Đăng vào: 12 tháng trước
"Cái... Cái đồ vật kia là cái gì..." Diệp Nhị cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc đến mức nuốt nước bọt cũng khó khăn, phần ở giữa cổ giống như là một phần của sa mạc, thực quản giống như mắc kẹt lại với nhau...
Mùi hương tỏa ra ngày càng nồng hơn, bao vây hết cả căn phòng. Mùi hương giống như mãng xà uốn lượn, vờn quanh rồi trườn lên thân thể của Diệp Nhất và Diệp Nhị.
"Ngươi...", Diệp Nhất chỉ vào Diệp Nhị, "Đồ ngu, tại sao ngươi lại lục lọi đồ của ta. Ngươi có biết lục lọi đồ của ta lại còn làm đổ nó, đốt nó lên, ngươi có biết cái hương liệu đó..." Diệp Nhất còn muốn nói nửa câu sau là "Đem hộp hương liệu đó đốt có thể nói là ngang ngửa với việc uống năm bình xuân dược", nhưng mà những lời này nàng không thể nào nói lung tung ra được, nếu nói ra thì không khác nào nói bản thân mình thực trụy lạc chưa đánh đã khai sao!
"Rốt cuộc nó là cái đồ quỷ quái gì vậy". Diệp Nhị vẻ mặt hoảng hốt nhìn Diệp Nhất, càng nhìn nàng thì trong người càng thấy khô nóng! Nóng quá, khuôn mặt Diệp Nhị trong ánh mắt của Diệp Nhất bắt đầu bao phủ một tầng sương mù, nhưng ánh mắt lại càng sáng lên rõ ràng! Lóe sáng, ánh sáng lóe lên trêu chọc lòng người! Diệp Nhị lơ đãng cởi một ít quần áo của mình, ý muốn làm cho sự khô nóng của bản thân tản ra ngoài một ít, nhưng lòng bàn tay vừa đụng vào người mình một tí thì làn da đã mẫn cảm một cách kì lạ, cảm giác khát khao càng nhiều.
"Đó là... Đó là..." Diệp Nhất thấy Diệp Nhị tự mình cởi quần áo ra làm lộ xương quai xanh bóng loáng thì khổ sở không nói nên lời, nói một chữ thì phải nuốt nước miếng một lần, vừa nóng vừa khát, cảm giác khô nóng lan từ cổ họng đến khắp cơ thể, thậm chí là từng tế bào ở dưới làn da cũng bắt đầu rục rịch. Ánh mắt của Diệp Nhất dừng lại ở trên tay Diệp Nhị – nếu như mà cánh tay kia có thể chạm vào mình. Đôi tay khô ráo, mịn màng, tinh xảo không gì có thể so sánh bằng của Diệp Nhị!
Xong đời. Trong lòng Diệp Nhất vẫn còn duy trì được sự thanh tỉnh đến đáng thương, nàng có thể hiểu được cảm xúc biến hóa của mình đều là do tác dụng của mùi hương thơm ngát kia mà ra. Bình thường trước khi đốt hương huân kia thì Diệp Nhất sẽ uống một ít rượu trắng, rượu trắng và loại hương liệu này có tác dụng triệt tiêu lẫn nhau, cho nên mùi hương đó chỉ còn tác dụng với mỗi Diệp Nhị. Nhưng mà hôm nay thì chẳng có chút chuẩn bị nào thì đột nhiên đã làm đổ hết hương huân ngang ngửa năm bình xuân dược thì ai mà có thể chịu được?
Thôi thì trốn đi vậy...
Diệp Nhất tự nhủ trong lòng như vậy, nhưng cái đáng nói là động tác của thân thể lại nhanh hơn lý trí! Nàng đi tới phía trước ôm lấy cái eo nhỏ của Diệp Nhị, giống như một con rắn quấn quanh Diệp Nhị.
"Tỷ tỷ..." Một tiếng rên rỉ ý loạn tình mê vang rền trong đầu Diệp Nhất làm cho nó muốn nổ tung.
Vì sao phải chạy trốn? Liều chết triền miên như vậy không tốt sao?
Diệp Nhất đã không thể phân biệt được ý nghĩ này có sẵn trong đầu mình hay do tác dụng của huân hương làm cho bản thân trở nên phóng đãng.
Diệp Nhất nắm lấy tay Diệp Nhị dùng sức kéo nó lên áp vào trong ngực của mình, bàn tay của Diệp Nhị chìm sâu vào bên trong một mảnh mềm mại, hít một hơi, cả người trở mình lên trên người của Diệp Nhất, dường như muốn xé nát hết quần áo của cả hai, cả người dán chặt lên trên rồi dùng sức cắn lấy cổ của nàng. Diệp Nhất đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càn rỡ dâm mĩ phóng túng.
"Nhị, trên người ngươi nóng quá". Hai người bỏ đi hết tất cả quần áo, chỉ còn lại làn da dán chặt lên nhau thật thân thiết.
"Nhất, ngươi cũng vậy!" Xưng hô một chữ Nhất như vậy thật không có lễ phép nhưng Diệp Nhị đã muốn gọi Diệp Nhất như vậy từ lâu rồi. Vô cùng thân mật, chỉ có người thân thiết nhất mới có thể gọi ra được sự ngọt ngào này. Động tác vuốt ve của Diệp Nhị vẫn không có dừng lại, bộ ngực đầy đặn của Diệp Nhất cùng với thân hình gầy yếu của nàng thật khác xa nhau, nhưng sau khi bỏ đi quần áo để lộ ra sự gợi cảm mê người làm cho trong đầu Diệp Nhị bùng nổ khó có thể nào dừng lại được.
Cả người Diệp Nhị dường như đã chìm sâu vào vực sâu ôn nhu kia...
Mái tóc dài đến thắt lưng của Diệp Nhất toàn bộ đã tản ra, trải rộng ở trên giường, nàng đang cười, tiếng cười bay nhẹ nhẹ ngẫu nhiên mang theo một ít thanh âm thống khổ ngâm nga khe khẽ. Tựa tiếu phi tiếu, khóc mà như không khóc, khi đôi môi của Diệp Nhị hôn lên đỉnh hồng nhạt của nàng thì Diệp Nhất rụt vai lại, nức nở một tiếng thật rõ ràng.
"Nhất..." Kỳ thật Diệp Nhị muốn hỏi có phải là mình làm đau nàng hay không, không muốn nàng đau đớn khổ sở, nhưng mà tiếng nức nở kia lại giống như một tia chớp đánh ngang qua đại não của Diệp Nhị.
Cho tới nay nàng đều áp chế ở trong người cảm giác muốn thấy thanh âm mềm mại của nữ nhân không ai có thể sánh bằng này như thế nào! Muốn thấy nàng vùng vẫy nhiều một tí, không thể khống chế bản thân mình một tí, muốn nắm giữ nàng một chút!
Hai tay của Diệp Nhị vòng quay giữ lại cái eo nhỏ của Diệp Nhất, hôn lên trên vùng bụng của nàng. Diệp Nhất nâng đầu lên, không thể nhịn được mà dùng răng cắn trên khớp xương ở mu bàn tay của mình. Đầu lưỡi của Diệp Nhị di chuyển tới vùng rừng rậm mềm mại thưa thớt, ở giữa hai chân Diệp Nhất mới nhẹ nhàng có một cảm giác như thế nào gọi là tràn ra.
"Nhị". Diệp Nhất ôm lấy đầu Diệp Nhị, dùng sức để áp nó xuống dưới thân của mình, giờ phút này nàng không thể nào hô hấp bình thường được nữa, làn sóng của ham muốn gào thét bao phủ cả người của nàng, nàng muốn muội muội ngây ngô này phải gần gũi với mình hơn, làm cho nàng thoải mái, hạnh phúc, ở trên giường mặc cho nàng chi phối!
Mà Diệp Nhị lại có ý tưởng hoàn toàn bất đồng. Đầu lưỡi tiếp xúc bên tai kéo xuống làm cho Diệp Nhất không biết xấu hổ rên nhẹ một tiếng, nàng cảm giác được giờ này mình là người chủ động, giờ phút này nàng khống chế được hỉ nộ ái ố của Diệp Nhất, khiến cho nàng sung sướng vui mừng, cũng có thể khiến cho nàng bất mãn phải cầu xin để được vừa lòng!
Ngực của Diệp Nhất nhấp nhô kịch liệt, Diệp Nhị ở phía dưới làm cho nàng có cảm giác không đau đớn không ngứa ngáy, lửa nóng ở tận sâu trong cơ thể làm thế nào cũng không chịu bớt đi. Diệp Nhất liền ngồi dậy thật mạnh, nắm lấy mắt cá chân của Diệp Nhị rồi mở hai chân của nàng ra.
"Tỷ tỷ!" Diệp Nhị không hề nghĩ tới Diệp Nhất đột nhiên lại nhỏm dậy, hai chân bị tách ra làm cho nàng phải ngửa người về phía sau. Diệp Nhất cũng tách hai chân ra đan chéo lên chân của Diệp Nhị để cho hai đóa hoa mềm mại, ẩm ướt lại hừng hực lửa nóng chạm vào nhau, Diệp Nhất nâng thắt lưng lên bắt đầu cọ xát, Diệp Nhị muốn lui về phía sau thì Diệp Nhất liền giữ lấy thân thể của nàng mà đuổi tới.
"Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..." Tốc độ cọ xát của Diệp Nhất càng ngày càng nhanh, thắt lưng của Diệp Nhị giống như là bị bẻ gãy, càng ngày lửa càng nóng, sắp lên đến đỉnh khoái hoạt thì cảm giác thoải mái tích tụ càng nhiều, cảm giác ở giữa hai chân càng ngày càng rõ ràng, thủy triều mãnh liệt cuộn trào ngay trong chớp mắt!
Đúng lúc này hai tay của Diệp Nhất ôm lấy chỗ gấp khúc của đầu gối Diệp Nhị, làm cho hoa huyệt của nàng hướng lên trên. Bả vai của Diệp Nhị dường như đè xuống trên giường, thân mình từ chỗ thắt lưng trở đi nghiêng xuống giường, ngón tay của Diệp Nhất một mạch đánh thẳng, lập tức đi vào nơi sâu nhất.
"A.... A!" Diệp Nhị đã ba lần đạt cao triều, nhưng mà khoái ý vẫn còn tiếp tục do Diệp Nhất cứ tiến vào.
"Không được... Không cần... Rất... Nhiều lắm... Tỷ tỷ..." Tư thế này làm cho mọi thứ của Diệp Nhị đều được thu vào trong đáy mắt của Diệp Nhất, cũng có thể là thấy thẹn do bị Diệp Nhất nhìn chăm chú nên mới lên đỉnh nhanh như vậy, tóm lại là trong lúc này Diệp Nhất cơ bản là không chịu bỏ qua quyết định của nàng, sau ba lần cao triều thì Diệp Nhất vẫn tiếp tục hoạt động đều đặn trên cơ thể Diệp Nhị, mỗi lần đều chạm đến vùng gồ ghề ẩm ướt cực kì mẫn cảm kia, chỉ cần Diệp Nhất vừa động thì Diệp Nhị liền xin tha một lần.
Rụt rè cái gì, ngấm ngầm chịu đựng cái gì, Diệp Nhị không thể nào cố gắng hơn nữa, chỉ biết rên rỉ, nỉ non.
"Đều tại ngươi... Lỗi của ngươi!" Diệp Nhị phát hiện sắc mặt Diệp Nhất ửng hồng một cách kì lạ, "Đốt hương huân này, hiện tại ta chỉ muốn ăn ngươi sạch sẽ, muốn cho ngươi chỉ ở trên giường chiến đấu kịch liệt... Không muốn cho ngươi đi làm bất kì chuyện gì khác nữa".
"Tỷ tỷ... A,a..." Diệp Nhị dường như vừa mới thấy mình đạt cao triều lần nữa thì hoa huyệt lại bắt đầu có cảm giác, trái tim đập kịch liệt còn Diệp Nhất thì cứ không ngừng xâm nhập ở phía dưới, cảm giác điên cuồng giống như tột cùng lại không lên đến đỉnh điểm làm cho Diệp Nhị muốn phát điên.
"Muốn... Giết chết ngươi, giết chết ngươi..." Diệp Nhất hoàn toàn trầm mê lại tiếp tục một đợt tấn công mới. Mà Diệp Nhị cũng cảm giác được cơ thể của mình không thể khống chế mà nóng lên, mỗi lần qua đi nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn cao đến mức dọa người. Khô nóng, khó nhịn, hư không, muốn được đi vào càng ngày càng nhiều. Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Nhất ở ngay trước mắt, Diệp Nhị thật muốn không biết liêm sỉ mà mở hai chân ra đón lấy Diệp Nhất, muốn đặt chân lên hai vai của Diệp Nhất, để cho hai người kết hợp càng ngày càng chặt chẽ, càng đi sâu vào...
Một trận kịch liệt này thật sự không biết sẽ dừng lúc nào.
"Thật là xúi quẩy mà". Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Ngũ đến trường học, hiệu trưởng lại mở một đại hội động viên tất cả giáo viên mới trong trường, một lần lảm nhảm ba hoa liền mất năm giờ, làm hại Diệp Ngũ chưa được ăn cơm chiều đã bị đồng nghiệp bắt đi ca hát. Trong lúc ca hát Diệp Ngũ mặt không thay đổi ngồi ở một góc sáng sủa để gõ nhịp cho mọi người, rất nhiều người đi lên mời nàng hát một bài nhưng nàng nở nụ cười thục nữ thùy mị uyển chuyển cự tuyệt, nhưng mà thục nữ ở trong lòng lại đang mắng mỏ – (âm binh), lão nương còn chưa có ăn cơm chiều lại phải ngồi đây với các ngươi ca hát, dạ dày cũng đau!
Thật vất vả cho đến khi hát karaoke xong thì Diệp Ngũ mới lê thân thể mệt mỏi đi về nhà, vừa định đi qua đường thì lại bị một chiếc xe chạy ngang qua đụng nàng ngã xuống. Nữ nhân trong xe bị hù dọa quá mức, Diệp Ngũ lập tức nhìn lên muốn đánh người ở trong xe để phát tiết mối hận trong lòng! Kết quả bị người ta nói là nàng cố tình dàn cảnh để bị tông xe để bắt đền, Diệp Ngũ tức giận không chịu được, bộ đồng phục nàng mới mua hôm nay để đi làm mới mặc lần đầu tiên đã bị rách một mảng lớn, đều là (âm binh) gặp phải (âm binh) lại còn giả vờ ngu ngốc, không thể như vậy được! Diệp Ngũ tức tới mức đã muốn chửi thề thì "Phu nhân" ở trong xe còn bảo nàng tự giới thiệu, Diệp Ngũ liền một mạch mang danh hiệu biệt hiệu của Bách Mộc Bang phun ra – Bách Mộc Bang Diệp Ngũ, ta sẽ không đấu một mình, am hiểu nhất là đánh hội đồng, (âm binh) ngươi kiềm chế một chút cho ta.
"Bách Mộc Bang Diệp Ngũ?" Nữ nhân trong xe đột nhiên phán một câu: "Vậy không phải là tỷ tỷ của Tiểu Thất và Tiểu Cửu sao? Ta và Thất muội Cửu muội của ngươi rất quen biết nha".
Diệp Ngũ nhìn mái tóc cắt kiểu bob được bảo dưỡng bóng mượt rồi liếc nữ nhân kia một cái, buổi tối rồi mà còn mang kính mát, dùng ngôn ngữ uyên thâm của Trung Quốc mà nói, thật sự là rất tự phụ. Nhưng mà nàng ta có thể nói ra tên Tiểu Thất và Tiểu Cửu thì đoán chừng là thật sự có quen biết. Đại tỷ thường xuyên gọi điện kể cho nàng nghe chuyện trong nhà, nói là Tiểu Thất và Tiểu Cửu tham gia một nhóm ở trong thế giới giải trí, hay là nữ nhân này...
"Ta là người đại diện của các nàng, tên là Đại Nguyên". Đại Nguyên chỉ vào mình nhiệt tình tự giới thiệu, có ý muốn hóa giải sự xấu hổ và xung đột này. Diệp Ngũ nhìn mặt Đại Nguyên một hồi, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Đại Nguyên nhìn thấy bóng dáng Diệp Ngũ rời đi, thấy nàng đi được hai bước rồi lại căm hờn mà đá bay giày cao gót ra xa. Đại Nguyên quay đầu lại nheo mắt nhìn, bản thân cũng không biết mình đang cười cái gì.
Diệp Ngũ cảm thấy có thể phong thủy của nhà trẻ kia không tốt, nói cách khác là mới đi làm ngày đầu tiên đã gặp được nhiều sự tình hay ho như vậy? Nếu nàng không thường xuyên hoạt động thể thao đều đặn thì thời điểm mấu chốt khi va chạm kia thì ít nhất cũng phải nằm viện ba tháng.
Diệp Ngũ vuốt vuốt tóc thở ra một hơi – vẫn là trẻ con thiên chân vô tà đáng yêu hơn nhiều a.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hài hòa thật sự là vô địch, hy vọng này mấy chương không cần lại bị hài hòa yêu.
Editor: Sau khi edit chương này đã bị hao tổn nguyên khí quá nhiều nên ta lại tiếp tục đi nghỉ dưỡng nửa tháng đây ~.~