Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
Đăng vào: 12 tháng trước
Đạm Đài Tẫn yên lặng nắm ngón tay bị tổn thương do giá rét.
“Ta không biết Tam tiểu thư có ý gì.” Hắn thấp giọng nói :” Ta chỉ có bộ quần áo này.”
Tô Tô nghĩ đến tình huống của hắn, hơi xấu hổ mà hừ một tiếng.
Diệp phủ chỉ cần hắn không làm mất mặt là được, cũng không quản hắn có lạnh hay không.
Thiếu niên an tĩnh ngồi ở góc xe ngựa, nhìn lư hương trên xe ngựa, trên mặt không có huyết sắc.
Tô Tô nghĩ thầm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính mình cũng sẽ không tin tưởng, ma vương tọa thượng tàn bạo 500 năm trước cùng thiếu niên tối tăm là cùng một người.
Nàng chính mắt nhìn Ma Vương giết người, dứt khoát nhanh nhẹn giống bóp chết một con con kiến! Đạm Đài Tẫn trước mắt thoạt nhìn, đừng nói giết người, liền giết con cá cũng có bộ dáng khó khăn.
Thân là tà vật, thế nhưng sẽ vô dụng đến mức làm nứt da.
Hắn sao lại thế này?
Tô Tô vốn dĩ là người ăn mềm không ăn cứng, lanh lảnh đại đạo, người tu chân đã thức càn khôn, nay còn liên cỏ cây thanh.
Hắn nếu vẫn luôn dáng vẻ này, Tô Tô thật sợ chính mình về sau lấy tà cốt của hắn, đánh hắn hồn bay phách tán khi đó sợ sẽ mềm lòng.
Thoạt nhìn là việc nhỏ, nhưng đối với người tu chân nói, một khi mềm lòng đối với hắn, sau đó giết hắn sẽ ảnh hưởng đạo tâm, đi trên đường lớn sẽ bị dừng bước.
Mong ước của Tô Tô là muốn thành thần, trở thành thượng cổ chân thần.
Cho nên nàng cần thiết muốn thủ vững đạo tâm, thời thời khắc khắc nhớ kỹ bộ mặt thật của hắn.
Tô Tô hạ quyết tâm, nói: “Đạm Đài Tẫn, ngươi ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh nhạt âm trầm nhìn ta, sau đó nắm lấy cằm của ta.”
“Tam tiểu thư?”
“Ta nói ngươi làm ngươi liền làm đi, không được hỏi tại sao?”
Thiếu niên giống như rất do dự, ngẩng đầu lên nhưng trước sau vô pháp tiến hành bước tiếp theo.
Tô Tô gấp đến độ quai hàm bạnh ra, thúc giục nói: “Ngươi có phải hay không là nam nhân, khí phách lên.”
Vừa dứt lời, thiếu niên căn bản ánh mắt nhút nhát, nháy mắt trở nên vô cùng lạnh nhạt vô, tròng mắt màu đen của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Đầu ngón tay tái nhợt, thuận thế bóp lấy cằm thiếu nữ.
Hắn tuy gầy yếu nhưng vốn là cao hơn nàng không ít, giờ phút này rũ mắt lạnh nhạt mà nhìn nàng. Trong mắt lạnh lùng, ẩn ẩn lộ ra chi sắc tàn nhẫn.
Cằm Tô Tô nằm lạnh lẽo trong lòng bàn tay hắn, nhất thời hoảng hốt, thiếu chút nữa sợ tới mức muốn rút kiếm chém hắn.
Kiếm của ta đâu, kiếm của ta đâu?
Đạm Đài Tẫn cứ chăm chú nhìn Tô Tô vài giây, lúc đôi mắt nàng trừng lớn, hốt hoảng thu tay, bất an nói: “Tam tiểu thư như thế này sao?”
Cảm giác thô bạo đáng sợ mất đi.
Tô Tô: “……”
Đúng vậy, ngươi làm tốt quá. Hiện tại đừng nói gì mà không có cơm ăn, không có quần áo mặc, nứt da, thiếu niên trước mắt cho dù chết trong xe ngựa, hoặc là từ trên xe ngựa nhảy xuống bị vó ngựa dẫm đến dập nát, Tô Tô sẽ không động lòng trắc ẩn.
Tà vật tóm lại vẫn là tà vật, hắn có một ngày tương lai sẽ biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.
Vừa một màn kia, quả thực là chính bản tính hắn.
Nàng quyết định, sau này một khi có dấu hiệu đồng tình ma vật sẽ cho Đạm Đài Tẫn tới biểu diễn một màn Ma Vương tàn bạo.
Như vậy đạo tâm quả thực sẽ trở nên kiên cố không phá vỡ nổi.
Chém đều chém đến bất động.
Đạm Đài Tẫn thấy thiếu nữ trước mắt thần sắc từ khẩn trương đến hòa hoãn, hắn hạ tay áo chỗ tay bóp chặt cằm nàng giật giật, ngay sau đó hung hăng nghiền trụ ngón tay phiếm hồng của mình.
Chỗ thương do giá rét vừa đau vừa ngứa, hắn sử dụng lực rất nhiều.
Đến lúc cảm nhận được trên tay bị nứt ra máu tươi sắp trào, hắn mới dừng tay.
Hai người cứ như vậy một lúc, bất tri bất giác đã tới Tuyên vương phủ.
Tô Tô không chú ý tới khác thường của hắn, chính mình vừa bị hắn dọa, hiện tại trong lòng không muốn cùng hắn ở bên nhau, vội vàng nhảy xuống xe ngựa.
Xe ngựa bên cạnh chuẩn bị ép sát Tô Tô, Xuân Đào hoảng sợ: “Tiểu thư!”
“Ta không sao.”
“Thân thể Diệp tam tiểu thư nhanh như vậy đãkhỏe rồi?”
Mang theo ý cười mỉa mai, Tô Tô ngước mắt nhìn lại, một nam tử ngọc quan, cười như không cười nhìn mình.
Hắn ngũ quan đoan chính, trên người mang theo trí thức phong độ , nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra hắn cùng những người cổ hủ không giống nhau.
Trong mắt nam tử tràn đầy ý không kềm chế được, giống như nếu cho hắn một dây roi, hắn không ngại quất Tô Tô đến mức lăn lộn trên đất.
Tô Tô trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cái tên: Bàng Nghi Chi.
Khí khái bất phàm, Lễ Bộ Thị Lang.
Tuy rằng hắn đối mình rất không tốt, nhưng Tô Tô nhớ tới bức hoạ chỉ ít ỏi vài nét bút có thể hoạ một cách sinh động.
Không thể không cảm khái, người này rất lợi hại.
Nàng khi còn nhỏ cắn đầu ngón tay, cùng đồng môn ở một khối học viết chữ không ít lần bị phê bình.
Chưởng môn chỉ vào trán nàng bất lực mà nói: “Sinh cơ linh như vậy, sao học cái này chậm thế?”
Cho nên đối với Trạng Nguyên nhân gian này, Tô Tô rất tôn trọng.
Nàng gật gật đầu: “Cảm ơn Bàng đại nhân quan tâm, ta đã khoẻ.”
Bàng Nghi Chi cười nhạo: “Tam tiểu thư thân thể cường tráng như trâu nên tự nhiên sẽ nhanh khoẻ nhưng người bị hại, đến nay phong hàn chưa khỏi.”
Tô Tô:……
Nàng vì tài tử tung ra cành ôliu, nhưng tài tử nắm lấy cành ôliu bắt đầu đì nàng.
Thế mà nói nàng cường tráng như trâu?
Nàng muốn thu hồi cành ôliu, Diệp Tịch Vụ cũng là tiểu cô nương đáng yêu xinh đẹp được chứ! Bàng Nghi Chi châm chọc người khác, quả thực đều không để ý lương tâm.
Tô Tô thu lại nụ cười, liếc hắn một cái: “Bàng đại nhân nói, đại tỷ tỷ phong hàn chưa khỏi?”
“Diệp tam tiểu thư biết rõ còn cố hỏi.” Bàng Nghi Chi không che dấu sự chán ghét của chính mình.
Tô Tô nghiêng đầu nói: “Đại tỷ tỷ là Tuyên vương trắc phi, ta cái làm muội muội nhưng không hiểu biết tình huống thân thể của nàng, Bàng đại nhân là người ngoài sao đối chuyện của nàn biết rõ ràng như vậy? Ta không biết còn nghĩ lầm Bàng đại nhân là một tay ăn chơi.”
Bàng Nghi Chi thu hồi trong mắt, lạnh lùng nói: “Miệng lưỡi sắc bén.”
Thiếu nữ chớp chớp mắt với hắn.
Để ngươi khi dễ người sao? Nguyên chủ làm việc không đúng, Tô Tô sẽ nhất nhất đền bù xin lỗi, nhưng là nguyên chủ và mình, không làm thương tổn qua Bàng Nghi Chi.
Nàng không cần thiết nén giận với người ghét mình.
Ân oán của hai nữ tử hắn là một người không có quan hệ gì lại là một nam nhân thì xen vào làm gì?
Lúc này Diệp tướng quân cũng thấy nữ nhi mình cùng Bàng Nghi Chi nói chuyện.
Diệp Khiếu đi tới: “Bàng đại nhân cùng tiểu nữ là đang nói chuyện gì?”
Bàng Nghi Chi dời tầm mắt, nhẹ nhàng cười: “Diệp đại tướng quân, bản quan cùng tam tiểu thư không thân, chỉ là chào hỏi.”
Bàng Nghi Chi lại nhìn mắt của Đạm Đài Tẫn mới vừa xuống xe ngựa, không tỉ mỉ nói: “Nhưng thật ra điện hạ đã lâu không gặp nhìn đơn bạc đi không ít.”
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn bình tĩnh dừng ở trên mặt Bàng Nghi Chi, nói: “Bàng đại nhân nhìn lầm rồi.”
Bàng Nghi Chi cười cười, đối Diệp tướng quân giơ tay: “Diệp đại tướng quân mời.”
Diệp Khiếu vốn cầm quyền cao, cũng không chối từ nên dẫn đầu vào phủ, Bàng Nghi Chi theo sát sau đó.
Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn: “Ngươi quen Bàng Nghi Chi?”
Đạm Đài Tẫn lắc đầu, nói: “Không quen biết.”
Tô Tô nghĩ thầm định lừa ai . Không nói cái khác, quan hệ tình địch cũng biết đối phương có tồn tại đi. Lại nữa, ngày đó đại gia cùng nhau nhảy xuống nước, cũng thấy dưới nước có mặt hắn nha.
Hắn nếu không muốn nói, Tô Tô cũng sẽ không hỏi.
Tuyên vương phủ hôm nay rất là náo nhiệt.
Lục điện hạ Tiêu Lẫm, vẫn luôn là nhân vật Đại Hạ quốc truyền kỳ.
Trước nói gia thế, mẹ đẻ hắn là Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu nương nương và Thái Hậu nương nương họ hàng phương ca
Sau khi Đế hậu đại hôn, Hoàng Hậu vẫn luôn chưa có con nối dõi.
Hoàng đế đợi mấy năm, thấy hậu cung đơn bạc, không thể không bỏ canh tránh thai. Nhóm Hậu phi liên tục mang thai.
Hoàng Hậu lo lắng, nhưng bụng không động tĩnh, cho đến năm hai mươi tám tuổi mới sinh hạ đích hoàng tử Tiêu Lẫm.
Đích hoàng tử thân phận hiển hách, không nói trân quý, lúc ấy quốc sư đời trước, đương trường phê mệnh cảm thán: “Tiền đồ Lục điện hạ không có số lượng hạn định! Vận mệnh Đại Hạ quốc gia sẽ cùng Lục điện hạ tương liên.”
Loại lời nói này đã nói ra, đừng nói Hoàng Hậu coi đứa con trai này như mạng, Hoàng đế cùng Thái Hậu đều coi trọng đứa trẻ này.
Mà không cần nói thân phận, chỉ nói tính tình cùng năng lực, Tiêu Lẫm văn võ toàn tài, quân tử đoan chính, dung nhan như tiên.
Khi hắn mười bảy tuổi, hoàng đế có tâm tổ chức thi, để hắn cùng Võ Trạng Nguyên năm ấy tỷ thí, kết quả Võ Trạng Nguyên không có đánh bại được hắn.
Có người suy đoán, Lục điện hạ hiện giờ cập quan, chỉ sợ thân thủ cùng Diệp đại tướng quân không phân cao thấp.
Đương nhiên, Diệp Khiếu khẳng định sẽ không đánh nhau với Tiêu Lẫm, nhưng cũng không ảnh hưởng hình tượng thần tiên Lục điện hạ.
Nếu hỏi nữ tử chưa lập gia đình trong kinh thành, muốn gả cho ai nhất, 99% đều sẽ e lệ ngượng ngùng nói Lục điện hạ.
Cũng bởi vậy, lúc Diệp Băng Thường gả cho Tiêu Lẫm, cơ hồ cô nương toàn kinh thành vỡ mộng trong đêm.
Trong đó vỡ mộng hoàn toàn đó là nguyên thân Diệp Tịch Vụ, thiếu chút nữa bị điên.
Hoàng đế chậm chạp không lập Thái Tử, lần này ngược lại sắc phong Tiêu Lẫm làm Tuyên vương, trong lòng mọi người đều rõ ràng, này cũng không nói lên hoàng đế không coi trọng Lục điện hạ. Dù sao, từ xưa đến nay, sắc phong Thái Tử quá sớm, không mấy ai bước lên đế vị.
Không ngoài ý như vậy
Ai hung ác lang tranh đoạt, lợi hại nhất, mới có thể ngồi trên đế vị. Hoàng đế đây là không muốn Tiêu Lẫm sớm trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Thần tử đều là người thông minh, trong lòng có so đo, sinh nhật Tuyên vương điện hạ Tiêu Lẫm, mọi người rất là nể tình.
Tô Tô đi vào, trong yến hội đã không ít người ngồi.
Là gia quyến của Diệp đại tướng quân, Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn ngồi phía sau Diệp đại tướng quân.
Trường hợp này, Diệp gia thứ nữ Diệp Lam Âm không được.
Tô Tô nhịn không được nhìn nam tử chủ vị kia, Tiêu Lẫm cùng một thần tử nói chuyện.
Tô Tô chống cằm.
Tuy Tuyên vương là phàm nhân cùng Đại sư huynh vẫn là có vài phần khác nhau, Đại sư huynh công dã tịch vô, mặt mày càng thêm thoát tục, nói là kinh vi thiên nhân cũng không quá.
Đạm Đài Tẫn theo ánh mắt Tô Tô nhìn qua thì thấy Tuyên vương.
Hắn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn thùng rượu chính mình trước mặt không biết suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, tiếng vang của đàn sáo phía trước, tỳ nữ Tuyên vương phủ đỡ một thiếu nữ đi ra.
Tiêu Lẫm nguyên bản mát lạnh thần sắc, chợt trở nên nhu hòa: “Băng Thường đến đây.”
Tay nhỏ nữ tử hơi lạnh, đặt vào lòng bàn tay Tiêu Lẫm
Hai người nhìn nhau cười.
Không cần bất luận kẻ nào nói, Tô Tô liền nhận ra cách nàng không xa kia là ai.
Người trong bức tranh mấy ngày trước tựa như trong nháy mắt sống lại.
Nàng khoác trên mình áo tuyết trắng lông chồn, da thịt trắng nõn, rũ mắt dịu dàng thẹn thùng.
Nữ tử đơn giản chỉ buộc dải lụa xanh lá, xinh đẹp đến nhu nhược.
Dung nhan của Diệp Băng Thường quá đẹp, nhiều một chút thì quá đẹp, thiếu một phân thì quá thuần khiết, vừa vặn như một bông hoa đang xấu hổ.
Nàng vừa ra, Bàng Nghi Chi độc miệng không nói gì nữa, tròng mắt còn không xoay chỉ còn lại vài phần thẫn thờ.
Ở đây nữ quyết trong nhà các thần tử nhìn Diệp Băng Thường vô ý cắn môi nắm khăn tay.
Vị thứ tỷ này lực sát thương cũng quá lớn đi, Tô Tô nghĩ thầm.
Xuân Đào cực kỳ khẩu trương, sợ tiểu thư lại tức giận. Đối với Đại tiểu thư phong tình, khuôn mặt Tam tiểu thư còn mang theo chút nét trẻ con, đáng yêu thì thừa nhưng phong tình chưa đủ.
Nhưng mà Xuân Đào vừa thấy tam tiểu thư nhà mình đang cắn một viên dâu tây, đôi mắt rõ ràng nhìn chằm chằm đại cô nương thuần túy chỉ có tò mò.
Xuân Đào:…… Tam tiểu thư lại bình thản như vậy?
Xuân Đào nào biết rằng ——
500 năm sau bên trong tam giới, có vị tiểu tiên tử xinh đẹp thần hay ma đều bị thất thần, tâm trí Hồ tộc đều hướng về.
Dung mạo tiên nữ đó trong nhân gian ngàn vạn năm, đều sẽ không xuất hiện tuyệt sắc như thế.
Chẳng sợ thế giới kia, đã động - loạn bất kham, nhưng bên trong Bát Hoang, Ma tộc mới sinh ra đều biết, sánh bằng sắc thần nữ từ Thượng cổ đều sẽ không so được với tiểu tiên nữ ở Hành Dương môn.
Tiểu tiên tử kia tên là Lê Tô Tô.
Bọn họ còn từng đặc biệt đáng khinh mà suy đoán qua
Nguyên nhân Ma Vương không giết Tô Tô không phải là nhìn ra tiềm lực tiểu loli tuổi nhỏ, chuẩn bị chờ nàng trưởng thành rồi chiếm đoạt.
Tô Tô đối với bản thể chả mình mang hơi thở thánh khiết họa thủy trong một trăm năm, như thế nào cũng không có khả năng bị mặt của Diệp Băng Thường làm cho kinh diễm.
Tu Chân giới giá trị nhan sắc cao phổ biến đến kì lạ, nữ tu so Diệp Băng Thường đẹp hơn cũng không ít
Tô Tô nhìn Bàng Nghi Chi thất thần lại cô đơn, nhịn không được muốn cười. Nhớ tới gì nàng theo bản năng nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.
Thiếu niên rũ mắt, cảm thấy có người nhìn chính mình, nghi hoặc mà đối diện ánh mắt Tô Tô.
Tô Tô không thú vị mà chuyển mắt.
Tốt thôi, vốn dĩ cho rằng bên cạnh là tà vật thiếu niên cũng sẽ nhìn chằm chằm Diệp Băng Thường đến không chớp mắt.
Kết quả hắn khắc chế như thế
Có phải sợ nàng đánh hắn không?
Diệp Băng Thường hiện giờ là hậu viện nữ nhân duy nhất của Tiêu Lẫm, ngồi xuống phía sau Tiêu Lẫm, nàng đối với Diệp đại tướng quân ôn nhu gật đầu: “Cha.”
Diệp Khiếu gật gật đầu, mắt hổ trừng về phía tiểu nữ nhi đang ăn dâu tây.
“Tịch Vụ!”
Trong miệng Tô Tô đang cắn nửa viên dâu tây, vội vàng nuốt xuống.
Biết biết! Nhận lỗi sao, nàng đã rất quen thuộc.
Tô Tô đứng lên, nhìn về phía Diệp Băng Thường hành lễ, ngượng ngùng mà nói: “Xin lỗi đại tỷ tỷ, khoảng thời gian trước trong cung yến, Tịch Vụ không nên đẩy tỷ. Tịch Vụ ở chỗ này cho ngươi nhận tội, cầu tỷ tha thứ.”
Diệp Băng Thường ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Không đáng ngại, chúng ta tỷ muội chỉ đùa giỡn, ta biết Tam muội muội không phải cố ý.”
Nàng ôn nhu đánh giá Tô Tô, vui mừng nói: “Tam muội muội trưởng thành rồi.”
Nàng khoan dung như vậy, nhưng thật ra ngoài dự kiến Tô Tô .
Có vẻ như nguyên chủ chán ghét đại tỷ tỷ, người này cũng không tệ lắm?
Nghĩ đến đây khả nghi trong lòng Tô Tô tan đi vài phần, áy náy nhưng thật ra càng rõ ràng. Diệp Băng Thường xác thật mang theo thần sắc có bệnh có thể nhìn ra thân thể nàng không khoẻ.
Quả nhiên, trong bữa tiệc, nàng ngẫu nhiên dùng khăn tay che miệng, thấp thấp ho khan.
Nha hoàn Tiểu Tuệ đỡ lấy Diệp Băng Thường nói: “Nương nương, ngươi dễ dàng tha thứ Diệp tam tiểu thư như vậy ư, ngày ấy rõ ràng là cố ý……”
Diệp Băng Thường nhíu mày thấp giọng nói: “Tiểu Tuệ, không nhiều lời.”
Tiểu Tuệ ngượng ngùng ngậm miệng.
Lúc chưa lấy chồng, tam cô nương liền thường xuyên khi dễ đại cô nương, hiện tại đại cô nương có chỗ dựa, nhưng vẫn là đối với tam cô nương từng bước nhường nhịn.
Diệp Băng Thường thở dài, nhìn thiếu nữ áo đỏ nhạt phía sau Diệp đại tướng quân cũng mong Tam muội muội là thật sự trưởng thành.