Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Sasaswa
Thẩm Du Tu phủ đầu chửi Tạ Tuấn một câu rồi cúp điện thoại.
Tạ Tuấn đang ở nhà hàng ăn cơm cùng bạn gái, nghe xong một câu như vậy suýt chút nữa tự hất rượu lên người, lấy điện thoại ra nhìn, có chút không hiểu làm sao.
Phương Vi ngồi đối diện thấy sắc mặt hắn không ổn, lo lắng đặt nĩa xuống: "Tạ thiếu, có việc gấp?"
Tâm tư Tạ Tuấn không đặt trên người cô, căn bản không để ý đến lời của cô, quay đầu cho Trương quản lí một đấm, một trận trách mắng ập tới: "Người của ông làm việc kiểu gì vậy hả?!"
Trương quản lí vội vàng nhận lỗi kêu oan nói là tuyệt đối nghe theo phân phó của hắn đem Bùi Tự đến phòng trong khách sạn, biện pháp nên dùng cũng đều dùng, theo lí thì không có vấn đề.
"Không có vấn đề? Tôi cho lão Trương ông biết, lúc này chuyện tôi muốn làm là đập phá, ông chờ bọn người từ đổng tới rồi giải quyết đi!"
"Được được được.
Tôi lập tức hỏi rõ, nếu thực sự là bọn người phía dưới làm không tốt, tôi nhất định cho ngài một câu trả lời thỏa đáng."
Vừa mắng xong một trận, Tạ Tuấn đã tỉnh táo lại không ít, biết đối phương cũng không rõ tình hình nên cũng không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng được, liền phẫn nộ để điện thoại xuống rồi buồn bực bưng chén rượu lên uống ực một hơi.
Phương Vi nghe hắn vài lần nhắc tới Bùi Tự, thực sự không nhịn được, áp lại sự sợ hãi chạm phải cục tức của hắn, ngập ngừng hỏi: "Là bảo an lúc trước đắc tội anh?"
Tạ Tuấn hừ nhẹ một tiếng, càng nghĩ càng tức.
Khoản tiền sắp tới tay cứ như vậy trôi theo nước, hạng mục phía trước không nói, công trình kế tiếp càng làm hắn sứt đầu mẻ trán.
Hắn đem điện thoại ném lên bàn ăn, ngữ khí không hay nói: "Cho thể diện mà không cần."
"Người kia đúng là như vậy." Phương Vi lời nói ôn nhu nhẹ nhàng: "Không nói dối anh, em biết em gái của hắn, giống như hắn, đều là lấy lỗ mũi xem người."
*lấy lỗ mùi xem người: theo tui hiểu thì là kiểu khinh thường người khác.
Tạ Tuấn liếc mắt sang nhìn cô, lần đầu nghe cô nói có quen biết Bùi Tư: "Em còn biết hắn có em gái?"
"Là bạn học đại học." Phương Vi rụt rè nói: "Tuy rằng trước đây là bạn cùng phòng, thế nhưng em gái hắn thật đặc biệt...!Năm ngoái em nói muốn dọn ra ngoài cũng vì nó."
Tay cô nhẹ nhàng đặt xuống mu bàn tay Tạ Tuấn, điềm đạm đáng yêu nói: "Hai ngày trước em đi phòng vấn có gặp nó, còn cười em đây."
Tạ Tuấn bình thường không có tâm tình quan tâm vì sao tình nhân của mình muốn nhà muốn xe, tóm lại là không chuyển nhượng quyền tài sản, cho cô dùng vui đùa một chút mà thôi, không bằng lòng nghe cô làm nũng oán giận.
Phương Vi đi một vòng tròn rất lâu, cuối cùng nói vào vấn đề chính: "Những việc này căn bản em không muốn nói, nếu không phải ngày hôm nay hắn làm cho anh như thế ** phiền..."
Tạ Tuấn tránh tay cô ra, cầm dao ăn quơ quơ, nhìn thấu ý đồ của cô: "Muốn anh thuận tiện xả giận cho em?"
Hắn nói thẳng ra, Phương Vi cười ngọt ngào không trả lời thẳng, mềm giọng nói: "Là Tạ thiếu anh phải cho người kia một bài học."
Tạ Tuấn nhớ trước kia Thẩm Du Tu che chở người bảo an kia không nể mặt hắn, bây giờ tiền đầu tư dự án cũng không cánh mà bay, không thể nuốt trôi cục tức này trong một lúc.
Hắn nghiến răng, đem dao ăn cắt xuống món ăn trên đĩa: "Muốn thế nào thì kêu người đi làm, làm chút dạy dỗ là được, đừng làm ra động tĩnh lớn."
-
Mười hai giờ trưa, Bùi Tự đi ra cửa khách sạn, cảm giác rõ ràng tác dụng phụ của thuốc còn lưu lại.
Đầu đau như sắp nứt ra, chóng mặt, nhìn thấy ánh nắng phân tán thành rất nhiều vòng màu sắc rực rỡ.
Ánh sáng khúc xạ làm hắn nhớ đến lúc nhỏ cùng Bùi Lệ thổi bong bóng nước, khuấy nó lên, rồi nhẹ nhàng lấy ra thổi thành một mộng cảnh mỹ lệ.
Bùi Tự quay lại nhìn vào bên trong khách sạn, gỗ sồi nhạt màu được trang trí tản ra một loại ấm áp sáng ngời, phảng phất một đêm mộng đẹp, khi tỉnh lại thì nhìn thấy ánh nắng nhạt màu chiếu xuống thảm nhung.
Mặc dù việc tối hôm qua không làm Bùi Tự có cảm giác mơ thấy mộng đẹp như thông thường mà rất quái dị, vào lúc này có loại cảm giác không chân thật.
Nửa giờ trước, lúc Thẩm Du Tu bắt máy nói chuyện với Tạ Tuấn, hắn cũng đã tỉnh lại, bỏ ra một hồi lâu dọn dẹp chiến trường ngày hôm qua.
Dù sao thì làm cũng đã làm.
Trong lúc nhớ lại sự tình đêm qua, Bùi Tự không có quá nhiều hối hận, chỉ có không ít sự hoang mang.
Thẩm Du Tu vừa cúp máy liền tiến vào phòng tắm, tiếng nước chảy kéo dài rất lâu, thời gian dài đến Bùi Tự có thể dùng cơ thể đập vỡ một cái ly, cắt cái còng tay da kia.
Tay trái bị còng cả đêm, hơi tê tê.
Động tác Bùi Tự không quá lưu loát, vừa mặc quần áo tử tế vào thì Thẩm Du Tu cũng từ phòng tắm đi ra.
Thấy hắn đã có thể tự do hoạt động, Thẩm Du Tu biểu tình có một chút cứng ngắc.
Chân của cậu còn có chút nhũn ra, đứng thẳng như bình thường cũng cảm thấy không ổn, không thể không đi đến trước ghế sô pha ngồi xuống.
Cậu ngồi xuống, áo tắm chỉ có thể miễn cưỡng che qua đầu gối, vài vết xanh tím cùng loang lổ dấu hôn trên bắp chân đều lộ ra.
Bùi Tự ngẩn người, thước phim ngắn về sự tình bất ngờ xáy ra đêm qua hiện lại trong đầu, hơi trì độn dời tầm mắt.
Thẩm Du Tu nhìn về phía bên giường, tầm mắt đảo qua nhìn thấy chiếc ly vỡ cùng cái còng tay không còn nguyên vẹn kia, nghiêm túc suy nghĩ vài giây về tính khả thi việc Bùi Tự dùng mảnh vỡ thủy tinh cứa lên cổ tay hai lần, sau đó phát hiện cổ tay Bùi Tự đang chảy máu.
Thẩm Du Tu thấy việc hắn đổ máu cũng không thể so sánh được với những mất mát của cậu tối qua, cười lạnh nói: "Còn không mau cút đi."
Trước trước sau sau, bên người Thẩm Du Tu cũng có không ít người, đường nhiên cũng có người đưa ra đề nghị muốn thượng cậu.
Cậu đối với điều này không có nhiều kiêng kị, chỉ là có chút tâm lý cao cao thượng thượng, cũng lười thay đổi hình thức quan hệ với người khác.
Huống hồ dựa vào điều kiện của cậu, xác thực cũng không ai dám làm loại sự tình này.
Nghĩ như vậy, Thẩm Du Tu không khỏi trợn mắt nhìn Bùi Tự, nhìn cái giường khó coi phía sau Bùi Tự, quả thực cảm thấy chính mình giẫm lên mặt mình, mở miệng giễu cợt nói: "Sớm không cắt muộn không cắt, xong việc rồi cắt ra làm gì."
Cậu vừa nói về cái còng tay kia, Bùi Tự biểu tình liền trở nên khó coi, trầm giọng nói: "Tối qua muốn thoát thì đưa chìa khóa cho tôi là được rồi."
Thẩm Du Tu nghe hắn trả đũa lại, lửa giận chưa giảm đã bùng lớn hơn, cười khổ vì không có cách nào đứng dậy đá cho hắn hai cước, nghẹn vài giây mới nói: "Bùi Tự, cậu nghe cho rõ, không phải tôi kêu người trói cậu."
"Cho dù tôi có muốn thì cũng không dùng tới loại thủ đoạn bỉ ổi này." Thẩm Du Tu giọng nói khàn khàn, lời trong miệng nói ra khó giải thích được lộ ra mấy phần oan ức: "Hôm qua tôi uống rượu xong là bị anh em đưa tới đây."
Cậu vừa nói vừa ném điện thoại trong tay đi, cầm quần áo trên ghế sô pha lên, mắng: "Mẹ nó, tôi ngược lại là muốn mở khóa cho cậu, nhưng chìa khóa có trong đống quần áo này của cậu không?!"
Bùi Tự im lặng chốc lát, như không muốn bị logic của Thẩm Du Tu thuyết phục, quay mặt đi, nói: "Là bạn anh."
Lúc hắn quay lại nhìn Thẩm Du Tu đã có mấy phần lạnh nhạt, ngữ khí rất bình tĩnh hỏi ngược lại: "Anh hẳn phải biết tại sao bọn họ lại làm thế."
Thẩm Du Tu bị nghẹn một chút, nhưng lập tức rõ ràng không thể viện cớ giải thích dùm Tạ Tuấn.
Bùi Tự không phải MB bán mình trong club, mơ mơ hồ hồ bị Tạ Tuấn xem là lợi thế để lấy lòng cậu nên bị chuốc thuốc trói đến đây, xác thực cũng thật xui xẻo.
Có lẽ là không cam lòng, có lẽ là một chút như có như không yêu thích, mặc dù Thẩm Du Tu cảm giác hơi đuối lý, cũng không nguyện ý thừa nhận tất cả những chuyện này bắt nguồn từ sự dây dưa trắng trợn của cậu đối với Bùi Tự.
Thẩm Du Tu dừng một chút, những phương pháp cậu nghĩ ra để gây khó dễ người kia bây giờ giống như mấy sợi tóc rụng trong lúc tắm, đều đã trôi đi mất.
Hầu kết cậu lăn một vòng, mất công tốn sức nuốt xuống làm vết thương nhỏ trên cổ ẩn ẩn đau, cảm giác đau đớn nhỏ bé giống như một trận châm cứu.
Cậu không muốn cùng Bùi Tự tiếp tục thảo luận về chuyện hôm qua, đêm qua đúng là kinh hoàng, hít sâu một hơi như hạ quyết tâm rất lớn, quay đầu nói: "Cậu cút đi, coi như chưa từng tới.".