Giang Sơn Chọn Ta, Ta Chọn Nàng
Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 12: Gọi tên một cách ngọt ngào
Những ngày sau đó ở Kính Vương Phủ lại nhàm chán đến mức phát điên lên thật.
Ở đây không có sách thuật toán để cô xem, không ai đánh cờ cùng cô, bếp núc thì bọn hạ nhân không cho cô đụng đến. Cô đang muốn lên núi lại đây.. huhu
Hệ Thống thì đi đâu mất dạng, mấy hôm gần đây nó nói nó đi bảo trì với điều tra một số tư liệu gì đó nên không tán gẫu với cô.
Thế là Cố Minh Châu chỉ vui vẻ nhất là mỗi buổi trưa là đến xem Tứ Điện Hạ ngâm thuốc thôi.
Nói thẳng ra là đi ngắm body trai đẹp.
Ngày đầu thì người nào đó còn e ngại, những ngày sau giống như thành thói quen, Đế Vân Mãnh rất bình thường ngâm thuốc khi cô đứng bên cạnh.
Hôm nay trời trong xanh gió mát, hắn ngâm cả buổi trưa mà vẫn chưa thấy cô đến, Đế Vân Mãnh cố ý ngâm thêm tí nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng tên đạo nhân háo sắc đâu cả.
Hắn hồi lâu mới mặc trang phục chỉnh tề vào, vừa mặc vừa nghĩ có lẻ hôm nay cô sẽ không đến phối thuốc cho hắn. Đế Vân Mãnh lại cứ rất nôn nóng khó chịu, mắt cứ nhìn chầm chầm hướng cửa sổ. Đây có thể gọi là bệnh thích bị người ta nhìn lén không nhỉ. Hắn cũng biết mình đang có bệnh mà,nhưng dạo này lại thêm nhiều bệnh lạ.
Ta đến rồi đây, chàng ngồi suy tư gì thế ?
Đế Vân Mãnh nghe giọng cô, hắn nãy giờ đợi lâu đến sốt ruột, cứ tưởng cô lại không đến nữa. Vậy nếu cô không đến thật, hắn phải hạ mình đi tìm cô ư. Đang lo lắng cuối cùng cô vẫn đến. Nghe được tiếng của cô, lòng bỗng nhẹ đi rất nhiều, cái vẻ kiêu ngạo lại biểu hiện ra ngay, cố tình quay chổ khác :
Ta không vẻ mặt ngốc nghếch có chút giận dỗi hiện lên rõ mồng một luôn rồi còn chối cho được.
Cố Minh Châu cười cười đang trông ta đúng không, đang tự hỏi sao hôm nay ta không đến đúng giờ đúng không ?
Đế Vân Mãnh vẫn cứng đầu kiêu ngạo, giả vờ xem lời cô nói như gió thoảng mây bay.
Cố Minh Châu cũng không vạch trần cái tên ngốc kêu ngạo này. Cô đi đến chổ thuốc kiểm tra dược liệu một tí, tiện tay nhét một chai tinh dầu vào tay hắn.
Ta tìm tồi một số phương pháp trị liệu nên mới đến trễ, chổ thầy của ta không có nhiều y thư, ta mới nhờ Lý Thành tìm giúp thôi ..
Đế Vân Mãnh nghe xong vô thức gật đầu, độc trong người hắn quả thật đã được tiêu trừ gần hết, gần đây khi cô phối thuốc thì hiệu quả lại càng nhanh hơn. Trước đây kinh mạch điều bị khống chế, dù hắn có luyện bao nhiêu loại võ công cũng không luyện được nội công, nhưng giờ cảm thấy khí huyết bắt đầu dịch chuyển có thể tiến hành luyện nội công tăng cường thể lực.
Đế Vân Mãnh lén liếc nhìn cô một cái, hắn bỗng giật mình, nãy giờ cô luôn nhìn hắn chăm chú thế ư, nhìn kiểu không chớp mắt luôn ấy.
Hắn giả vờ ngốc nghếch hỏi : Tiểu Châu...!! Ta đẹp lắm sao ? giọng có chút làm nũng, kêu tên cô ngọt hết sức.
Cố Minh Châu nhìn người ngốc trước mặt có hơi suy tư, tên này lúc thì nhìn đáng yêu, nhưng đôi lúc lại cho cô một cảm giác thâm trầm khó đoán. Ảo giác sao ta.
Rất đẹp.. !!! Giờ thì ngoan ngoãn đưa tay chàng cho ta bắt mạch xem nào ?
Cô vừa lên tiếng người nào đó liền chột dạ dấu tay ra phía sau, môi mím chặt :
Không thích
Cố Minh Châu nhướng mày, vậy là không ngoan rồi nhé, không ngoan sẽ bị đánh đòn đấy.
Ta hỏi lại lần nữa có đưa không ? Nếu không ta sẽ dùng biện pháp cưỡng chế đấy cô vừa nói vừa cười hết sức lưu manh, tiến lại gần ép sát hắn vào tường.
Đế Vân Mãnh cố thủ có chết cũng không đưa, vì hắn nghĩ chắc cô đã phát hiện ra điều gì, hay hắn đã để lộ điều gì khiến cô nghi ngờ.
Tiểu Châu...!!!! Ngươi luôn hung dữ với ta hắn nói với vẻ mặt tội hết sức tội, kèm nhan sắc đó, có thể một phát trực tiếp đã thương trái tim thiếu nữ.
Nữa.. lại nữa rồi đấy, dùng bộ mặt này với ta.. Cố Minh Châu đi tới đi lui rồi tức giận chống tay lên hông mà không làm được gì hắn. Hắn quả thực biết lợi thế của mình nằm ở đâu mà, tên này mà ngốc có khỉ nó mới tin.
Hệ thống online : cô tự nhận mình là khỉ đấy nha
Cái đầu hệ thống nhà mi, biến đi đâu, lúc ta đang tức giận lại hiện ra châm chọc ta
Hệ Thống : Ta đi nạp năng lượng với điều tra một số lỗi nó có một phát hiện không biết có nên nói với cô lúc này không nhỉ. Thôi tốt nhất đừng nói, tránh cô sẽ phân tâm nhiệm vụ lớn.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa theo nhịp hình như là Lý Thành đến. Hắn gõ xong nhận được tín hiệu bên trong thì bước vào phòng.
Cố Minh Châu nghe tiếng gõ cửa cũng không tiện ở lại, nên cô nhảy cửa sổ rời đi, Lý Thành vừa nhìn thấy bộ mặt thảm thương của Tứ điện hạ lúc này thì hiểu ngay vừa rồi ai đã ở trong phòng. Chắc khắp thế gian chỉ tìm được một người có thể hành hạ tâm tình điện hạ mà không bị lôi ra lăng trì.
Điện hạ
Đế Vân Mãnh khôi phục lạnh gương mặt lạnh lùng ngẩn đầu hỏi : có việc gì gấp sao ?
Bẩm điện hạ, Thừa tướng đang cố tình đẩy chúng ta vào nguy hiểm ạ, ông ta bẩm với hoàng thượng rằng binh lực của thần cùng điện hạ hùng hậu, lại rất gần với khu dị tộc làm loạn, nên đề cử với hoàng thượng sẽ để ngài và thần chinh phạt dị tộc lần này
Đế Vân Mãnh chỉ cười lạnh : Ông ta luôn cho người theo dỗi nhất cữ nhất động của ta, từ trước đến nay vẫn không hề có ý buông tha, nhưng đây cũng là một bước hay, nếu chúng ta tiêu diệt được dị tộc thì có thể lập công, nhờ đó mà quay về triều phản kích ngược lại ông ta
Nhưng điện hạ, việc này rất nguy hiểm ạ
Lý Thành biết bọn dị tộc này sinh sống ở nơi hiểm hốc, lại có sức mạnh phi thường, dạo gần đây do thiên tai gây hại nơi sinh sống của bọn họ, họ mới tấn công gây rối chiếm làng mạc của dân chúng gần đó. Giờ đem quân đến đó đánh đuổi, thứ nhất không hiểu địa lý, thứ hai không hiểu sức mạnh họ tới đâu, đều này thật sự là ván cờ mạo hiểm.
Ngươi không nghe câu, trong hiểm nguy tìm ra đường sống à, đây là một cơ hội, nếu lần này thất bại thì ta cũng tự thấy bản thân không đủ lên ngôi đế vương Đế Vân Mãnh nói chậm giọng khàn nhưng có chứa uy lực và sự quyết đoán của hắn.
Dạ.. thần sẽ tận tụy hết mình
Được...!! đi chuẩn bị mọi thứ đi
Nói xong Lý Thành định đi ra thì Đế Vân Mãnh nói thêm một câu :
Nhớ nói rõ với Tiểu Châu luôn nói rất đương nhiên, nhẹ nhàng.
Dạ, điện hạ
Lý Thành vừa đi ra vừa thấy giọng điện hạ sao lại dịu nhẹ đến vậy, lại còn gọi rất thân mật Tiểu Châu . Chẳng lẽ điện hạ nhà hắn bị đạo nhân ấy hốt cả hồn vía rồi ư. Thật khiến người ta vừa lo lắng vừa khó hiểu mà.