Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Pinkie
Buổi tối, Ôn Ngôn nằm mơ, mơ thấy Giang Thiếu Đình, nhưng mà đó lại là một giấc mơ vô cùng xấu hổ. Buổi sáng tỉnh giấc, hình ảnh trong mơ vẫn còn lởn vởn trong đầu. Cô nhìn mình trong gương, gò má đỏ ửng, đôi mắt ngập nước. Ôn Ngôn cảm thấy thật mất hết thể diện, che mặt không dám nhìn tiếp nữa, thế là cũng không trang điểm, thay quần áo xong là đi làm ngay.
Vừa tới công ty, cô đã nhận được tin nhắn Giang Thiếu Đình lên máy bay. Nhìn điện thoại, nét mặt của cô dịu dàng hơn bao giờ hết. Ngay cả đồng nghiệp cũng cảm nhận được hôm nay Ôn Ngôn không giống bình thường.
Vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hứa Vi, Ôn Ngôn nhướng mày cười với cô ta.
“Không biết xấu hổ.” Giọng Hứa Vi cực kỳ thấp, thấp đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.
Hôm nay tâm tình của Ôn Ngôn rất tốt, dường như cũng đột nhiên nổi hứng thú với loại người như Hứa Vi, “Tôi cứ cho là cô đang đố kỵ với tôi đó. Cô thích đố kỵ như vậy thì tôi cũng rất vui khi cô phải đố kỵ, vẹn toàn đôi bên, sao lại không làm cơ chứ?”
Hứa Vi lại một lần nữa bị cô làm cho sặc chết.
Ôn Ngôn, người phụ nữ này, dáng vẻ ở trước mặt cô ta và dáng vẻ ở trước mặt mọi người thật sự là cách biệt một trời một vực. Tất cả mọi người cảm thấy Ôn Ngôn xinh đẹp, nhân cách tốt, tính tính tốt, không tranh không đoạt, quả thực chính là phật hệ trong phật hệ. Ngoại trừ có vài cô gái sẽ ghen ghét vẻ ngoài của cô thì phần lớn mọi người đều ước gì đồng nghiệp của mình cũng là người như thế.
“Có bản lĩnh thì xé toang lớp mặt nạ này của cô đi, để tôi xem cô còn có thể ở nơi này nữa không?” Hứa Vi cảm thấy bộ dạng phấn chấn tinh thần của cô thật buồn nôn.
“Không có khả năng.” Ôn Ngôn chậm rãi nói.
“À, đúng rồi, tối hôm qua Tô Khê nói nhà cô ấy quyết định rút vốn khỏi hạng mục mới của công ty Giang Thiếu Đình. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay sẽ ra thông báo, tôi nói trước cho cô một tiếng để cô chuẩn bị tâm lý.” Hứa Vi bị cô làm cho tức giận muốn điên, nhưng mà nghĩ tới lời Tô Khê nói tối hôm qua thì tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
“Vậy chúc mừng Tô Thị phải trả một số tiền phạt vi phạm hợp đồng lớn rồi, thay tôi nói chia buồn với Tô Khê nhé! Dù sao cô cũng thích thay mặt tôi như vậy mà.” Ôn Ngôn ôm thù, tương đối ôm thù.
“Chút tiền ấy liên quan đến chuyện sống còn của Thịnh Phi, Tô Thị người ta căn bản cũng không coi trọng, điều cô nói có vẻ dư thừa rồi.” Hứa Vi đắc ý nói.
“Hứa Vi ơi, Hứa Vi à! Tôi bỗng cảm thấy cô thật sự rất đáng thương, dù sao thì cũng là một người tài cao, còn có năng lực chuyên môn, so với những người cùng độ tuổi thì cũng được coi là nổi bật. Nhưng mà, tâm tư này của cô, không được, lòng đố kỵ quá sâu. Nếu không gọt tẩy sớm một chút thì sớm muộn gì sẽ có ngày cô cũng sẽ tự giết chết chính mình.”
Lúc Hứa Vi kìm nén bực bội, muốn tiếp tục nói gì đó thì đã bị Ôn Ngôn cắt ngang.
“Dừng ở đây, đây là văn phòng không phải chiến trường.” Ôn Ngôn giẫm lên giày cao gót, “bạch bạch bạch” rời đi.
……
Hứa Vi nói không sai, nhóm người Giang Thiếu Đình còn chưa trở lại Lâm Thành, thì buổi trưa, tập đoàn Tô Thị đã ra thông cáo.
【Chấm dứt toàn bộ hợp tác với Tập đoàn Thịnh Phi.】
Tin tức bùng nổ này đã lập tức khiến cho tất cả mọi người sôi trào, ai cũng bàn luận sôi nổi, đều dự đoán là không có nguồn tài chính từ Tô Thị thì sau này Thịnh Phi sẽ đi về đâu. Phải biết, hạng mục Thành Đông này mà thiếu đi nguồn tài chính của Tô Thị thì Thịnh Phi sẽ bị vả sưng mặt, không thể nào nuốt trôi hạng mục lớn đó. Giờ đây, Giang Thiếu Đình đang bước chân vào con đường chờ chết.
Nhưng sau khi thông cáo của Tô Thị đăng được mấy giờ mà vẫn không thấy tập đoàn Thịnh Phi đáp trả lại. Các hãng truyền thông lớn, các nhà kinh tế học bắt đầu tính xem tập đoàn Thịnh Phi có thể chống đỡ được trong bao lâu.
Theo như lời bọn họ nói thì đợt này, Giang Thiếu Đình đã đi vào ngõ cụt. Một là tuyên bố phá sản, hai là lựa chọn bị thu mua. Mấu chốt là có hạng mục Thành Đông, muốn thu mua thì công ty ít nhất cũng phải lớn như Tô Thị. Trước mặt, ở Lâm Thành này, đại khái chỉ còn lại Đoàn Thị mà thôi.
Về vấn đề riêng tư thì Giang Thiếu Đình hình như khá thân thiết với cậu chủ của Đoàn Thị, cho nên đoán tới đoán lui thì có thể Đoàn Thị sẽ bơm tiền vào Thịnh Phi. Tuy nhiên, điều này còn phụ thuộc vào quan hệ của Giang Thiếu Đình và Đoàn Phi có thân thiết như trong giới truyền tai nhau hay không. Nhưng mà còn có một điểm mấu chốt nữa, trước mắt Đoàn Phi không phải là người nắm quyền ở Đoàn Thị, cho nên không thể làm chủ được. Từ góc độ thương mại mà nói, Đoàn Thị thu mua Thịnh Phi mới là khả năng lớn nhất.
Cho đến chạng vạng tối, người trong cuộc Thịnh Phi vẫn im hơi lặng tiếng như cũ, không hề có một chút tin tức nào, giống như quyết định lần này của Tô Thị cũng không ảnh hưởng nhiều đến bọn họ vậy.
Nhiều kẻ xấu đã bắt đầu lan truyền rằng tổng giám đốc Giang Thiếu Đình của Thịnh Phi đã chạy ra nước ngoài. Tin xấu lan truyền rất rõ ràng và bài bản, còn có ảnh chụp để chứng thực. Ôn Ngôn ấn mở tiêu đề tin tức, người trên ảnh đúng là Giang Thiếu Đình, đoàn chừng là lần trước anh đi công tác đã bị chụp. Lập tức, biểu tượng thanh niên khởi nghiệp của Lâm Thành được người người ca ngợi biến thành đối tượng khiến người ta thổn thức.
Giờ tan tầm cao điểm, dưới tòa nhà của tập đoàn Thịnh Phi đã có một lượng lớn phóng viên tụ tập. Họ chen chúc đứng vào bên trong, cố gắng có được những tin tức đầu tiên về Thịnh Phi.
Cuối cùng, giám đốc bộ phận PR của Thịnh Phi là Lam Lam đứng ra tiếp nhận phỏng vấn.
“Cô Lam, xin hỏi, lần này Tô Thị rút vốn, có phải Thịnh Phi đã có quyết sách ứng phó rồi hay không?”
“Cô Lam, nghe nói tổng giám đốc Giang không có ở trong nước, có phải ngài ấy chuẩn bị không trở lại hay không?”
“Cô Lam, tập đoàn Đoàn Thị sẽ giúp Thịnh Phi vượt qua gian nan này sao?”
………….
Bên tai đều là tiếng ồn ào của phóng viên, hết vấn đề này tới vấn đề khác, Lam Lam xem như không nghe thấy, để cho người ta nói đủ hết trước. Đợi đến khi bọn họ nói đủ rồi, nghe được kha khá rồi thì cũng không cầm lấy micro của bất cứ phóng viên truyền thông nào mà cầm micro của mình, bắt đầu nói nội dung đã chuẩn bị xong.
“Liên quan tới việc Tô Thị chấm dứt hợp tác với Thịnh Phi, đây là hành vi đơn phương chấm dứt hợp đồng của Tô Thị, Thịnh Phi sẽ thực hiện các biện pháp pháp lý để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình. Thịnh Phi là tâm huyết của tổng giám đốc Giang, cho dù tình hình có như thế nào thì ngài ấy luôn cùng vinh cùng nhục với Thịnh Phi. Tôi thay mặt cho tổng giám đốc Giang cam đoan với toàn thể nhân viên của Thịnh Phi và các đối tác rằng việc Tô Thị rút vốn lần này không gây nên bất kỳ ảnh hưởng gì đối với chúng tôi, xin mọi người hãy yên tâm. Hy vọng tất cả các cơ quan truyền thông đừng tung tin đồn nhảm, bôi nhọ tổng giám đốc Giang, bôi nhọ Thịnh Phi. Nếu vẫn còn tiếp tục thực hiện những hành vi đó, chúng tôi sẽ tiến hành thủ tục pháp lý cần thiết. Vất vả cho mọi người!”
Lam Lam nói xong thì trực tiếp rời đi, cũng không để ý tới truyền thông còn đang náo loạn ở đằng sau.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
……
Ôn Ngôn lo lắng cho bên mẹ Giang, thế là đã nhanh chóng tới nhà họ Giang sau khi tan làm.
“Ôn Ngôn, Thiếu Đình đang xảy ra chuyện gì thế? Sao mà khắp nơi đều nói là công ty đang không ổn?” Vừa gặp Ôn Ngôn, mẹ Giang đã lo lắng hỏi.
Bố Giang ở bên cạnh, mặc dù không nói gì nhưng mà cũng nhìn ra được ông ấy đang lo lắng vấn đề này.
“Dì à, không cần lo lắng đâu ạ! Thiếu Đình không sao, đêm nay anh ấy sẽ trở lại ạ.” Ôn Ngôn kéo tay bà trấn an.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Tiểu Noãn nghe thấy Ôn Ngôn tới thì cũng hỏi vấn đề tương tự như mẹ Giang. Ôn Ngôn nói toàn bộ những gì mà cô biết cho mọi người nghe. Nghe Ôn Ngôn nói xong, sắc mặt ba người mới tốt hơn một chút.
“Ôn Ngôn, cảm ơn cháu!” Thông qua chuyện này, mẹ Giang càng cảm thấy Ôn Ngôn không tệ.
“Dì à, dì nói gì thế!” Lúc đối mặt với Hứa Vi, Tô Khê, Ôn Ngôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng một khi gặp được người đối tốt với mình, hoặc khích lệ mình, thì cô lại nghèo nàn vốn từ.
“Buổi chiều, điện thoại của bác như muốn nổ tung, từng người từng người hỏi bác rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Còn nói Thiếu Đình có phải sẽ phá sản hay không, thậm chí còn nói có phải nó sẽ bị bắt hay không. Thật tức chết bác, còn chưa có cái gì xác định mà đã nói những lời xúi quẩy như thế, cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì.” Mẹ Giang nói đến đây thì lập tức nổi giận.
“Không cần để ý đến bọn họ đâu ạ.” Ôn Ngôn nói.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đúng thế, những người này ấy mà, đơn giản là đang xem kịch vui hoặc là tò mò, cũng có người xấu xa muốn ném đá xuống giếng. Con nói xem, nếu thật lòng quan tâm thì làm sao lại như thế?” Mẹ Giang tiếp tục than thở.
“Nhân tình thế thái, lòng người dễ thay đổi, có trải qua rồi mới biết được bản chất thật sự của con người. Cho nên, chúng ta không cần vì bọn họ mà làm cho mình không vui đâu ạ.” Ôn Ngôn tiếp tục an ủi mẹ Giang.
Không chỉ có mẹ Giang mà ngay cả bố Giang ở bên cạnh cũng nhìn Ôn Ngôn đầy vẻ tán thưởng.
“Anh tớ giẫm phải vận cứt chó gì mà nhặt được bảo bối thế này cơ chứ!” Giang Tiểu Noãn nói xong thì còn đi qua ôm lấy Ôn Ngôn, làm bộ hung ác nói: “Không được, tớ muốn cướp của anh ấy.”
Bố mẹ Giang ở bên cạnh đều bị hành động này của cô ấy chọc cười.
“Con chẳng đáng tin cậy tí nào.” Mẹ Giang vỗ người con gái mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ôn Ngôn đến, còn mang theo tin tức tốt tới, rốt cuộc tâm tình bất ổn cả chiều của bọn họ cũng đã được xua tan không ít.
“Chắc khoảng mười một giờ đêm Thiếu Đình sẽ trở lại. Ôn Ngôn, đêm nay cháu ở lại đây đi.” Buổi sáng mẹ Giang cũng nhận được tin của con trai, nói ban đêm sẽ trở lại. Vốn còn đang vui vẻ thì không nghĩ tới, trong khoảng thời gian buổi chiều ngắn ngủi đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Dạ, vâng, con ở đây chờ anh ấy.” Ôn Ngôn vốn chuẩn bị ở nhà họ Giang chờ anh về. Với tính cách của anh, khẳng định sau khi về nhà sẽ chạy tới chỗ của cô, như thế thực sự quá mệt mỏi.
“Vậy cháu chơi với Tiểu Noãn đi, bác đi làm cơm.” Lúc này mẹ Giang mới đứng dậy đi nấu cơm. Vốn bởi vì lo lắng nên mới không có tâm trạng nấu cơm, bây giờ mới nghĩ tới tất cả mọi người đều chưa ăn cơm tối.
Hôm nay Ôn Ngôn cảm giác hơi mệt, cho nên cũng không mở miệng nói muốn hỗ trợ mà đi theo Giang Tiểu Noãn lên phòng khách ở lầu hai xem tivi. Bố Giang thì vào phòng bếp giúp rửa rau.
Cơm nước xong xuôi, mẹ Giang cũng không cho cô rửa chén, bảo cô đi nghỉ ngơi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ôn Ngôn và Giang Tiểu Noãn nói chuyện phiếm trong phòng.
“Đợi chút nữa anh tớ về chắc chắn sẽ sướng đến phát rồ rồi.” Giang Tiểu Noãn biết, ở phương diện này, da mặt của Ôn Ngôn rất mỏng, cho nên rất thích trêu chọc cô.
Ôn Ngôn cười, không biết nên nói cái gì, cảm giác mình ở trước mặt bọn họ nói năng thế nào cũng rất vụng về.
“Nói thật, tớ thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày cậu trở thành chị dâu của tớ. Trong đám bạn học có thành tích tốt, tớ thích cậu nhất. Thế nhưng, cậu có thành tích quá tốt mà tớ lại là học sinh kém cỏi, cho nên không dám chơi đùa với các cậu, sẽ rất mất mặt.” Giang Tiểu Noãn không khỏi cảm khái.
“Mỗi người đều có sở trường riêng, tớ cũng không cảm thấy thành tích không tốt, thì người đó sẽ không tốt.” Ôn Ngôn nói như vậy.
“Nói thì nói như thế, nhưng cậu đừng nhìn tính cách tớ vui vẻ mà không nghĩ gì. Mỗi khi đối mặt với các cậu, cũng có lúc tớ cảm thấy tự ti.” Giang Tiểu Noãn lại tiếp tục nói: “Sớm biết, khi đó sẽ chơi với các cậu nhiều hơn, nói không chừng tớ có thể đỗ vào một trường đại học tốt. Tớ hối hận, thật sự rất hối hận.”
Ôn Ngôn nhìn dáng vẻ than thở của cô ấy thì lại nhịn không được mà bật cười.
Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường của Giang Tiểu Noãn cùng nhau xem chương trình tạp kỹ. Ôn Ngôn không hứng thú với mấy chương trình thế này, nhưng mà có thời gian xem tiêu khiển thì cũng ổn. Chỉ là, mới vừa xem một chút thì mí mắt của cô đã không mở ra nổi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tiểu Noãn, tớ ngủ trước đây. Chờ lát nữa anh cậu trở lại thì cậu gọi tớ nhé!” Ôn Ngôn thực sự không chịu được nữa, cho nên nói với Giang Tiểu Noãn.
“Cậu này, thực sự làm việc và nghỉ ngơi giống y người già. Buồn ngủ vậy thì cậu mau ngủ đi. Không cần tớ gọi, Giang Thiếu Đình chắc chắn sẽ tự tới tìm cậu.” Lúc này là thời điểm tinh thần của Giang Tiểu Noãn tốt nhất.
Giang Thiếu Đình vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn Wechat mà Ôn Ngôn đã gửi trước đó. Nghĩ đến cô gái kia đang ở trong nhà chờ thì ngay cả hành lý anh cũng không cầm, trực tiếp giao cho thư ký, còn mình thì vội vã chạy về nhà.