Chương 39: Bác sĩ khoa mắt

Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đường Nhiễm cũng không có nghe được phiên đối thoại ở huyền quan này, đương nhiên cũng không thể hiểu tâm hồn của Tiền Thân Hào đã chịu chấn động "gột rửa" như thế nào trong phiên thoại tối nay.


Lạc Trạm bên kia đuổi Tiền Thân Hào đang lâm vào hoài nghi nhân sinh đi, quán cơm cùng quản sự Tiền gia đưa váy ngủ trước sau cũng tới.


Hai người ăn qua bữa tối, Lạc Trạm đưa Đường Nhiễm về phòng nghỉ ngơi.


Sáng hôm sau, dựa theo ước định với bệnh viện mắt tư nhân bên kia, Lạc Trạm lái xe đưa Đường Nhiễm đi bệnh viện, nhận đầy đủ hết báo cáo kiểm tra, sau đó theo chỉ dẫn của y tá tìm văn phòng của Gia Tuấn Khê.


Gia Tuấn Khê hiện tại tự mình mở bệnh viện, đã rất ít ngồi khám. Không phải giao tình cá nhân đặc thù căn bản không tìm thấy hắn, càng đừng nói mời hắn tới xem bệnh.


Tối hôm trước Lạc Trạm đặc biệt gọi điện thoại cho hắn, lại lần nữa xác định hôm nay tới xem bệnh, cho nên buổi sáng hai người cũng đúng giờ mà tới ngoài văn phòng Gia Tuấn Khê.


Văn phòng hắn ở tầng cao nhất của một tòa nhà văn phòng riêng biệt trong bệnh viện tư nhân này, ngoài phòng thang máy còn có một quầy lễ tân đặc biệt.


Người phụ trách ở quầy hỏi hai người có hẹn trước không, rồi gọi điện cho văn phòng Gia Tuấn Khê dò hỏi, chờ nhận được câu trả lời khẳng định, lúc này mới buông điện thoại nhìn về phía Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm.


"Mời hai vị đi thẳng theo hướng này rồi rẽ phải, căn phòng ở cuối hành lang bên tay trái chính là văn phòng của Gia viện trưởng."


Lạc Trạm gật đầu, "Đã biết, cảm ơn."


"A, đúng rồi." Lễ tân nhìn khuôn mặt như minh tinh của chàng trai trẻ trước mặt, gọi đối phương lại, thấy cặp con ngươi đen như mực nhìn phía chính mình, cô ngượng ngùng một chút mới dặn dò nói: "Gia viện trưởng tính tình tương đối...... nghiêm túc, các người đi vào nhớ phải gõ cửa."


"Ừ, cảm ơn."


Lạc Trạm nói cảm ơn, đỡ Đường Nhiễm đi vào bên trong.


Quẹo vào cái hành lang dài bên phải mà người phụ trách nói, Đường Nhiễm ước lượng khoảng cách dựa theo số bước chân, xác định quầy lễ tân bên kia hẳn là đã không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.


Sau đó cô mới hơi ngẩng đầu lên, cười khẽ: "Quả nhiên cửa hàng trưởng nói rất đúng."


Lạc Trạm xốc xốc mí mắt, "Hắn nói cái gì?"


Đường Nhiễm: "Anh ấy nói, Lạc Lạc ở bên ngoài rất được hoan nghênh, đặc biệt là người không quen biết anh."


"Hửm?"


Đường Nhiễm cười khẽ lên: "Bởi vì bọn họ không biết tính tình cùng gia thế bối cảnh của anh, cho nên đối với anh cũng sẽ không có gì cố kỵ mà bày tỏ."


"Anh ta còn nói cái gì."


"Còn nói......"


Đường Nhiễm khóe mắt cong xuống, trong giọng nói cố ý học bộ dáng Đàm Vân Sưởng, đem thanh âm điềm nhiên mềm mại nỗ lực cứng lên: "Vị tổ tông kia của bọn anh, chính là loại nam nhân dựa gia thế dựa khuôn mặt dựa dáng người dựa đầu óc đều có thể kiếm cơm."


Lạc Trạm dừng lại.


Đường Nhiễm phát hiện, mờ mịt ngẩng đầu, "Làm sao vậy, Lạc Lạc?"


Lạc Trạm khẽ nheo mắt lại, cúi đầu nhìn cô: "Em vừa mới gọi tôi là cái gì?"


"Lạc Lạc a."


"Trước một câu."


"A...... Đó là xưng hô của cửa hàng trưởng với anh, anh ấy dường như vẫn luôn xưng hô với anh như vậy."


Lạc Trạm: "Bọn họ có thể gọi như vậy, em không được."


Đường Nhiễm càng mờ mịt: "Vì sao?"


Lạc Trạm trầm mặc vài giây, cau mày thấp giọng: "Ca ca muội muội kém tuổi đã đủ xa, tổ tông là cái cách gọi vượt bối phận phép tắc gì?"


"Vậy được rồi." Mặc dù Đường Nhiễm như cũ không thể lý giải mạch não người này, nhưng cô vẫn biết nghe lời phải gật gật đầu, "Nếu Lạc Lạc không thích, về sau em liền không xưng hô như vậy nữa."


"Lão nam nhân" lớn hơn bốn tuổi lúc này mới hơi trấn an cảm xúc.


Tới trước cửa văn phòng, Lạc Trạm nhớ tới cái gì, cảnh giác mà dặn dò: "Về sau nhớ rõ bớt nghe Đàm Vân Sưởng nói."


Đường Nhiễm ngẩn ra: "Cửa hàng trưởng thường xuyên ở trước mặt em khen anh."


"Giống cái loại khen vừa nãy?" Lạc Trạm cười nhạt, "Anh ta là lợi dụng lúc tôi không nghe được, liền ở trước mặt em nói nói bậy đi."


"Cái đó làm sao có thể tính là nói bậy." Đường Nhiễm nghiêm túc mà sửa đúng, "Cái kia nói rõ Lạc Lạc chính là rất đẹp."


"Thật đẹp?"


"...... A?" Đường Nhiễm do dự nói, "Đẹp nhất, đúng."


Lạc Trạm vừa bực mình vừa buồn cười: "Đẹp nhất? Không phải tiểu trúc mã của em mới là 'bất luận là cậu bé hay là cô bé vẫn là người đẹp nhất em thấy' sao?" Đường Nhiễm bị hỏi ngốc.


Qua hai ba giây cô mới hoàn hồn, mặt đỏ lên: "Cửa hàng trưởng sao cái này cũng thuật lại với anh vậy chứ."


"......"


Cái này vì ghen quá độ thiếu chút nữa đã quên, Lạc Trạm chột dạ.


Anh quay mặt đi, ho khan một tiếng: "Tới văn phòng rồi, chúng ta vào thôi."


"Vâng."


Lạc Trạm gõ cửa, tạm dừng vài giây, bên trong cánh cửa lên tiếng: "Vào đi."


Lạc Trạm lúc này mới đẩy cửa ra, dẫn Đường Nhiễm đi vào.


Cửa sổ văn phòng đều hướng về phía nam, ánh nắng tươi đẹp buổi sáng xuyên qua kính cùng rèm cửa, không chút bủn xỉn mà chiếu vào trong phòng, ấm áp dào dạt.


Bàn làm việc ở góc Tây Bắc râm mát. Ngồi ở sau bàn, người đàn ông ba bốn mươi tuổi ngẩng đầu nhìn lại đây.


"Lạc Trạm?"


"Gia viện trưởng, buổi sáng tốt lành." Lạc Trạm mơ hồ phát hiện cái gì, hơi nhíu mi.


Nhưng anh rất nhanh vuốt phẳng cảm xúc, mở miệng: "Trước đây tôi đã liên hệ ngài vài lần, đại khái đã nhắc đến tình huống đôi mắt của bạn tôi, hôm nay chính là vì chuyện này tới đây."


"Tôi biết," Gia Tuấn Khê chỉ chỉ sô pha gần tường đối diện bàn làm việc, "Hai người ngồi chỗ đó trước đi. Tôi còn có luận văn muốn xem."


"Được."


Lạc Trạm tùy ý đáp, thoạt nhìn không hề bởi vì "chậm trễ" mà sinh ra bất mãn.


Anh dẫn cô gái an tĩnh bên cạnh, chậm rãi đi đến sô pha, sau đó đỡ cô ngồi xuống.


Ước chừng đợi mười phút, bàn làm việc bên kia rốt cuộc vang lên tiếng bánh xe của ghế xoay đè lăn trên mặt đất. Lạc Trạm nghe thấy, động tác trong tay dừng lại.


Vài giây sau, nam nhân mặc áo blouse trắng đi đến bên sô pha, ngồi xuống đối diện hai người.


"Đây là báo cáo kiểm tra của cô bé sao?" Gia Tuấn Khê cầm lấy tài liệu trên bàn đã được Lạc Trạm chuẩn bị vào túi văn kiện, hắn không vội vã mở ra, đặt ở trong tay ước lượng.


"Đúng vậy," Lạc Trạm mở miệng, "Tất cả các hạng mục ngày hôm qua bắt đầu tiến hành kiểm tra cùng với báo cáo tương ứng đều ở bên trong, ngoài ra còn có một ít tư liệu cơ bản của cô ấy."


Nam nhân mở ra, đem tài liệu bên trong lôi ra một đoạn, giản lược quét hai mắt, "Ừ, chuẩn bị rất ――"


Tiếng đột nhiên im bặt.


Lạc Trạm đợi hai giây, nhìn phía đối phương, chỉ thấy vị này từ khi bọn họ tiến vào con mắt đều không nhìn qua, giờ phút này lại mang theo ánh mắt kinh dị nhìn Đường Nhiễm bên cạnh.


"Gia viện trưởng," Lạc Trạm nhíu mày, phát hiện có biến, "Làm sao vậy?"


Gia Tuấn Khê không đáp lại Lạc Trạm, mà nhanh chóng cúi đầu, một lần nữa lôi tài liệu ra quét về phía cột tên họ người bệnh.


"Đường Nhiễm." Hắn thấp giọng lặp lại một lần, "Họ Đường...... Cháu cùng Đường Thế Tân là quan hệ gì?"


Ánh mắt Lạc Trạm hơi lạnh, khóe miệng hơi cong, ý cười lười nhác: "Đường Thế Tân là ai? Gia viện trưởng vô duyên vô cớ nhắc đến người xa lạ làm cái gì?"


"Cậu chính là Lạc tiểu thiếu gia, không biết Đường Thế Tân là ai?" Gia Tuấn Khê nhìn về phía anh.


Lạc Trạm tựa hồ không chút ngoài ý muốn, "Ngài quen biết tôi. Nhưng hẳn không phải là Matthew nói cho ngài."


"Tôi đương nhiên quen cậu." Gia Tuấn Khê muốn nói lại thôi, "Bỏ đi, vấn đề này đợi lát nữa lại nói ―― cậu trước nói cho tôi, con bé cùng Đường Thế Tân là quan hệ gì?"


"......"


Lạc Trạm không nói chuyện, bất động thanh sắc mà nhìn Gia Tuấn Khê, muốn từ cảm xúc đối phương phán đoán ra khuynh hướng vấn đề.


Gia Tuấn Khê cũng phát hiện, hắn cười lạnh, đem túi văn kiện thả lại mặt bàn, "Cậu nghĩ kỹ, cho dù hiện tại giai đoạn xem bệnh không cần người giám hộ cùng đi, nhưng nếu về sau làm giải phẫu trị liệu cũng cần có người giám hộ con bé ký tên ―― cậu không thể gạt được tôi."


Lạc Trạm không nói.


Trên thực tế anh cũng nghĩ vậy mới không phủ nhận. Nhưng tựa hồ cũng không nên thừa nhận, rốt cuộc phản ứng của người này khi nhắc tới Đường Thế Tân không tính là hiền lành.


Thời điểm Lạc Trạm còn đang trầm mặc suy tư, cô gái bên cạnh anh đột nhiên nhẹ giọng mở miệng: "Cháu là con gái ông ấy."


"Con gái?" Gia Tuấn Khê khẽ hừ một tiếng, "Quả nhiên là con cái Đường gia."


Đường Nhiễm hỏi: "Ngài quen ông ấy sao?"


"Biết, không tính là quen."


Đường Nhiễm hơi giật mình: "Vậy sao ngài nhận ra......"


Gia Tuấn Khê nói: "Cháu cùng hai anh em đồng lứa của Đường gia lớn lên như một cái khuôn mẫu khắc ra, rõ ràng kế thừa nửa bộ gen di truyền."


Đường Nhiễm trầm mặc.


Trong văn phòng an tĩnh lại.


Vài giây sau, cô có chút bất an thanh âm lại lần nữa vang nhỏ: "Gia bác sĩ, ngài có phải không thích Đường gia, cho nên không muốn xem bệnh cho cháu?"


"......"


Vốn ban đầu Gia Tuấn Khê đã chuẩn bị ít nhất cũng phải làm ra bộ dáng đuổi khách, nhưng thấy cô bé kia an tĩnh lại ngoan ngoãn, còn nỗ lực che dấu dáng điệu bất an, lời tới bên miệng cũng không nói ra được.


Xấu hổ mà giằng co vài giây, Gia Tuấn Khê bất đắc dĩ nói: "Không phải tôi cùng Đường gia có cái gì sâu xa ―― cái người giới thiệu hai người tới, tiểu tử kia lúc trẻ cùng Đường gia, khụ, có chút khập khiễng như vậy―― hắn khẳng định không biết cháu là con gái Đường gia đi? Bằng không dù chịu giới thiệu hai người lại đây, ít nhất cũng sẽ thông báo cho tôi một tiếng."


Đường Nhiễm muốn nói cái gì, lại bị Lạc Trạm chủ động ngăn cản, anh thản nhiên bình tĩnh: "Tôi cùng Matthew là bạn bè, trước đó nghe nói hắn cùng Đường gia có điểm ân oán, không biết tốt hay xấu, nhưng không muốn bởi vậy mà làm chậm trễ bệnh tình của bạn tôi, cho nên tôi tự mình che giấu hắn."


Gia Tuấn Khê ánh mắt phức tạp mà liếc anh vài lần, một lát sau hừ cười, "Lạc tiểu thiếu gia thật ra rất bảo hộ bạn bè a."


"......"


Lạc Trạm nhíu mày.


Kỳ thật từ lúc vừa vào văn phòng, chạm mắt cùng đối phương một thoáng ngắn ngủi, Lạc Trạm liền mơ hồ nhận thấy được Gia Tuấn Khê có chút địch ý với mình.


Đến khi thấy sự chuyển biến trong giọng nói lúc này, anh rốt cuộc mới xác định điểm này.


Lạc Trạm hỏi: "Gia viện trưởng hình như rất quen thuộc tôi?"


Gia Tuấn Khê: "Không tính là quen thuộc, gặp mặt một lần, chỉ là ấn tượng khắc sâu."


Lạc Trạm: "Xem ra là tôi trí nhớ quá kém."


Gia Tuấn Khê cười rộ lên, ngữ khí lạnh căm căm: "Chỉ sợ Lạc tiểu thiếu gia không phải trí nhớ kém, chỉ là ánh mắt cao, tính tình ngạo, ai cũng không bỏ trong mắt, ai cũng không phản ứng thôi."


Lạc Trạm nhíu mày.


Không phải không thích nghe lời này của Gia Tuấn Khê, mà là anh vô cùng thừa nhận điều Gia Tuấn Khê nói chính là sự thật ―― ít nhất trước khi gặp được Đường Nhiễm, đây là sự thật.


Đầu óc anh đỉnh cao, trí nhớ siêu việt. Nhưng đối với đồ vật râu ria, anh trước nay lười bỏ vào trong đầu, lãng phí không gian, trong đó bao gồm cả những cái tên gọi, diện mạo, thân phận của người không cần thiết.


"Không cần thiết" này, trên cơ bản đã là bao dung trừ bỏ mọi người ở Lạc gia cùng đội INT.


―― cho nên mặc dù giờ phút này bị Gia Tuấn Khê chế nhạo như vậy, anh vẫn như cũ không có ấn tượng gì càng không có manh mối, dù sao trước đây anh cũng "đối xử bình đẳng" với bọn họ.


Ước chừng là nhìn ra Lạc Trạm hoàn toàn không có ấn tượng gì, Gia Tuấn Khê tức giận đến bật cười: "Không phải có thù oán với tôi, không cần làm khó Lạc tiểu thiếu gia, viện sĩ đứng đầu trong tương lai lãng phí thời gian đi hỏi."


Lạc Trạm như là bắt được cái gì, mi đang nhíu chặt chợt buông lỏng.


"Viện sĩ tương lai? Xem ra tôi cùng ngài kết oán ở lĩnh vực chuyên môn. Hướng chuyên môn của tôi là trí tuệ nhân tạo, ngài có lẽ phát sinh giao lưu với tôi hẳn là lúc vẫn làm ở phương diện y học khoa mắt chuyên môn. Hai cái này trùng hợp......"


Lạc Trạm trong trí nhớ kiểm lại một lần, định vị được chỗ nào đó.


Vài giây sau anh ngước mắt, như suy tư gì: "Bốn năm trước, ngày 17 tháng 6, tôi tham gia một hội nghị biện luận học thuật có tiêu đề 'Trí tuệ nhân tạo có thể loại bỏ một phần hoặc toàn bộ giá trị của những nhân viên y tế thuần tuý học thuật chữa bệnh trong tương lai hay không?', tôi nhớ rõ lúc ấy có không ít người trong ngành y tham dự hội nghị. Nếu bất hạnh có mâu thuẫn với ngài, đại khái chỉ có khi đó?"


Lạc Trạm nói xong, từ trong ánh mắt Gia Tuấn Khê biết được đáp án.


Gia Tuấn Khê phức tạp thu hồi ánh mắt trên người Lạc Trạm, hắn cười lạnh.


"Không hổ là thiên tài được kỳ vọng cao nhất của ban năm K đại a, cho dù đã qua bốn năm, vẫn tùy thời tùy chỗ có thể lấy ra khí phách hăng hái lúc trước ở hội nghị biện luận học thuật, khí tràng ép tới lập trường của đối phương làm các học trưởng học tỷ á khẩu không trả lời được."


Lạc Trạm hơi hơi nắm chặt quyền. Giằng co vài giây sau, anh rũ mắt, lười nhác mà cười: "...... Trẻ người non dạ, mũi nhọn quá lộ, nếu đắc tội vị cao đồ nào của Gia viện trưởng, vậy thỉnh ngài tha thứ."


"......"


Gia Tuấn Khê lại lần nữa bị đoán trúng tim đen, đã lười kinh ngạc hay là truy vấn. Hắn chỉ cau mày liếc nhìn chàng trai trẻ hơi cúi đầu trước mặt này một cái.


Về tràng biện luận học thuật nào đó trong đầu hắn, nhớ rõ vẫn là hai bản mặt hoàn toàn bất đồng ――


Một bên, đệ tử trẻ tuổi, môn sinh mà mình đắc ý nhất ở sau cuộc biện luận đã suy sụp uể oải, chưa gượng dậy nổi.


Một bên khác, đối lập với khí phách hăng hái trên đài, dưới đài đứng giữa rất nhiều đàn anh đàn chị cao hơn lớn tuổi hơn mình, ánh mắt thiếu niên lười nhác lãnh đạm, một bộ chỉ thường thôi, tất cả đều là bộ dáng kiến càng chút không thú vị.


Hai bản mặt đối lập, khiến ấn tượng của Gia Tuấn Khê khắc sâu tồn tại của thiếu niên hoàn toàn nghiền áp cuộc biện luận học thuật, hoặc là nói khắc sâu rất nhiều.


Gia Tuấn Khê tin tưởng, những người tham dự hội nghị đời này đều không thể quên được tên thiếu niên kia.


Tựa như không lâu trước đây, nghe thấy Lạc Trạm tự giới thiệu trong điện thoại, hắn thiếu chút nữa bóp nát di động.


Bất quá mặc dù là khi đó, Gia Tuấn Khê cũng không có nghĩ tới, cái thiếu niên mấy năm trước kiệt ngạo khó thuần sẽ thật sự vì một người, cúi đầu làm ra thái độ yếu thế như bây giờ.


Gia Tuấn Khê đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, lại có chút vui mừng, còn có