Đăng vào: 12 tháng trước
Buổi sáng tinh mơ, nó thức dậy. Một dàn người hầu kính cẩn đứng trước mặt.
- Chào tiểu thư! Mời cô xuống ăn sáng!
Nó gật đầu, vào vệ sinh cá nhân. Bước xuống lầu, thấy một người con trai đang đọc báo và một bàn có đủ bữa sáng cho hai người.
- Ngủ ngon không?
- Ừ.
Nó ngồi vào bàn ăn, chưa kịp chạm vào chiếc thìa súp đã có một cô hầu đem xuống chiếc điện thoại của nó.
- Tiểu thư, có điện thoại!
- Vâng, cảm ơn chị!
Trời đánh còn tránh bữa ăn, vậy mà còn có điện thoại ngay giờ nay, nó thầm rủa trong lòng cái người điện thoại.
- Alo!
- Chị Đình, em là Ngọc Lam đây!
- Ơ Lam à?
Không biết tại sao Lam có số điện thoại nó nữa. Chỉ biết là những gì nó rủa trong lòng ban nãy đều tiêu tan, xóa bỏ tất.
- Chị à, anh Khải...anh Khải...
- Khải như thế nào?
- Anh ấy sắp đi Pháp rồi. Sẽ không về Việt Nam nữa.
Nó hơi sốc, bỗng cảm thấy có chút gì đó lầm lỗi lắm. Thúc giục người bên cạnh cái mặt tối đen đưa nó đến nhà Khải.
Tới nơi, thấy ông quản gia đang sắp xếp đồ đạc. Còn Khải, đang đứng thẫn thờ chờ đợi hành lí đang được xếp xong.
- Khải!
- Ơ Đình!
- Khải, nghe nói bạn đi Pháp!
Khải im lặng, với cậu, chuyện này là bí mật. Chỉ mẹ cậu và Lam biết. Tại sao...?
- Đình không biết vì lí do gì. Nhưng Khải đừng đi, hãy ở lại đây!
- Đình à, mình xin lỗi. Đến giờ mình đã nhận ra, Phong mới là người bạn chọn. Mình sẽ không sao đâu!
- Khải....
Hắn đứng đợi trước cửa, thấy hơi lâu. Sốt ruột chạy vào. Khải bước ra, tay kéo chiếc va li. Nhìn hắn rồi đặt tay lên vai hắn:
- Tôi nhường Đình Đình lại cho cậu. Từ nay, tôi cũng mong bang của chúng ta chung sống hòa bình. Nhưng cậu làm Đình tổn thương thì...
- Thì ra cậu là trùm bang Vampire mà tôi tìm bấy lâu. Được, tôi hứa, sẽ không để tàn sát lẫn nhau nữa.
Khải mỉm cười, chậm rãi bước ra xe. Con wind chạy đến chỗ cậu, khều khều chân như luyến tiếc muốn đi cùng cậu.
- Wind à, tao xin lỗi. Người chủ xứng đáng với mày là cô ấy. Không phải tao.
Rồi cậu ôm Wind đưa cho nó. Mặt nó, đơ vài giây. Chẳng phải, cậu yêu thích chú chó này lắm sao?
- Khải à...
- Trên máy bay không được đem theo động vật. Mình muốn nhờ bạn nuôi giùm.
- Có thật là Khải muốn thế?
Cậu gật đầu. Nó biết có nói gì cũng thế. Nên ôm chó Wind nhìn cậu bước lên xe. Bánh xe lăn bánh đi xa dần. Và rồi, từ hôm đó. Có lẽ, nó sẽ không được gặp cậu nữa.
- Thôi, em nín đi!
Nước mắt nó cứ chảy mãi không thôi, ướt cả chiếc áo hàng hiệu đắt tiền của hắn. Hắn rất cảm thông cho nó. Có điều, chỉ hơi gai mắt với con vật nó ôm trên tay.
-----------------
- Đình à, con chó nó ị đầy nhà này!
- Hâm à? Anh dọn đi!
- Không!
- Vậy anh muốn tôi đi đúng không?
- Được rồi. Anh dọn!
Cuộc đời hắn, thật đáng xấu hổ khi phải hốt thành quả của Wind.
Hắn khóc thầm trong lòng. Cứ ngỡ cho người hầu nghỉ, hắn và nó sẽ tiếp tục sống những ngày tháng như vợ chồng. Nào ngờ, hắn bây giờ chẳng khác gì một osin thực thụ. Dù gì cũng là gío với nhau. Cớ sao ông trời lại bất công. Nó thương con Wind hơn hắn chứ?
Ngày trước hai đứa đi dạo, thì lãng mạn có đấy, hạnh phúc có đấy. Giờ bỗng dưng thêm con kì đà cản mũi. Hắn hận mà không làm gì được.
Rồi hôm hai đứa đi học buổi sáng và phải học bồi dưỡng toán trong trường buổi chiều nên không về nhà được. Hắn cố gắng nghĩ ra khung cảnh lãng mạn trên ban công trường. Vừa thoáng mát, mà hôm qua cũng kêu người cho trồng hoa.
- Đình à, hai chúng ta không về nhà được. Để anh kêu người đem phần ăn cho hai đứa!
- Ừ, lẹ lên. Tôi đói lắm!
Hắn hạnh phúc đến nỗi cười không thấy ánh bình minh. Quá vui, quá hạnh phúc. Nào ngờ, nó lại phán một câu:
- Chó Wind ở nhà như thế nào?
- Để anh kêu ông quản gia hôm nay về nhà mình chăm sóc.
- Không được, bác ấy cũng lớn tuổi rồi. Chăm sóc Wind? Tôi lo lắm!
- Vậy em muốn sao?
Thế là nó nhất quyết phải cho Wind vào trường cùng ăn mới yên tâm.
Ức, tức, nóng máu, muốn bùng cháy - những từ có thể miêu tả tâm trạng hắn lúc này. Con Wind, con Wind, con chó khốn nạn của tên tình địch đáng ghét. Đúng là cái gai trong mắt mà.
Nam thấy thương bạn thân nên bàn với hắn. Mướn mấy sinh viên trong ngành sân khấu điện ảnh tới diễn. Làm một vụ bắt cóc nó.
Quả thật, kế hoạch được diễn ra. Nó bị bắt trói lại. Rồi hắn đến cứu, màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân làm nó cảm động lắm.
Hắn cũng chẳng vừa, những cái cây gỗ mà anh diễn viên kia đánh hắn thực chất làm bằng bìa cứng. Gỉa vờ lơ là để bị đánh, sau đó đau đớn rồi ngất.
Năm phút sau, Nam cùng cảnh sát tới giải quyết mấy người bắt cóc nó.
Nhìn hắn bị như vậy mà tim nó như bị bóp nghẹt Những chuyện hiểu lầm, những lần hắn đối xử tệ với nó, nó bỏ qua hết, không tính toán nữa.
- Phong, em...em...x..xin...lỗi! Phong tỉnh lại đi mà!!
Kế hoạch gần như trót lọt, nó chạy vào bệnh viện với hắn, ở bên chăm sóc hắn. Bác sĩ bảo hắn bị chấn thương nặng ở đầu, phải phẫu thuật. Nhưng hình như hắn không còn niềm tin để sống nữa. Lúc sau, hắn tỉnh dậy. Khuôn mặt phờ phệch:
- Đầu anh đau lắm. Anh không biết mình qua khỏi không?
- Phong à, em có lỗi với anh. Đừng như vậy. Em sẽ không đối xử tệ với anh nữa. Em...em...
Hắn hạnh phúc, đưa cho nó tờ cam kết và cây bút:
- Em kí vào đây, hứa không thương con Wind hơn anh đi. Hắn sẽ có niềm tin vượt qua!
Tâm trí thất thần, chẳng con lựa chọn nào cả, chỉ cần hắn sống thôi. Nó không để ý nội dung trong tờ cam kết. Chỉ biết lấy kí tên vào để hài lòng hắn.
Nghe đâu cuộc phẫu thuật thành công. Nó mừng lắm. Từ hôm đó trở đi, nó đối xử với hắn tốt hơn hẳn. Luôn cho hắn là nhất. Con Wind vì thế mà chỉ còn hạng 2.
Thế nhưng, cây kim trong bọc cũng có ngày bị lòi ra. Hôm đó, nó đang nằm trong phòng đọc tiểu thuyết, lười thức dậy. Hắn đang tiếp chuyện với Nam trong phòng khách. Cứ ngỡ, con heo đang ngủ nướng nên hai ông tướng cứ thản nhiên nói ra hết. Và con nhỏ được đề cập cũng nghe tất tần tật.
- Mày thấy kế hoạch của tao hay không?
- Quả nhiên sát thủ tình trường có khác!
- Mày còn học hỏi tao nhiều đấy Phong!
Cánh cửa phòng khách, ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn lẫn Nam. Tay bóp chặt kêu từng tiếng răn rắc. Nam thấy tình hình không ổn nên chạy trước. Để hắn ở lại chịu trận.
- Phong, thật không ngờ!
Không thèm nghe hắn giải thích, nó giận dỗi chạy lên phòng thu dọn đồ đạc. Năm phút sau, hành lí đã chuẩn bị xong. Ngoài thì tỏ vẻ giận hờn. Bên trong lại muốn người ta níu kéo lại. Thế mà người ta lại ung dung đọc báo.
- Này, tôi đi đấy!
- ...
- Tôi không đùa đâu
- ...
Đằng này cứ cố sức nói, đằng kia cứ im lặng. Chịu không nổi đằng này đùng đùng định bỏ đi. Thế là đằng kia lặng lẽ đưa cho nó tờ giấy.
- Tờ cam kết trong bệnh viện mà? Anh đưa tôi làm gì?
- Em đọc đi!
Hắn cố tình chỉ vào hàng chữ in đậm:"Nếu phát hiện bị lừa thì không được giận." thế là nó đành phải mắng chửi. Hắn ôm cái đứa to mồm đang cố sức rủa mình vào lòng, giọng đều đều phả hơi nóng qua tai làm nó thấy ấm áp vô cùng:
- Em đừng thù dai nữa. Anh đau lắm! Anh không muốn lừa em đâu!
Nó im luôn. Chẳng biết nói trăng sao gì nữa. Tính đứng dậy đã bị hắn kéo lại ôm vào lòng:
- Em đừng đi. Anh nhớ!
"Ôi trời, mafia mà sến súa thật" nó thầm nghĩ, miệng cứ nhoẻn cười:
- Tôi đứng dậy kéo vali về phòng mà. Anh không giúp sao?
Thế là hắn vui tươi hẳn lên. Đem đồ đạc nó lên phòng. Phải nói lúc này đây, nó nhìn hắn dễ thương lắm. Không kém gì Wind đâu.
Hai đứa loay hoay 30 phút. Cuối cùng cũng sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy. Nó cũng hơi mệt, đứng thẫn người. Bỗng dưng, một vòng tay siết chặt lấy eo nó, cái mặt cọ cọ ở vai cứ như chú mèo con, cưng lắm, yêu lắm. Có điều cái mặt nó không thể biểu cảm nỗi cảm xúc vui:
- Nhột, buông ra!
- Đình, đừng cho anh ra rìa. Thương anh hơn con Wind, em nhé!