Chương 8: Cô nhớ anh, thật sự rất nhớ anh

Em Rất Cần Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trời càng ngày càng lạnh.

Kỳ thi cuối của học kỳ này là mô phỏng lại toàn bộ kỳ thi tuyển sinh của đại học Toàn Chân, bầu không khí học tập của tòa nhà Trạng Nguyên càng thêm nồng đậm, các học sinh đều căng thẳng, vùi đầu ôn tập.

Điều khiến Trình Gia Ninh vui mừng chính là, cô của năm 18 tuổi này, hân hoan gặp tuyết rơi dày.

Buổi sáng hôm đó, vẫn như thường lệ, các bạn cùng lớp đều đi học sớm, đọc thuộc văn, học thuộc từ vựng, đọc thơ cổ, tất cả đều diễn ra rất bình thường. Chỉ là đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn: “Oa! Tuyết rơi rồi kìa!”

Mặc dù tiếng đọc bài rất lớn, nhưng ăn ý nhất chính là mọi người đều giống như ngầm hiểu được, đồng loạt nhìn về phía cửa sổ.

Trình Gia Ninh vốn tưởng rằng lại là trận tuyết nhỏ giống như những năm trước, như cơn mưa nhỏ, không nhìn kỹ thì cũng không thể nhìn ra được. Không ngờ lúc phóng mắt nhìn lại, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, tùy ý rơi xuống.

Trình Gia Ninh hơi kinh ngạc, dù sao trận tuyết lớn như vậy, ở phương nam, đã hơn mười mấy năm chưa từng được nhìn thấy.

Tan học, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài hành lang ngắm tuyết rơi, hình như đã rất lâu cũng chưa được thả lỏng như vậy từ phòng học đến bên ngoài đều vui đùa ầm ĩ.

“Làm gì vậy! Làm như chưa bao giờ nhìn thấy tuyết vậy! Từng người một, đi vào phòng học!” Tiếng chuông vào học cũng vang lên, giáo viên chủ nhiệm thấy mọi người còn đứng ở hành lang, mắng mà như trêu chọc. Nhìn ra được, giáo viên chủ nhiệm cũng rất vui vẻ, trên mặt hiện nên nụ cười, có thể là vì đã lâu mới được nhìn thấy trận tuyết lớn nên cũng vui vẻ, cũng có thể vì càng có nhiều người nhìn thấy lại càng vui vẻ.

Tuyết không có dấu hiệu dừng lại, cứ như vậy rơi cả buổi sáng.

Trình Gia Ninh tự học mệt mỏi, chờ lúc tỉnh ngủ thì cũng đã tan học. Xoa xoa đôi mắt, đứng dậy đi ra ngoài hít thở thông khí.

Người bên ngoài trên nên ít đi, ngoài cửa lớp 38 cũng chỉ có một mình Lâm Diệp.

Anh vẫn là thích lẳng lặng nhìn về phía xa.

Trình Gia Ninh chậm rãi đi đến gần, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo anh, nhỏ giọng gọi: “Nhóc con.”

Lâm Diệp nghe thấy quay đầu lại, cúi đầu nhìn lướt qua Trình Gia Ninh lôi kéo tay anh, ngay sau đó ngước mắt, nói: “Sao vậy?”

Chỉ là đột nhiên cô muốn gọi anh.

Trình Gia Ninh cười nhạt, lắc đầu, nhìn về phía tuyết rơi: “Tuyết rơi rồi.”

“Ừm.”

Nghe thấy hình như lớp 38 có người muốn đi ra, Trình Gia Ninh không đợi lâu, xoay người đi làm việc của mình.

Tan học, Trình Gia Ninh mới đi ra khỏi phòng học, liền thấy Lạc Thiên vô cùng lo lắng mà chạy đến: “Gia Ninh Gia Ninh!”

“Cậu chậm một chút, làm sao vậy?” Trình Gia Ninh vội vàng đỡ lấy cô ấy.

“Tớ biết tên nhóc con cậu thích là gì!”

“Hả?” Trình Gia Ninh có chút mơ hồ.

“Tớ mới biết được, bạn tớ quen với người trong lớp cậu ta, cho nên liền hỏi một chút, cậu ta tên là Lâm Diệp.”

“Lâm Diệp.” Trình Gia Ninh đọc rất cẩn thận.

“Ừ ừ, Hoa ngay bên cạnh chữ nhật (*).”

(*) Chữ Diệp “晔” được ghép từ hai bộ và Nhật “日”.

“Ừm, đã biết, nghe rất êm tai.”

Trình Gia Ninh không kìm nén được muốn cười, cô rất vui vẻ.

Cuối cũng cô cũng đã biết tên của em.

Lâm Diệp.

Hôm nay còn được ngắm tuyết cùng Lâm Diệp.

Cô còn tham lam muốn xin thêm một nguyện vọng rất nhỏ rất nhỏ, nếu năm sau còn có tuyết rơi, cô còn muốn ngắm cùng Lâm Diệp.

Bắt đầu từ ngày tuyết rơi đó, Lâm Diệp rất ít khi đến trường học, có lẽ là xin nghỉ ở nhà ôn tập chuẩn bị thi, lớp 12 có rất nhiều người đều sẽ làm như vậy.

Trình Gia Ninh rất lâu không nhìn thấy anh.

“Gia Ninh, buổi chiều có lấy thông tin chi kỳ thi tuyển sinh đại học, Lâm Diệp chắc chắn sẽ đến.” Lạc Thiên đỗ xe xong, kéo Trình Gia Ninh chạy về phía tòa nhà giảng dạy.

“Ừm, một tháng rưỡi không nhìn thấy cậu ấy, đột nhiên nhìn thấy sẽ có hơi luống cuống.” Vừa dứt lời, Trình Gia Ninh liền thấy phía thiếu niên chậm rãi bước đi ở phía trước.

Tóc Lâm Diệp đã dài hơn một chút, sắp che khuất đôi mắt. Hình như còn gầy đi, không biết có phải không ăn cơm đúng bữa hay không.

Trình Gia Ninh đột nhiên rất muốn khóc.

Còn kỳ thi tuyển sinh đại học thì sao? Cảm giác cũng  như vậy sao?

Nhưng lúc này mới hơn một tháng, vì sao lại cảm thấy đã qua rất lâu.

Còn chưa tốt nghiệp, thì còn có thể gặp lại. Nhưng nếu tốt nghiệp rồi, có lẽ sẽ không còn được gặp lại nữa.

Bóng dáng Lâm Diệp càng đi càng xa, bước chân Trình Gia Ninh bất giác nhanh hơn. Sau khi tách ra khỏi Lạc Thiên, chạy chậm đuổi theo.

Trình Gia Ninh không gọi anh lại, mà yên lặng đi ở bên cạnh anh, lôi kéo ống tay áo anh, nghiêng đầu nhìn anh.

Lâm Diệp vốn tưởng tưởng rằng là ai không cẩn thận đụng phải anh, thản nhiên quay đầu lại, nhưng nhìn thấy rõ người đến, lại nhanh chóng nhìn về phía Trình Gia Ninh.

Bước chân Lâm Diệp thả chậm hơn, cúi đầu kề sát vào một chút, giọng nói có chút khàn khàn, “Hửm?”

“Cậu đến rồi.” Giọng nói của Trình Gia Ninh lại hơi run, giống như muốn bật khóc.

“Ừm, làm sao vậy?” Giọng nói của Lâm Diệp rất dịu dàng, làm cho cảm xúc phập phồng của Trình Gia Ninh bình tĩnh lại.

“Không có, cậu đến là tốt rồi.”

Trình Gia Ninh thật sự chỉ là muốn gặp anh, nghe anh nói nói chuyện, như vậy là tốt rồi, như vậy là rất tốt.

Lâm Diệp nghe thấy, mỉm cười nhẹ nhàng, “Ừm.”

Trình Gia Ninh bị anh cười đến xấu hổ đỏ bừng mặt, “Tớ đi đây.” Nói xong vẫy vẫy tay, chạy vào phòng học.

Vốn tưởng rằng Lâm Diệp sẽ ở lại đến tiết tự học buổi tối, nhưng buổi chiều sau khi tan học, Trình Gia Ninh liền nhìn thấy anh đeo ba lô, một mình đi về phía nhà để xe.

Trình Gia Ninh đi lấy xe chuẩn bị về nhà ăn cơm chiều thì gặp phải. Mỗi lần Lâm Diệp đeo ba lô đều rất tùy ý.

Xe của Trình Gia Ninh đỗ hơi xa, nhưng Lâm Diệp vẫn nhìn thấy cô. Anh không vội vàng, cứ đứng ở chỗ đó, im lặng nhìn cô.

Khoảng cách có hơi xa, Trình Gia Ninh không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Đôi khi Trình Gia Ninh nhịn không được suy nghĩ, có phải anh cũng cho rằng, có một số người, nếu không nhiều hơn vài lần, thì sẽ không có cơ hội nữa không.

Cuối cùng vẫn là Trình Gia Ninh đi trước. Cô sợ nhìn anh một lần nữa, cữ luyến tiếc anh thôi, như vậy những ngày sau anh không đến trường nữa, sẽ chỉ làm cho cô càng khổ sở hơn.

Gặp lại Lâm Diệp, là lúc chụp tốt nghiệp.

Nếu Trình Gia Ninh biết, đó là lần cuối cùng nhìn thấy anh, cô nhất định sẽ nói chuyện với anh.

Ảnh tốt nghiệp được chụp vào buổi chiều, hành lang cũng đã lâu không còn náo nhiệt như vậy. Trình Gia Ninh vừa lên tầng 4, theo bản năng nhìn sang lớp 38.

Lâm Diệp đã đến, anh cứ yên tĩnh ngồi như vậy, cho dù bên cạnh vẫn cứ ồn ào.

Trình Gia Ninh chỉ mới đứng ngoài cửa nhìn vào, Lâm Diệp đã nhìn thấy cô.

Lại cách nhau hơn một tháng, thoạt nhìn anh càng gầy hơn, nhưng là tinh thần cũng không tồi, Trình Gia Ninh yên tâm, đi về phía phòng học nói đùa cùng các bạn học.

Lớp bổ túc văn-0 chụp sau lớp 38, lúc chờ đợi mọi người đều ồn ào, Trình Gia Ninh vẫn có thể chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Diệp, thiếu niên đang mỉm cười, hăng hái.

Tốc độ chụp ảnh rất nhanh, các bạn cùng lớp thậm chí còn chưa kịp điều chỉnh xong biểu cảm, nhiếp ảnh gia đã phất tay bảo mọi người rút lui.

Lâm Diệp không ở lại lâu, nói chuyện với bạn bè một lúc rồi rời đi.

Bỗng nhiên Trình Gia Ninh trở nên bình tĩnh hơn, cứ như vậy đứng ở hành lang dài nhìn Lâm Diệp càng đi càng xa.

Sau đó, không còn gặp lại anh lần nào nữa.

Trong thời gian thi đại học có quá nhiều người, nhìn thấy anh một lần thôi cũng quá khó, mà Trình Gia Ninh vẫn ẩn nhẫn lâu như vậy dù như thế nào cũng không nói ra miệng.

Trình Gia Ninh thi đại học phát huy bình thường, nhưng chắc chắn tốt hơn năm trước, cuối cùng đến thành phố rất gần nhà.

Mà thiếu niên của cô, chẳng biết đi đâu.

Sau khi tốt nghiệp, cũng vì một vài nguyên nhân, đã không còn phương thức liên lạc nữa.

Cô thật sự rất nhớ anh, cho đến bây giờ, mỗi một giây một phút, đều nhớ nhung.

Cô vẫn thích anh nhiều như vậy.

Cô vẫn luôn chờ mong có thể gặp lại Lâm Diệp, nhưng lại không biết có thể gặp lại hay không.

Trình Gia Ninh tâm tâm niệm niệm, vĩnh viễn đều là Lâm Diệp.