Chương 47: Nơi này rất thích hợp để hôn.

Dư Sinh Vi Kỳ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

┬┴┬┴┤炎 Chương 47炎├┬┴┬┴

Đêm Giáng Sinh rơi vào tối thứ Sáu, buổi chiều hôm đó Lâm Tiễn chỉ có hai tiết học. Học xong, nàng theo thường lệ tham gia sinh hoạt câu lạc bộ âm nhạc. Thời Mãn ở lại trường chờ Hạ Chi Cẩn họp hội nghị sinh viên, vừa vặn cũng đi theo Lâm Tiễn đến phòng tập nhạc. Nàng muốn xem thử tài nghệ của Lâm Tiễn đến đâu mà Trần Chỉ và Đường Mạt lại tán dương đến tận mây xanh như vậy.

Đây là lần đầu tiên Thời Mãn nhìn thấy dáng vẻ thâm tình tha thiết đến vậy của Lâm Tiễn. Nàng ngồi trêи bàn đối mặt với sân khấu, hai tay chống cằm, chăm chú ngắm nhìn mười ngón tay thon dài của Lâm Tiễn phiêu dật trêи phím đàn phong cầm, ngắm nhìn cánh tay nàng tràn ngập mỹ cảm kéo đàn theo tiết tấu, nhìn ánh mắt nàng hoà quyện theo giai điệu mà biến ảo, dần trở nên xa xôi…

Lâm Tiễn gặp Tiêu Uyển Thanh lần đầu chính là trong buổi sinh nhật năm đó, nàng nghe theo ba mẹ sắp xếp, trước mặt mọi người diễn tấu một khúc phong cầm. Khúc nhạc như thế nào, Lâm Tiễn không còn nhớ được. Nhưng nàng lại nhớ rất rõ, ngày đó, vị a di vừa đẹp lại vừa ôn nhu đã đến bên khen ngợi nàng.

Thừa dịp mẹ không đứng đó, nàng thẹn thùng hứa hẹn: “Chờ con về sau gả cho dì, mỗi ngày đều đàn cho dì nghe.”

Tiêu Uyển Thanh, hẳn là đã quên rồi…

Thời Mãn mắt khẽ nhắm hờ, từ từ chìm đắm vào tiếng đàn của Lâm Tiễn.

Cho đến khi khúc nhạc kết thúc, Thời Mãn mới mở mắt ra, vỗ tay mỉm cười trêu ghẹo: “Lâm Tiểu Tiễn, không ngờ cậu còn có ngón nghề này.”

Lâm Tiễn đàn xong cảm thấy tương đối hài lòng, khúc nhạc này nàng đã tập đến vô cùng hoàn mỹ. Nàng loay hoay xếp đàn vào hộp rồi đi đến trước mặt Thời Mãn, cầm chai nước nhấp một ngụm, chớp mắt đắc ý: “Có phải là rất mê người không?”

Thời Mãn gục ngã trước sự dày mặt của Lâm Tiễn, lên tiếng cười nhạo: “Ui, cậu đang muốn quyến rũ ai vậy?”

Lâm Tiễn lặng im lắc nhẹ chai nước, chớp mắt đầy giảo hoạt.

Thời Mãn ngẩn người ra suy nghĩ một chút liền giật mình, hoảng hốt: “Tiêu a di sao? Lâm Tiễn, cậu muốn dùng mỹ nhân kế với Tiêu a di ư?” Trong đầu nàng như có tia chớp loé qua, đột nhiên ngồi thẳng tắp lưng, bừng tỉnh đại ngộ: “Ey, mình biết rồi nha! Tuy có hơi khác một chút, nhưng đoạn nhạc cậu vừa chơi là ca khúc chủ đề trong phim Ngôn Diệp Chi Đình [1] phải không?” Nàng nhích tới gần Lâm Tiễn, một tay chống cằm, vừa nghiêng đầu dò xét vừa cười xấu xa: “Lâm Tiễn, cậu muốn dùng bài hát để thổ lộ chân tình sao?”

Lâm Tiễn lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Còn chưa phải lúc. Nhưng quả thật là mình muốn dùng bài hát để thổ lộ một chút…” Thời gian gần đây, nàng và Tiêu Uyển Thanh đã trở nên gần gũi hơn, Tiêu Uyển Thanh cũng dần buông lỏng phòng bị với nàng. Chỉ là, dường như vẫn còn chưa đủ…

Tiêu Uyển Thanh chưa bao giờ tưởng đến, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, dù nàng nhỏ hơn cô rất nhiều tuổi, xét về thân phận lẫn bối cảnh đều có nhiều chướng ngại. Nhưng nàng, Lâm Tiễn, cũng có khả năng trở thành đối tượng yêu đương của cô.

Ở một mức độ nào đó, nàng và Tiêu Uyển Thanh giống Akizuki Takao và Yukino Yukari biết bao…

Thời Mãn nhíu mày, nhắc nhở Lâm Tiễn: “Nhưng mà, cậu tin chắc là Tiêu a di sẽ hiểu được khúc nhạc này sao?”

Lâm Tiễn cười rạng rỡ: “Mình thấy trong nhà có rất nhiều đĩa hoạt hình, Ngôn Diệp Chi Đình lại là một cuốn kinh điển như vậy, hẳn là Tiêu a di đã xem qua rồi.”

Thời Mãn khẽ gật đầu, nàng vừa định mở miệng nói thêm thì nghe thấy hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng – chính là Hạ Chi Cẩn, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng đang bình thản nhìn các nàng.

Lâm Tiễn quay đầu, dịu giọng chào hỏi: “Chi Cẩn tỷ, chị họp xong rồi à?”

Trong tích tắc, nét tươi cười nở rộ trêи khuôn mặt Thời Mãn, nàng đẩy ghế nhảy nhót nhào vào lòng Hạ Chi Cẩn, vội vàng hôn lên khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo kia, nũng nịu: “Chờ chị thật lâu…”

Thần sắc Hạ Chi Cẩn có chút dao động, dường như nàng không quá thoải mái, nhưng cũng không hoàn toàn bài xích.

Lâm Tiễn trợn mắt há miệng, a, cái quái gì? Nàng tròn mắt nhìn, không dám hó hé một lời.

Thời Mãn ôm cánh tay Hạ Chi Cẩn, xoay người nhìn Lâm Tiễn, đôi mắt óng ánh đào hoa, ngập tràn nhu tình, hào phóng nói: “Lâm Tiễn, giới thiệu một chút, đây là bạn gái của mình, Hạ Chi Cẩn.”

“Huh?” Lâm Tiễn theo bản năng nghi hoặc thốt lên. Nàng không tự chủ được, đem ánh mắt dò xét nhìn Hạ Chi Cẩn.

Hạ Chi Cẩn điềm tĩnh nhìn lại nàng, Lâm Tiễn nhìn không thấu cảm xúc trong đôi mắt kia. Một hồi sau, Hạ Chi Cẩn nhoẻn miệng thản nhiên cười, hướng Lâm Tiễn khẽ gật đầu.

Trêи đường về nhà, Lâm Tiễn cưỡi cừu con, trong đầu miên man nghĩ mãi về ánh mắt của Hạ Chi Cẩn khi nãy, mơ hồ cảm thấy bất an.

So với vẻ hớn hở của Thời Mãn, Hạ Chi Cẩn dường như có phần quá phận lãnh tĩnh? Trong lòng Lâm Tiễn, bất chợt giật thót.

❅❅❅

Về đến nhà, Lâm Tiễn lao vào phòng nháo nhào tắm một trận, sấy khô tóc, ăn diện thật lộng lẫy. Vừa vặn chuẩn bị xong cũng là lúc Tiêu Uyển Thanh tan sở trở về nhà.

Tiêu Uyển Thanh thay ra bộ đồ công sở, khoác lên áo mỏng váy dài, chỉ giữ lại một lớp trang điểm nhẹ nhàng. Khuôn mặt cô thanh lệ xuất trần, trong chớp mắt dường như trẻ ra mấy tuổi. Lâm Tiễn cũng không mặc sơ mi đồng phục khoác jacket denim như mọi ngày, thay vào đó là áo len cao cổ phối với một kiện manteau dài. Không để mặt mộc mà dặm một chút phấn son, Lâm Tiễn phảng phất thành thục thêm vài tuổi.

Trước khi ra khỏi cửa, hai người chạm mặt ở phòng khách, vừa đưa mắt nhìn nhau lập tức thấy được sự kinh diễm trong mắt đối phương. Im lặng hai giây, cả hai không hẹn mà phì cười thành tiếng.

Lâm Tiễn cong môi ngước mắt lên nhìn Tiêu Uyển Thanh, mười ngón giao nhau, tươi cười ấm áp: “Tiêu a di, chúng ta đi hẹn hò thôi.”

Tiêu Uyển Thanh nắm lấy cánh tay nàng, khẽ cười, ôn nhu đáp lại: “Uhm, đi thôi.”

Quảng trường Apollon mùa lễ hội phi thường náo nhiệt, từ xa Lâm Tiễn đã nhìn thấy giăng đèn kết hoa, người xe tấp nập. Tiêu Uyển Thanh đậu xe dưới hầm xong cùng Lâm Tiễn đi thang máy lên mặt đất, mở ra trước mắt là quảng trường trung tâm rộng ngút ngàn.

Các nàng căn thời gian vô cùng chuẩn xác, vừa mới đến một chút đã nghe thấy đám đông hò reo, mơ hồ có ai nói là trung tâm quảng trường sắp phun tuyết nhân tạo rồi. Xung quanh, ai nấy cũng hướng về phía trung tâm quảng trường mà rảo nhanh bước chân.

Lâm Tiễn động lòng, dĩ nhiên là càng hăng hái kéo Tiêu Uyển Thanh, chân lướt như bay hướng về biển người ở trung tâm quảng trường, nhảy nhót bừng bừng: “Tiêu a di, chúng ta nhanh đi đến phía trước đi.”

Tiêu Uyển Thanh hoà vào bầu không khí nóng rực xung quanh, nghe thấy giọng điệu mừng rỡ của Lâm Tiễn, mạc danh cũng cảm thấy nôn nao. Cô đuổi theo Lâm Tiễn, chậm rãi gật đầu: “Uhm.”

Còn chưa chạy đến cây thông Noel cao ngất giữa trung tâm quảng trường, bông tuyết nhân tạo đã lả tả từ trêи không rơi xuống như mưa.

Lâm Tiễn đột ngột ngừng chân. Đôi mắt nàng lấp lánh như ánh sao, tay nắm chặt Tiêu Uyển Thanh, nhìn cô nhoẻn miệng cười.

“Tiêu a di, tuyết rơi.”

“Uhm, tuyết rơi.”

Nàng nhìn đôi mắt dịu dàng ngời sáng của Tiêu Uyển Thanh, nhìn thấy nét hân hoan cùng cưng chiều trong mắt cô, trái tim bất chợt mềm nhũn. Tiêu a di, là vì có con ở bên làm dì cảm thấy vui vẻ, phải vậy không?

Tay Lâm Tiễn cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ Tiêu Uyển Thanh, nàng nâng bàn tay đang cùng cô mười ngón đan xen lên không trung, vui vẻ nghênh đón bông tuyết đáp xuống. Trong nháy mắt, nàng cảm thấy tất thảy mọi người trêи thế gian này đều trở thành vai phụ, chỉ còn nàng cùng Tiêu Uyển Thanh ở trung tâm màn ảnh bạc. Lâm Tiễn phảng phất trông thấy, thật nhiều năm về sau, nàng và Tiêu Uyển Thanh ngồi trước lò sưởi, ôn lại lần cùng nhau đón bông tuyết đầu tiên, nhớ lại khung cảnh năm đó rực rỡ đến nhường nào… là cây thông Noel cao ngất lấp lánh ánh đèn màu, là bông tuyết tựa sợi gòn trắng tinh lả tả rơi đầy mái tóc, là hai nàng mười ngón siết chặt, đan xen…

Nhưng mà, khung cảnh tiếp theo Lâm Tiễn còn chưa kịp nghĩ đến, liền bị Tiêu Uyển Thanh bất ngờ cắt đứt.

Tiêu Uyển Thanh ngửa đầu, mái tóc dài như dòng suối đổ xuống hai vai, mắt cô nhíu chặt, nghi hoặc thốt lên: “Đây là cái gì?”

Lâm Tiễn giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy bông tuyết màu trắng trêи tay. Ngây ngốc hai giây, nàng xạm đen mặt, khó khăn trả lời: “Hình như… là bọt xà phòng?”

“…”

Lúc này Lâm Tiễn mới sực tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, đưa mắt nghiêm túc nhìn, liền phát hiện ra, cái này mà cũng dám gọi là tuyết nhân tạo ư, đồ giả!

A, thật bực mình nha!

Nàng nhíu mày muốn giậm chân oán trách, Tiêu Uyển Thanh đột nhiên kéo tay nàng từ từ chạy về phía trước. Lần này, là các nàng đưa lưng chạy ra khỏi khu vực sân có “tuyết” rơi.

Giày cao gót gõ trêи mặt đất lộc cộc theo điệu nhạc. Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh bên cạnh nhẹ nhàng lại có phần chật vật chạy chầm chậm, không nhịn được mà vui vẻ cười thành tiếng.

Các nàng rút cuộc chạy ra khỏi khu vực tuyết rơi, đứng kế bên đài phun nước thở dốc.

Những người xung quanh nghi kỵ dò xét, nhưng hai nàng mặc kệ.

Lâm Tiễn đã sớm quên mất bất mãn bởi cú lừa mang tên tuyết nhân tạo. Nàng thở phì phò, nhìn qua Tiêu Uyển Thanh sắc mặt kiều mị đỏ bừng như thể đánh lên một lớp má hồng, đôi mắt sáng bừng lại ôn nhu hỏi: “Tiêu a di, vì sao lại phải chạy?”

Tiêu Uyển Thanh tròn mắt, mang theo chút vẻ nghịch ngợm hiếm thấy: “Uhm, dì đột nhiên cảm thấy chạy một vòng sẽ làm con vui vẻ.” Vừa dứt lời, cô cắn môi, dường như cảm thấy mình có chút thất thố, liền ho khan một tiếng, lấy lại vẻ ung dung, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Tiễn, với tay gạt bọt xà phòng còn vương trêи áo nàng, thẹn thùng giải thích: “Dì sợ bọt xà phòng dính lên quần áo sẽ khó giặt ra.”

Nữ nhân ba mươi tuổi, khuôn mặt dịu dàng tú lệ đến vậy, trêи thân lại có một cỗ khí chất trưởng thành ổn trọng đến mê người là thế. Mà giờ phút này, ẩn sâu trong đôi mắt đang cố trấn định kia, Lâm Tiễn lại nhìn thấy một nữ nhân ngây thơ trong sáng đến nao lòng.

Tiêu Uyển Thanh, nhất định là yêu tinh mà.

Lâm Tiễn nhịn không được, ánh mắt sáng rực từng bước nhích tới gần Tiêu Uyển Thanh.

Trong nháy mắt, ngọn đèn màu bên cạnh các nàng bỗng phát sáng, bọt sóng từ đài phun nước tuôn ra cùng tiếng nhạc du dương. Dòng nước bất ngờ phun ra, truyền tới từng cơn mát lạnh.

Tiêu Uyển Thanh không đề phòng, bị âm nhạc và suối nước bất ngờ phun ra làm giật mình, vô thức bước lùi ra sau, hướng về phía Lâm Tiễn một bước.

Lời ca Merry Christmas vang vọng khắp quảng trường, suối nhạc khí thế ưu mỹ mà lên xuống chỉnh tề theo điệu nhạc. Tất cả người đi đường xung quanh đều ngừng lại ngắm nhìn.

Tiêu Uyển Thanh giật mình trong giây lát, rồi mau chóng khôi phục lại bình tĩnh, cùng mọi người thưởng thức màn trình diễn độc đáo này. Trong lúc lơ đãng, cô lướt mắt nhìn thấy một đôi tình nhân phía trước bỗng nhiên xúc động ôm lấy nhau, mặc kệ tất thảy, nồng nàn trao môi hôn. Cô vội vàng dời mắt, kết quả nhìn thấy kế bên cũng có một đôi tình nhân khác, lưu luyến quấn lấy nhau không rời.

Tiêu Uyển Thanh lúng túng nhìn đi chỗ khác, mất hứng rồi. Cô quay đầu lại định trò chuyện với Lâm Tiễn, đưa mắt qua liền giật mình. Không biết từ khi nào, cô và Lâm Tiễn đã nép sát vào nhau như vậy.

Lâm Tiễn sâu kín dịu dàng nhìn cô, trong đáy mắt nàng ngập tràn vui vẻ. Dưới ánh đèn màu chiếu rọi, khuôn mặt nữ hài không mất đi vẻ phong tình, trái lại còn có vạn phần mỹ lệ, tản ra vẻ mê đắm kinh người.

Tiêu Uyển Thanh phút chốc thất thần, trơ mắt nhìn nữ hài nhích về phía mình thêm một chút. Nữ hài nheo mắt nhìn cô, khoé miệng ẩn cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, giọng nói mềm mại mê người: “Tiêu a di, nơi này rất thích hợp để hôn nha.”

Lâm Tiễn sát lại gần Tiêu Uyển Thanh, khuôn mặt tinh xảo từng chút từng chút phóng đại trước mắt cô.

Tiêu Uyển Thanh trong nháy mắt đông cứng cả người, ngỡ ngàng không nói ra lời.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

[1] Ngôn Diệp Chi Đình: Phim hoạt hình Nhật Bản Kotonoha no Niwa (The Garden of Words/ Khu Vườn Ngôn Từ). Đạo diễn & Kịch bản: Shinkai Makoto. Phim kể về một câu chuyện tình ấm áp giữa Akizuki Takao – một học sinh trung học tuổi 15 với đầy khát vọng tương lai và Yukino Yukari – một phụ nữ trưởng thành 27 tuổi bí ẩn đang đắm chìm trong mặc cảm xã hội, hai người dần kết nối với nhau qua những ngày mưa biết rằng mùa hè kia sắp đến…

Tác giả có lời muốn nói

Tiễn Tiễn x Tiêu a di, Mãn Mãn x Chi Cẩn, Thời Kinh Lan x Hạ Chi Cẩn, Ôn Đồng x Tiêu a di, Ôn Đồng x Thời Kinh Lan, Tiêu a di x Chi Cẩn, Thời Kinh Lan x Mãn Mãn, Ôn Đồng x Hạ Chi Kỳ, 2333, ta cảm thấy tiểu khả ái các ngươi đều có một đôi cp mắt a! Mau giúp tác giả quân nhìn xem, tác giả quân cp ở nơi nào.Dư Sinh Vi Kỳ (Năm Tháng Còn Lại) - Chương 47: Nơi này rất thích hợp để hôn.