Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Tây Lẫm V: Ba quả táo làm thay đổi thế giới: Quả thứ nhất mê hoặc Eve, quả thứ hai rơi xuống đầu Newton, quả thứ ba được làm thành một loại đồ ăn nổi tiếng ―― táo ngào đường*.
*Táo ngào đường:
Trở lại ký túc xá, Vệ Tây Lẫm bị bạn cùng phòng vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi hắn có đồng ý vào quân đội không.
Vệ Tây Lẫm nói: "Không."
Triệu Dương trợn to mắt, tò mò hỏi: "Ngươi không sợ đắc tội Cố thượng tướng sao?"
Vệ Tây Lẫm có nhận định của chính mình, "Cố thượng tướng có thể ngồi vào vị trí này, tin tưởng cũng không phải người chấp nhất chuyện nhỏ."
Triệu Dương không nói gì nữa, đối với những đại nhân vật này bọn họ vẫn nên ít nghị luận.
Quý Quân chua xót nói: "Cơ hội tốt như vậy cậu lại có thể từ chối. Nếu là tôi, tôi liền lập tức đồng ý."
Vệ Tây Lẫm không tỏ ý kiến, cầm đồ dùng đi nhà tắm tắm rửa, dựa theo gợi ý Cố Duyên Tranh nói mà tìm kiếm phòng tắm. Toàn bộ nhà tắm chỉ có ba phòng đơn, chỗ khác đều là mấy hàng vòi nước, không hề có riêng tư.
Vệ Tây Lẫm rất may mắn, vừa đến nhà tắm liền chiếm được một phòng. Về phần ngày mai, còn có sau này, chỉ sợ không thể không xếp hàng. Hắn cảm thấy, nếu như quân doanh không có phòng tắm đơn, Cố Duyên Tranh khẳng định sẽ nghĩ cách miễn trừ quân huấn của hắn.
Tẩy rửa sạch sẽ từ đầu đến chân một lần, trên người thoải mái hơn nhiều, trở lại ký túc xá, Vệ Tây Lẫm lấy bút cùng notebook viết nhật ký, viết xong liền sáng tác bài hát mới.
"Tây Lẫm, cậu đang viết cái gì thế?" Hách Tuấn Lang nằm nghiêng đối diện hắn, thuận miệng hỏi một câu.
Vệ Tây Lẫm thẳng thắn nói, "Viết bài hát mới, ca khúc về quân đội."
Bọn Hách Tuấn Lang tự giác không đến gần bên người hắn.
Trương Khiên nằm trên giường, tròng mắt xoay chuyển, tắt đèn trước, nhìn thấy Vệ Tây Lẫm nhét tờ giấy dưới gối đầu.
Giữa trưa ngày hôm sau, Trương Khiên tìm được cơ hội ở trong ký túc xá một mình, chỉ là tìm khắp giường đệm, từ trên xuống dưới mà cũng chưa tìm được nhạc phổ của Vệ Tây Lẫm. Hắn đá vào chân giường, không chú ý đến dùng sức quá lớn, đau đến sắc mặt trắng bệch.
Nghiêm, nghỉ, tiến lên, đi đều bước, đi nghiêm, chạy bộ, đạp bộ, đứng nghiêm, ngồi xổm, đứng dậy, sửa sang lại ăn mặc, điểm số đều đặn, cúi chào, luyện tập đội ngũ, hô khẩu hiệu, bò rạp...... Theo hạng huấn luyện đầu tiên hoàn thành, đã qua nửa tháng quân huấn.
Người quen nếp huấn luyện thể chất dần trở nên mạnh mẽ, người không quen nếp cũng dần dần có thói quen sinh hoạt trong quân doanh.
Nửa đêm hôm nay, mọi người đang ngủ ngon lành, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận tiếng còi dồn dập mà lảnh lót, đèn trong ký túc xá chợt sáng, cả ký túc xá đều bị tiếng động đánh thức.
"Rời giường! Huấn luyện dã ngoại!"
Vệ Tây Lẫm lập tức tỉnh lại, một bên kêu những người khác rời giường, một bên nhanh chóng mặc quần áo. Rất nhanh, trong ký túc xá loạn thành một đống, quần áo, tất vớ bay đầy trời.
Giống như những ngày trước, đầu tiên Vệ Tây Lẫm rửa mặt, sửa sang nhanh nhất, sau đó cất bao cát nặng hai mươi cân phía dưới giường vào trong bao hành quân. Đúng vậy, huấn luyện dã ngoại chính là vác bao cát, trong túi đều là cát mịn. Ban đầu mọi người còn tưởng rằng bao cát này đặt ở trong ký túc xá để chống ẩm, về sau mới biết là dùng để huấn luyện. Bao cát đã bị dán kín, đừng ai muốn gian lận.
Khi Vệ Tây Lẫm xuống tầng cố ý đi chậm lại trong chốc lát, chờ hắn xuống dưới tầng rồi, có năm sáu sinh viên đến sớm hơn so với hắn. Các giáo quan mặt không biểu tình mà đứng dưới đèn đường, nhìn chằm chằm đồng hồ xem thời gian.
Binh lính trong quân doanh đã sớm tập hợp xong, đội ngũ chỉnh tề như khi duyệt binh.
Tiếng còi càng ngày càng gấp rút.
Không thiếu được sinh viên đến muộn, bị huấn luyện viên ghi tên lại. Sau khi hoàn thành huấn luyện một ngày còn bị phạt chạy vòng.
"Hôm nay huấn luyện dã ngoại vác nặng, chạy chậm mười km. Xuất phát!"
Mười km!
Bọn sinh viên đều trừng lớn mắt, nhưng ai cũng không dám kháng nghị, thành thành thật thật mà im lặng chạy theo người đứng đầu.
Tiếu Thành Nghị thật đúng là chuyên nghiệp, dẫn người quay phim đuổi theo rất nhanh. Tiếu Thành Nghị còn tốt, chỉ cần mang theo ly nước cùng cameras, mà người quay phim còn phải khiêng camera chạy.
Bởi vì bọn họ chưa từng gây trở ngại huấn luyện, các giáo quan cũng không phản đối bọn họ quay chụp. Đương nhiên, nếu có đề cập đến nội dung cơ mật của quân đội, người phụ trách quân doanh sẽ yêu cầu bọn họ xóa đi.
Đây là lần thứ hai huấn luyện dã ngoại nửa đêm từ khi quân huấn tới nay, lần đầu tiên là ba ngày trước, vác nặng chạy năm km.
Lộ tuyến huấn luyện dã ngoại là từ quân doanh đến ngoài chân núi mười km, địa thế còn tính bằng phẳng. Hơn nữa con đường này là binh lính đã chạy qua rất nhiều lần, bầu trời lại có sao có ánh trăng, thấy rõ đường, tốc độ chạy của đội ngũ cũng không chậm lắm.
Tuy nhiên vẫn có vài sinh viên vẫn là không theo kịp, dần dần cách xa đội ngũ. Vệ Tây Lẫm luôn luôn ở trong mười sinh viên trước đội ngũ, trên mặt tuy rằng có một tầng mồ hôi mỏng, nhưng không thấy mệt mỏi chút nào, hai mắt vẫn luôn sáng ngời có thần.
Tiếu Thành Nghị nhìn ra được hắn bảo tồn thực lực, hâm mộ không thôi, một bên thở dốc một bên phỏng vấn, "Hiện tại...... cảm giác sao...... sao rồi?"
"Còn tốt." Vệ Tây Lẫm vẫy vẫy tay với camera, "Lại nói tôi vẫn luôn thắc mắc, anh là phóng viên tòa soạn, chỉ cần chụp ảnh là được, lẽ ra không cần người quay phim đi?"
"Hô...... Tòa soạn của chúng tôi...... Cùng kênh giải trí Đế Kinh ...... Có quan hệ hợp tác ...... Hô...... Toà soạn không cần video...... Nhưng đài truyền hình cần dùng." Tiếu Thành Nghị nói đứt quãng.
Rốt cuộc chạy đến đích, cơ hồ tất cả sinh viên đều nằm liệt dưới đất, phì phò thở dồn dập, nửa ngày không đứng dậy nổi.
Vệ Tây Lẫm tùy ý gỡ ba lô xuống đặt trên mặt đất, yên lặng nhìn về phía đông. Một vòng ánh sáng đỏ hồng từ từ lên cao, bầu trời bị nhuộm một sắc thái ấm áp. Cảnh mặt trời mọc làm Vệ Tây Lẫm không tự chủ được hơi hơi mỉm cười, sườn mặt tuấn mỹ làm không ít sinh viên ngẩn ngơ.
"Tách", Tiếu Thành Nghị dùng camera lưu lại nụ cười của hắn.
Tuy sinh hoạt trong quân doanh vô cùng cực khổ, cũng rất mệt mỏi, nhưng không thể phủ nhận rằng cũng vô cùng phong phú, huấn luyện đến ngày 29, buổi chiều là nội dung cuối cùng của quân huấn ―― tập bắn!
Trải qua gần một tháng huấn luyện, bọn sinh viên đã tiến vào thời kỳ mệt nhọc, huấn luyện tập bắn đến tựa như tiêm một liều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho bọn hắn, làm bọn hắn tăng vọt nhiệt tình. Lập tức có thể chạm vào súng, có thể không hưng phấn sao? Ngay cả Vệ Tây Lẫm cũng vô cùng hưng phấn.
Chiều hôm nay tốc độ tập hợp của bọn sinh viên nhanh gần gấp đôi so với bình thường, các giáo quan vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Sau khi huấn luyện viên giảng giải cùng làm mẫu, mọi người nắm chặt súng quỳ rạp trên mặt đất mà nhắm chuẩn, một lần lại một lần. Đương nhiên là súng không có đạn. Sau khi học được cách cầm, bắn súng, xoay người, ngắm súng, nhắm chuẩn cùng yếu lĩnh* bắn, các giáo quan mới cho mỗi người bọn họ năm viên đạn.
(*Yếu lĩnh: điểm cốt yếu trong toàn bộ động tác kỹ thuật trong quân sự và thể thao)
Khi tập bắn, các sinh viên từng bước từng bước đi tới. Nếu có người không bắn trúng bia ngắm, lập tức dẫn tới một trận tiếng cười trầm thấp; nếu bắn trúng từ vòng bảy trở lên, những người khác đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Đến phiên Vệ Tây Lẫm, ánh mắt mọi người, bao gồm cả huấn luyện viên đều không tự chủ được mà dừng trên người hắn. Có lẽ hắn lại sẽ có biểu hiện kinh người chăng?
Tiếu Thành Nghị cùng người quay phim không dám phân tâm một giây nào.
Vệ Tây Lẫm ôm súng, đi nghiêm về phía trước, bỗng nhiên ngã rạp trên đất, tạo ra một trận khói bụi, sau đó ngắm súng, lên đạn, nhắm chuẩn, động tác tiêu chuẩn giống như từng luyện qua mấy trăm lần.
Mấy huấn luyện viên đều gật đầu khen ngợi.
"Đoàng", phát bắn thứ nhất.
Xa xa, một binh lính vung cây cờ đỏ nhỏ, "Vòng tám!"
"Đoàng", phát bắn thứ hai. "Vòng chín!"
Phát bắn thứ ba.
"Vòng mười!"
Vệ Tây Lẫm là người đầu tiên bắn trúng vòng mười, Hách Tuấn Lang, Tiêu Hạo Nhiên một đống sinh viên lấy làm tự hào, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
"Tốt!"
Phát bắn thứ tư, lại là vòng mười!
Phát bắn thứ năm ――
"Vòng mười!"
Từng trận reo hò vang lên.
Vệ Tây Lẫm cong môi cười, đứng dậy cúi chào, thối lui đến một bên. Thật ra ngay phát bắn thứ nhất hắn liền tin tưởng sẽ bắn trúng được vòng mười, nhưng lại không muốn quá nổi bật. Chỉ tiếc mỗi người chỉ có năm viên đạn, hắn còn chưa đã nghiền.
"Có quay được không? "Tiếu Thành Nghị có chút kích động hỏi người quay phim.
Người quay phim tự tin gật gật đầu, "Đương nhiên."
Mấy nữ sinh vụиɠ ŧяộʍ đến bên người Tiếu Thành Nghị, lén lút hỏi: "Tiếu tiên sinh, có thể cho tụi em mấy tấm ảnh hay không?"
Tiếu Thành Nghị cười ha hả, buông tay nói, "Xin lỗi."
Mấy người đành phải thất vọng rời đi.
Buổi tối, quân đội tổ chức một bữa liên hoan cho các sinh viên mới, đốt lửa trại trên sân thể dục, nấu nồi lẩu.
Binh lính lục tục lên biểu diễn tiết mục, có người biểu diễn nhanh, có người biểu diễn tiểu phẩm, có người kể chuyện cười, còn có người biểu diễn khẩu phong cầm*......
(*Các loại kèn thổi, trong đó có harmonica)
Hứng thú của mọi người đều tăng vọt.
Dưới ánh lửa lay động, không ít nữ sinh đột nhiên úp mặt vào đầu gối khóc nức nở. Vốn dĩ các nam sinh đang hưng phấn dần dần cũng bị bọn họ cảm nhiễm, đều cúi đầu không ra tiếng, một ít nam sinh cảm tính thậm chí đỏ cả hốc mắt. Bởi vì, sáng ngày mai, sau khi cử hành xong hội diễn quân huấn, bọn họ sẽ phải rời khỏi quân doanh. Một tháng này, tuy rằng giáo quan huấn luyện bọn họ vô cùng nghiêm khắc, làm cho bọn họ ăn đau khổ không ít, nhưng trong sinh hoạt bình thường rất chăm sóc bọn họ. Thậm chí không ít nam sinh còn kết tình anh em thắm thiết cùng huấn luyện viên. Nhưng mà, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.
Các giáo quan nhìn nhau, một lần nữa hâm nóng lại bầu không khí.
"Kế tiếp các cô cậu lên biểu diễn, để chúng tôi cũng hiểu biết một chút bản lĩnh sinh viên xem. Ai tới trước?"
Vệ Tây Lẫm lập tức có một loại dự cảm.
Chúng sinh viên trăm miệng một lời kêu, tiếng vang rung trời.
"Vệ Tây Lẫm, hát một bài! Vệ Tây Lẫm, hát một bài!"
Không đợi Vệ Tây Lẫm đồng ý, microphone đã bị mọi người 'ngựa không dừng vó' truyền tới tay hắn. Hắn lắc đầu đứng lên, hướng về 'các chiến hữu', cười hỏi: "Các chiến hữu, tôi chính là đồng đội của các cậu. Bọn họ muốn tôi hát tôi liền hát, mặt mũi chúng ta để chỗ nào? Đúng hay không!"
Mọi người nhìn ra hắn đang pha trò, cùng kêu lên phụ họa, "Đúng ――"
Đội hình đối diện lại kêu, "Bảo cậu hát, cậu phải hát, không giống loại ngượng ngùng thế này!"
Vệ Tây Lẫm đưa microphone hướng ngay 'các chiến hữu'.
'Các chiến hữu' hô to: "Muốn tôi hát, càng không hát, có thể làm gì tôi!"
Kế tiếp đáp lời như thế nào? Người đội hình đối diện cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu. Một nữ sinh đĩnh đạc đứng lên, giương giọng hô: "Bảo cậu hát, cậu phải hát, làm tấm gương tốt cho những người khác!"
Lời này hồi đáp trả không tệ, mọi người đều ồn ào mà phát ra quái thanh, "Nha! Nha! Bảo cậu hát, cậu phải hát, làm tấm gương tốt cho những người khác!"
************
Nguồn ảnh: silkdust.lofter.com