Chương 197: Ngoại truyện 1

Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trans: Cyane

“Vợ à.”

Một tiếng gọi nhẹ nhàng.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà, chiếu sáng một khoảng, phủ một lớp vàng mỏng lên dây leo tưởng chừng như lộn xộn nhưng lại rất gọn gàng trên sàn nhà.

Cành cây mảnh mai ở góc tường kéo dài đến tận giữa căn phòng, quấn vào nhau tạo thành một luống dây leo lớn với độ mềm mại vừa phải, tràn trề sắc xanh mơn mởn.

Một bóng người màu trắng ngồi xổm bên giường, nửa ngồi trên đất, tóc dài chạm đất, đưa tay đẩy người trên giường thức dậy, nhưng đến giữa chừng lại dừng lại, đổi sang cách gọi nhẹ nhàng.

“Thức dậy thôi.”

Cái kén lớn do chăn tạo thành vẫn bất động.

“Vợ à, Vân Vân, cô giáo Vân Vân…”

Hoa Đình liên tiếp đổi nhiều tên gọi khác nhau.

Sau đó trong chăn phát ra một tiếng r3n rỉ đau đớn: “… Em cảm thấy như mình vừa mới ngủ thôi mà.”

Hoa Đình gác tay nằm ở mép giường, dây leo dưới cánh tay tạo thành chiếc giường lập tức lay động như một cơn sóng lớn: “Nên dậy đi thôi.”

“A A A, quá đáng lắm rồi đấy!”

Chăn đột nhiên bị nhấc lên, Vân Sâm bỗng nhiên ngồi dậy, kéo tóc rồi bất lực nói: “Em muốn ngủ thêm mười phút nữa.”

Hoa Đình nhẹ giọng nói: “Em bảo anh đánh thức em dậy sớm một chút, bất kể là dùng biện pháp gì để đánh thức em dậy…”

Vân Sâm: “…”

Được rồi, nhớ ra rồi.

Khi thời hạn một tháng mà Thần Kinh ép cô phải nghỉ ngơi kết thúc, cô lập tức nhiệt tình đi đến các tòa thành khác nhau để giúp đỡ, chớp mắt không để ý mà cô đã không ngủ trong vài tuần rồi.

Mặc dù cô là một viên đá năng lượng, nhưng trong cơ thể cô cũng có máu người, nên nếu cô không ngủ một hoặc hai tuần cũng không có vấn đề gì.

Nhưng sau khi không ngủ vài tuần, khi niềm vui phấn khích vì có thể làm việc trở lại qua đi, cảm giác mệt mỏi ập đến, đến nỗi cô có thể ngủ ngay cả khi đang đứng.

Thế là cô lại bị bắt quay trở lại Hoa Đình nghỉ ngơi cho thật tốt rồi mới được ra ngoài.



Hầu hết thời gian Vân Sâm đều cư xử rất bình tĩnh, nhưng đôi khi lại tỏ ra trẻ con khiến mọi người dở khóc dở cười.

Ví dụ, cô rất quan tâm đ ến chiều cao của mình, khi ai đó đang trò chuyện mà có nhắc đến vấn đề chiều cao thì khi quay đầu lại có thể nhìn thấy cô đang im lặng đứng ngay phía sau.

Một ví dụ khác, cô là người cảm thấy khó chịu khi không có việc gì làm nên sau khi lệnh cấm một tháng qua đi, cô chả thèm tiết chế tần suất đi giúp đỡ mọi nơi, thậm chí đã khiến bản thân kiệt sức.

Thật ra Vân Sâm chỉ cần đánh một giấc ngủ ngon là được.

Nhưng khi quay lại Hoa Đình cô cũng không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, dù mệt đến mức không thể đứng dậy nhưng vẫn phải duy trì thói quen dậy sớm mỗi ngày để tập thể dục buổi sáng.

Hoa Đình luôn để cô tự do làm mọi chuyện.

Nhưng hôm nay Vân Sâm thức dậy đã lâu, nhưng vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ, hiển nhiên là ngủ chưa đủ giấc.

Thật ra ngay cả bản thân Vân Sâm cũng không biết tại sao mình lại cư xử điên rồ và phi lý như vậy.

Hoa Đình thì lại biết rất rõ.

Tại sao Vân Sâm lại chạy đến nhiều tòa thành khác nhau, tại sao dù kiệt sức đến thế nào nhưng cô vẫn luôn giữ cho bản thân mình thật tỉnh táo…

Cô muốn xem liệu mình có thể gặp Hạ Phong Niên hay không.

Cô có thể kiềm chế bản thân không ngăn cản Hạ Phong Niên làm bất cứ điều gì mà ông muốn, nhưng trong lòng lại không thể kiềm chế được sự khao khát đối với cha mình.

Chuyện giữa cha con họ rất khó để người ngoài đánh giá hay giải thích.

Tất cả những gì Hoa Đình có thể làm là đảm bảo rằng mỗi khi Vân Sâm quay lại…

Anh đều ở đây chờ cô.

“Hôm nay không có kế hoạch gì.” Hoa Đình đứng dậy, bộ quần áo trắng nhẹ nhàng rơi xuống, anh dùng tay ấn vào vai Vân Sâm để cô nằm xuống: “Em có thể nghỉ ngơi thêm một lát.”

Vân Sâm nắm lấy tay anh: “Nhưng em còn có rất nhiều việc phải làm.”

Hoa Đình nhẹ giọng nói: “Việc phải làm có rất nhiều, cũng chả cần gấp một hai ngày đâu.”

Vân Sâm: “…”

Cô vẫn nắm tay Hoa Đình, không để anh đẩy cô trở lại giường.

Hoa Đình và cô giằng co một lúc.

Một người và một tòa thành rất ít khi xảy ra tranh chấp, bọn họ bình thường đều sẽ nhượng bộ lẫn nhau.

Trong tầm nhìn của Vân Sâm, Hoa Đình từ từ rủ mắt xuống, sức lực trên vai cô cũng nhẹ đi.

Sau khi Hoa Đình rút tay lại, vai anh rủ xuống, giống như đôi tai chó của Niệm An cụp xuống khi nó không được vui.

Vân Sâm không thể chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân này của Hoa Đình.

Cô sẽ luôn nhớ đến khoảnh khắc khi cô gặp nguy hiểm, Tòa Thành Nát nhếch nhác đã vươn dây leo ra giúp cô. Ở trước mặt anh, rất nhiều nguyên tắc của cô đã bị phá vỡ.

Thỏa hiệp thôi, nghỉ ngơi một ngày thôi mà.

Bên tai cô truyền đến tiếng quần áo cọ xát, Vân Sâm hoàn hồn, ngạc nhiên khi thấy Hoa Đình cũng đang ngồi trên giường giống mình.

“Anh mệt quá, muốn nghỉ ngơi.”

Hai tay của Hoa Đình nắm lấy một tay của Vân Sâm, hơi nghiêng người về phía trước, áp má mình lên mu bàn tay của đối phương, nhẹ nhàng thì thầm.

“Vân Vân, em nghỉ ngơi cùng anh được không?”

Khi lông mi Hoa Đình run lên, đuôi lông mi cọ vào mu bàn tay Vân Sâm, cảm giác ngứa ngáy xuyên thẳng đến tận đáy lòng.

Làm sao cô có thể từ chối Tòa Thành Nát được chứ.

Ngay khi Vân Sâm đồng ý, chất vải quần áo màu trắng bao phủ toàn bộ tầm nhìn của cô, vòng eo cô bị siết chặt, tiếp đó thế giới trước mặt cô thay đổi hoàn toàn.

Bên dưới cô ngoài chăn ra, còn có Hoa Đình.

Cô đang đè lên trên người Hoa Đình.

Mái tóc đen của đối phương xõa ra như thác nước, anh nằm trên tấm vải đen tuyền này, bộ quần áo trắng, nước da trắng, lông mày đều tựa như một bức tranh, đẹp đến mức hút hồn người khác.

Vân Sâm ban đầu còn có chút buồn ngủ, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo, còn cảm thấy hơi nóng bức.

Cô không có thời gian để suy nghĩ xem Hoa Đình làm vậy là vô tình hay cố ý, cô lăn xuống khỏi cơ thể đối phương, quay lưng về phía anh, lớn tiếng nói: “Ngủ thôi!”

Từ phía sau truyền đến tiếng đồng ý ngoan ngoãn của Hoa Đình: “Được.”

Vân Sâm nhắm mắt lại, nhưng suy nghĩ và giác quan của cô lại nhạy bén hơn bao giờ hết.

Hình tượng con người của ý thức tòa thành bắt chước con người, có thể cảm nhận được nóng, lạnh, chua, ngọt, đắng, cay, nhưng điểm khác biệt rất lớn so với con người là bọn họ không có các phản ứng s1nh lý như thở, đổ mồ hôi, bài tiết, v.v.

Tất nhiên, họ có thể bắt chước nếu thực sự muốn, nhưng rất ít ý thức tòa thành làm như vậy.

Hình tượng con người của ý thức tòa thành xuất hiện, trừ khi họ chủ động để con người nhận biết, nếu không thì con người sẽ không thể nhận biết hình tượng con người của họ, giống như chủ thể tượng thành của bọn họ cũng chỉ có nhưng người mà họ bằng lòng cho phép thấy thì mới có thể thấy được.

Vân Sâm thì khác, cô có phân nửa là viên đá năng lượng, thủ đoạn che giấu này của ý thức tòa thành đối với cô đều vô dụng.

Cô có thể cảm thấy một sự hiện diện mạnh mẽ phía sau cô.

Dây leo của Hoa Đình thường xuyên ngủ cùng cô, giường của cô cũng đều là dây leo của Hoa Đình nên cô không bao giờ cảm thấy khó chịu.

Đây là lần đầu tiên anh ngủ cạnh cô với hình người như thế này.

Trong đầu Vân Sâm cứ hiện lên cảnh tượng vừa khiến cô choáng váng ban nãy.

Mái tóc đen mượt, tà áo trước hơi mở, đường viền cổ áo lan xuống phía dưới khiến người khác suy nghĩ viễn vông…

“Không ngủ được à?”

Lời nói từ phía sau đột nhiên truyền đến khiến Vân Sâm giật mình, không biết vì sao cô lại chột dạ ôm đầu trong chăn, muốn tự bóp ch3t chính mình.

Hoa Đình nói: “Anh có thể kể cho em nghe một câu chuyện trước khi ngủ.”

Vân Sâm đáp: “Em không muốn nghe.”

Im lặng một lúc, sau đó lại có tiếng quần áo cọ xát nhẹ vào nhau, Hoa Đình dường như đang đứng dậy.

“Có hình người ở đây khiến em không thoải mái, để anh đổi sang dây leo.”

Vân Sâm đột nhiên xoay người, túm lấy quần áo hình người của tòa thành nào đó sắp biến mất, cô dùng lực quá mạnh nên đã khiến quần áo của đối phương mở rộng hơn.

Cô nói: “Em không cảm thấy khó chịu.”

Hình dạng con người của Hoa Đình lại trở nên rõ ràng, vẫn giữ nguyên hình dáng bộ quần áo rộng thùng thình, anh nửa nằm nửa chống cánh tay, để Vân Sâm kéo quần áo của mình, chỉ cúi đầu nhìn cô.

“Vân Vân, anh ở đây, em rất căng thẳng, không thể nghỉ ngơi tốt được.”

Hoa Đình nói ra những cảm xúc mà anh cảm nhận được, anh thoáng nhìn thấy vẻ mặt của Vân Sâm, đó là… vẻ mặt mà cô sẽ thể hiện khi cô ở trạng thái “đã hư thì cho hỏng luôn”.

Anh nhìn thấy Vân Sâm đưa tay ra, ngón trỏ hướng về phía anh ngoắc hai lần.

Anh nghiêng người về phía trước, ghé sát tai lại.

Hơi thở ấm áp, lời nói giống như những viên đá đang cháy trên lửa, lăn qua trái tim khiến anh cảm thấy choáng ngợp.

Cô nói: “Dây leo không khiến em suy nghĩ lan man, nhưng hình dáng con người của anh lần nào cũng khiến em phải… suy nghĩ bậy bạ.”

Ầm một tiếng, Hoa Đình liền đứng hình.

Trong ngôi nhà đá, tượng thành cao hơn ba mét dường như đang phóng ra khói trắng cuồn cuộn, phải rất lâu làn khói ấy mới biến mất.

Hoa Đình nằm sấp trên giường, vùi mặt vào trong khuỷu tay, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp ướt át, ánh mắt lúng liếng.

Anh nhìn Vân Sâm một lúc, lúc sau lại dời tầm mắt đi.

Vân Sâm che mặt, xấu hổ vì lời nói quá trực tiếp vừa rồi, cô vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hơi thở không đều của cô bộc lộ sự bất bình tĩnh trong lòng.

Bầu không khí có chút khó xử.

Vân Sâm không biết Hoa Đình đang nghĩ gì.

Cô lén hé mắt ra nhìn, định xem thử phản ứng của Hoa Đình, sau đó lập tức quay lưng về phía anh.

Khi mắt vừa mở ra một chút, lông mi dày và dài đã che khuất tầm nhìn của cô.

Một ngón trỏ chỉ về phía cô.

Vân Sâm lập tức trợn to hai mắt, rơi vào trong đôi mắt trong suốt như suối của Hoa Đình.

Ánh mắt anh nhìn thẳng, không còn né tránh nữa.

Ngón trỏ duỗi ra móc vào sợi tóc bên mặt cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai.

Sau đó lại lướt dọc theo má, cổ, vai, cánh tay, cuối cùng dừng lại ở mu bàn tay cô.

Bàn tay của Hoa Đình bao lấy tay Vân Sâm, dùng một chút lực nhấc tay cô lên.

Một người và một tòa thành nằm nghiêng đối diện nhau trên giường.

Vân Sâm nhìn tay cô bị Hoa Đình lôi kéo như thế, phủ lên khuôn mặt của anh.

Hoa Đình hạ tầm mắt xuống, đôi môi mở ra rồi khép lại.

Anh đang nói gì vậy, tai Vân Sâm ù đi, chẳng thể nghe được gì.

Tay vẫn bị anh nắm lấy, buộc phải chạm vào một số nơi mà hiếm khi chạm vào.

Tà áo của chiếc áo dài hơi mở, vì chuyển động của anh nên càng mở rộng hơn.

May mà còn có áo bên trong, bảo vệ cảnh đẹp thật nghiêm ngặt.

Nhưng đầu ngón tay của Vân Sâm vẫn chạm vào xương quai xanh thanh tú nhô ra.

Tay đang bị điều khiển, nán lại trên đường lõm xuống hoàn hảo của bả vai.

Tiếng ve ngoài cửa sổ chợt vang hơn, nhưng cũng không thể che đậy được lời nói của Hoa Đình lao vào tai cô.

“Anh là Tòa Thành Nát của em.”

Khi ý thức tòa thành chỉ nói chuyện với một mình bạn, nghe giống như ai đó thì thầm vào tai bạn vậy.

“Em muốn làm gì với anh… đều được.”

Làn sóng nóng bức ập đến, căn nhà mát mẻ biến thành lò lửa.

Hơi nóng lan tỏa từ đầu ngón tay đốt cháy ý chí kiêu hãnh của Vân Sâm.

Cô lật tay lại giữ chặt Hoa Đình.

Cành cây uốn lượn hướng lên trên, nhẹ nhàng lay động, tấm rèm sa trắng mềm mại phía trên đầu giường buông xuống từng lớp mỏng.

Trong khung cảnh mờ ảo, dây leo nâng mái tóc dài của Hoa Đình lên, sau đó móc một sợi tóc của Vân Sâm, tết ​​tóc của cả hai lại với nhau, cố định bằng cành cây.

Tóc đan vào nhau, mười ngón tay khép chặt, ve sầu do nhiệt độ tăng cao nên càng kêu râm rang hơn.

Thận trọng, nhút nhát nhưng lại muốn tiếp xúc với nhau nhiều hơn.

Nhiều dây leo mọc ra từ hai bên cột giường, từng sợi một chồng lên nhau tạo thành một cái kén lớn màu xanh vốn ban đầu dùng để bảo vệ tượng thành.

Tất cả khung cảnh đều bị phong tỏa chặt chẽ.

Chỉ có tượng tòa thành trong ngôi nhà đá hình bông hoa mộc lan nở rộ đang được phủ một màu anh đào mỏng dần dần trở nên đậm hơn.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Ngoại truyện đầu tiên rắc một ít đường nào.

Ai da, ​​​​tôi đã đọc yêu cầu ngoại truyện trong phần bình luận, các bạn cũng biết nghĩ quá ha, tận 35 tòa thành mà bảo tôi viết ngoại truyện về từng tòa thành một, sợ là nếu tôi viết xong phần ngoại truyện thì sẽ dài hơn cả chính văn mất.