Chương 50: Đôi Mắt Đỏ Hoe

Đừng Buông Tay Anh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Một giờ trước, lúc 3 giờ sáng, anh đã gửi cho cô một tin nhắn.

Tinh thần Tang Nhược bỗng chốc tỉnh táo.

Khi mỗi từ trong tin nhắn văn bản trở nên không còn mơ hồ,thì khuôn mặt không thể nhìn thấy trong giấc mơ kia cũng trở nên rõ ràng hơn, bao gồm cả âm thanh.

Là Hạ Cảnh Tây.

Sau khi chia tay, cô chưa từng nằm mơ thấy anh, cũng chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng đêm nay, anh xuất hiện trong giấc mơ của cô, đem hình ảnh say rượu đêm đó hiện lại ngày càng rõ hơn.

Tang Nhược nhắm mắt lại.

Hít sâu một cái, ném điện thoại qua một bên rồi đứng dậy đi về phòng ngủ ngủ tiếp, không ngờ vì dựa vào bàn trà quá lâu nên tay chân cô đã tê rần cả lên, từng tia châm chích kéo đến làm cô xém chút ngã xuống.

Thật vất vả mới có thể đứng thẳng người, trong chốc lát một cơn váng đầu hoa mắt lại ập đến làm cô lung lay đứng không vững, cùng lúc đó cô cảm nhận được từng trận ớn lạnh đang kéo đến bao phủ lấy mình.

Tang Nhược cố gắng giữ vững thăng bằng cơ thể, giống như cảm thấy được cái gì, cô đưa tay lên trán.

Quả nhiên, đúng là nhiệt độ không bình thường.

Tháng mười, nhiệt độ càng về đêm càng lạnh, có lẽ là do cô không chịu sấy khô tóc sau khi tắm xong mà còn tựa lên bàn trà ngủ quên lâu như vậy, nên bây giờ phát sốt rồi.

Khó chịu xâm nhập vào cơ thể, khoé mắt lơ đãng liếc qua điện thoại vừa bị ném đi, trong nháy mắt, Tang Nhược không biết rốt cuộc mình bị cái gì, sự cáu kỉnh sâu trong đáy lòng bắt đầu ngóc dậy mạnh mẽ, gào thét muốn tung ra.

Cô nhắm mắt lại, nhưng một khi nhắm mắt thì những cảm giác khó chịu kia càng thêm mãnh liệt, chúng càng bành trướng ra gấp đôi, những dòng tin nhắn kia cũng len lỏi xuất hiện trong đầu cô, lặp đi lặp lại.

Cảm xúc dường như không thể khống chế được nữa.

Đột nhiên, Tang Nhược miễn cưỡng di chuyển đôi chân run lên vì khó chịu, từng bước từng bước đi về phía ban công, kéo màn cửa ra một khe hở rồi nhìn xuống dưới ____

Một chiếc xe màu đen lẳng lặng đứng ở dưới lầu, bên cạnh xe không ai xa lạ, đó chính là thân ảnh của Hạ Cảnh Tây.

Một màu đỏ tươi mờ mờ ảo ảo, lúc sáng lúc tối.

Anh vẫn còn ở đó.

Chợt, Tang Nhược chỉ cảm thấy cảm giác giác hoa mắt chóng mặt ngày càng nặng hơn, giống như muốn làm cô hôn mê luôn vậy, cái tính cáu kỉnh kia càng khó lòng để áp chế xuống, chúng càng thêm tuỳ ý mà chạy tán loạn.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

******

Lại một điếu thuốc nữa bị tàn, dáng người Hạ Cảnh Tây vẫn thẳng tắp đứng ngay đó, không nhúc nhích, ngoại trừ lâu lâu ngước lên nhìn về phía tầng lầu 21 kia.

Thư kí Tạ đi theo liếc mắt nhìn thời gian, anh ta lấy hết dũng khí đi lên nhỏ giọng nhắc nhở: "Hạ tổng, giờ này chắc Tang Nhược đã ngủ rồi, chúng ta ra sân bay thôi."

Công việc ở chi nhánh bên nước ngoài còn chưa giải quyết xong, bọn họ cần phải nhanh chóng quay lại đó, rất nhiều chuyện nhất định phải là Hạ tổng tự mình ra mặt xử lí.

Môi mỏng Hạ Cảnh Tây mím chặt, không đáp lại một lời.

Thư kí Tạ không tiếng động thở dài: "Hạ...."

Tiếng nói dừng lại đột ngột.

Có tiếng rung của điện thoại vang lên, Tạ thư kí rõ ràng bắt được tia sáng lóe lên từ đôi mắt của Hạ Cảnh Tây, nhìn là biết chỉ có thông báo từ Tang tiểu thư thì Hạ tổng mới có biểu cảm như vậy, anh ta rất tinh ý mà chui lại vào trong xe.

Trên màn hình điện thoại hiện lên tên của cô, tim Hạ Cảnh Tây cũng theo đó mà đập rộn ràng.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh.

Lực nắm di động vô thức tăng thêm, hầu kết lăn lăn, anh nhanh chóng mở khoá kết nối, âm thanh khàn khàn gọi tên cô: "Tang Nhược."

Giọng nói trầm thấp mà căng cứng.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Tay anh nắm chặt điện thoại, trái tim nhảy lên kịch liệt: "Anh..."

"Tôi không muốn gặp anh."

Âm thanh hời hợt cùng hờ hững vang lên đem lời anh định nói đánh gãy, giống như một thùng nước dội lên người anh.

Tang Nhược đứng trong phòng khách, trên đầu những tia sáng ấm áp của ánh đèn chiếu xuống, nhưng gương mặt nhỏ nhắn của cô lại lạnh lùng vô cùng, không có một chút nhiệt độ nào, giờ phút này giống như có ý cười nhàn nhạt trên bờ môi tràn ra, nhưng căn bản không đạt đến đáy mắt.

"Tôi gạt anh thôi." Ở giữa lông mày cùng khoé mắt phủ kín sự đạm mạc, một cỗ cảm xúc kia tuỳ ý dịch chuyển, lời nói cô vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn: "Cho dù anh có trở về, tôi cũng sẽ không gặp anh, tôi chỉ cố ý đùa giỡn với anh thôi."

Bóng của Hạ Cảnh Tây bị ánh đèn kéo dài thật dài, anh đứng thẳng lưng, có một cỗ khí tịch mịch phát ra quấn quanh cơ thể anh.

Môi mỏng giật giật.

"Anh biết." Anh vẫn duy trì tư thế như vậy, giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như là không để ý.

Tang Nhược một lần nữa nắm chặt điện thoại, bởi vì dùng quá sức mà các đầu ngón tay trắng bệch.

Tiết tấu hô hấp của cô khẽ biến đổi.

Hết lần này đến lần khác, âm thanh của anh lại lần nữa truyền đến, phảng phất giống như ở trong mộng vậy, thâm tình mà lưu luyến, dịu dàng cẩn thận từng li từng tí ______

"Chờ đến buổi sáng lúc em đến studio, anh sẽ nhìn em một chút, sẽ không để cho em thấy anh, được không?"

"Ông" một tiếng, Tang Nhược cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, chỉ một chút nữa thôi là sẽ ngất đi, cô bây giờ rất loạn.

Hô hấp Tang Nhược trở nên dồn dập, lồng ngực không khống chế được mà phập phồng lên xuống, cảm xúc cũng theo đó mà tiến đến bờ vực mất kiểm soát, cơ hồ là thốt ra: "Hạ Cảnh Tây! Khục... khụ khụ!"

Ho khan đột nhiên kéo đến, không thể kìm lại được.

"Tang Nhược?" Sắc mặt Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên run lên, anh chau mày vội vàng hỏi: "Sao vậy? Em có chỗ nào không khoẻ ư?"

Tang Nhược càng ho khan càng khó chịu, đầu óc như choáng váng đến mơ hồ, thân thể cũng theo đó mà lảo đảo, sự cáu kỉnh với tâm tình khó chịu kia cũng thừa cơ mà đeo bám cô, cô khó chịu khom người xuống.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

"Tang Nhược..." Giọng nói phía bên kia truyền đến, mơ hồ còn có thể nghe thấy hô hấp nặng nề của anh.

Tang Nhược bỗng nhiên cắn chặt môi, cắn thật chặt, ngón tay dùng hết sức lướt lên màn hình kết thúc cuộc gọi, sau đó lấy điện thoại ném lên ghế salon để trút giận.

Giọng nói đã không còn, nhưng cô vẫn còn khó chịu.

Cơ thể từ từ trượt xuống, cuối cùng cô ngồi lên mặt thảm đầy chật vật, mặc cho khó chịu kia đang dần dần ăn mòn mình.

Không bao lâu sau, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

"Tang Nhược...." Giọng nói mơ hồ của người đàn ông truyền đến, không rõ ràng lắm, nhưng âm thanh chuông cửa, còn có tiếng đập cửa vang lên rất rõ ràng.

Trên mặt Tang Nhược kéo một đường cong căng cứng, các đầu ngón tay dùng sức nắm chặt lại, quay mặt đi.

Nhưng tiếng đập cửa chưa từng dừng lại.

Rất nhanh, điện thoại lại rung lên, một chuỗi các chữ số nhấp nháy, Tang Nhược không nhận máy.

Điện thoại rung cho đến khi tự động tắt đi, lại có một tin nhắn gửi tới: 【 Cho anh vào xem em có bị làm sao không, nếu như em không mở cửa anh sẽ cứ chờ ở đây, hoặc là anh sẽ gọi người đến mở.】

Từng hàng chữ rõ ràng đập vào mí mắt cô.

Toàn thân Tang Nhược vô lực, cảm giác ớn lạnh ngày càng tăng lên, cô cắn chặt hàm răng, một lần nữa, ngực lại bị những cảm xúc tuỳ tiện kia ảnh hưởng.

Cô đứng dậy.

Hạ Cảnh Tây đứng trước cửa, một tay nhấn chuông cửa, một tay bấm điện thoại liên lạc với cô, môi mỏng của anh mím chặt dường như thành một đường thẳng tắp, trên thái dương mơ hồ nổi lên những đường gân xanh.

"Tang...."

Cửa mở ra.

Đập vào mắt anh là một gương mặt đỏ ửng khác thường, hô hấp của cô dường như chỉ chứa những hơi thở nặng nề.

Ánh mắt Tang Nhược nhìn anh đầy lạnh lùng, cực kỳ kiềm chế sự khó chịu đang chạy trong cơ thể, phát ra từng chữ đuổi khách rõ ràng: "Nhìn thấy xong, giờ anh đi được rồi...."

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Cô bị anh ôm ngang lên.

Nhanh đến mức cô không kịp đề phòng.

Trong nháy mắt, cơ thể Tang Nhược lại căng cứng một lần nữa, tất cả các dây thần kinh dường như cũng kéo căng đến cực hạn, giống như một giây tiếp theo sẽ bị đứt ra, cô siết chặt các đầu ngón tay, cảm xúc hoàn toàn bị mất khống chế: "Hạ Cảnh Tây!"

"Phanh" một tiếng, là âm thanh phát ra khi anh dùng sức đạp lên cửa.

Tang Nhược mặc kệ mọi thứ mà giãy dụa.

Hạ Cảnh Tây vẫn một mực ôm lấy cô, hạ mắt nhìn cô một cái, không nói hai đời đưa cô về phòng ngủ, cường thế nhưng không mất dịu dàng đặt cô lên giường, lúc Tang Nhược muốn đứng dậy thì anh đưa tay lên kiểm tra trán của cô.

Có chút nóng, làn da tay trắng mịn lộ ra bên ngoài cũng vậy.

Khuôn mặt tuấn tú bị che khuất dưới mái tóc ngắn cũng ngày càng ảm đạm khó phân biệt, cổ họng nuốt xuống ngày một khó khăn, anh đè vai cô lại không cho nhúc nhích, khàn giọng hỏi: "Hòm thuốc ở đâu?". Truyện Kiếm Hiệp

Tang Nhược dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, vô tình phát hiện anh cũng đang nhìn mình thế là cô quay mặt đi.

Lại nhớ đến cái cái gì, cô không né tránh nữa mà quay đầu lại đối mặt với anh, toàn thân giống như con nhím, đem hết gai nhọn của mình dựng hết lên, không khống chế được mà trào phúng: "Đây chính là cái mà anh gọi là nhìn một cái rồi đi à?"

Bởi vì do bị cảm dẫn đến sốt nên giọng nói cô khàn khàn đi không ít, khô khốc và rất chát.

Lồng ngực như bị nghẹn lại, Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt.

"Để anh tự tìm vậy." Nơi đáy mắt anh u ám chuyển động, anh khàn khàn lên tiếng, giọng nói không khống chế được mà giống như đang dỗ dành cô: "Sẽ nhanh thôi."

Dứt lời, anh ngồi dậy đi ra ngoài kiếm hòm thuốc.

Thái dương Tang Nhược nhảy lên thình thịch.

Cảm xúc cùng tâm tình càng lúc càng tệ hơn, chúng như đang chiếm cứ mọi ngóc ngách trong cơ thể cô vậy, trong đầu thì còn đang ông ông, cô dường như không hề nghĩ ngợi mà quơ lấy chiếc gối bên cạnh ném đi.

Gối đầu đập lên lưng anh, sau đó không tiếng động rơi xuống đất.

Bước chân Hạ Cảnh Tây hơi ngừng lại, anh cuối xuống lượm gối lên, ánh mắt thật sâu nhìn cô một cái, sau đó đặt gối ở cuối giường.

"Thật xin lỗi." Giọng nói khàn khàn của anh vang lên.

Anh bước nhanh ra khỏi phòng ngủ để tìm hòm thuốc.

Mà trong phòng ngủ, hô hấp Tang Nhược dồn dập như muốn đứt hơi, mười ngón tay nắm chặt ga giường, vô vàng cảm xúc cùng cáu kỉnh giống như là không có chỗ để trút ra mà cũng không biết trút ra như thế nào.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

******

Hạ Cảnh Tây nhanh chóng đi ra phòng khách tìm kiếm, suy nghĩ xem chỗ nào có khả năng để hòm thuốc cao nhất, anh định kiếm từng chỗ, nhưng phút giây định nhấc chân lên đi kiếm thì cơ thể anh bỗng dưng cứng đờ.

Cùng lúc đó, gương mặt anh kéo ra những đường cong căng cứng, hô hấp cũng ngày càng khó khăn, trái tim như giống như bị chìm xuống vực thẳm, hoặc giống như bị người ta dội cho một thùng nước lạnh như băng từ trên đầu xuống.

_____ Cô mang thai, không thể uống thuốc tùm lum được.

Hầu kết Hạ Cảnh Tây lên xuống, ngón tay dài thô bạo kéo kéo cà vạt, nhưng dù làm như vậy thì hô hấp của anh vẫn khó khăn như cũ, thế là anh lại giật ra hai viên cúc áo.

Vì dùng nhiều sức mà cúc áo văng ra, rớt xuống mặt đất.

Anh hạ mắt, mí mắt run run lên.

Bàn tay không biết đã nắm thành quyền từ khi nào, anh chán nản buông lỏng ra, Hạ Cảnh Tây kiềm chế lại kiềm chế, quay đầu đưa mắt về phòng ngủ, bước nhanh về phía ban công, mặc kệ đêm hôm khuya khoắt mà gọi điện cho bác sĩ gia đình.

Đợi bên kia được kết nối, giọng nói cực kì căng cứng mà khàn khàn từ môi mỏng của anh phát ra: "Phụ nữ mới mang thai, nhưng bị cảm với phát sốt thì có thể dùng thuốc gì được?"

Bác sĩ tỉnh ngủ, nói cái gì đó.

Lồng ngực Hạ Cảnh Tây càng thêm ngột ngạt, giống như bị một cục bông gòn thấm nước chặn ngang vậy, anh nhớ rõ tên thuốc rồi nhanh chóng gọi cho Tạ thư ký đang ở dưới lầu, dặn dò anh ta mua về.

Sau đó, anh nhanh chóng đi về phía nhà bếp, nấu một ấm nước sôi, đợi cho nước nguội bớt đi thì anh đem về phòng ngủ.

Ở trên giường, Tang Nhược vẫn ngồi dựa vào đầu giường, cô quay mặt đi chỗ khác, anh chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt lãnh diễm của cô thôi.

Hạ Cảnh Tây nhìn cô một cái thật sâu.

Đặt ly nước trên tủ đầu giường, anh mở miệng hỏi, từng chữ phát ra khó khăn: "Anh bảo thư kí Tạ đi mua thuốc rồi, giờ anh hạ nhiệt độ vật lý cho em trước."

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Không một lời đáp lại.

Hạ Cảnh Tây khép hờ mắt, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh thấm ước một cái khăn sạch sau đó về lại giường, giọng nói vô thức mềm mỏng lại, giống như là đang dỗ dành cô: "Tang Nhược........."

Cô quay mặt lại.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây trở nên tĩnh mịch, môi mỏng mấp máy như muốn nói cái gì đó, nhưng tất cả lời nói đều ngăn ở cổ họng khi thấy hốc mắt của cô đỏ lên rất rõ ràng.

Trong nháy mắt, tay anh siết chặt khăn lông.

Bốn mắt nhìn nhau.

Môi mỏng Hạ Cảnh Tây khẽ mím lại, hô hấp càng trở nên nặng nề, ảm đạm nơi đáy mắt ngày một cuồn cuộn, giọng nói của anh cực thấp, như để che đi sự chán nản ở trong đó: "Sao vậy?"

"Hạ Cảnh Tây." Đầu ngón tay cô vô thức bấm chặt vào lòng bàn tay, tạo ra vết hằn, chóp mũi mơ hồ ê ẩm, Tang Nhược nhìn anh, lòng ngực không khống chế được có chút phập phồng: "Đến tột cùng là anh đang theo đuổi tôi, hay là lại tổn thương tôi một lần nữa?"