Đăng vào: 12 tháng trước
Bởi vì có Tần Lãng, khai giảng cũng không còn đáng sợ vậy nữa.
Tần Lãng phải làm bài kiểm tra nghệ thuật ở nửa học kỳ đầu, vì vậy mà cậu đến lớp cũng không thường xuyên. Nhưng đều đó không hề ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu, đặc biệt là môn tiếng anh.
Những lúc rãnh rỗi cậu thường cũng Tống Tuệ Kiều hội thoại, có đôi lúc sẽ giải đề giúp cô. Học trò giỏi là phải tự có phương pháp học tập cho bản thân, Tần Lãng kiên nhẫn truyền đạt cho Tống Tuệ Kiều. Tiết tấu giảng bài của cậu rất tốt, cô nhờ có cậu kèm cặp mà thành tích tiến bộ không ít. Lần trước còn ở hạng hai từ dưới đếm lên lần này đã lên được hạng 15 từ dưới đếm lên. Tuy vẫn là học sinh yếu nhưng đối với cô như vậy đã rất tốt rồi. Tần Lãng giống như chiếc chuông vàng, đưa cô vào một không gian không có sự kỳ thị. Cậu cho cô cơ hội buông lỏng bản thân và lý do để nỗ lực.
Nhưng cũng vì chuyện này mà mọi người bài xích cô càng nghiêm trọng hơn. Trước đây chỉ là bạn học nam trắng trợn bắt nạn cô, nhưng bây giờ vì Tần Lãng mà còn có sự tham gia của các bạn học nữ. Mấy người đó sẽ kiểu “Không cẩn thận dẫm phải” bài thi của cô làm rơi, hoặc sẽ giúp cô “đem cất” cơm trưa đi.
“Cách xa Tần Lãng một chút, như vậy mới là tốt nhất cho mày!” Bạn học nữ xinh đẹp nào đó từng cảnh cáo cô như vậy: “Cũng không tự nhìn lại chính mình, mỗi lần nhìn thấy mày chả khác gì ban ngày thấy ma.”
Những lúc như vậy, Tống Tuệ Kiều sẽ đeo tai nghe lên nghe nhạc. Đây đều là những bài hát Tần Lãng đề cử cho cô, trong danh sách có bài 《HERO 》.
Hôm Tần Lãng thi xong môn nghệ thuật trở về, Tống Tuệ Kiều vô cùng nghiêm túc đứng trước gương tự quan sát bản thân. Gương mặt tái nhợt dưới mái tóc dài, đôi mắt nhỏ xíu, sống mũi không thẳng, cằm không được nhọn và hai má rất nhiều tàn nhang.
Những cô gái đó nói cô “không có giá trị” thật ra cũng không phải là nói dối.
Trời bắt đầu nóng lên, cô vốn đã chuẩn bị sẵn một chiếc váy. Nhưng đến cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn mặc đồng phục vào.
Khi cô đến lớp, Tần Lãng đã ngồi ở chỗ của mình rồi, cậu không để ý đến bất kỳ ai. Khi Tống Tuệ Kiều bước vào, đôi môi mỏng mới nhàn nhạt hiện lên ý cười.
Cô vừa ngồi xuống Tần Lãng đã lấy ra một cái khung tranh đưa sang: “Cho cậu nè.”
Tống Tuệ Kiều cụp mắt, đó là một bức tranh màu nước. Khung cảng trong tranh là một buổi chiều chạng vạng có một cô nữ sinh đứng giữa bãi cỏ lau, nhìn về phương xa. Mái tóc của cô gái bị gió thổi tung bay, nhìn vừa cô độc vừa quật cường.
Trong lòng từng đợt rung động, có thứ gì đó tiết ra vô cùng mãnh liệt.
“Cậu thích không?”
“Tớ rất thích.”
“Hôm đó tớ thi xong lúc đi ngang bãi cỏ lau đột nhiên nhớ đến cậu.” Tần Lãng cười rộ lên.
“Người trong tranh cậu vẽ là tớ sao?” Cô giật mình nhìn người bên cạnh.
“Nhìn không giống hả?” Cậu thu lại nụ cười, gương mặt hiện lên biểu cảm mất mát.
“Không, không phải.” Cô có cảm giác bản thân đã làm tổn thương cậu, lập tức giải thích: ” Chỉ là tớ thấy cô gái trong tranh đẹp hơn tớ nhiều quá.”
“Cậu nói thật?” Cậu nghiêng đầu nhìn kỹ bức tranh, làm cho mái tóc ngắn cọ vào cằm cô. Sau khi quan sát một lúc cậu rút ra kết luận: “Nhưng tớ cảm thấy rất giống cậu, có lẽ là do tài nghệ của tớ tốt đó. Tống Tuệ Kiều cậu nhất định phải tin tớ, cũng như tin tưởng chính bản thân. Tự tin lên.”
Nhất định là kiếp trước cô đã làm việc tốt nên kiếp này mới may mắn gặp cậu.
Chuông vào học vang lên, Tống Tuệ Kiều im lặng cất bức tranh đi.
Đại biểu khóa tiếng anh đứng trên bục giảng bắt đầu đọc bài, cô nhỏ giọng cất lời ở giữa âm thanh ồn ào xung quanh: “Tần Lãng, cảm ơn cậu.”
Thiếu niên nghe vậy thì cười nói: “Cậu thích là tốt.”
Buổi tối hôm đó cô lấy bức tranh bên trong cặp ra, cẩn thận đặt ở đầu giường. Kính mắt phản xạ hình ảnh gương mặt cô, hình như cũng không có xấu lắm.