Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Phong Tâm
Thẩm Lăng nắm lấy tay cô cùng đặt trên vô lăng, “Tối nay không về kí túc, sáng ngày kia anh đưa em về trường.”
Tại sao anh lại biết ngày thứ tư cô không có tiết? Chắc chắn là đã hỏi lớp trưởng rồi.
Nhưng mà, “Về nhà anh không phải là về nhà em?” Nghĩ đến ở cách vách có Đường mỹ nữ, lão Lục, còn có Lục độc miệng, trái tim cô liền sợ hãi.
Anh cười như không cười, “Như vậy mới kích thích.”
Cô muốn thời thời khắc khắc bên anh, thế nhưng, thế nhưng, tối nay cô phải cùng anh nam đơn nữ chiếc trong một căn nhà, sẽ có chuyện!
“Cái kia, tối nay đưa em về trường đi, trường học cấm học sinh buổi tối không về kí túc, bị kiểm tra đến thì rất thảm, phải học nội quy, viết kiểm điểm, nói không chừng còn bị gọi phụ huynh…”
Thẩm Lăng ngắt lời cô, “Đường Quả, anh cũng đã từng học đại học!”
Anh liếc mắt nhìn cô, “Ai ăn no rảnh rỗi, còn đi quản nữ sinh năm ba? Đặc biệt như em…không có nam sinh theo đuổi!”
Cô thoắt xoay mặt hung hăng lườm anh một cái, trường học đều đối xử bình đẳng với mọi người có được không?
Anh nghiêm túc gọi cô một tiếng, “Đường Quả.”
“Dạ?”
“Gọi điện thoại báo cho bạn cùng phòng em một tiếng, nói em về nhà rồi.”
Cô âm thầm thở một hơn, còn tưởng là anh muốn nghiên cứu tối nay…Cô liên tục gật đầu, “Lập tức.” Cô cũng không gọi điện thoại mà gửi tin nhắn cho Âu Dương Mai.
Ba người bọn họ chắc hẳn đã đi thẳng đến cửa hàng, xem nhân viên trang trí, không có thời gian nhận điện thoại của cô.
Cô lại nghĩ đến bản thân chỉ có một chút tồn tại, là về tên cửa hàng, “Anh nghĩ nếu như mở cửa hàng gần trường học, đặt tên gì thì tốt?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, “ ‘Tốt nghiệp liền kết hôn’ được không?”
“Sở môi giới hôn nhân cho sinh viên đại học?” Miệng mang theo nụ cười trêu chọc, “Thế nào, em đổi nghề làm bà mai rồi?” Sau đó lại xoay mặt nhìn thẳng vào cô.
Buông tay cô ra, chỉ về phía miệng cô, “Ở đây phải có nốt ruồi nữa mới giống bà mai!”
Đường Quả nhịn không được nữa, đánh xuống tay anh, “Thẩm Lăng!”
Anh bật cười haha, hồi lâu mới nhịn cười được, “Nói anh nghe là tiệm như thế nào, kinh doanh cái gì?”
“Bánh ngọt, đồ uống trái cây, cà phê một loại.”
Anh nghiêm túc gật đầu, “Đặt một cái tên tiếng anh đi.”
“Ví dụ như?” Đường Quả rất mong chờ tên tiếng anh được anh đề cử.
“Anh đánh vần cho em nghe, em ghi lại.”
“Vâng, em dùng điện thoại ghi, anh nói đi.” Đường Quả đã lấy ra điện thoại, mở phần ghi chú.
“hunjiesuo”*
Đường Quả nhìn một chút, tên thật dài, nhưng mà cô không biết cái từ này, nhưng tại sao…f***, chính là pinyin của ‘sở môi giới hôn nhân’*.
*Sở môi giới hôn nhân: tiếng trung là 婚介所, pinyin là [Hūnjiè suǒ]
Nhưng mà anh đang lái xe, cô không thể động tay, tức đến hộc máu mà chỉ có thể dậm chân, anh vẫn cứ cười, cắn môi dưới, không thể nhịn xuống.
Anh vươn tay xoa xoa đầu cô, “Đùa với em thôi, số phòng ký túc xá của bọn em là?”
Cô bực bội kêu một tiếng, không thèm phản ứng. Không biết anh lại đưa ra cái ý kiến thối tha gì.
“Dùng số phòng ký túc của bọn em đặt làm tên đi, rất có ý nghĩa, cũng ở đó bốn năm.”
Đường Quả buột miệng thốt ra, “Ba ba không hai”
“Ừm, khá hay đó.”
Đường Quả do dự, “Nhưng mà, cái tên này, có ý nghĩa không?”
“Kinh doanh còn phải dựa vào người thực hiện, có lúc cùng với cái tên thực sự không có chút liên quan gì. Cũng giống như tên của em, Đường Quả, nghe thấy liền cảm thấy…nhỏ.” Còn ấu trĩ, không đầu óc.
“…”
“Con đường đầy cửa hàng bánh ngọt, tiệm nhỏ của em cũng khó cạnh tranh, rất khó thu hút đám người cao cấp, nhưng cũng không phải không thể làm được, sự thành do người.”
Hay là không cần cùng anh bàn chính sự nữa, sao lại làm thấy nói đến chuyện kinh doanh, anh liền đổi phong cách, khí chất cả người đều khác, cô có loại áp lực không tên.
Cô đổi đề tài, “Đi đâu ăn cơm tối vậy?”
Anh nhìn chằm chằm cô vài giây, “Đương nhiên là về nhà ăn, bàn ăn nhà chúng ta, em vẫn chưa dùng qua.”
Đến biệt thự, Đường Quả vừa thấp thỏm lại hưng phấn xuống xe, liên quan đến bữa tiệc không tên này, cô có cả mong đợi lẫn sợ hãi.
Cô tưởng Thẩm Lăng sẽ giống như lần trước, trực tiếp ôm cô đến lầu hai, nhưng lại bị dặn là đứng đợi ở ngoài sân.
Nhìn biệt thự nhà mình chỉ cách một bức tường, cô nên làm câu thơ nào mới có thể biểu hiện tâm tình phức tạp của mình một cách rõ ràng nhất?
Lúc Thẩm Lăng đi ra, cô run một cái, anh muốn làm gì? Trèo tường đến nghiện rồi?
Thẩm Lăng đặt chiếc thang xuống phía dưới sân phơi, hướng về phía cô nhẹ giương cằm lên, “Bé kia, đến đây!”
Đường Quả hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua, “Anh vẫn muốn trốn dưới gầm giường của em?”
Mặt Thẩm Lăng biến đen. Liên quan đến chuyện trốn dưới gầm giường, là sự ‘sỉ nhục’ mà cả đời này anh không thể rửa sạch được.
Bây giờ không có thời gian cùng cô tính toán việc này, còn có việc quan trọng hơn cần làm, hỏi cô, “Em có biết hộ khẩu để ở đâu không?”
Trong lòng Đường Quả một chút phòng bị cũng không có, “Biết, ở ngăn kéo trong phòng sách của Lão Lục.”
Rất tốt.
“Về nhà lấy hộ khẩu qua đây đi.”
“Vì…sao?”
Anh cười, “Chuẩn bị lừa bán em.”
“Thẩm Lăng, không phải anh muốn cùng em…”
Cô còn chưa nói xong, anh liền xác định ý nghĩ của cô, “Sau khi hẹn hò với anh chỉ số thông minh của em tăng như tốc độ ánh sáng đó, thật đáng mừng.”
“…”
Anh tự nhiên muốn cùng cô đi lãnh chứng?
Ôi trời ơi, có phải đang mơ không?
“Nhanh lên nào, còn chần chừ gì nữa, em không muốn cùng anh…”
Cô ngắt lời anh, “Im miệng.”
Phải ép lão nương nói sao?
Sau khi trèo lên thang được một nửa, cô lại dừng lại, “Thẩm Lăng, có ai cầu hôn như anh không?”
Anh vô ngữ a một tiếng, “Anh chưa nói lời cầu hôn với em mà? Chỉ là lãnh chứng trước, hợp pháp hóa quan hệ của chúng ta.”
“….”
“Nhanh lên, lúc này mọi người trong nhà em đều đi tham gia tiệc rượu của Lâm gia rồi.”
Đúng là lòng dạ khó lường, thì ra là đã tính toán hết rồi.
“Tại sao em không thể đi cửa lớn về nhà?”
“Cổng chính nhà em có camera, trong sân cũng có.”
“…” Thẩm Lăng, còn có tình huống gì trong nhà em anh không biết không?
Cuối cùng cũng trèo đến sân phơi, sau đó thuận lợi chuồn vào phòng sách, lúc lấy được sổ hộ khẩu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước xem tivi và đọc tiểu thuyết, nữ chính muốn lấy được sổ hộ khẩu phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, nhưng vì sao cô lại thuận lợi như vậy?
Chẳng lẽ kiếp nạn của cô nằm ở phía sau sao?
Cô cất vào túi áo khoác, nhanh chóng lặng lẽ chuồn đi, vẫn may bảo mẫu sẽ không lên đến tầng hai.
Lúc rời khỏi phòng sách, cô cảm khái một câu, đúng là trộm nhà khó phòng.
Trong lòng thầm đốt trước cho bản thân một cây nến, nếu như bị lão Lục biết, cô tự đem mình đi bán, lại còn tung ta tung tăng, lão Lục nhất định ngất lên ngất xuống.
Cô cũng không vội đi ra sân phơi, mà cuộn mình ngồi trong góc tường ngây người.
Đột nhiên cảm thấy bản thân…bất hiếu.
Vừa rồi đáp ứng Thẩm Lăng về nhà lấy hộ khẩu, nhất định là bị cái gì đó mê hoặc, cô bây giờ mới năm ba, cần thiết phải vội vàng đem bản thân gả đi không?
Cô và Thẩm Lăng từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ mới một tháng rưỡi, chính thức xác định quan hệ mới chỉ bốn ngày, trong đó có ba ngày là tách nhau.
Như vậy, cô rốt cuộc là não phát sốt cái gì?
Nhưng mà, cô lại muốn nhìn tên bọn họ cùng nằm dưới con dấu nổi, cảm giác xúc động khi ảnh hai người họ cùng nhau.
Sau đó, anh cả đời này là người của mình cô, cô sẽ là vợ anh, từ đó bọn họ sẽ là cặp vợ chồng đồng cam cộng khổ.
Sinh sống bên nhau, rồi dần dần cùng già đi. Giống như Đường mỹ nữ cùng lão Lục của cô.
Thẩm Lăng ở trong sân đã hút xong ba điếu thuốc, nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.
Vì vậy mới nói, tìm vợ nhất định phải tìm người có đầu óc linh hoạt một chút.
Đến khi anh rút ra điếu thuốc thứ tư, ở cổng nhà anh vang lên tiếng còi xe, mặc dù có đèn ở cổng, nhưng vẫn nhìn không rõ xe của đối phương.
F***, lóe, lóe cái đèn nhà cậu! Trong lòng anh bực bội, vì thế mọi cáu giận đều rơi lên người Chu Bách Tuyên.
Không phải nghĩ nhiều, dám kiêu ngạo bóp còi ở cửa lớn nhà anh như vậy, kêu gào muốn đâm vào đây, ngoại trừ Chu Bách Tuyên không có người thứ hai.
Anh vẫn là ra mở cửa, Chu Bách Tuyên điên cuồng không thôi, trực tiếp lái xe đến trước thềm bậc thang.
Thẩm Lăng bất mãn nhíu mày, “Không về mà gọi video cho Sơ Mộng nói chuyện phiếm, qua nhà tôi tìm gì?”
Chu Bách Tuyên dựa vào cửa xe, nhìn anh một hồi, “Tối nay tôi ở chỗ cậu.”
Con mẹ nó, “Nói giỡn à?”
“Chung cư của tôi hơn một tháng không ở rồi, không muốn ở?”
“Cậu trở về mấy ngày nay ở đâu?”
“Khách sạn.”
“…Vậy tiếp tục ở đó.”
“Quá đắt, một đêm tốn hơn một vạn, nghĩ nghĩ, vẫn là thay cậu tiết kiệm chút, đến chỗ cậu miễn cưỡng ở vài đêm, đợi Sơ Mộng trở về tôi lập tức dọn đi.”
“…” Hơi thở Thẩm Lăng trở nên cộc cắn, cắn răng, “Cậu không thể ở chỗ rẻ hơn chút?”
“Không thể, cậu ra ngoài đều ở phòng tổng thống, tôi làm gì phải ủy khuất chính mình?”
“…Sơ Mộng khi nào trở về?”
Chu Bách Tuyên châm điếu thuốc, chậm rãi phun khói, “Sớm nhất phải cuối tháng năm, muộn nhất cuối tháng sáu.”
Mà hôm nay mới là mười tám tháng tư.