Chương 101: Lo sợ cô tự tổn thương bản thân.

Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Mục Anh Húc muốn giữ tay cô ngăn cản nhưng chậm một bước. Uông Trữ Hạ rút nhanh kim truyền khỏi tay, kéo theo cây truyền nước đổ nghiêng xuống sàn, bình nước bằng thủy tinh vỡ nát.

Máu từ vết kim tràn ra dưới ngón tay nhợt nhạt, Uông Trữ Hạ gào lên, mắt đỏ hoe. “Đi ra ngoài!”

Mục Anh Húc ấn chuông gọi y tá, giận dữ tát vào mặt cô. “Câm miệng!”

Uông Trữ Hạ lệch đầu, tóc xổ tung che khuất gò má bỏng rát. Cô chậm rãi xoay đầu, lầm lì nhìn anh.

Mục Anh Húc quỳ một chân lên giường, dùng bàn tay to lớn bóp mạnh khuôn mặt cô, cúi đầu gắn giọng. “Em dám tự làm tổn thương mình? Tôi cho phép em chưa?”

Do hai bên quai hàm bị kìm chặt, miệng cô không thể phát được tiếng. Đôi mắt biết nói dấy lên hận thù căm ghét, Uông Trữ Hạ gan lỳ đấu mắt với anh.

“Chuyện gì thế này? Sao anh lại đánh người bệnh?” Hai y tá chạy vào phòng, sợ hãi kêu lên.

Mục Anh Húc buông cô ra, đứng sang một bên để mọi người dọn dẹp.

Uông Trữ Hạ nằm trên giường để mặc y tá gắn lại kim tiêm, chưa từng nhìn anh thêm lần nào. Mục Anh Húc thấy cô được chăm sóc cẩn thận, lý trí cũng tỉnh táo hơn. Anh biết bản thân ở lại trong phòng chỉ càng làm cô thêm chán ghét.

“Em nghỉ ngơi đi.” Do dự một lúc, Mục Anh Húc vẫn dặn dò.

Nhìn cánh cửa đóng lại, Uông Trữ Hạ cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm chế nước mắt muốn rơi và cơn bức bối nèn chặt trong lòng.

Tình cảm trong lòng cho cô biết bản thân không ghét anh. Nhưng thứ “quá khứ” mà Cao Trữ Mộc biết, “ký ức” mà Mục Anh Húc giấu, là vách ngăn giữa cô và anh.

Còn một thực tế không thể chối bỏ, Cao Trữ Mộc là chị gái cô, cô là người nhà của Cao gia, việc Cao thị phá sản có liên quan Mục Anh Húc. Uông Trữ Hạ đầu óc rối bời, cô không biết phải giải quyết những mối quan hệ này như thế nào.

“Hóa ra, có gia đình có người thân cũng không mang lại hạnh phúc như mình từng hy vọng…”

Nhắm mắt lại, sự chăm sóc và quan tâm của Mục Anh Húc hiện lên rõ nét trong đầu cô, nước mắt tràn mi chảy xuống ướt nhòe.

“Tôi từng tin anh thích tôi, nhưng… anh lợi dụng tôi để công kích Cao thị phải không? Có phải không Mục Anh Húc?”

Uông Trữ Hạ không ngừng lảm nhảm suy nghĩ trong đầu.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động, cửa phòng bị đẩy ra, Uông Trữ Hạ vẫn nhắm mắt, mở miệng đuổi người. “Cút!!!”

Tiếng bước chân khẽ khàng đi đến bên giường, Uông Trữ Hạ xoay mặt vào trong để không ai thấy nước mắt, giọng nói mất kiên nhẫn. “Tôi đã nói không muốn gặp anh! Đi ra ngoài!”

Một giọng nói ngọng ngịu dè dặt vang lên.

“M..”

Giọng nói khẽ đến mức như sợ bị ghét bỏ. Uông Trữ Hạ vội vàng mở mắt ra, lòng mềm nhũn trước đôi mắt ngập nước của Mục Niệm “Niệm Nhi… tại sao con ở đây? Ai đưa con đến bệnh viện?”

“Ông Quách đưa con tới.” Nước mắt ầng ậc chảy xuống khuôn mặt bầu bĩnh, bé nghẹn ngào khóc. “Đêm qua mẹ không về nhà, con nghĩ mẹ sẽ lại bỏ con lần nữa… hức hức… mẹ đừng bỏ con…”

Vẻ tủi thân khổ sở của Mục Niệm khiến Uông Trữ Hạ rơi nước mắt theo. Biết Mục Niệm là con ruột, nỗi đau bỏ bê chăm sóc bé những năm qua khiến cô quặn lòng.

Mang theo mặc cảm tội lỗi, Uông Trữ Hạ ngồi dậy, vặn tắt dây truyền nước, tự ý rút kim tiêm, ấn tay lên vết kim vài giây để cầm máu.

“Lên đây!” Cô mỉm cười gọi Mục Niệm.

Chờ bé leo lên giường, cô ôm vào lòng, ngửi mùi sữa trên người bé, nhẹ giọng dỗ dành. “Mẹ sẽ không bỏ Niệm Nhi. Mẹ không bỏ con đâu.”

“Đừng nói dối co.” Mục Niệm hít mũi, nấc cụt mấy cái, giọng ướt sũng vì khóc. “Mẹ hứa đi, hứa sẽ không vứt bỏ con, hức, con muốn có mẹ ở bên.”

Uông Trữ Hạ khổ sở khi nghe giọng nói không tin tưởng của Mục Niệm. Cô hôn lên trán bé trấn an cảm xúc. “Mẹ xin lỗi vì không bên con những năm qua. Mẹ hứa sẽ đền bù thời gian chúng ta không ở bên nhau.”

Mục Niệm chỉ là đứa bé chưa được bốn tuổi, bé không hiểu hết lời cô, chỉ biết nói theo suy nghĩ của mình.

“Vậy mẹ đừng giận bố được không? Mẹ cũng đừng vứt bỏ bố, nhé?” Mục Niệm ôm cổ cô, nũng nịu. “Bố rất buồn khi mẹ ốm.”

“Sao con biết bố buồn?” Uông Trữ Hạ không nhận ra giọng nói của cô nhuốm đầy mỉa mai. “Bố con không quan tâm đến mẹ nhiều như con nghĩ đâu. Đừng nhắc đến bố nữa!” “Không!” Mục Niệm lắc đầu, chiếc miệng bé xíu nói nhanh thoăn thoắt. “Bố rất quan tâm mẹ, rất thương mẹ. Ông Quách đưa con đến bệnh viện, bố vẫn đứng trước cửa phòng bệnh.

Nhìn bố buồn lắm. Ông Quách bảo bố buồn vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ.” Uông Trữ Hạ giật mình. Ngay cả khi cô đuổi anh đi, anh vẫn đứng đợi bên ngoài canh giữ cho cô?

Trái tim Uông Trữ Hạ không tự chủ được rung lên, nhưng lý trí ép buộc cô phải tỉnh táo, không được đa sầu đa cảm. Mục Niệm là đứa bé thông minh hơn tuổi, nó cảm nhận được cô không tha thứ cho Mục Anh Húc, nên không ngừng cố gắng. “Đêm qua bố không ngủ, cả đêm ngồi đợi mẹ trong phòng khách. Con dậy đi vệ sinh mấy lần, đều nhìn thấy. Mẹ ơi, bố và con đều yêu mẹ lắm.”

Lời yêu thương của Mục Niệm khiến tâm trạng cô khá lên rất nhiều. Cô tự động lọc ra các phần liên quan Mục Anh Húc, chỉ nghe vào tai chuyện liên quan Mục Niệm.

“Niệm Nhi, con có thích mẹ không?” “Có, con thích mẹ nhất trên đời.”

“Con có muốn sống với mẹ không?” Cô cẩn thận hỏi, vừa mong đợi vừa căng thẳng.

Mục Niệm trả lời không suy nghĩ. “Có ạ.”

Uông Trữ Hạ cong mắt cười khi nghe được đáp án, hạnh phúc phủ đầy trong tim.

Tiếc rằng, nụ cười trở nên cứng ngắc sau câu tiếp theo của Mục Niệm.

“Bố và con luôn mong mẹ sống cùng như một gia đình. Con sẽ có bố mẹ giống các bạn học khác.”

Cô không mở miệng giải thích ý tứ của bản thân với Mục Niệm được. ‘Sống chung của cô là không có bố, cô không thể phá vỡ mong đợi của một đứa bé.

Nghĩ đến đây, Uông Trữ Hạ chợt nhận ra một thực tế tàn nhẫn. Mục Anh Húc chăm sóc Mục Niệm từ khi lọt lòng, trong khái niệm gia đình của bé, luôn luôn có một người bố bên cạnh.

Cô không có tư cách để giành quyền nuôi con. Kể cả cô có là người mẹ mà bé luôn ước nguyện, cô cũng không có tư cách.

“Vậy thì… nếu một ngày nào đó, mẹ không thể sống với con thì sao?” Cô lo âu hỏi, sợ giả thuyết bản thân đưa ra làm Mục Niệm buồn.

Mục Niệm còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản, không chút phức tạp như người lớn. “Tại sao mẹ không thể sống cùng Niệm Nhi?”

“Ý của mẹ là…”

“Mẹ hứa sẽ sống với con, con muốn mẹ ở với con, con không muốn mẹ rời đi.” Mục Niệm càng nói càng kích động, lắc đầu và ôm chặt cổ cô sợ bị mất.

Đối mặt với hành vi quẫy đạp phản đối của Mục Niệm, cô không kháng cự được, nhanh chóng đáp ứng tạm thời. “Được, được, mẹ đồng ý. Ngoan, Mục Niệm ngoan”

Mục Niệm nghiêng đầu nghi hoặc, nhưng bé chỉ ôm cô đầy vui vẻ.

Thời gian sau đó Mục Niệm được Quách quản gia đưa đến bệnh viện mỗi ngày để thăm Uông Trữ Hạ.

Cô từ chối gặp Mục Anh Húc nên anh không còn bước vào phòng bệnh.

“Bố đứng bên kia cánh cửa.” Mục Niệm bán đứng bố. Uông Trữ Hạ gượng cười không đáp lời.

Vì an toàn của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc đặc biệt phái vệ sĩ canh giữ đầu hành lang bệnh viện.

Với sự quan tâm kiên trì, lặng lẽ bảo vệ cô như vậy, thật sự rất khó để liên tưởng Mục Anh Húc với người đàn ông trong miệng Cao Trữ Mộc đã làm khổ cô.

Uông Trữ Hạ hồi phục chuẩn bị xuất viện, Cao Trữ Mộc gửi tin nhắn đến.

“Em khỏe chưa? Bố biết em còn sống, ông rất vui và nóng lòng muốn được gặp em. Chị đặc biệt nấu những món ăn em yêu thích, về nhà ăn cơm với mọi người nhé em gái”

Trong ký ức của Uông Trữ Hạ không có cha mẹ và gia đình. Những ấn tượng về ông Cao trong hiểu biết của cô không tốt lắm. Hóa ra ông Cao không biết con gái út vẫn chưa chết?

Đắn đo suy nghĩ, cô vẫn quyết định đến theo lời mời của Cao trữ Mộc. Đấy là gia đình cô luôn thèm khát trong ba năm qua.

Uông Trữ Hạ khéo léo trốn khỏi tai mắt của vệ sĩ, cô không muốn người của Mục Anh Húc biết cô đến Cao gia. Quan hệ giữa hai nhà vốn không tốt.

Hai giờ sau, Mục Anh Húc nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

“Biến mất?” Mục Anh Húc không quan tâm đang trong buổi họp quan trọng, anh đập bàn đứng phắt dậy, gào thét vào điện thoại. “Ngay cả một bệnh nhân cũng không thể trông coi, đúng là lũ vô dụng!”

Mọi người trong phòng họp đều sốc trước cơn giận của Mục Anh Húc. Anh lạnh lùng, khó gần, độc đoán hung ác, nhưng chưa bao giờ mất bình tĩnh như lúc này.

Tắt điện thoại, cặp mắt ưng hung ác đảo mắt khắp phòng. “Buổi họp kết thúc!” Rồi rời đi để tra cứ hành tung của Uông Trữ Hạ.

Người bị truy tìm tung tích lúc này đã ngồi lên xe của Cao Trữ Mộc.

Báo cáo kết quả huyết thống chứng minh quan hệ chị em, nhưng trong lòng Uông Trữ Hạ không ngừng đặt câu hỏi. “Ông Cao ghét Mục Anh húc là vì tôi?

“Trữ Hạ, em nên gọi bố. Em xưng hô xa lạ, bố sẽ khóc hết nước mắt vì đau lòng đấy” Cao Trữ Mộc mỉm cười trách cứ. “Gia đình phản đối em và Mục Anh Húc kết hôn, em đã lén lút bí mật kết hôn. Mọi người vẫn nghĩ anh ta đối xử tốt với em nên không còn gay gắt. Đến khi nghe tin em mất vì tai nạn giao thông, bố luôn nghĩ chính Mục Anh Húc giết em”

“Cô Cao… Bố bây giờ biết tôi chưa chết, ông ấy có ghét Mục Anh Húc nữa không?”

Uông Trữ Hạ ngập ngừng hỏi “Gọi tên chị đi. Người nhà đừng câu nệ.”

Cao Trữ Mộc trừng mắt giả vờ giận, rồi thở dài nói. “Có gì khác không? Em không bị Mục Anh Húc lừa dối sao? Anh ta khiến Cao thị phá sản, đời này bố sẽ không bao giờ tha thứ anh ta.”

Lời nói của Cao Trữ Mộc khiến Uông Trữ Hạ chìm vào im lặng, hóa ra tâm tư của cô đơn thuần đến nực cười.

Xe chậm rãi dừng ở cửa Cao gia, Cao Trữ Mộc cười tự giễu, chỉ lên lớp sơn đỏ lem nhem các lời chửi bới thô tục trên cổng nhà.

“Em nhìn đi! Chủ nợ thúc giục chúng ta trả nợ bằng cách sỉ nhục này đấy. Đều là Mục Anh Húc ban tặng. Sự căm ghét bố dành cho anh ta không phải dễ xóa nhòa đâu”