Chương 7: Chương 7: Nguyên nhân phế thái tử.

Hạo Vương Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Chương 7: Nguyên nhân phế thái tử
******
Trong phòng
"cộp...cộp...!!!"
Tiểu lục tử không ngừng đi tới lui, bộ dáng đứng ngồi không yên, hai tay xiếc chặt, thỉnh thoảng dừng lại lén nhìn khuôn mặt tươi cười của ai đó mà thở dài.
"Cạch...c..h..!!"
Sau một hồi do dự, hắn quyết định kéo ghế ra, ngồi đối diện với người đang nhàn nhã, nằm ăn nho trên giường.
"được! nô tài sẽ nói cho người biết, nhưng người hứa sẽ không trừ lương của nô tài"
Tiểu lục tử không biết từ khi nào, vương gia của hắn tìm được cách "bức cung tàn nhẫn" như vậy, nhưng khốn thay nó lại có tác dụng với hắn.
Tiểu lục tử ngồi xuống, rót ngay một tách uống cạn, thật hắn không muốn nói chuyện này ra chút nào, dù sao vương gia cũng đã mất trí nhớ, có nhiều chuyện quên được là tốt. Nếu không phải hoàng hậu nương nương vô tình nhắc đến thì...
"nói xem, tại sao bổn vương lại bị phế"
Dinh Hạo vốn không quan tâm ngôi vị thái tử, nhưng hiện tại hắn đã là Lăng Thiên Hàn, nên có chút hiếu kì về "chuyện của mình" cũng không quá đáng.
"là vào hai tháng trước, trong tang lễ của Tuyên vương, có người nhìn thấy vương gia...vương gia cưỡng bức tam vương phi" Tiểu Lục tử lắp bắp một lúc cũng nói xong, sau đó gục đầu xuống.
"cái gì.." Dinh Hạo kinh ngạc bật người ngồi dậy.
"ngươi nói trong tang lễ anh mình, hắn...không..là ta cưỡng bức chị dâu" Dinh Hạo cố tỏ ra rất bình tình, xác nhận lại lời của tiểu lục tử .
"phải.." Tiểu lục tử mở to hai mắt nhìn Dinh Hạo, rồi liên tục gậc đầu.
Dinh Hạo sau khi xác nhận những lời hắn nghe được là thật, không phải là mộng, hắn xoay người lại tay đặt trên trán.
"ông trời! ông đang đùa ta đúng không" Dinh Hạo lúc này chỉ muốn chết đi một lần nữa, tại sao cái thân phận Hạo vương này ngày càng khó làm. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mất mặt đến vậy.
"ta và tam...tam hoàng huynh trước đây quan hệ có tốt không" Hỏi xong, bản thân hắn lại mình thật ngu ngốc, nếu tốt thì tên Lăng Thiên Hàn cũng không làm chuyện "đặc biệt" như vậy trong tang lễ anh mình
Tiểu lục tử không nói lời nào, lại chỉ lắc đầu. Qủa nhiên không ngoài dự đoán của hắn.
"vậy còn quan hệ giữa ta và tam vương phi" Dinh Hạo lại hỏi tiếp
Tiểu lục tử lại cũng chỉ lắc đầu, sau đó thở dài nói tiếp...
"thật ra, tam vương phi là nhị công chúa của Mạc Y quốc, sang đây để hòa thân, người mà hoàng đế Mạc Y quốc chỉ định ban đầu chính là vương gia đây"
"là bổn vương" Dinh Hạo cảm thấy có chút hứng thú rồi đây.
"vương gia vừa nhìn thấy nhị công chúa đã rất thích, còn công chúa lại có thành kiến với người, nhất quyết không muốn gả cho vương gia, hoàng thượng cũng không muốn ép buộc công chúa" Tiểu lục tử lên tiếng.
"người nàng ta lựa chọn là tam hoàng huynh " Dinh Hạo ngồi xuống bàn rót ly trà nhìn tiểu lục tử.
"Không! công chúa và Tuyên vương chưa gặp mặt bao giờ, Tuyên vương là do hoàng thượng chọn ra trong số các vương gia chưa thành gia thất" Tiểu lục tử lắc đầu, nhìn Dinh Hạo.
"Tuyên vương từ nhỏ thể chất đã ốm yếu, lại nhiều bệnh"
"Nàng ta có thể gả cho một người bệnh chưa từng gặp mặt, cũng không muốn gả cho bổn vương" Dinh khóe miệng nhếch, giọng điệu giễu cợt, hắn cầm tách trà lên chầm chậm uống.
"công chúa từng nói trước mặt hoàng thượng, trừ người ra thì ai cũng có thể gả"
Tiểu lục tử không muốn đã kích vương gia, nhưng lời đã lỡ thốt ra khỏi miệng, nói xong lập tức quỳ xuống, sợ Dinh Hạo tức giận, những lời này từ miệng một nữ nhi mình thích nói ra, tôn nghiêm của một người nam nhân không cho phép, huống chi lại là vương gia.
"Tuyên vương vì sao mà chết.." Dinh Hạo lên tiếng
"một tháng sau khi đại hôn, bệnh tình của Tuyên vương chuyển biến rất nặng nên đã qua đời, nhưng trong kinh thành lại có lời đồn"
"tin đồn gì" Dinh Hạo đặt tách trà xuống nhìn Tiểu lục.
"Tuyên vương chết là..là do vương gia hạ độc"
"nhưng nô tài biết, tất cả đều là bịa đặt, chắc chắn không phải người làm" Tiểu lục lắc đầu liên tục nhìn Dinh Hạo
"sao ngươi tin chắc như vậy"
Dinh Hạo quay lại mỉm cười nhìn tiểu lục tử, vì hắn không phải Lăng Thiên Hàn thật, nên không biết tên Lăng Thiên Hàn thật đã làm những gì.
"ngươi tuy tính tình càn quấy, phóng túng, luôn làm theo ý mình, nhưng người rất lương thiện, đối xử với nô tài trong phủ cũng rất tốt, chưa từng đánh đập hạ nhân giống như các chủ tử khác"
Thì ra Lăng Thiên Hàn cũng có điểm tốt này, nhưng không biết tên tiểu lục này đang khen hay chữi hắn đây.
"còn chuyện cưỡng gian kia, có thật là ta đã làm" Dinh Hạo thật rất muốn xác nhận lại chuyện này.
"chuyện này nô tài không rõ, là một nô tài trong phủ Tuyên vương nhìn thấy vương gia người ở hậu viện muốn cưỡng bức tam vương phi, rồi..." Tiểu lục dừng lại nhìn Dinh Hạo, do dự đôi chút.
"ngươi nói tiếp đi" Dinh Hạo hối thúc tiểu lục tử, hắn rất hiếu kì chuyện gì đã xảy ra.
"tin đồn lan ra khắp kinh thành, rồi đến tai hoàng thượng, trong đêm khuya hoàng thượng triệu người vào cung" Tiểu lục tử nhìn Dinh Hạo thở dài
"trước mặt hoàng thượng vương gia không chỉ thừa nhận, mà còn xin hoàng thượng ban hôn, gả tam vương phi cho người"
"Phốc...c...c !!!"
Dinh Hạo đang uống trà nhưng bị câu nói sau cùng của tiểu lục làm cho sặc, trà trong miệng đều phun ra, chuyện này đúng là ngoài dự đoán của hắn, không biết nên nói Lăng Thiên Hàn là ngu ngốc hay là tình thánh, trong hoàn cảnh như vậy, mà vẫn dám mở miệng xin ban hôn.
"hoàng thượng rất tức giận, sau đó phế bỏ ngôi vị thái tử của người, đuổi người ra khỏi cung, phạt người đến Thanh Tâm các sám hối nửa năm"
"nếu vậy thì lúc này bổn vương nên ở Thanh Tâm các, tại sao lại đến Lam Nguyệt sơn" Dinh Hạo nghiêm túc nhìn tiểu lục.
"buổi sáng người đến Thanh Tâm các, thì buổi tối thích khách đã ghé thăm, quậy một trận long trời lỡ đất"
"hoàng hậu vô cùng lo lắng, nên xin với hoàng thượng cho người đến Lam Nguyệt sơn thay cho chịu phạt, một là có thể tránh mặt đám sát thủ, hai là bái Âu Dương Đình làm sư phụ, học được chút tài nghệ từ Âu Dương Đình để phòng thân"
Dinh Hạo có chút trầm tư, một thái tử bị phế tại sao lại có nhiều người muốn mạng hắn, đây không phải là quá kì lạ sao, họ muốn gì ở Lăng Thiên Hàn.
"vậy còn.."
Dinh Hạo vừa lên tiếng thì bên ngoài có người đi vào, cắt đứt câu chuyện của họ.
"sư đệ! sư phụ có chuyện muốn nói với ngươi, người đang đợi ngươi ở hậu viện" Thanh Nguyệt nhìn Dinh Hạo thờ ơ lên tiếng.
"ta biết rồi" Dinh Hạo không biết tên sư phụ này định bày trò gì, nhiều ngày không thấy bóng dáng hắn, bây giờ lại đòi gặp, chắc không phải chuyện tốt lành gì.
Thanh Nguyệt rời khỏi thì Dinh Hạo cũng đi theo sau, bất ngờ dừng lại hắn quay lại hỏi tiểu lục tử.
"sáng giờ ngươi có thấy Mạc Nhi.."
Tiểu lục tử lắc đầu, sau đó nhìn Dinh Hạo : "vương gia có chuyện gì có thể sai bảo nô tài làm"
"không có gì..."
"thật lạ, vậy Mạc Nhi đã đi đâu.." Dinh Hạo xoay lưng rời khỏi.
...................
"két...t....!!"
Một bóng lưng đang lén lút rời khỏi phòng của Âu Dương Đình, sau khi quan sát thấy không có ai nhìn thấy, mới nhẹ nhàng khép cửa lại, vừa xoay người đi thì có một giọng nói vang lên.
"Mạc Nhi! vương gia đang tìm ngươi" tiểu lục tử từ xa lớn tiếng hô to.
Mạc Nhi hốt hoảng quay đầu lại nhìn Tiểu lục tử đang đi tới, tỏ ra rất bình tĩnh mỉm cười nhìn hắn.
"ta vừa mua bánh táo đỏ mà ngươi thích ăn, để ở trong bếp"
"bánh táo đỏ" Tiểu lục hai mắt sáng rực nhìn Mạc Nhi.
"đúng vậy! khi nãy Thanh Phong có xin ta, nhưng mà ta không cho, không biết bây giờ" Mạc Nhi mỉm cười lên tiếng
"Thanh phong, tên háo ăn đó sao" Tiểu lục nghe vậy lập tức chạy thật nhanh xuống bếp, lo sợ mất phần.
"mà vương gia tìm ta có chuyện gì không" Mạc Nhi nhìn sau lưng tiểu lục, vội lên tiếng
"Cộp....cộp...!"
"ta không biết, ngươi tự mình đi hỏi vương gia" hắn không kịp quay lưng lại nhìn Mạc Nhi, cứ vậy mà lao thẳng xuống bếp.
Nụ cười trên mặt Mạc Nhi tắc dần, nàng thở dài, đứng dựa vào cột, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.

"Vèo...o...!!"
Một cơn gió mạnh thổi qua, một bóng đen hắc y nhân xuất hiện trước mặt nàng.
"tham kiến quận chúa! có thư của Hãn vương, mời người xem qua" Diệp Vô Ngần cung kính hành lễ.
................
Cùng lúc đó ở hậu viện
Âu Dương Đình đang ngồi uống trà ở trước sân, tâm trạng rất phấn khích, nhiều ngày nay hắn đã nghĩ ra cách để chỉnh tiểu tử xấc xược Lăng Thiên Hàn, lại không lo bị người khác nói xấu, mà còn danh chính ngôn thuận.
Hắn sẽ dạy cho tên tiểu tử Lăng Thiên Hàn những võ công mà khó ai học được, trước là hành hạ thể xác, sau là giảm đi tính kiêu ngạo của tên tiểu tử kia.
Ha...!ha...!ha.. !!! Âu Dương Đình bất giác cười to.
"sư phụ! ngươi đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì mà vui như vậy" Dinh Hạo giũ áo ngồi xuống trước mặt Âu Dương Đình.
"ngươi nói năng với sư phụ như vậy sao"
Âu Dương Đình bất mãn nhìn Dinh Hạo, nhưng nghĩ đến kế hoạch của hắn nên vui vẽ nói tiếp .
"nhưng ta đại nhân có đại lượng không chấp nhất ngươi"
"ngươi đã là đệ tử của ta, cho nên ta cũng cần làm tròn trách nhiêm của một người sư phụ, ta sẽ truyền thụ võ học cho ngươi, vì vậy"
"nhưng ta không muốn học võ công" Lời của Âu Dương Đình chưa dứt thì Dinh Hạo giơ tay lên ngắt lời hắn
"sao...!!"
Âu Dương Đình hơi bất ngờ, không ít người muốn hắn truyền thụ võ công, tên tiểu tử không biết tốt xấu này lại từ chối, vậy kế hoạch giáo huấn Lăng Thiên Hàn làm sao đây.
"không muốn học võ công, chẳng lẽ muốn học y thuật của ta" Âu Dương Đình khó chịu, gắt gõng nhìn Dinh Hạo, nêu học y thuật thì làm sao hắn "chỉnh" người đây.
"không phải"
"cái ta muôn học là khinh công và công phu điểm huyệt mà ngươi đã dụng trên người ta hôm bái sư" Dinh Hạo mỉm cười, tay phẩy phẩy cây quạt nhìn Âu Dương Đình.
"đơn giản như vậy sao, không có yêu cầu khác" Âu Dương Đình kinh ngạc hỏi lần nữa
"đúng vậy" Dinh Hạo thờ ơ lên tiếng.
"được! sư phụ dạy ngươi" Âu Dương Đình gậc đầu đồng ý, mặc dù sự việc không diễn ra như kế hoạch của hắn, nhưng không sao, hắn vẫn có cách chỉnh tên tiểu tử này.
Nhưng lúc đó, Âu Dương Đình không nghĩ đến trên đời này, đâu phải chuyện gì cũng diễn ra theo ý mình, chỉ cần mình muốn là được.
5 tháng sau...
Âu Dương Đình tức giận nhìn vào bàn cờ trước mặt, kế hoạch ban đầu của hắn là muốn chỉnh tên tiểu tử không biết trời cao đất dày trước mặt mình, nhưng kết quả người bị chỉnh nhiều nhất lại là hắn.
"ông trời ông có thiên lý không vậy.." Âu Dương Đình chỉ muốn kêu thật to.
Hắn không ngờ tên "Hạo vương" này lại có thiên phú như vậy, có thể nói là kì tài trăm năm khó gặp, chỉ hai tháng ngắn ngủi không chỉ luyện thành Bách Bộ khinh công và công phu điểm huyệt mà Âu Dương Đình hắn luôn kiêu ngạo là thiên hạ vô song không địch thủ, mà cả võ học của hắn hầu như đã truyền thụ hết nhưng vẫn không làm khó được tên tiểu tử này, đúng làm tức chết Âu Dương Đình hắn mà.
"sư phụ người lại thua, ta thấy người nên bỏ ý định đi" Dinh Hạo đặt quân cờ xuống nhìn Âu Dương Đình.
Tất cả không phải do tên "quái vật" nhà ngươi sao, công phu người ta mất mấy tháng hoặc cả năm mới luyện xong, ngươi chỉ mất vài ngày, bây giờ vấn đề không phải là chỉnh tên tiểu tử này mà là sỉ diện của Âu Dương Đình hắn, hắn không tin tìm không ra một bộ võ công có thể làm khó Dinh Hạo.
"sao ngươi lại cố chấp như vậy, ngươi ra ngoài hỏi thử xem, có bao nhiêu người muốn ta truyền thụ võ công tuyệt đỉnh cho họ, còn ngươi hết lần này đến lần khác từ chối" Âu Dương Đình kiên trì với kế hoạch "chỉnh người" của mình, nên tìm mọi cách thuyết phục Dinh Hạo.
"ta chỉ là muốn tốt cho ngươi..." Âu Dương Đình tỏ ra thâm tình, lo lắng cho hắn.
"Sư phụ! ngươi xem như ta không hiểu chuyện, phụ lòng tốt của ngươi đi, xin người...tha cho ta đi" Dinh Hạo mệt mỏi thở dài.
Suốt hai tháng nay, hắn liên tục bị Âu Dương Đình hành hạ dở sống dở chết, hắn chịu đủ rồi.
Ban đầu là chỉ muốn luyện khinh công và công phu điểm huyệt, nhưng khi hắn luyện xong thì Âu Dương Đình suốt ngày như hình với bóng bám theo, nói muốn truyền thụ võ công tuyệt đỉnh cho hắn.
Dinh Hạo chỉ muốn nhanh chống luyện xong cái tuyệt đỉnh võ công mà Âu Dương Đình nói đến, để không bị làm phiền, nhưng không hiểu Âu Dương Đình có phải đã "nghiện" rồi không, vừa mới luyện xong Phong Vân đao, thì lại có một bộ Đoạt mệnh kiếm, rồi Thiên Vân chưởng, còn vô số bộ võ công mà hắn không nhớ tên gì, không phải sư phụ còn hai vị đệ tử sao, cớ gì cứ bám hắn không tha.

"võ công tuyệt đỉnh sao ngươi không muốn" Âu Dương Đình lại tiếp tục.
"sư phụ! lần trước, ngươi không phải nói Thiên Vân chưởng là tuyệt đỉnh sao" Dinh Hạo không hiểu tuyệt đỉnh kiểu gì mà hắn luyện chưa tới ba ngày là xong.
"lần này khác, cái này còn lợi hại hơn Thiên Vân chưởng, tuyệt đỉnh trong tuyệt đỉnh, ngươi cũng không muốn học sao" Âu Dương Đình vẫn không bỏ ý định của mình, khó khăn hắn mới tìm được bộ võ công này, ha!ha!ha không mất đến hai ba tháng thì sẽ không luyện thành, giúp hắn lấy về một chút sĩ diện.
"cái tuyệt đỉnh trong tuyệt đỉnh gì đó, ta thật sự...thật sự không muốn, được chưa"
Dinh Hạo hắn thật sự không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với Âu Dương Đình nên quyết định rời khỏi.
"sư phụ! trời tối rồi"
"ta đi trước, người cũng nên nghỉ ngơi sớm" Dinh Hạo cầm cây quạt chỉ lên trời, rồi nhìn Âu Dương Đình.
Âu Dương Đình tức giận nhìn bóng lưng của Dinh Hạo, chỉ muốn chạy lại bóp chết tên tiểu tử không biết lớn nhỏ này, nhưng hắn phát hiện càng ngày hắn càng thích tên tiểu tử này.
......................
Trong phòng
"Vèo..!!"
Mạc Nhi đang sắp xếp lại chăn mền, bỗng có người từ phía sau ôm chặt lấy nàng, ngửi được mùi hương quen thuộc, không cần nhìn nàng cũng biết đó là ai.
"Mạc Nhi! buổi sáng ngươi đã đi đâu, sao ta không thấy ngươi" Din ngươi h Hạo nhõng nhẽo như một tiểu hài tử, chôn mặt mình vào cổ của Mạc Nhi, ngửi mùi hương trên người nàng.
"nô tì theo Thanh Nguyệt xuống núi, mua chút đồ" Mạc Nhi kéo đôi tay đang làm loạn trước ngực nàng ra, nhưng không có tác dụng trái lại động tác của hắn càng bá đạo hơn.
Dinh Hạo thấy nàng kháng cự nên không thoải mái, hắn mỉm cười. Bàn tay đang khóa trụ một bên đẩy đà của Mạc Nhi bóp mạnh một cái, rồi buông tay ra, nhảy ra xa nhìn dáng vẻ tức giận của Mạc Nhi.
"Á..!!" Mạc Nhi bất ngờ bị đau kêu thành tiếng, mặt đỏ tức giận nhìn người đang cười như hoa đào.
"vương gia!"
Mạc Nhi tức giận, leo lên giường, vừa nằm xuống liền đưa lưng về phía Dinh Hạo.
Dinh Hạo mỉm cười nhìn nàng, hắn thay y phục ra, sau đó ôm theo đống chăn mền mà Mạc Nhi đã chuẩn bị sẳn, xuống đất nằm.
"còn giận sao" Dinh Hạo mỉm cười nhìn người đang quay lưng nằm trên giường
"nô tì không có" Mạc Nhi vẫn còn rất giận, giọng nói nặng mùi khó chịu.
"vậy sao lại không nhìn ta" Dinh Hạo nói tiếp
"không phải tối nào ngươi cũng phải nhìn ta, mới ngủ được sao".
"ai nói chứ...người tự luyến" Mạc Nhi tức giận xoay người lại nhìn Dinh Hạo đang mỉm cười.
"Đúng là nàng thích nhìn dáng vẻ lúc ngủ của hắn, nhưng không đến nổi không thấy sẽ không ngủ được chứ, hắn quá kiêu ngạo"
"ta tự luyến cũng được, nhưng ngươi xoay lưng như vậy, ta rất không quen, có thể tối nay ta sẽ không ngủ được" Dinh Hạo vừa dứt lời, Mạc nhi chưa phản ứng thì...
"vèo..!!"
Hắn leo lên giường ôm chặt Mạc Nhi trong lòng. Mạc Nhi hốt hoảng vì hành động bất ngờ của hắn.
"vương gia!"
"ta chỉ muốn ôm ngươi ngủ.."
Hắn mỉm cười nhìn nàng, rồi cúi người xuống, ngón tay hắn chầm chậm di chuyển, dọc trên khuôn mặt Mạc Nhi không bỏ sót điểm nào.
"ngươi không biết đôi mắt ẩm ướt này, còn chiếc mũi nhỏ nhắn hay hếch lên" Hắn dừng trên cái miệng nhỏ của nàng và rồi lại tiếp tục di chuyển
"cả cái miệng xinh xắn luôn cắn môi khi tức giận của người, đều rất đẹp"
Dinh Hạo áp sát môi hắn xuống đôi môi đỏ mọng căng đầy như trái chín của Mạc Nhi, hắn thỏa sức cắn mút nếm vị ngọt của nàng, lưỡi hắn xoay tròn, đẩy lên rồi hạ xuống, trêu đùa cái lưỡi đinh hương của nàng.
"Ưm..m..!"
Mạc Nhi trở nên mê muội sau nụ hôn triền miên của Dinh Hạo, một chút tế bào tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, nàng cố sức đẩy hắn ra.
"vương gia, người nên trở về chổ của mình" Mạc Nhi hai tay để trước ngực Dinh Hạo, đẩy hắn ra.
"Mạc Nhi! ở dưới rất lạnh... đêm nay, để vương gia ôm ngươi ngủ đi" Dinh Hạo ôm chặt lấy Mạc Nhi không cho nàng kháng cự
Tối nào hắn chẳng nói như vậy, suốt mấy tháng nay, đêm nào cũng bắt đầu bằng việc hắn nằm dưới đất, nàng ngủ trên giường, rồi hắn sẽ đưa ra vô số lý do "hợp tình hợp lý, để có thể leo lên giường mà nàng không có quyền từ chối, quan trọng là nàng cũng quen dần với tính khí bá đạo của hắn.
Trong lòng Dinh Hạo, Mạc Nhi thở dài cam chịu, mệt mõi để kháng cự. Nhưng vị trí hiện tại, hình như không được tốt lắm, nàng bắt đầu cử động, tìm một vị trí dể chịu hơn, chỉ là...
"ngươi còn cử động, bổn vương sẽ ăn sạch ngươi" Dinh Hạo chỉ muốn ôm cơ thể mềm mại của nàng, nhưng Mạc Nhi cứ rục rịch làm hắn không thể nào ngủ nên lên tiếng hù dọa,
Mạc nhi sợ đến không dám động đậy, ngoan ngoãn để hắn ôm. Dinh Hạo hắn mỉm cười nhìn Mạc Nhi
"quả nhiên cách này có hiệu quả"
******************
Tại một quán trọ
Hai hán tử thân hình cường tráng, tay cầm bảo kiếm, thông thả uống trà, đứng kế bên là một nam tử hai tay bị trói chặt.
"sau khi giao hắn cho quan phủ, huynh đệ ta có thể nghỉ ngơi một thời gian" hán tử thứ nhất nhìn đệ đệ hắn
"không ngờ mạng của tên súc sinh này lại đáng giá như vậy" hán tử thứ hai vừa nói xong, xoay đầu kiếm thôi vào bụng Lôi Trích Tinh.
"Á..a...!!"
"đệ nhẹ tay một chút, khó khăn lắm mới bắt được hắn, sau khi lãnh được tiền thưởng, đệ muốn làm gì ta không quản" hán tử thứ nhất nhanh tay cản đệ đệ hắn lại.
"không vì tiền thưởng, đệ đã giết hắn từ lâu, ba mươi bốn mạng người ở Lâm gia thôn bị thảm sát, cưỡng gian, giết người, cướp bóc, có việc xấu nào hắn không làm" hán tử thứ hai càng nói càng giận, càng chửi càng hăng.
"không cần đệ ra tay, triều đình cũng sẽ chém đầu hắn" hán tử thứ nhất lên tiếng, chỉ lo tiểu đệ mình nóng giận tức thời mà giết Lôi Trích Tinh, thì họ sẽ không lãnh được tiền thưởng.
"côp...cộp..!!"
Từ xa một nữ tử trang phục đỏ như huyết, da trắng như tuyết, suối tóc đen huyền buông xỏa, thướt tha đi tới hai vị hán tử.
"Cạch...!!"
Một túi vàng bất ngờ được ném xuống
"ta muốn mang người đi" nữ tử lên tiếng
"bao nhiêu đây mà muốn mang người đi, ngươi biết hắn đáng giá bao nhiêu không" hán tử thứ hai cầm số vàng trên tay xem thử, sau đó nhìn nữ tử trước mặt.
"không đủ sao" nữ tử mỉm cười
"ngươi đang đùa với bọn ta sao, số vàng này chỉ bằng một phần mười tiền thưởng" hán tử thứ hai tiếp tục nói
"vậy thêm hai cái mạng của huynh đệ ngươi, liệu có đủ không" nữ tử hai tay chắp sau lưng lạnh lùng lên tiếng.
"Rầm!"
"quá ngạo mạng" hán tử thứ hai đập tay xuống bàn, rút kiếm đứng dậy.
"sao lại như vậy.."
Khắp người mệt mỏi, không sức lực, hắn choáng váng té ngả xuống ghế.
"nhị đệ! Đệ không...sao..." hán tử thứ nhất lời chưa dứt, cũng ngã xuống bàn.
"ầm...m..!!"
"là ngươi hạ độc" hán tử thứ hai chỉ tay vào nữ tử trước mặt.
"sao có thể, ta đã kiểm tra rất kỹ thức ăn và rượu, tất cả đều không có độc" hán tử thứ nhất kinh ngạc nhìn nữ tư.
"cở như các người mà phát hiện ra, không phải ta quá mất mặt sao" nữ tử khéo miệng nhếch, khinh thường nhìn họ.
Nàng kéo theo Lôi Trích Tinh rời khỏi quán, ra tới cửa nàng lại dừng lại, lưỡng lự một lúc, rồi ném một bình sứ nhỏ về phía hai vị hán tử.
"đây là cái gì" vị hán tử thứ nhất chụp lấy bình sứ, nhìn nữ tử.
"thuốc giải"
"nực cười, hạ độc là ngươi, đưa thuốc giải cũng là ngươi, ngươi tưởng chúng ta là lũ ngốc sao" hán tử thứ hai tức giận nhìn nữ tử, hắn không tin nàng sẽ cho hắn thuốc giải.
"thuốc giải ta đã đưa, uống hay không tùy ngươi" nữ tử lên tiếng, tiếp tục đi tiếp.
"huynh tin, nếu nàng ta muốn chúng ta chết, thì đã ra tay từ lâu" hán tử thứ nhất nhìn đệ đệ mình.
Sau đó hắn nhìn nữ tử thấy nàng mỉm cười với hắn, nụ cười như ánh nắng ban mai làm tim hắn rung động. Hắn si ngốc nhìn nàng, khi hắn tĩnh táo lại thì nàng và Lôi Trích Tinh đã ra tới cửa, có một chuyện hắn muốn làm rõ lúc này.
"nàng tại sao lại cứu hắn, nàng không biết hắn là một tên súc sinh" thấy nữ tử dừng lại hắn nói tiếp
"có việc xấu nào mà hắn chưa từng làm, nàng cứu hắn có đáng không" hắn không hiểu sao mình lại quan tâm đến nữ tử lần đầu gặp mặt.
"ta cứu hắn sao" nàng xoay lưng lại, mỉm cười nhìn hán tử thứ nhất, sau đó lại nhìn Lôi Trích tinh.
Thấy nàng muốn rời đi, hán tử thứ nhất lưỡng lự rồi lớn tiếng hỏi
"nàng tên gì"
"Lãnh Nhược Y"
*** hết chương 7 ***