Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Đàn ông đều là đồ ngu ngốc.
Trong lòng Nguyễn Tư Nhàn không có từ nào có thể diễn tả được chính xác hơn câu nói này.
Theo bản năng cô thu thư lại, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, muốn nói vài câu. Nhưng lại nhận ra một chữ cũng không nói được.
May mắn là Phó Minh Dư nói xong câu đó thì không nhìn đến cô nữa. Hoặc là nên nói trực tiếp xem như không thấy người ở trước mặt. Đưa tay tắt đèn, sau đó chỉnh ghế ngồi lại, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hành khách xung quanh đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng lật sách hay tiếng ly cốc vang chạm nhau.
Như không ai chú ý đến chỗ này.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn biết, giờ phút này không ít ánh mắt đang đặt ở trên người cô. Như là đang xem một trò hề.
Dù sao những hành khách ngồi khoang hạng nhất hàng năm đều chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe qua chuyện của nữ tiếp viên hành không và vị hành khách kia.
Nguyễn Tư Nhàn cắn răng, bưng cafe xoay người đi.
Trở về phòng chờ, cô bỏ bình cafe xuống thật mạnh. Làm cho Giang Tử Duyệt ở bên cạnh giật mình.
“Em làm sao thế?” Giang Tử Duyệt hỏi.
“Không có gì.”
Nguyễn Tư Nhàn mặc dù nén giận trong lòng, nhưng cũng không dám ở trước mặt người quản lí mà mắng chửi ông chủ.
Mặc dù bình thường quan hệ cô và Giang Tử Duyệt cũng không tệ, nhưng là đồng nghiệp với đồng nghiệp. Ở sau lưng nhàn ngôn toái ngữ(1) như thế nói không chừng một ngày nào đó sẽ trở thành một con dao.
Giang Tử Duyệt lại hỏi: “ Đúng rồi, đồ của Tiểu Trân... em giao chưa?”
Nguyễn Tư Nhàn có một tật xấu, chuyện mà cô giấu trong lòng thì trên mặt không thể giấu được. Hễ mà nội tâm có một chút chấn động, rất nhanh sẽ biểu hiện ra ngoài với hai gò má đồng loạt ửng đỏ lên.
Ví dụ như hiện tại, cảm xúc của cô rõ ràng là không được ổn định. Trong ánh mắt có thể phun ra lửa, nhưng nhìn gò má lại ửng đỏ trong như đang xấu hổ vậy.
Nguyễn Tu Nhàn lạnh nhạt nói: “ Bỏ đi, không đưa nữa!”
Nói xong, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên trợn tròng hai mắt: “ Chị biết ư?”
Giang Tử Duyệt nhún vai, xoay người tựa vào tủ: “Xế chiều hôm nay nó cũng đi tìm chị.”
Kinh nghiệm của Giang Tử Duyệt nhiều hơn so với bọn họ.Trước đây cô ấy từng là phó lái, lại còn là trưởng phục vụ. Nên Tư Tiểu Trân cảm thấy cô ấy là đối tượng có thể lên tiếng. Cho nên ban đầu đã tìm Giang Tử Duyệt giúp đỡ trước.
Nhưng mà Giang Tử Duyệt từ chối thẳng. Không nói đến việc này không liên quan đến mình. Chuyện này cũng quá hoang đường hà tất gì phải ôm lên trên người mình.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ thông suốt khúc mắt ở trong đó, gật đầu một cái: “Em vẫn chưa tìm được cơ hội.”
Cơ hội gì đó đều là lý do thoái thác, người thì ngồi ở chỗ đó. Thật sự muốn đưa còn không phải chuyện mỗi giây đều được sao?
Giang Tử Duyệt xít lại gần hỏi: “Em không dám sao?”
“ Đúng, không dám.” Nguyễn Tư Nhàn kéo khóe miệng cười kì quái: “Làm phiền quá.”
Một lát người ta cho là cô đưa thư tình thì làm thế nào?
“Làm sao biết được? Chuyện này cũng không phiền hà gì.” Giang Tử Duyệt bưng ba phần thịt bò bít tết lên. Từ bên người Nguyễn Tư Nhàn chen đi qua: “Chị đi đưa thức ăn khuya cho tổ bay. Bên đó em… Một lát tắt đèn thì lặng lẽ đi qua đi, cũng không ai biết.”
Giang Tử Duyệt vừa nói như vậy, nỗi buồn trong lòng Nguyễn Tư Nhàn rất nhanh đã qua đi.
Hình như có chút đạo lý.
Loading...
Lúc nãy rõ ràng Phó Minh Dư đã hiểu lầm cô, cảm thấy cô đang câu dẫn anh ta. Chuyện này Nguyễn Tư Nhàn giải thích thế nào đây, nói gì người khác chắc chắn cũng không tin.
Cô chỉ có thể gửi lá thư này đi, đợi Phó Minh Dư thấy được nội dung. Cũng biết anh ta tự hiểu lầm.
Có điều, vào lúc này, tên Phó Minh Dư kia lại bày ra dáng vẻ kiêu ngạo (nhị ngũ bát vạn(2))chắc chắn sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào. Cho nên phải chờ một lát sau khi tắt đèn, mọi người cũng ngủ. Cô liền có thể thần không biết quỷ không hay nhét thư vào chỗ ngồi của anh ta.
Chờ anh ta tỉnh dậy, thấy được nội dung, chân tướng rõ ràng.
Ok.
Nguyễn Tư Nhàn quyết định, an an phận phận chờ.
Hai mươi phút sau, khoang khách tắt đèn. Phần lớn hành khách cũng đã ngã ghế ngồi ra sau đeo đồ chụp mắt ngủ, có hai người khách mở đọc đèn đang đọc sách, xung quanh an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
Chỉ có ở ghế 7A một cậu bé trai bảy tám tuổi có tiếng phim hoạt hình.
Mỗi lần đến lúc này, máy bay giống như một cái nhà trọ lớn. Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy mình giống như một người dì quản túc.
Cô rón rén đi đến bên cạnh cậu bé đang xem phim hoạt hình, nhắc nhở cậu bé đeo tai nghe lên xem phim hoạt hình.
Đứa trẻ lẩm bẩm rên rỉ hai tiếng, nói: “Đau tai.”
Nguyễn Tư Nhàn ngồi chồm hổm xuống, nói nhẹ nói khẽ: “Người bạn nhỏ, em như vậy sẽ làm ồn đến những người khác.”
Đứa nhỏ vẫn là không vui, chỉ về người lớn ở bên cạnh nói: “Ba em cũng không bị làm ồn.”
Nguyễn Tư Nhàn liếc nhìn, ba cậu bé đeo cái đồ chụp mắt cùng với tai nghe của hãng Apple. Căn bản không nghe thấy, ngủ giống như heo chết vậy, có thể nghe được tiếng ồn mới là lạ.
Gặp phải loại chuyện này, Nguyễn Tư Nhàn ngoại trừ tận tình khuyên cũng không có những biện pháp khác.
“Người bạn nhỏ, lúc đến Luân Đôn là sáng sớm. Bây giờ em không ngủ, ngày mai xuống máy bay rồi thì sẽ ngủ gà ngủ gật, không sức đi chơi đâu.”
Giọng nói cô dịu dàng, lại còn thoát ra từ ngữ mềm mại. Rất khó có người lại nói ra lời cự tuyệt, cho dù chẳng qua là một đứa con nít.
Cậu bé trai nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó đóng ipad: “Vậy em muốn đi vệ sinh một chút.”
Nguyễn Tư Nhàn đưa tay về phía cậu bé: “Đi thôi, chị dẫn em đi.”
Mặc dù bây giờ là tình trạng đang bay ổn định. Nhưng mà máy bay tùy lúc có thể sẽ gặp khí lưu(3)lắc lư. Bảo vệ an toàn cho cậu bé này là trách nhiệm của Nguyễn Tư Nhàn.
Lúc bước đến bên cạnh Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu nhìn một cái. Anh ta nằm ngang, hơi thở ổn định, ngủ rất bình thản.
Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội. Vì thế dừng bước lại, nói với cậu bé: “Người bạn nhỏ, em đợi chị một chút.”
Sau đó cô khom người, đem lá thư đặt ở bên gối của Phó Minh Dư.
Lúc ngón tay đụng phải gối, Phó Minh Dư mím môi, làm Nguyễn Tư Nhàn giật mình một cái, cho là anh không ngủ.
Thật may, anh ta chẳng qua là nghiêng đầu một cái.
Có điều Phó Minh Dư không mở mắt, mà ngược lại là đứa trẻ ở bên cạnh lại nhìn thấy rất rõ ràng.
“Chị, chị đang đưa thư tình sao?”
Nguyễn Tư Nhàn: “…”
Đứa trẻ này làm sao mà biết nhiều như thế?
“Không phải vậy.” Nguyễn Tư Nhàn không gải thích nhiều với cậu bé “Đi nhanh đi, một lát phòng vệ sinh sẽ có người vào trước đó.”
Đứa trẻ tạm thời không có nghe lời của Nguyễn Tư Nhàn, dáng vẻ như là người lớn nói: “Anh trai này là rất đẹp trai. Có điều chị cũng không cần quá xấu hổ. Em cũng từng nhận thư tình rồi. Không có gì! Rất bình thường.”
Nguyễn Tư Nhàn thiếu chút là không thở nổi.
Cậu nhóc con muốn phát biểu diễn thuyết cũng không nên ở chỗ này phát biểu có được hay không? Lỡ như Phó Minh Dư không ngủ chẳng qua là đang nghỉ ngơi thì sao?
Hôm nay là lần thứ ba Nguyễn Tư Nhàn hít sâu, lôi cậu bé đi đến phòng vệ sinh.
Đi một lần không quá mấy phút, lúc Nguyễn Tư Nhàn dắt đứa bé quay lại. Phát hiện Phó Minh Dư lại không ngủ, đã điều chỉnh ghế ngồi dựa lưng, mở đèn đọc sách đang xem ipad.
Tốc độ nhanh như vậy, Nguyễn Tư Nhàn thậm chí hoài nghi mới vừa xong có phải anh ta không hề ngủ hay không.
Nhìn nét mặt bình thản của anh ta, chắc là không nghe thấy.
Cũng không biết anh ta có nhìn thấy lá thư hay không.
Lúc bước qua bên người Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn không nhịn được dò đầu nhìn sang.
Thôi rồi, hình như anh ta không có phát hiện ra lá thư kia. Ngược lại có lẽ do anh ta điều chỉnh lại ghế ngồi mà rơi xuống đất.
Trong lòng Nguyễn Tư Nhàn ngũ vị tạp trần(4). Bây giờ không chỉ phải đưa anh ta thêm một lần nữa mà còn là ở trước mặt anh ta thần không biết quỷ không hay nhặt nó lên.
Người nhìn thấy phong thư này không chỉ có Nguyễn Tư Nhàn mà đứa bé bên cạnh cũng nhìn thấy.
Nhìn thấy thì cứ nhìn thấy đi, cậu bé còn lớn tiếng nói: “Chị, thư tình của chị bị rớt dưới đất rồi.”
Nguyễn Tư Nhàn: “…”
Chị nhìn thấy không cần em lắm mồm.
Không phải, đây không phải là thư tình!
Phó Minh Dư nghe vậy liền nhìn lại.
Chỉ là liếc mắt một cái. Sau khi nhận ra người đứng ở bên cạnh là Nguyễn Tư Nhàn, rất nhanh quay đầu lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa.
Ngược lại cũng không phải không rõ ý, Nguyễn Tư Nhàn rất rõ ràng cảm giác được đầy sự châm chọc hiện trên mặt anh ta.
Cười cái gì?
Có gì mà buồn cười?
Cái này, mẹ nó, thật sự không phải là thư tình!
Nguyễn Tư Nhàn nhận ra từ lúc Phó Minh Dư lên máy bay, tổng cộng nói với cô năm câu trong đó còn có vài câu chỉ có hai từ. Nhưng đã biến cô từ một tiên nữ dịu dàng điềm đạm thành một túi khí có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế?
Dĩ nhiên Nguyễn Tư Nhàn chỉ dám gào thét ở trong lòng. Ở ngoài mặt còn phải giữ vững nụ cười.
“Người bạn nhỏ, đây không phải là thư tình nha.”
“Đó là cái gì?”
“Là thưphát biểu ý kiến(5).”
“Cũng không phải vẫn là thư tình sao?”
“…”
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu nhìn một cái, khá tốt, Phó Minh Dư hình như không chú ý tới đối thoại của bọn họ.
Dẫn tên nhóc thối này về chỗ ngồi, Nguyễn Tư Nhàn cài chắc dây an toàn lại cho cậu bé, sờ lên trán của cậu bé.
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Nói xong, cô hít sâu một hơi, mới chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về phía Phó Minh Dư.
Sự chú ý của anh ta dường như hoàn toàn bị chiếc Ipad hấp dẫn hết, hoàn toàn không cho Nguyễn Tư Nhàn một ánh mắt.
Như thế là tốt nhất.
Nguyễn Tư Nhàn đi tới bên cạnh anh ta, nhanh chóng nhặt lá thư đó lên, đưa tới trước mặt anh ta.
Lúc này cô cũng không làm bộ như không nhận ra anh ta giả mù sa mưa gọi anh ta “Tiên sinh!”.
“Phó tổng, ngài đừng hiểu lầm rồi, đây là tôi…”
Lời còn chưa nói xong, máy bay đột nhiên không báo trước chút nào mà lắc lư.
Hơn nữa biên độ lại còn hơi mạnh, rất nhiều hành khách đều thức giấc, đèn chỉ thị giây nịt an toàn cũng nhanh chóng sang lên.
Nguyễn Tư Nhàn bay hai năm, bằng kinh nghiệm cũng biết lần này có thể không chỉ là khí lưu, thậm chí có thể là bay qua đám mây tích điện.
Không còn kịp suy nghĩ những thứ khác nữa, an toàn mới là quan trọng nhất. Cô không dám lộn xộn, lập tức nắm lấy ghế ngồi tựa lưng của Phó Minh Dư đảm bảo cho mình ổn định.
Trong hoảng loạn, cô cúi đầu nhìn thấy Phó Minh Dư không hoảng hốt không vội vàng cất Ipad đi, đưa mắt nhìn qua.
Dường như muốn nói gì.
Lúc này, radio máy bay đột nhiên vang lên, cắt ngana câu chuyện của Phó Minh Dư.
“Kính thưa quý khách. Bởi vì máy bay của chúng ta gặp phải lượng khí đối lưu tương đối mạnh, dễn đến lắc lư. Mời các vị trở lại ghế ngồi của mình, thắt chặt dây an toàn. Đồng thời đóng phòng vệ sinh.”
Ngay tại lúc này, cậu bé kia bị dọa sợ kêu oa oa, liều mạng muốn đi qua bên chỗ cha của mình. Sau khi thấy mình đang bị dây an toàn trói chặt lại liền bắt đầu muốn mở dây an toàn ra.
Nguyễn Tư Nhàn lập tức hô: “Người bạn nhỏ! Không được cởi dây an toàn ra! Đây chẳng qua là khí lưu lắc lư, đừng sợ!”
Nhưng cậu bé nào mà nghe lọt tai lời của Nguyễn Tư Nhàn nói. Ba của cậu bé ở bên cạnh bị đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy. Hiển nhiên còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cũng không thể để cho anh ta cởi dây an toàn ra rời khỏi chỗ ngồi được, một lát nữa ở trên máy bay bị đập đầu hay đụng trúng vào đâu mới là phiền phức.
Nguyễn Tư Nhàn không kịp suy nghĩ nữa, lập tức muốn chạy đến ngăn đứa nhỏ lại.
Nhưng mà cô vừa buông tay, phi cơ lại lắc lư thêm lần nữa. Trọng tâm dưới chân cô không vững, cả người liền ngã xuống.
Không chệch tý nàongã vào trong ngực Phó Minh Dư.
Nguyễn Tư Nhàn: “… … … … … …”
Hơi thở trên người anh ta vây quanh lấy người của Nguyễn Tư Nhàn. Thân thể chạm nhau, nửa người của Nguyễn Tư Nhàn nằm trong ngực của Phó Minh Dư.
Ngẩng đầu một cái, lập tức đối diện với ánh mắt của anh ta.
Anh ta hơi nghiêng đầu xuống, trong đáy mắt không hề che dấu sự khôi hài và khinh thường.
Nguyễn Tư Nhàn hiểu ánh mắt đấy có ý nghĩa là – “Con mẹ nó tôi nhìn cô còn muốn giải thích như thế nào.”
Ngay tại thời điểm này, tim của Nguyễn Tư Nhàn lại không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Giống như sắp nhảy ra ngoài, trên mặt đỏ ửng lan đến hai bên mang tai.
Cô nghe được tiếng tim mình đập rõ ràng, “Tùng Tùng Tùng”.
Con mẹ nó! Thật là xấu hổ mà.
Âm thanh Phó Minh Dư đi cùng với tiếng tim đập mở miệng nói: “Hiểu lầm cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn: “…”
Ngoại trừ yên lặng, vẫn là yên lặng.
Cảnh tượng này, tôi nói tôi chưa từng nghĩ sẽ câu dẫn anh, anh tin không?
Chính bản thân tôi còn không tin.
Đúng lúc đó máy bay cũng dần dần yên ổn lại.
Hai người cứ đối mặt với nhau như thế.
Một người mặt đỏ đến tận mang tai, một người bình tĩnh đến mức trong mắt không có một chút cảm xúc nào.
Rất lâu sau đó, không có được câu trả lời Phó Minh Dư mở miệng lần nữa: “Cô còn định ngồi trên đùi tôi bao lâu?”
Nguyễn Tư Nhàn: “… … … …”
Nguyễn Tư Nhàn lập tức đứng lên, hai tay không biết nên để ở đâu, vuốt vuốt tóc, ngón tay vô thức chạm vào mặt mình.
Với cái nhiệt độ này, nếu như cô một tấm gương. Hẳn là có thể thấy được khuôn mẳt của mình đang đỏ lên giống như vừa mới xông hơi ra.
“Tôi…” Nguyễn Tư Nhàn nhắm mắt lại, trái tim thắt lại, để lá thư lên trên bàn anh ta: “Đây là đồng nghiệp của tôi gửi cho ngoài. Bên trong là suy nghĩ nhỏ của cô ấy liên quan đến kế hoạch Phi Dương.” Sau khi để xuống, Nguyễn Tư Nhàn cũng không dám nhìn nét mặt của anh ta nữa, rời đi ngay lập tức.
Đi vào phòng chờ, đúng lúc Giang Tử Duyệt tới nói: “Nguyễn Nguyễn, vừa xong em…”
Giang Tử Duyệt nói đến một nửa thì dừng lại, vỗ bả vai Nguyễn Tư Nhàn một cái.
“Không sao, bị lắc lư bị dọa một chút.” Nguyễn Tư Nhàn đứng tại chỗ ổn định tinh thần lại, một lúc sau mới nói: “Vừa nãy đứa trẻ ngồi ở A7 sợ quá nên khóc. Chị giúp em đưa một ly nước trái cây đi qua đó đi. Em đi nghỉ trước đây.”
Sau đó gần mười tiếng, Nguyễn Tư Nhàn đi qua bên cạnh Phó Minh Dư vô số lần.
Cũng may anh ta ngủ gần năm tiếng. Ngoài năm giờ đó ra toàn bộ thời gian còn lại đều chuyên tâm làm việc. Hoàn toàn không cho Nguyễn Tư Nhàn một ánh mắt nào.
Nhưng cho dù là như thế, mỗi lần Nguyễn Tư Nhàn đi qua bên cạnh Phó Minh Dư. Cả người vẫn cứ rất không tự nhiên, luôn cảm thấy giây tiếp theo anh ta sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô một cách giễu cợt. Sau đó nói một số từ ngữ làm nhục cô.
Khá may là chuyện này không có xảy ra.
Sau khi hạ cánh, đưa tất cả các hành khách xuống máy bay. Nguyễn Tư Nhàn thiếu chút nữa tróc hết một lớp da. Chư bao giờ cô cảm thấy bay đường dài lại mệt đến như vậy.
Nhưng mà khi cô xoa bả vai đi trở về khoang hành khách, đi qua chỗ ngồi của Phó Minh Dư, suýt chút nữa bị chọc tức mà ngất đi
—— Lá thư này vẫn được đặttrên bàn như cũ.
Vì sao Nguyễn Tư Nhàn lại xác định được là còn nguyên ư.
—— Bởi vì Tư Tiểu Trân vì thể hiện sự trịnh trọng, mà dùng keo dán.
Nguyễn Tư Nhàn hít sâu không biết là lần thứ bao nhiêu rong ngày hôm nay, cầm phong thư này lên.
Không ngờ cả một chuyến bay đầy những thăng trầm mà cô phải trải qua trong ngày hôm nay, tất cả chỉ là một vở kịch mà cô tự biên tự diễn thôi ư?
Hết chương 3
Chú thích:
Nhàn ngôn toái ngữ(1)(闲言碎语): 1. Không bằng lòng; không thỏa mãn; không căn cứ (lời nói) 2. Những lời nói không quan hệ tới việc chính; nói tào lao; tán nhảm.
Nhị ngũ bát vạn(2)(二五八万): Từ ngữ trong mạt chượt – Rất lợi hại, hãnh diện, kiêu ngạo.
Khí lưu(3) ( Nhiễu động không khí): nguyên nhân phổ biến khiến máy bay gặp sự cố. Phần lớn hành khách đi máy bay đều từng trải qua trạng thái bị lắc, xóc do máy bay bay vào vùng nhiễu động không khí.
Ngũ vị tạp trần(4): (五味陈杂) ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Thư phát biểu ý kiến(5): Nguyên gốc là ‘陈情书- Trần Tình Sách’ nên cậu bé mới nghĩ vẫn là thư tình.