Chương 12: Chương 5.1

Ép Yêu

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Kể từ ngày hôm đó Than Thu và Văn Thiên như hai cái bóng trong ngôi nhà rộng lớn này, không ai nói với ai một câu.
Văn Thiên anh sợ động đến cô làm cô sợ hãi nên cả ngày anh không thèm ra khỏi phòng làm việc, chỉ ra ăn cơm rồi lại nhanh chóng chui vào đó...
Còn Thanh Thu có chuyện gì cũng kể cho cô bạn thân Lee biết, Lee nghe được chuyện như thế cô cũng rất lấy làm lạ, sao Văn Thiên lại như thế? Nhưng cũng không thể trách anh được, vì Than Thu quả thật rất xinh đẹp, sắc đẹp quến rũ đàn ông là chuyện hết sức bình thường.
Lee quay sang nói với Thanh Thu, "hay là anh ta thích cậu?"
Thanh Thu lắc đầu, "không thể, anh ấy bảo với mình là, anh ấy là gia đình mình. Là anh 2 đó!"
Chuyện đến thế này, thì cả Lee cũng chịu thua. Cô suy nghĩ rồi quay sang Thanh Thu nhìn cô bạn đang bối rối đến tội nghiệp, cô nhan nhó nói, "hay cậu lấy hết can đảm lên hỏi anh ấy cho rõ đi, dù gì thì cứ cho là gia đình đi, mọi chuyện sẽ dễ nói hơn."
Thanh Thu thấy Lee nói có lý, dù gì cứ cho là thế đi. Cô vừa gật đầu nhẹ miệng nở ra một nụ cười dịu dàng.
Thanh Thu quay lại Thượng Ngư, cô thấy một chiếc xe mầu đỏ sang trọng đậu trước sân nhà. Nhà có khách sao? chẳng thấy Văn Thiên nói gì cả?
Cô bước vào nhà cũng không thấy ai ở phòng khách, cô nhìn xung quanh cũng không thấy một ai ở đó.
Cô đi lên trên phòng nơi làm việc của Văn Thiên, thấy cái cửa hơi hé mở, Đi đến gần, cô nghe có tiếng kêu và thở nhẹ của một người con gái. Cô tò mò, hơi nhìn qua khe cửa, thì cô nhìn thấy một cảnh tượng đập ngay vào mắt mình.
Một người con gái đang ngồi lên anh, còn anh thì ngồi ở cái ghê làm của mình, 2 người họ đang làm chuyện đó như lúc trước anh muốn làm với cô chăng?
Mái tóc cô gái kia cứ bay lên rồi lại hạ xuống theo nhịp của người mình. Thanh Thu hoa hết cả mắt, đầu óc choáng váng, cô không muốn nhìn nữa.
Cô lùi về đằng sau, chân cô đứng không vữa nữa khụy xuống, nền nhà thật lạnh, lan qua chiếc váy mỏng của cô thấm vào da thịt chạy khắp toàn thân, khiến cho cô run lên vì cái lạnh.
Cô không hiểu vì sao trong trái tim nhỏ bé kia như muốn rỉ máu, nó đang bị cái gì đó đâm vào đau lên từng hồi. Hơi thở khó khăn, cô đưa tay lên ngực cố dữ nó lại.
Sao lại đau? Đừng đau thế được không?
Một tiếng hét nhẹ của người con gái và tiếng gầm của người con trai làm cô giật mình đứng dậy. Sau 2 cái tiếng kêu đó, tai cô như bị ù điếc không còn nghe gì nữa. Cô cố bám vào cầu thang để đi xuống nhà, để coi như mình không nghe và không thấy gì hết.
Từ bậc cầu thàng thấp cao rồi lại thấp cao, cô sợ mình sắp ngã mà cố bám vào thành của cầu thang để đi xuống.
"Thanh Thu?" một tiếng gọi cô to
Thanh Thu đứng chôn chân ở dữa cầu thang, không dám động đậy cũng không dám quay đầu lại, vì cô đang khóc nên không muốn cho ai nhìn thấy.
Văn Thiên anh gọi cô một lần nữa nhưng không thấy cô có động tĩnh gì, anh chạy xuống xem thì Thanh Thu ngay lập tức lao xuống thật nhanh và chạy luôn ra ngoài.
Cô lao ra ngoài như tên bay, bỗng đâm sầm vào một bóng hình to lớn nào đó, mà cô súy nữa thì ngã ngửa về đằng sau, nhưng cánh tay to lớn của người đó đã đỡ lấy cái eo thon nhỏ của cô, để cô khỏi ngã.
Thanh Thu ngước lên nhìn người đó, là Thư Quân, anh bàng hoàng khi thấy cô nước mắt rơi tầm tã trên khuôn mặt.
Thư Quân lo lắng hỏi, „Thanh Thu, cô sao vậy?"
Thanh Thu đứng thẳng dậy cúi thấp đầu không muốn cho anh thấy vẻ mặt của mình, rồi lắc đầu, „xin lỗi, tôi không sao."
Nhưng Thư Quân đã tưởng rằng Văn Thiên đã bát nạt cô, anh rất tức giận, kéo tay Thanh Thu quay lại thì lúc đó nhìn thấy Văn Thiên cùng người phụ nữ khác đi từ trong nhà ra, cô gái yêu kiều kia ôm qua cổ của Văn Thiên nũng nịu anh gì đó, mà Thư Quân đứng xa cùng với Thanh Thu không thể nghe thấy.
Thư Quân cúi xuống nhìn cô, chẳng lẽ cô thích Văn Thiên? Cô đang khóc vì Văn Thiên có người khác sao? Cô biết yêu rồi sao?
Thư Quân quả thật vẫn nghĩ Thanh Thu còn nhỏ sao? Con gái tuy là tuổi thì bé nhưng đầu óc của con gái bao giờ cũng suy nghĩ chững chạng hơn con trai mà. Anh thật là vì suy tình mà không nhìn ra được gì nữa.
Trong lòng Thư Quân đang hò reo một niềm vui gì đó, trên môi anh cũng nở một nụ cười, tay anh sờ lên má cô lau hộ cô những giọt nước mắt còn vương vấn đọng lại trên khuôn mặt xinh đẹp.
Anh mạnh bạo kéo tay cô đi, khi đó Văn Thiên đang ôm cô gái kia cũng đưa mắt lên nhìn thấy Thư Quân đang kéo tay Thanh Thu, anh vẻ mặt khó chịu đến tối đen mặt mày lại, tay anh bóp cô gái trong tay mình kia đến gần ngạt thở, cô gái vội vàng đẩy anh ra, thở hổn hển nhìn anh.
Văn Thiên không nói gì, tạm biệt cô gái kia rồi đi thẳng vào nhà. Anh ngồi trong phòng làm việc lấy trai rượu trong tủ ra uống, từng chén, từng chén...
***
Thư Quân kéo Thanh Thu đi ra khỏi Thượng Quan, chiếc xe của Thư Quân lao như bay trên đường cùng đưa 2 người đi ra biển, khi đến nơi mặt trời đã xế chiều, 2 người họ cứ đứng ở trên cát ngắm nhìn biển. Nhất là Thanh Thu, cô với mái tóc xõa dài và cùng chiếc váy trắng bay nhẹ nhàng theo làn sóng biển, những ánh nắng của thủy chiều hắt vào cái mặt xinh đẹp đang buồn rầu hỗn loạn của cô.
Thư Quân lấy từ trong xe của mình chai nước lọc đi đến gần chỗ cô đưa cho cô, cô mỉm cười với anh cầm chai nước.
Anh nhìn cô rồi nhìn ra biển, mặt nước biển đỏ rực bởi ánh mặt trời tỏa xuống, làm mắt anh nheo lại, anh thở dài một hơi rồi nói, „Thanh Thu, em có thích làm bạn với anh không?"
Câu nói quen thuộc ghê, anh Thư Quân chắc không bao giờ thay đổi được quá.

Thanh Thu nhìn anh bật lên cười, lấy tay hơi che miệng, „sao ngài lại thích làm bạn với tôi?"
Thư Quân táo bạo hơn, anh đến gần Thanh Thu cúi xát xuống mặt cô, nhìn vào ánh mắt cô, „anh không muốn làm ông chủ của em, hãy gọi là anh đi."
Sau câu nói là đôi mắt cong lên cười của anh, bây giờ nhìn gần thì khuôn mặt anh quả là dễ mến, cái mũi dọc dừa rất hợp với khuôn mặt thanh tú. Anh nhìn cũng rất đẹp, nhưng có gì đó khác với Văn Thiên...
Lại Văn Thiên, cô đang không muốn nghĩ tới anh mà sao lại nghĩ tới, tim cô lại đập và mặt cô lại đỏ, không hiểu mình làm sao nữa? Thanh Thu nhanh chóng quay đi chỗ khác không trả lời Thư Quân.
Anh không hài lòng với thái độ của cô, „hãy gọi là anh nhé, nếu em gọi là „cậu chủ, hay ngài nữa là không có được đâu đó nghe chưa?"
Nhưng Thanh Thu lại thấy Thư Quân và Văn Thiên đều cứng đầu giống nhau àh. Sao lại có kiểu sai khiến thế này chứ, thôi thì dù sao cô cũng chỉ là người làm, chủ sai bảo là chuyện đương nhiên rồi.
Cô gật đầu với anh, nở một nụ cười mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành của mình ra, làm cho anh siêu vẹo suýt nữa thì chùn đầu gối mà khụy xuống.
Anh cũng cười theo cô, chạy đến gần trêu Thanh Thu, anh bế bổng cô lên giả vở như muốn ném cô xuống nước, cô hoảng hốt bám chặt vào người anh, dãy dụa làm cho anh mất thăng bằng ngã cái Rầm. Thôi thì cả 2 người cùng ướt vậy, 2 người họ nhìn nhau 1 cái cùng phá lên cười.
Cô cau mặt lại, tại vì cô là người bị ướt nhất từ trên đầu xuống dưới, cô bĩu môi mình ra nhưng muốn khóc, trông dễ thương đến động lòng.
Thư Quân véo mũi cô rồi nói, „đó là trừng phạt em, khi đã quên anh."
Cô ngước lên không hiểu, anh lấy tay té thêm nước lên mặt cô, làm cô nhăn hết cả mặt mũi lại. Thư Quân lại cười to hơn khi cô có bộ dạng như thế này.
Lần đầu tiên cô thấy anh cười như thế, thật là thoải mái ghê, cô nhìn anh rồi cũng té nước lên anh làm cho Thư Quân giật mình, mặt anh tối sầm xuống. Thanh Thu sợ sệt định xin lỗi thì anh ôm cô bế lên lần nữa vừa cười vừa dọa, „Thanh Thu anh sẽ thả em xuống nước lần nữa, em dám té nước lên mặt anh sao?"
Cô hoảng hốt xin anh ta thứ, „không em xin lỗi, không muốn... Cứuuuuuuuuuu..."
***
Văn Thiên anh đã say, nhìn lên đồng hồ là 6h tối, cô vẫn chưa về sao? Thích đi chơi thế sao? Anh tức giận ném trai rượu vào tường kêu „Choang" một tiếng thật mạnh, rượu trong chai thủy tinh vỡ ra văng tung téo lên tường và nền nhà.
Anh lấy tay xoa mặt mình, cười cười rồi tự nói, „em được lắm, tôi động vào em thì em sợ, còn thằng khác kéo em đi thì em không phản đối là sao?"

Văn Thiên nghiến răng ngiến lợi tự nói tiếp, „trong mắt em, tôi là gì đây? Tôi không muốn làm anh trai em, không muốn làm, không muốn...khô..muô.."
Thân hình cao lớn của anh tựa vào tường vì đôi chân anh không còn đứng vững mà kéo anh theo bức tường trơn tru ngồi xuống nền đất, tay anh để lên đầu, chiếc áo sơ mi trắng đã xộc xệch nhau nhúm hết rồi, đôi chân dài cùng với chiếc quần âu đang mặc co lên, để có thể chống tay mình vào đó, ngồi cúi đầu gục xuống.
Không hiểu anh đang ngủ hay còn tỉnh nữa, anh cứ ngồi như thế không biết bao nhiêu lâu. Đến lúc ở dưới sân có tiếng xe ô tô. Thanh Thu trên người đầu tóc còn hơi ẩm ướt bước xuống xe. Cô cúi ngưới xuống đưa tay lên tạm biệt Thư Quân, „cảm ơn anh vì hôm nay nhé, rất vui vì đã có được người bạn như anh."
Thư Quân cười hiền rồi nói, „luôn sẵn sàng, cũng cảm ơn em đã muốn làm bạn với anh."
Cô cười theo tạm biệt lần cuối, rồi đứng thẳng người quay vào nhà, Thư Quân ngồi trong xe nhìn cô bức vào cửa rồi mới lái xe đi.
Thanh Thu thấy nhà tối đen như mực, cô mò công tắc điện, bật đèn sáng lên. Cô thấy trong nhà im lặng nghĩ trong đầu là nhà không có ai. Đi lên trên lầu định vào phòng mình thay đồ, nhưng lại nghe thấy có tiếng gì ở trong phòng làm.
Cô tiến đến gần, cái cửa phòng vẫn hé mở như sáng nay, cô lại sợ nhìn thấy như thế một lần nữa định quay đầu đi thì, „Thanh Thu..."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong cái phòng đó, cô đẩy cửa tay sờ công tắc điện bật điện lên, căn phòng bỗng sáng choang, nhìn thấy anh đang ngồi dựa vào tường đầu gục xuống, còn những mảnh thủy tinh văng tung téo trên nên nhà, làm cô hoảng hốt chạy lại chỗ anh.
Cô quỳ gối xuống gần anh, lấy tay mình lay lay người anh, „anh 2? Anh làm sao thế?"
Văn Thiên nghe thấy giọng nói trong trẻo của Thanh Thu anh ngẩng đầu lên nhìn, tay anh dơ lên chạm nhẹ lên sống mũi cô, cô hơi dụt lại vì hạnh động lạ lùng của anh.
Anh cười nhạt một cái, rồi chống tay xuống đất để đỡ cơ thể mình đứng dậy khỏi cái mặt đất lạnh tanh này. Nhưng anh đã khụy lại xuống ngay sau đó. Thanh Thu thấy vậy vội đỡ lấy anh.
Văn Thiên nhìn cô, rồi cúi xuống sát mắt cô và nói, „không sợ tôi sao?"
Cô không nói gì, vẫn tiếp tục đỡ lấy anh. Anh hẩy tay cô ra, tự mình lảo đảo đi, còn cô thì lếch thếch theo sau anh, chỉ sợ anh ngã.
Anh đi trước cô đi sau, bỗng anh dừng bức làm cô không để ý lên cả cái trán cô đập mạnh vào lưng anh. Thanh Thu ôm trán đau mà không dám kêu to. Văn Thiên quay người lại nhìn thấy cô đang nhăn mặt mũi vì đau. Tay anh đưa lên xoa hộ cô rồi nói, „đau lắm sao?"
Thanh Thu ngước đôi mắt to đen nhánh của mình lên nhìn anh, cô lắc đầu nhẹ, tất thì anh lấy trán mình đặt lên trán cô rồi lảm nhảm, „Thanh Thu đừng tránh xa anh có được không?"
Anh vòng tay qua người cô ôm trọn cô vào lòng mình, lần này cô lại để im cho anh ôm cô không kháng khự lại. Người cô vẫn còn hơi ướt, anh cảm giác được buông cô ra, kéo cô vào phòng.
Cô lại hoảng loạn nhìn anh, „anh? Chúng ta... chúng ta không thể?"
Trong mắt anh lại là ngọn lửa của lần trước anh tiến đến chỗ cô, dữ chặt lấy cô không để cho cô có thể khống chế, anh kéo cái váy cô lên, trong nháy mắt cô chỉ còn đồ nội y và đứng đó.
Xấu hổ muốn chạy thoát, nhưng không thể vì anh đã ôm lấy cô, còn cô thì dùng sức mình để đẩy anh ra. "Không buông em ra, đừng làm thế. Anh say rồi."
Anh không muốn nghe gì hết bá đạo hơn, hôn lên môi cô, chiếc lưỡi nhanh chóng đi vào trong miệng mà hút lấy sự trong trắng của cô.
Văn Thiên anh đang bất chấp tất cả, bây giờ đối với anh điều quan trọng nhất chính là cô, anh chỉ cần cô còn nếu cô không yêu anh, anh sẽ ép cô phải yêu anh. Anh sẽ cưới cô làm vợ, kể cả có phải đánh đổi cái gì đi chăng nứa.
Tay anh sờ soạn lên người cô, Thanh Thu thoát được môi anh, cô quay mặt đi để tránh nụ hôn của anh, anh thấy thế ngậm lấy cái tai cô, thổi những hơi nóng gây mê vào đó.
„Anh Văn Thiên, tôi ghét anh," cô nói to, nước mắt lại chảy dài.
Anh nhìn cô cái tay vẫn mân mê trên người cô, „Anh yêu em Thanh Thu, hãy chấp nhận anh đi."
Cô quạy lại nhìn anh, đôi mắt lại tiếp tục chớp chớp, „sao lại yêu tôi? Anh không phải là người nhà tôi sao?"
Văn Thiên vẻ mặt đâu khổ nói, „tại anh hứa với mẹ thế, nhưng anh muốn rút lại lời hứa vì anh đã yêu em theo kiểu khác, chứ không phải là anh em trong gia đình."
Anh hôn lên môi cô rồi thì thầm nhẹ, „anh sẽ rất hối hận nếu như anh không phát hiện sớm ra."
Thanh Thu lắc đầu, „không, anh không yêu em, hôm nay em đã thấy hết rồi."
Cô lấy 2 tay che toàn thể khuông mặt mình lại, anh thở dài rồi nói tiếp, „cô gái đó là vì, em biết đó anh là đàn ông gần 30 tuổi rồi nên cái điều đó là... Anh xin lỗi, thật xin lỗi. Sẽ không bao giờ có lần thứ 2 nhưng..."
Thanh Thu vẫn tư thế không muốn nghe không muốn thấy, anh đặt cô nhẹ xuống giường rồi nói tiếp, „nếu mà em đáp ứng cho anh thì đảm bảo sẽ không bao giờ có người thứ 2."
Cô lắc lắc đầu tiếp, „không em không muốn, em không yêu anh."
Lần đầu tiên con gái nói dối là thế này sao? Quả thật là cũng bởi vì đàn ông mà ra. Bái hát đó nói thật đúng ghê.
Mặt anh khốn khổ hết cỡ, nhưng anh tự nhủ lòng mình, là không sao hết, cô sẽ quen thôi, sẽ có ngày cũng sẽ chấp nhận anh.
Anh đè người mình lên người cô, dữ chặt lấy 2 tay cô, đầu cúi xuống hôn cô, thật sâu và cũng thật lâu.
Nụ hôn của anh làm cô hoang mang đầu óc, giãy dụa chỉ muốn tát vào mặt anh một cái, nhưng cô chân yếu tay mềm không thể khống chế lại được.
Một tay anh sờ xuống bên dưới nơi 2 trái đào nhấp nhô vẫn được bao trùm bởi cái áo nội y, thật nhanh anh vén cái áo đó lên để lộ ra 2 bầu sữa trắng nõn nà đầy đặn cùng với chiếc núm hồng nhỏ xinh của cô.
Anh nhìn bộ ngực của cô mê mẩn, lấy tay mình đặt nhẹ lên đó, nó thật mềm mại, nhũn ra theo đường tay anh xoa bóp.
Thanh Thu Áhhh lên một tiếng đầy sự khiêu khích đối với anh, cô thở gấp phát ra một tiếng, "không được, đồ biến thái."
Câu đó cô không nên nói thì tốt hơn, anh nghe xong mặt mày tối xầm lập tức đưa miệng xuống ngậm lên cái núm hồng xinh kia, cắn nhẹ.