. Thấy nữ tử phất tay, liền rời khỏi hẻm nhỏ.

Nữ tử khẽ mỉm cười, mang theo vài phần tàn nhẫn.

Phượng Cửu U, thật không biết ngươi có mị lực gì, lại có thể được ca ca đối xử đặc biệt, để hắn ở bên giường trông ngươi ba ngày ba đêm, còn là lần đầu  không làm theo lời ta như thường ngày.

Chỉ là, chẳng bao lâu nữa, ta sẽ cho ngươi lưu lạc hồng trần, sẽ không còn được gặp ca ca nữa.

Trên phố xá sầm uất, Phượng Cửu U nhàm chán đá cục đá, vẻ mặt u sầu.

Nàng rõ ràng là đã kiềm chế trái tim mình, lại cứ chú ý đến tên yêu nghiệt kia.

Nàng khẽ thở dài một hơi, người bên cạnh lại bắt đầu nháo lên.

“Trộm! Bắt trộm!”

Nghe vậy, dung nhan tinh xảo của Phượng Cửu U ngẩn ra, nghĩ tới nàng đã tới lâu như vậy, còn chưa từng thấy trộm, khóe miệng câu lên, đuổi theo.

“Đứng lại!”

Qua mấy con cua, người xung quanh càng ngày càng ít, hẻm nhỏ hầu như không có người.

Phượng Cửu U ngắn tên trộm ở ngõ cụt, thở hổn hển đi vào trong ngõ.

Đang định nói gì đó, sau gáy chợt đau nhói, trước mắt tối sầm, liền không còn cảm giác gì nữa.

Loáng thoáng nghe thấy giọng nữ tử mềm mại quen thuộc, nói mấy câu. Hình như là cái gì mà mang đi, càng xa càng tốt. Phượng Cửu U tỷ mỉ nhớ lại nhưng không nhớ ra giọng nói đó rốt cục là ai, chỉ là cảm giác đau đớn khiến nàng không chống đỡ được lâu, liền rơi vào hôn mê.

Dọc đường, mấy lần Phượng Cửu U muốn tỉnh lại, đều bị người ta mạnh mẽ chuốc thuốc mê, ngủ từ đầu đến cuối, thứ nàng ngồi chắc là xe ngựa, tối đen như mực không có chút ánh sáng. CŨng không biết qua bao lâu, bản thân cuối cùng cũng không bị chuốc thuốc mê nữa. Nhưng là nàng nhận ra được một vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

Nàng bị bán vào thanh lâu rồi.