Chương 2: Chương 2: 1 Tuần Chia Tay

Gia Sư Băng Giá

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Vì là Hotgirl nên tôi có rất nhìu anh chàng theo đuổi, có 1 số người đã ngỏ lời với tôi nhưng đều bị tôi từ chối.Không giống như nhà hay cười hay nói, trên trường tôi rất rất lạnh lùng, đặc biệt là rất ít cười. Hiếm ai thây nổi nụ cười của tôi cho dù là tôi đag đi cạnh TV. Nhưng không phải vì thế mà toi k có bạn. Tôi có 1 nhóm bạn( thật ra là chit vài ba đứa mà toàn là gái) Hôn nay đến trường tuy buồn nhưng mặt tôi vẫn lạnh tanh. Đến lớp, ngồi phịch xuống ghế, chưa j đã có đám ng bu quanh lấy tôi(Vì tôi là HotGirl của trường mà) Tôi bực mình quát to:
- Cút hết đi! Đi nhanh trc’ khi tôi nổi giận đó( nổi giận r` con đâu)
Như hiểu đc ý tôi, bọn họ tản ra hết còn mỗi đám bạn của tôi.
- Này, mày sao đấy- Lan hỏi.
- Tao có chuyện muốn nói với bọn mày- Khuôn mặt vẫn lạnh băng
- Chuyện j nói đi- TV nhanh nhảu
- Mày im đi, mày cũng bít chuyện đó còn j- Tôi giận dữ
Nó như hiểu ra đc điều j chạy đến bên tôi, ngồi ngoan ngoãn như 1 con mèo.
- Thôi nói đi xem nào- Phương nói
- Tao với TV sắp chuyển lên tp học r`, chắc k về đây nữa đâu
Tụi nó há hết mồm ra. Trông có vẻ còn ngạc nhiên hơn là lúc chúng tôi bít chuyện nữa.

- Thật sao? Thế bao h mày đi – Lan hỏi
- Tuần sau
- Thật chứ? Ôi trời ơi, thế là trường ta mất 2 hotgirl r`
- Mà mày chuyển vào tp nào?
- HCM
Tụi nó xúm vào hỏi tôi đủ điều khiến tôi k bít trả lời sao cho hết liền bỏ đi. Như hiểu ý tụi nó chẳng bám theo tôi làm j. Chỉ có Tv là lẽo đẽo theo thôi.
- Chị À, em bít là chị bùn nhưng chị phải cố gắng lên chứ.- Nó giảng giải
- Tao bít r`, mày im đi – Tôi quát.
Về đến nhà với tâm trạng nặng trịch, nhìn bữa ăn mà dì tôi soạn ra mà tôi k mún ăn liền chạy vào p`. R` nc’ mắt tôi cứ thế tràn ra giàn giụa. Tôi k muốn ai thấy tôi khóc cả vì trc’ h tôi rất cứng cỏi, mạnh mẽ. Mệt quá, tôi thiếp đi và chẳng bít j nữa.
Khi dì tôi bước vào p`, tôi chợt tỉnh dậy. Ôm lấy dì tôi hỏi:
- Sao lại thế, dì k thương con nữa sao?

- Không có con đừng hiểu nhầm, dì cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, sau này con sẽ hiểu.
- Vâng ạ- Tuy vâng nhưng lòng tôi vẫn nặng trịch.
Thời gian trôi qua thật là nhanh mới đó mà đã 1 tuần. Trong 1 tuần đó trong đầu tôi lúc nào cũng như có bão, chỉ có con TV là vẫn bình thường, nhìn nó là tôi bức xúc.
Bây h chúng tôi đã ở sân bay, và cũng gần đến chuyến bay của 2 chúng tôi.
- 2 con cứ yên tâm mà đi, đừng lo cho dì, bên đó có ng bạn của dì đã lo xong thủ tục hập học và nhà ở cho 2 con r` 2 đứa không cần thường xuyên gọi cho dì đâu khi nào cần thỳ mới gọi thôi nha, còn bình thường dì sẽ gọi cho nhá.
- Vâng ạ- 2 chúng tôi đáp.
- À…mà….LA này.
- Dạ có chuyện j k dì, mà sao dì ấp úng thế.
- Nếu … sang đó…mà…con có …gặp…ng…ng thân thỳ..
Chưa để dì nói hết cau tôi đã nhảy vào
- Cái j? Ng thân ư? Dì đag nói cái j vậy, ngoài cái gđ này ra con còn ai đâu nữa mà ng thân. Con chẳng còn ai cả.
- Ừ, dì đùa con đấy- Dì cười
Thật ra, dì có bít 1 bí mật nhưng vì 1 lí do nào đó mà dì k thể nói và tôi cũng k quan tâm làm j cả.
Đã đến h chúng tôi tạm biệt và lên máy bay. tV cứ thút thít hoài trong khi tôi lạnh tanh. Tôi khuyên nó ngủ đi 1 lát cho đỡ bùn. Rồi cũng đánh 1 giấc ngon lành( Thật ra thỳ cũng chẳng ngon lành lắm)