Chương 9: Hoàn chính văn

Em Sẽ Đến Dỗ Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

21

Đây là lần đầu tiên tôi hỏi thăm về bố mẹ của Tô Dạng, cả quá trình anh đều nói rất bình tĩnh.

Nhưng khi kể lại như đang xé mở những vết thương cũ, để nó ra trước mặt và đâm vào nó một lần nữa.

Cuối cùng tôi cũng biết lý do vì sao hôm đó khi ở nhà Trần Khê, Tô Dạng lại khác thường như vậy.

Tôi vừa nghe vừa nắm chặt lấy tay anh, tôi muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh.

Không ngờ Tô Dạng lại có một quá khứ như vậy.

Tô Dạng nói với tôi, trước đây anh cũng có một gia đình ấm áp, khi đó mặc dù tính tình anh không tốt nhưng cũng không nổi loạn như bây giờ, mẹ anh là một người phụ nữ rất dịu dàng.

Lúc vì chút chuyện nhỏ mà anh cãi nhau với người trong nhà, lúc đó trời đang mưa.

Anh không cầm ô đã đi ra ngoài, trời sắp tối rồi cũng không chịu về, mẹ anh vì lo lắng cho anh nên đã cầm ô ra ngoài tìm.

Anh không ngờ mẹ mình lại phải chịu tổn thương vì đã đi ra ngoài tìm anh.

Ngày hôm đó mẹ Tô Dạng xảy ra chuyện, bà một mình che ô đi đường, đến nơi bình thường anh hay đến để tìm anh, kết quả lại gặp phải một tên vừa mới ra tù vì tội hiếp dâm.

Mẹ của Tô Dạng rất xinh đẹp, bà thích mặc sườn xám, thế nhưng cuối cùng chính bộ sườn xám xinh đẹp đó lại trở thành lý do để gã kia phạm tội.

Bà chỉ vô tình va phải gã đó, nhưng mà hôm đó sắc trời u ám, gã uống rượu, thế là gã biến thành ác ma không nên sống trên đời này.

Gã kéo mẹ anh đi trước mặt mọi người, bà cầu cứu với những người xung quanh nhưng gã kia hung ác, rút dao từ trong túi ra nên không còn ai dám giúp đỡ, có cô gái muốn đi đến giúp nhưng bị bạn trai cứng rắn kéo đi.

Vì thế, mẹ Tô Dạng cứ như vậy bị gã kéo đi xâm hại.

Bà hét lớn, gọi tên bố Tô Dạng.

Khi bố Tô Dạng nghe thấy tiếng còi báo động của điện thoại vang lên, ông biết vợ mình đã xảy ra chuyện, ông liều mạng chạy ra ngoài, người đàn ông luôn nhìn xa trông rộng vào thời khắc ấy cực kỳ hoảng loạn.

Khi ông chạy tới hiện trường, ông như người điên lao vào đánh nhau với gã kia, cầm dao của gã kia đâm chết gã, nhưng cuối cùng ông cũng chết trong mưa vì mất máu quá nhiều.

Trước khi chết, ông còn an ủi mẹ Tô Dạng, đừng sợ, anh ở đây, ôm bà, không muốn bà bị dính nước mưa.

Mẹ Tô Dạng được đưa vào viện, sau khi cấp cứu xong, bà đã quyết định nhảy lầu vì không thể chấp nhận được sự thật.

Mà Tô Dạng, vẫn luôn ở trong quán net chờ mẹ mình đến đón.

Lúc anh biết chuyện, anh buồn bã và tội lỗi, nhưng anh không dám thừa nhận tất cả những chuyện này là do anh tùy hứng nên mới xảy ra.

Cho nên anh cải trang thành đứa phản nghịch, ngông cuồng để che giấu mình.

Trong tang lễ, anh cười lạnh với di ảnh của bố mình: “Tô Đàm Châu, bố thật vô dụng, vậy mà lại đồng quy vu tận với gã kia, bố nên để gã đó sống mà còn khó chịu hơn chết mới đúng, nên để gã xuống địa ngục mới đúng, bố nhẹ nhàng giết chết gã như vậy, bố bảo con biết đi tìm ai xả giận đây.”

Ông nội anh rất tức giận, tát anh một cái.

Tô Dạng nói, lúc đó anh chỉ cười lạnh nhìn ông nội: “Ông không phải bố con, ông không có tư cách đánh con.”

Nói xong anh xoay người rời đi, sau đó không quay về nữa, anh lấy cớ này rời khỏi nhà, thật ra không muốn ở lại nơi mình đã từng sống để mỗi ngày đều nhớ lại chuyện này.

“Anh là một kẻ hèn nhát.”

Anh bất lực nói với tôi: “Vũ Hòa, em không biết, ngày ấy, anh vậy mà lại ngồi ở quán net vừa chơi game vừa chờ mẹ tới đón anh về nhà.”

“Anh biết chắc chắn mẹ sẽ đến đón anh vì mỗi lần cãi nhau đều như vậy. Anh còn nghĩ, nếu mẹ đến đón anh, anh sẽ bước lên bậc thang mẹ tạo ra rồi cùng nhau về nhà với mẹ. Nhưng mà, nhưng mà anh không chờ được mẹ đến, thậm chí anh còn không được nhìn thấy mẹ lần cuối.”

“Tô Dạng.” Tôi gọi tên anh, nói cho anh biết tôi vẫn ở đây.

Tô Dạng vuốt đầu tôi, vành mắt đỏ hoe: “Vũ Hòa, em biết không? Thật ra ngày nào anh cũng hối hận, anh không vô tình giống như họ nói, anh đã từng vô số đêm mất ngủ, anh vẫn luôn hối hận. Vũ Hòa, em phải tin anh, thật ra anh còn đau khổ hơn bất kì ai.”

“Tô Dạng, em tin, em tin.”

Lúc đó tôi mới nhận ra, thì ra đời trước Tô Dạng đã phải sống khổ cực như vậy.

Đời này có tôi rồi, tôi muốn đối mặt cùng với anh.

Lúc đó chắc chắn Tô Dạng cảm thấy rất khó chịu, mỗi đêm anh phải vượt qua như thế nào?

Nhưng mà không sao, sau này tôi sẽ cùng ở bên cạnh anh, tôi sẽ ôm anh, không để anh phải khổ sở nữa.

Sáng hôm sau, tôi dẫn Tô Dạng đi tìm ông nội anh, đây lần đầu tiên anh quay về nhà sau khi tham gia tang lễ.

Ông nội là người rất hiền hòa, chí ít đối với tôi là vậy.

Ông nói chuyện còn sợ nói to sẽ làm tôi sợ, nhưng lúc quay đầu nhìn về phía Tô Dạng, vẻ mặt ông thay đổi rất nhanh.

Nhìn Tô Dạng mà mặt mày cau có.

Thế nhưng mà, đằng sau dáng vẻ giả vờ giận dỗi kia tôi thấy được nỗi nhớ nhung không thể che giấu.

Tô Dạng cũng có vẻ mặt khó xử, biểu cảm không ưa lẫn nhau của hai ông cháu rất đáng yêu.

Ông nội đưa một chiếc điện thoại cho Tô Dạng, đó là điện thoại của mẹ anh, hóa ra, trước khi rời khỏi thế giới này, mẹ anh để lại một đoạn ghi âm cho Tô Dạng.

Một giọng nữ ôn hòa.

Bà nói: “Dạng Dạng, xin lỗi con, hình như mẹ không có dũng khí để thích nghi với thế giới không có bố con.”

“Mẹ và bố con là thanh mai trúc mã, con biết không, từ nhỏ bố con đã rất dính mẹ rồi. Cho nên, mẹ sợ bố con đi đến thế giới bên kia vẫn sẽ đứng ngây người ở đầu đường chờ mẹ, mẹ không nỡ để bố con phải chờ quá lâu.”

“Tha thứ cho mẹ, mẹ muốn qua bên đó với bố con. Còn có, đừng để tâm đến những chuyện vụn vặt, con không làm sai chuyện gì cả, con vẫn là con ngoan của mẹ, nhưng mẹ không phải là một người mẹ tốt.”

“Mẹ phải đi đây, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng vô cớ nổi nóng nữa, không tốt cho cơ thể. Dạng Dạng, mẹ và bố đều rất yêu con, cho nên, đừng tự trách bản thân mình.”

Sau khi nghe xong tôi bật khóc thành tiếng, vì tất cả những gì Tô Dạng đã trải qua, vì tình yêu mà mẹ dành cho anh.

Tô Dạng lúc đầu chỉ lặng lẽ lắng nghe, khi thấy tôi khóc thì lại bắt đầu luống cuống an ủi tôi.

“Em khóc cái gì vậy? Anh còn không khóc mà.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt Tô Dạng.

Ngày đó, ánh mặt trời chiếu trên cây đại thụ, khiến cho mỗi tấc văn hoa trên lá đều trở nên vô cùng rõ ràng.

Ngày đó, vành mắt Tô Dạng đỏ hoe, nắm lấy tay tôi thật chặt.

Ngày đó tôi kiễng chân, xoa đầu anh hết lần này đến lần khác mà không nói gì.

Thế nhưng tôi biết, ngay lúc này, anh đã thật sự giải hòa với chính mình.

Ngày đó, bầu trời trong xanh và không mưa.

22

Tô Dạng quay về trường, trở lại làm trùm trường ngông cuồng kia.

Thậm chí còn ngông hơn trước, có thể nói là bây giờ anh bách độc bất xâm.

Sáng hôm Tô Dạng quay lại trường, Trần Khê không đến trường, nghe giáo viên nói là cô ta xin nghỉ.

Nhưng một tuần sau, đã xảy ra một chuyện lớn.

Báo chí đưa tin: Nữ sinh Trần Khê lớp 12 trường THPT số 1 tự tay giết chết bố dượng.

Cuối cùng em trai Trần Khê bị đưa vào trại trẻ mồ côi, mà Trần Khê phải ngồi tù, tin tức nói là do cô ta tự thú.

Tô Dạng nghe xong chuyện này, anh chỉ lạnh lùng nói: “Gã đó đáng chết.”

Anh không đưa ra một lời đánh giá nào về Trần Khê.

Mà mọi người trong trường khi nghe thấy chuyện này đều thở dài, sao chuyện này có thể xảy ra chứ?

Rõ ràng cô ta là một cô gái rất điềm đạm.

Bọn họ nói, thật sự không nhìn ra, một cô gái bình thường không thích nói chuyện, vậy mà lại có thể nhẫn tâm giết chết bố dượng mình, thật là đáng sợ.

Trong lúc nhất thời, những câu chữ mà họ từng dùng để nói về Tô Dạng, lại quay lại đổ về phía Trần Khê.

Giống như ai cũng đứng ở vị trí cao nhất của đạo đức đi tới phán xét cô ta.

Điều này đối với Trần Khê mà nói thì quá mức tàn nhẫn.

Tôi không thích cô ta, nhưng như cô ta từng nói, chúng tôi chưa từng trải qua những chuyện cô ta đã từng trải qua, sao có thể hiểu được tình cảnh của cô ta chứ.

Không có gì là không thể tưởng tượng nổi, một người bị dồn đến bước đường cùng, không có gì là không làm được cả.

Trên thế giới còn có nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Tuy nhiên, những ác ý không thể hiểu được mà chúng ta gặp phải trên thế giới này, tất cả đều đang nhắc nhở chúng ta, không nên trở thành người như vậy.

Vì vậy, chúng ta phải sống thật tốt, cố gắng làm một người chính trực.

Đến một ngày nào đó, bạn không thể tiếp tục kiên trì được nữa, có ích kỷ một chút cũng không sao cả.

Tôi không ngờ Trần Khê sẽ gửi đồ cho tôi, một tuần sau tôi nhận được một món đồ mà shipper giao cho tôi, tôi kinh ngạc nhiều hơn.

Là một chiếc hộp rất đẹp, tôi mở ra, bên trong đặt một bức thư tình còn nguyên, đây là thư tình Tô Dạng viết cho tôi hồi lớp 10, Trần Khê giữ nó rất tốt, chưa từng mở ra.

Tôi mở thư ra đọc từ đầu đến cuối, yêu thương nồng cháy mà lại ngây ngô của Tô Dạng lại lần nữa làm tôi rung động, phía cuối thư tình có ký tên Tô Dạng.

Có thể thấy anh viết rất nghiêm túc, nhưng chữ rất xấu, viết xấu y như kiếp trước.

Tôi đọc một chút thì cười thành tiếng.

Tôi vốn tưởng rằng, bức thư tình đại diện cho tình yêu rực cháy của thiếu niên sẽ vĩnh viễn không có ai biết, thế nhưng qua nhiều lần trắc trở, mặc dù có hơi lâu, nhưng cuối cùng nó vẫn trở về bên cạnh tôi.

23

Lên đại học, tôi vẫn vào trường đại học đời trước của mình, Tô Dạng thì bị ông nội bắt về nhà thừa kế công ty.

Ngày đầu tiên đến trường, Tô Dạng vì muốn tuyên bố chủ quyền đã trực tiếp phách lối bày tỏ, lái xe đưa tôi đến kí túc xá, nếu không phải tôi ngăn cản, anh còn định lên ký túc xá cùng với tôi.

Vì thế, ngày đầu tiên đến trường, mọi người đều biết tôi có một anh bạn trai đang điều hành một công ty lớn.

Khỏi phải nói, rất là kiêu ngạo.

Lúc học đại học tôi có dẫn Tô Dạng về ra mắt bố mẹ, vì gặp bố mẹ tôi, anh còn cố ý cắt tóc thành đầu cua.

Theo như lời anh nói thì, người lớn đều thích kiểu tóc ngắn như vậy.

Nhưng mà, sau khi đổi kiểu tóc, nhìn anh rất hung dữ.

Ngày đến nhà tôi anh ăn mặc lịch sự, lần đầu tiên nhìn thấy bố tôi, anh rất căng thẳng, câu đầu tiên thốt ra lại gọi bố tôi là bố khiến ông tức giận đến thở phì phò, rất không ưa anh, nhưng Tô Dạng lại không tim không phổi cười, dỗ mẹ tôi vui vẻ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vẫn tới Tô thị làm việc, lại lần nữa làm thư kí đặc biệt của anh.

Nhưng khác so với đời trước là, đời này, tôi ở công ty có gió thổi cỏ lay gì là có thể kinh động tất cả mọi người, chủ yếu là vì khi Tô Dạng gặp tôi thì anh rất khoa trương, giống như biến thành người khác vậy.

Ngày chúng tôi kết hôn, Tô Dạng khóc như một tên ngốc, buổi tối còn phải ôm giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi mới chịu đi ngủ, chỉ lo đây chỉ là một giấc mơ, đúng vậy, tôi cũng sợ đây chỉ là giấc mơ của mình.

Đời trước Tô Dạng vì cứu tôi mà chết trong đống đổ nát, đời này, tôi nhất định phải thay đổi kết cục của anh.

Nhưng càng gần đến thời gian xảy ra động đất, tôi càng bất an, tương lai của chúng tôi vẫn còn tồn tại một khoảng không rất lớn không đoán trước được, tôi trùng sinh quay lại, nhưng tôi cũng không có bất kỳ năng lực đặc biệt nào, tôi không biết tôi có thể mạnh mẽ thay đổi vận mệnh hay không.

Tôi không biết nên tôi ngăn không cho Tô Dạng đến thành phố A, mà vận mệnh vì đi theo quỹ đạo, sẽ có một lý do nhất định phải đi nào đó xảy ra.

Loại bất an này của tôi rất khó chia sẻ với người khác, chỉ có thể một mình chịu đựng.

Cho nên tôi và Tô Dạng không muốn có con, bởi vì tôi không xác định được Tô Dạng có thể bình an vượt qua tuổi 27 hay không, nếu như anh vẫn rời đi như kiếp trước, vậy thì khả năng là tôi cũng không còn dũng khí sống khi không có anh trên đời này.

Tôi rất nhát gan, không chịu được cô độc như vậy.

Ngày nhìn thấy tin tức, tôi gọi điện thoại cho Tô Dạng nhưng không được, nỗi bất an trong lòng lại tăng thêm.

Tô Dạng chưa bao giờ không nghe điện thoại của tôi.

Vì thế tôi lại vội vàng gọi cho bạn tốt của anh, lúc cậu ấy ấp úng, tôi vẫn biết được tin tức của Tô Dạng, anh đến thành phố A vì một dự án rất quan trọng, nhưng đời trước căn bản không xuất hiện dự án này.

Điện thoại rơi khỏi tay tôi, tôi vô lực ngồi xuống đất, trong lòng đều là cảm giác vô lực.

Tại sao, tại sao vẫn phải đi đến đó, tại sao không nghe lời tôi, nếu như cuộc đời Tô Dạng lại giống như đời trước thì tôi sống lại có ý nghĩa gì?

Tôi không dám nghĩ!

Vì sao tôi không thể thay đổi bất cứ điều gì? Chuyện đáng lẽ phải xảy ra vẫn xảy ra, chỉ có một mình tôi tránh thoát.

Không, tôi muốn tận mắt đi xem tình hình như thế nào mới biết được.

Tôi không tin, không tin kết cục của Tô Dạng sẽ lại giống như đời trước. Nếu như vậy, tại sao ông trời lại muốn tôi sống lại chứ?

Tôi lảo đảo đứng dậy, vội vã đi đến thành phố A, tay lái xe run rẩy kịch liệt, cả đoạn đường bão táp đi đến thành phố A, xe bị tôi đâm cho không còn là xe nữa, hiện trường đều là tiếng khóc.

Tôi không biết nên tìm Tô Dạng kiểu gì, chỉ mù quáng xuống xe chạy đến bên đống đổ nát đời trước tôi bị chôn vùi, ngồi xổm dùng tay không đào đá, tôi gọi Tô Dạng hết lần này đến lần khác, nhưng không có ai đáp lại.

Đột nhiên,

“Vũ Hòa!”

Có người gọi tên tôi, là Tô Dạng.

Không chờ tôi xoay người lại, Tô Dạng đã chạy tới, cau mày nắm lấy tay tôi: “Sao em lại chạy đến đây rồi, chỗ này vừa mới xảy ra động đất, lỡ có dư chấn thì rất nguy hiểm. Em nhìn tay em đi, chảy máu rồi này.”

Cảm giác được Tô Dạng đang đứng cạnh mình, tôi mới dần tỉnh táo lại, há miệng rất nhiều lần mới phát ra tiếng: “Không phải em đã nói là anh không được tới đây sao? Sao anh không nghe lời em? Lỡ như anh xảy ra chuyện thì em phải làm sao bây giờ?”

Tô Dạng thấy tôi tức giận như vậy, lập tức hoảng hốt, kéo tay tôi qua xoa mặt anh: “Em nhìn đi, anh không sao, bé cưng, anh không xảy ra chuyện gì cả, cũng không bị thương, em sờ đi.”

Tôi nghĩ mà còn sợ: “Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Anh có biết… anh có biết…?”

Đời trước anh chết như thế nào không?

Tô Dạng cúi đầu hôn bàn tay bị thương của tôi, cẩn thận dỗ dành tôi: “Bé cưng đừng lo lắng, sao anh có thể để mình xảy ra chuyện chứ? Anh cực kỳ quý trọng mạng sống của mình, em ở bên ngoài này, sao anh có thể để mình bị mắc kẹt ở bên trong đó chứ.”

“Em yên tâm, anh chạy rất nhanh, anh là người đầu tiên chạy ra, anh không lưu luyến vật ngoài thân nào cả nên sẽ không quay lại lấy gì cả, sao anh lại không chạy ra được chứ.”

Lời nói này đâm thẳng vào tim tôi, hình như tôi hiểu được rồi.

Đúng vậy, tôi vẫn luôn không để ý đến một vấn đề, sao Tô Dạng lại không chạy thoát được cơ chứ.

Hóa ra đời trước, không phải vì Tô Dạng không chạy thoát được nên mới cùng tôi đồng mệnh tương liên bị vây ở trong đống đổ nát, mà là vì tôi còn ở trong đó nên anh lựa chọn quay lại.

Tôi rút tay mình ra, che mắt mình lại, đau đớn khóc thành tiếng.

Cho đến bây giờ Tô Dạng chưa từng thấy tôi khóc đến thương tâm như vậy, anh đau lòng, luống cuống tay chân dỗ dành tôi: “Bé cưng, có phải là anh chọc em tức giận rồi không? Đừng khóc nữa mà bé cưng, anh sai rồi, bé cưng ơi anh sai rồi. Sau này anh sẽ luôn nghe lời em được không, cho em đánh anh có được không? Đừng khóc nữa, em khóc làm anh đau lòng lắm.”

Tôi không nói gì, chỉ là tự nhiên bật khóc, tựa như đời trước cô đơn lâu như vậy mới tìm được một nơi trút hết nỗi lòng.

Tô Dạng khom lưng lại gần đầu tôi: “Xin em, đừng khóc nữa được không? Anh chỉ muốn nhìn thấy em cười thôi, xin lỗi em.”

Hóa ra, cách để thay đổi vận mệnh của Tô Dạng không phải là ngăn cản anh mà là tôi không ở nơi nguy hiểm thì anh cũng không chết ở đó.

Ngày hôm đó tôi khóc rất lâu, Tô Dạng ôm tôi, dỗ dành.

Sau khi khóc xong, tôi ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, tôi bắt gặp một hình ảnh mà đời trước và đời này tôi chưa từng nhìn thấy.

Một ngày nào đó của năm lớp 10,

Ở một góc tối không đáng chú ý,

Thiếu niên cầm thư tình luyện tập vô số lần “xin chào” với góc tường.

Anh thu lại tất cả tàn bạo, hạ thấp tư thái của bản thân,

Bạn nhìn xem, anh cũng khao khát được yêu thương.

Cảm ơn anh, đã dẫn em hiểu được thế giới này, để em không uổng phí chuyến đi đến nhân gian này, lại tặng em ánh sáng trong bóng tối, ngàn vạn dặm.