Chương 3: Gần gũi

Ghi Chép: Ảnh Đế Biến Thành Mèo

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trans: Trina

Edit: Cáo

Bởi vì phải ăn hết mấy cái bánh matcha bị hỏng nên Nguyễn Thanh Chỉ no căng cả bụng.

“Ăn no quá!”, Nguyễn Thanh Chỉ sờ sờ chỗ dạ dày rồi nói.

“Hay là xuống lầu đi bộ một vòng!”, Nguyễn Thanh Chỉ cầm chìa khoá treo trên móc sau cửa. Lúc này cô nàng đã quên mất chuyện bản thân vẫn còn một con mèo trong phòng ngủ rồi.

“Cạch”, tiếng đóng cửa đánh thức Giang Cảnh Thước nửa mơ nửa tỉnh dậy. Mắt anh mở to nhìn đống lông xù xù của mình rối thành một cục mà thở dài.

“Vẫn không thể biến về bộ dạng cũ.”, Giang Cảnh Thước thở dài.

Trước đây, Giang Cảnh Thước từng nghĩ tới muốn cho bản thân mình một kỳ nghỉ dài hạn để đi du lịch, lại không nghĩ tới anh còn chưa quyết định được sẽ đi đâu thì ông trời liền biến anh thành một con mèo.

“Nếu sau này vẫn phải duy trì hình dạng này, ông trời  à, không bằng ông để tôi chết trước đi.”, Giang Cảnh Thước ỉu xìu nghĩ.

Có lẽ con người là sinh vật phạm tiện [1], khi làm việc bận rộn thì muốn nghỉ ngơi, lúc không làm việc lại muốn bận rộn chút.

[1] Phạm tiện: từ này có nguồn gốc từ hồi 44 của tiểu thuyết Quan trường hiện hình ký của Lý Bách Nguyên cuối triều Thanh của Trung Quốc. Từ này có hai nghĩa, nghĩa thứ nhất chỉ sức sống bền bỉ của thực vật; nghĩa thứ hai là chỉ sự thấp kém, sự sỉ nhục, nghĩa là bản thân dễ bị khiêu khích và bị sỉ nhục bởi chính mình.

Một tiếng sau, lúc Nguyễn Thanh Chỉ mở cửa phòng trọ ra cô chợt nhớ tới bản thân để mèo một mình trong phòng ngủ rồi quên mất.

“Xin lỗi nha Tiểu Khôi! Vừa nãy ra ngoài quên mất em vẫn một mình trong phòng ngủ, em không sao chứ?”, Nguyễn Thanh Chỉ chắp tay, cẩn thận quan sát mèo xám nhỏ trước mặt mình.

“Meow~”, Giang Cảnh Thước quay đầu, tỏ vẻ không để ý tới Nguyễn Thanh Chỉ thần kinh đại điều [2].

[2] Thần kinh đại điều: thành ngữ của Trung Quốc. Câu này có hai nghĩa. Nghĩa xấu: chỉ người tuỳ tiện, cẩn thả, hành động không suy nghĩ, thiếu tinh tế. Nghĩa tốt là người đơn thuần, không có tâm cơ, bộc trực, thẳng thắn. Ở đây ý của Giang Cảnh Thước là ý đầu tiên.

“A, sao em không động vào đồ ăn vậy? Chắc không phải là bị bệnh rồi chứ?”, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn vào khay thức ăn và nước cô để trước khi rời đi lo lắng nói.

“Đồ ngốc! Tôi vốn không phải là mèo mà.”, Giang Cảnh Thước đem cái đầu to của mình rướn về phía trước kêu lên.

“Nghe tiếng em kêu chắc là không có việc gì, nhưng sao em không ăn không uống vậy? Lẽ nào đồ chị chuẩn bị cho em không hợp khẩu vị?”, Nguyễn Thanh Chỉ nghi hoặc sờ sờ đầu mèo xám nhỏ.

“Đồ ngốc! Cuối cùng cô có một điểm không ngốc!”, Giang Cảnh Thước kêu meow meow.

Nhưng Nguyễn Thanh Chỉ dù nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra được Giang Cảnh Thước thực sự muốn ăn cái gì. Sau khi cô lấy hết đồ ăn cho mèo mua ở Bệnh viện thú y ra, cô phát hiện mèo xám nhỏ vẫn không chịu ăn.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nhân sinh lần đầu nuôi mèo, chắc sẽ không trực tiếp nuôi chết mèo luôn chứ?”, Nguyễn Thanh Chỉ ghé vào lồng mèo nhìn mèo xám nhỏ mà lo lắng.

“Đúng rồi, mình lên mạng tra chút, xem xem người khác nuôi mèo gặp phải tình huống này giải quyết ra sao?”, Nguyễn Thanh Chỉ đột nhiên nghĩ thầm.

“À, người này nói là bởi vì mèo ở hoàn cảnh mới nên mới không ăn, qua một thời gian là ổn.”, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn tới câu trả lời rồi nghĩ thầm.

“Hình như rất có đạo lý, nhưng nếu cứ không thích ứng thì làm sao? Vậy không phải là đói chết, khát chết sao? Không được, không được, xem cái khác xem.”, Nguyễn Thanh Chỉ vội lắc đầu nói.

“À, câu trả lời này không giống, dùng cá nhử, không cho gia vị, để Tiểu Khôi thử xem sao?”, Nguyễn Thanh Chỉ nghĩ thầm.

“Meow~”, Giang Cảnh Thước cảm thấy chỉ cần không để anh ăn đồ ăn của mèo là được, vì vậy anh vội vàng kêu với Nguyễn Thanh Chỉ.

“Cái gì? Lẽ nào em thực sự không thích đồ ăn của mèo, muốn ăn cá?”, Nguyễn Thanh Chỉ nghe thấy mèo xám nhỏ đột nhiên gọi cô, giơ điện thoại trong tay bật cười nói.

“Meow~ meow~”, Giang Cảnh Thước giơ chân phải lên đập đập vào bắp chân đang co lại của Nguyễn Thanh Chỉ.

“Tiểu Khôi, chắc không phải em thực sự hiểu tiếng người chứ, nghe hiểu chị nói gì sao?”, Nguyễn Thanh Chỉ cười xán lạn nhìn vào chân mèo đang đặt trên đùi mình.

“Meow~”, Giang Cảnh Thước là dùng chân phải đập vào Nguyễn Thanh Chỉ một cái.

“Thật sự hiểu tiếng người à?!”, Nguyễn Thanh Chỉ kinh ngạc nhìn mèo xám nhỏ.

“Ầy, có phải mình biểu đạt hơi lố rồi không?”, Giang Cảnh Thước nâng đầu lên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nguyễn Thanh Chỉ.

Chỉ là anh vừa lúc nhìn thấy khoé miệng Nguyễn Thanh Chỉ cong lên, cảm nhận được đối phương chạm nhẹ vào đầu mình, anh yên tâm.

“Tiểu Khôi nhà mình thật lợi hại, nhanh như vậy đã có thể hiểu lời chị nói rồi.”, Nguyễn Thanh Chỉ vuốt đầu mèo xám nhỏ, kiêu ngạo nói.

“Như vậy xem ra có một người thần kinh vụng về chăm nuôi cũng là một chuyện tốt.”, Giang Cảnh Thước lại gác đầu lên hai chân trước thầm nghĩ.

Nghĩ tới việc mèo xám nhỏ là ngày đầu tiên về nhà mới, mà trong nhà Nguyễn Thanh Chỉ lại không có phòng dư nào nên lúc Nguyễn Thanh Chỉ ngủ cũng không bỏ lồng mèo ra ngoài.

“Ngủ ngon, Tiểu Khôi! Đợi ngày mai đi mua cá cho em”, trước khi tắt đèn Nguyễn Thanh Chỉ nói với con mèo trong lồng.

Đêm, Giang Cảnh Thước nghe tiếng hít thở bình ổn của Nguyễn Thanh Chỉ, dần dần bước vào mộng đẹp.

Nguyễn Thanh Chỉ có thói quen dậy sớm thể dục. Buổi sáng còn chưa tới 6 giờ cô đã rời giường, làm vệ sinh cá nhân xong rồi ra cửa chạy bộ.

Giang Cảnh Thước bị âm thanh bước ra cửa của Nguyễn Thanh Chỉ đánh thức. Làm một ảnh đế, công việc và nghỉ ngơi của anh không có quy luật. Việc thời gian làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn luôn không ngừng diễn ra, ăn uống cũng không có giờ giấc, vậy nên anh mới 30 tuổi đã bị bệnh dạ dày nghiêm trọng.

Khi Nguyễn Thanh Chỉ trở về không chỉ mang đồ ăn sáng của mình mà còn mua cá cho mèo xám nhỏ ở ngoài chợ.

“Chào buổi sáng.”, Nguyễn Thanh Chỉ trở về phòng thay quần áo, khi nhìn thấy mèo xám nhỏ trợn mắt liền cười tủm tỉm nói.

“Meow~”, Giang Cảnh Thước kêu.

“Thật ngoan! Đợi chị thay quần áo xong rồi nấu cá cho em.”, Nguyễn Thanh Chỉ sờ sờ đầu mèo nói.

“Thay quần áo?”, Giang Cảnh Thước nhìn Nguyễn Thanh Chỉ ôm quần áo mà mở to miệng mèo.

Chỉ là sự thật chứng minh Giang Cảnh Thước nghĩ quá nhiều, Nguyễn Thanh Chỉ chạy bộ xong ra mồ hôi toàn thân, sau khi cô dội nước xong liền thay quần áo ở trong phòng tắm.

Tắm qua như vậy, Nguyễn Thanh Chỉ tinh thần sảng khoái bỏ quần áo vào chậu nước, chuẩn bị ăn sáng xong rồi giặt đồ.

Đem cá đã cắt thành từng khúc đặt vào trong nồi nước chưng 10 phút, Nguyễn Thanh Chỉ ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng của mình. Tuy rằng cô thích hương vị của bánh mỳ, nhưng cũng không có nghĩa cô sẽ toàn ăn bánh mỳ. Uống sữa đậu nành do mình tự xay đậu, xong ăn thêm hai cái bánh bao cải trắng thịt heo.

“Ah! Ngon quá mà!”, Nguyễn Thanh Chỉ xoa xoa bụng với vẻ mặt sung sướng.

Thực ra cô là người rất dễ thoả mãn, cô sẽ không tự tìm phiền não cho mình.

Ăn xong, tắt bếp, lấy cá từ trong nồi ra.

Tuy đây là lần đầu nuôi mèo, nhưng cô cũng biết không thể để mèo ăn đồ quá nóng, cho nên cô tính chờ cho đồ ăn bớt nóng mới cho mèo xám nhỏ ăn.

Bước vào phòng ngủ xách lồng mèo ra, ghé nhìn mèo xám nhỏ trong lồng, cô nghĩ chắc không cần dùng lồng mèo mãi, vì nên cô liền mở lồng ra.

Lồng mèo mở, Giang Cảnh Thước giống như một tia chớp lập tức phóng ra ngoài.

“Ngột ngạt chết tôi rồi!”, Giang Cảnh Thước nghĩ thầm.

“Tiểu Khôi! Chị thả em ra, em không được phá đó!”, Nguyễn Thanh Chỉ híp mắt cười sờ sờ đầu mèo xám nhỏ mà nói.

“Hừ! Bổn đại gia đây mới không thèm làm loại chuyện quậy phá đó đâu!”, Giang Cảnh Thước nói.

Nguyễn Thanh Chỉ nghe thấy mèo xám nhỏ kêu, cảm thấy sao lại giống như đang phản bác lời cô vừa nói.

“Sao chị càng ngày càng cảm thấy em có thể nghe hiểu lời chị nói nhỉ?”, Nguyễn Thanh Chỉ vuốt vuốt đầu mèo xám nhỏ cười nói.

“Tôi không phải là mèo, tôi đương nhiên có thể nghe hiểu lời cô, đồ ngốc, nói cũng ngốc, điểm tâm của tôi đâu? Cô chắc không phải muốn tôi đói chết chứ?”, Giang Cảnh Thước dùng móng chân phải đập đập vào lòng bàn tay của Nguyễn Thanh Chỉ.

Nguyễn Thanh Chỉ nhìn móng chân phải của mèo xám nhỏ đập đập vào lòng bàn tay mình mới đột nhiêu nhớ ra bản thân chưa cho mèo ăn.

“Ây dza! Chị suýt nữa quên chưa cho em ăn.”, Nguyễn Thanh Chỉ xin lỗi.

Đợi Nguyễn Thanh Chỉ lấy miếng cá lạnh ra cho mèo xám, cô nhìn mèo xám ngấu nghiến ăn miếng cá liền không nhịn được cười.

“Cười gì mà cười? Cô muốn tôi đói chết à?!”, Giang Cảnh Thước đang ăn ngấu nghiến vẫn nghĩ thầm.

Chờ sau khi ăn no rồi, rốt cuộc Giang Cảnh Thước đã có thể thoải mái nhàn nhã đánh giá bốn phía xung quanh.

Nói thế nào nhỉ? Giang Cảnh Thước cảm thấy Nguyễn Thanh Chỉ là người có đời sống thật sự rất đơn giản, Phòng khách bố trí cũng giản dị giống như phòng ngủ. Anh phát hiện ra Nguyễn Thanh Chỉ không xem TV, trong phòng khách ngoại trừ bộ bàn ghế nhựa ra thì cái gì cũng không có. Chỉ là đồ dùng trong phòng bếp lại có rất nhiều. Nồi với chén bát, bồn rửa thì không nói, nhưng mấy đồ để làm bánh như lò nướng, lò vi ba đều có trong bếp, có thể nhìn ra được thái độ học tập của đối phương vô cùng nghiêm túc.

Nguyễn Thanh Chỉ nghĩ rất lâu, cô cảm thấy cô đã có thể vì học làm bánh mỳ mà nghỉ việc, nếu không thể làm ra thành tựu gì thì thật sự là không chấp nhận được, thậm chí dù phải bỏ tiền ra đi học làm bánh, cô cũng chấp nhận.

“Nguyễn Thanh Chỉ! Mày nhất định không được bỏ cuộc, nhất định phải kiên trì đi tiếp!”, Nguyễn Thanh Chỉ nắm chặt tay hét lớn.

“Nhìn bộ dạng rất hăng hái.”, Giang Cảnh Thước bị tiếng hét của Nguyễn Thanh Chỉ làm hoảng sợ, nhìn cô mà nghĩ thầm.