Chương 21-24

Dư Niệm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 21:


Editor: Thiên Vi

Bên phía đài truyền hình đã xin nghỉ, sau khi xác định cơ thể không có vấn đề, Dư Niệm tiến hành thủ tục xuất viện.

Một lần gặp tai nạn giao thông lại khiến cho Dư Niệm sụt mất mấy cân thịt, nhìn người gầy gò đi không ít. Cố Tần đến để đưa cô xuất viện, nhìn chằm chằm vài giây vào cái trán quấn đầy băng gạc của cô.

Dư Niệm cho là trên mặt mình dính gì đó, cô đưa thay sờ sờ:

“Anh nhìn em chằm chằm làm gì vậy?”

Cố Tần thu hồi ánh mắt, giúp cô thu dọn đồ đạc cá nhân, nhàn nhạt nói:

“Giữa trưa chúng ta ăn não heo hầm cách thủy a.”

Heo…

Não heo???

Dư Niệm lại mơ màng rồi.

Sau đó, Dư Niệm vuốt băng gạc trên trán, đã hiểu.

“Em không ngốc.”

Vẻ mặt Cố Tần nghiêm túc:

“Dự phòng.”

Dư Niệm: “…”

Cộc cộc cộc ——

Cửa bị gõ phát ra tiếng kêu, Dư Niệm giương mắt lên nhìn lại, đứng ở ngoài cửa là một người phụ nữ đi một đôi giày cao gót màu đen cao mười cm, mái tóc được uốn xoăn thành từng lọn sóng xõa tung ở trước bộ ngực khêu gợi, cô ấy mang theo túi xách nhỏ màu đỏ, dưới chiếc kính râm là đôi mắt đen láy đang nhìn nơi này.

Là Hạ Lam.

“Xem ra em không cần chị rồi.”

Hạ Lam nhướn mày, giọng nói ranh mãnh.

Dư Niệm hơi quýnh 囧, cô gãi đầu, mắt nhìn Cố Tần, nhỏ giọng giới thiệu với anh:

“Đây là Hạ Lam, bạn của em.”

“Chào cô.”

Hạ Lam tháo kính râm xuống, đi lên vài bước đưa tay ra trước mặt Cố Tần.

Anh chỉ tượng trưng hơi nắm lấy, sau đó nhanh chóng buông ra, ngược lại ánh mắt đã rơi vào trên người Dư Niệm. Thấy một màn này môi Hạ Lam không khỏi kéo ra một nụ cười.

“Lái xe gây chuyện bắt được không?”


“Không bắt được, có người nói cho em biết.”

“Ah ——” Hạ Lam kéo dài giọng, ánh mắt lời ít ý nhiều đảo qua Cố Tần :

“Em muốn ngồi xe của chị, hay là hàng xóm của em?”

Ặc…

Dư Niệm nhìn về phía Cố Tần, trên mặt anh cười như không cười, hai mắt nhìn Dư Niệm thỉnh thoảng lóe lên tia sáng nhàn nhạt. Không hiểu sao mặt Dư Niệm lại nóng lên, cô ho nhẹ một tiếng:

“Em ngồi xe của chị.”

Cô gái nhỏ này.

Cố Tần nhướn mày, vui vẻ trên mặt càng sâu.

Cố Tần đi lên vài bước, ngồi xổm xuống trước mặt Dư Niệm, vỗ vỗ vai của mình:

“Đi lên?”

“Ah?”

“Ah cái gì, chẳng lẽ em muốn dùng chân của mình đi xuống lầu.”

Dư Niệm cúi đầu nhìn đùi của mình được đắp lên một lớp thạch cao dày, cô cắn môi, dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Lam, cẩn thận từng li từng tí ghé vào trên lưng của Cố Tần. Phía sau lưng của anh rất rộng, trên quần áo còn có mùi xà phòng nhẹ nhàng thoải mái.

Dư Niệm không tự chủ được hít hà, sau đó khẽ tựa đầu vào vai của anh. Cố Tần cảm nhận được hơi thở của cô, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, càng thêm vui vẻ.

“Đồ đạc phải làm phiền cô rồi.”

Cố Tần nói với Hạ Lam, lịch sự và không hời hợt.

Hạ Lam cười cười, xách đồ trên bàn lên, xoay người đi phía sau bọn họ.

Ra khỏi bệnh viện, Cố Tần sợ Dư Niệm bị đụng đầu, động tác vô cùng dịu dàng đặt Dư Niệm ở ghế ngồi phía sau. Tiếp đó, nhìn về phía Hạ Lam dặn dò:

“Đi chậm một chút.”

Hạ Lam không khỏi cười khẽ một tiếng:

“Yên tâm, tôi sẽ lái rất chậm rất chậm.”

Cố Tần gật đầu, xoay người đi đến đầu xe của mình.

Đợi người đi rồi, Hạ Lam mới thả lỏng, nhịn không được cười ra tiếng. Tiếng cười của Hạ Lam tràn ngập bên tai. Dư Niệm cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình, cho dù trên mặt là bình tĩnh, nhưng vành tai vẫn đỏ hồng như trước đã bán đứng cảm xúc ngượng ngùng của Dư Niệm.

“Chị cười đủ chưa?”

“Cười đủ rồi.”

Nhịn cười. Hạ Lam khởi động động cơ:

“Nhưng Dư Niệm ah, vậy là đã câu được người rồi.”

Dư Niệm không phục cãi lại nói:

“Cố Tần cũng không phải cá, cái gì mà mắc câu với không mắc câu, chị nói chuyện quá khó nghe rồi.”

“Ah, không chỉ giật cần lên, còn học được “lấy tay bắt cá” a. Cái này gọi là gì? Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi.”

Hạ Lam lái xe, chú ý tới chiếc xe Cadillac vẫn đi theo sát đằng sau.

Hạ Lam thu lại vui vẻ, giữa đầu lông mày nhiều hơn một chút nghiêm túc:

“Thẩm Lâm Xuyên tìm em rồi hả?”

Cô nói, giọng nói nghiêm túc hẳn lên.

“Ừ.”

“Nghĩ cách gì?”

“Đã qua như mây khói, cần gì phải nhắc lại.”

“Ngược lại em đã thông suốt, nhưng thông suốt cũng tốt.”

Hạ Lam đau lòng thay Dư Niệm, gia đình của cô giống như một khối u ác tính sinh trưởng ở trên người cô, có thể sẽ sống theo cô suốt cả đời. Dư Niệm không có nhiều bạn, cho dù hai người ở cùng nhau, thủy chung cũng sẽ có ngăn cách. Đối với Dư Niệm mà nói, có thể làm chỗ dựa cho cô có lẽ chỉ có Thẩm Lâm Xuyên. Thẩm Lâm Xuyên giống như bè gỗ cứu mạng của Dư Niệm, là nơi duy nhất cô có thể dựa vào khi đang phiêu đãng trong biển lớn mênh mông, kết quả bè gỗ chìm, cô cũng chìm theo nó.

“Chị thấy Cố Tần rất tốt, em không phát hiện sao?”

“Phát hiện cái gì?”

Hạ Lam cười cười, giọng nói mềm mại:

“Lúc anh ta nhìn em, giống như đang nhìn toàn bộ thế giới.”

Lúc anh ta nhìn em, giống như đang nhìn toàn bộ thế giới.

Giống như ngày đông giá rét rút đi, ánh nắng xuất hiện, ngay thời khắc này, trong lòng Dư Niệm nở ra ngàn cây vạn cây xuân hoa, nóng rực sáng ngời chói mắt.

Đến khu cư xá.

Hạ Lam dừng xe lại, xuyên qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy Cố Tần xuống xe, đang đi về phía bên này.

Cửa xe được mở ra, Cố Tần giơ tay, đỡ Dư Niệm.

“Chị giúp hai người mang mấy thứ kia lên, sau đó chị phải đến công ty rồi.”

“Ah?”

Dư Niệm ngạc nhiên:

“Chị không ở lại ăn cơm sao?”


“Không được.”

Hạ Lam dùng ngôn từ chính nghĩa:

“Làm bóng đèn không tốt.”

Dư Niệm còn chưa mở miệng, Cố Tần đã nói tiếp:

“Đúng là không tốt lắm.”

Dư Niệm nhịn không được, nhẹ nhàng đấm đấm phía sau lưng của anh, cái người này có đôi khi thật không biết nói chuyện.

Hạ Lam mím môi cười, cũng không giận, cô cầm theo đồ đạc, đi phía sau lưng hai người vào trong thang máy, trong miệng thì nói:

“Chờ hai người chính thức ở bên nhau, lúc ấy hãy mời tôi ăn cơm.”

Cố Tần ấn nút thang máy, giọng nói khàn khàn:

“Vì có thể sớm mời cô ăn cơm, cô nhất định phải khuyên nhủ cô ấy thật nhiều.”

“Cô ấy” tự nhiên là chỉ Dư Niệm.

Mắt Hạ Lam lóe sáng đảo qua Dư Niệm, gò má của cô ửng đỏ, đang vùi vào vai anh, hai mắt Hạ Lam phát ra ánh sáng lấp lánh:

“Tôi nghĩ không cần khuyên nữa.”

Ánh mắt của Dư Niệm, đã để lộ ra hành động, biểu đạt rất tốt cảm xúc trong lòng của cô rồi.

Lên tầng, Hạ Lam mở cửa, đem bao lớn bao nhỏ đặt ở trên ghế sô pha, cô cũng không dài dòng, cầm bình nước khoáng trong tủ lạnh sau đó xoay người rời đi. Cố Tần đặt Dư Niệm lên trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Lam, anh mấp máy môi:

“Anh đi tiễn cô ấy.”

“Tốt.”

Cố Tần đi theo ra ngoài, cẩn thận khép cửa phòng lại.

Hạ Lam đứng bên ngoài thang máy, trên tay kẹp điểu thuốc lá vừa châm lửa. Làn khói trắng lượn lờ xung quanh, khiến khuôn mặt cô nhìn không rõ lắm. Cố Tần đi đến, đứng bên cạnh người cô.

“Hút không?”

Bàn tay với những chiếc móng tay sơn màu đỏ rút một điếu thuốc trong hộp thuốc lá phu nhân ra, đưa tới trước mặt Cố Tần.

Cố Tần lắc đầu:

“Tôi không hút.”

“Quên mất anh là vận động viên rồi.”

Một lần nữa cất thuốc lá vào trong hộp:

“Tôi không biết anh với Dư Dư như thế nào, nhưng nếu anh muốn ở bên con bé, tôi cảm thấy có chuyện cần phải nói cho anh.”

Đinh.

Cửa thang máy mở ra.

Hai người đi vào.

Nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ không ngừng chuyển động, Hạ Lam nhàn nhạt mở miệng:

“Mẹ của Dư Niệm mắc bệnh về tinh thần. Sau ngày bà ấy tự sát, Dư Niệm được vào bệnh viện tâm thần. Con bé mẫn cảm yếu ớt, lại không chịu đựng được đả kích, anh hiểu không?”

Đã đến tầng một, Hạ Lam giẫm trên giày cao gót đi ra khỏi thang máy. Cố Tần không nhúc nhích, hai mắt thâm thúy lóe sáng đuổi theo bóng lưng của cô, anh nói:

“Không biết cô tin chuyện vừa thấy đã yêu hay không.”

Thần sắc Hạ Lam ngạc nhiên, lúc quay đầu, cửa thang máy đã khép lại.

*****

Cố Tần chính là một người đàn ông đơn giản, tình cảm của anh cũng đơn giản theo đó, thích sẽ tiến tới, mà không thích sẽ không có phản ứng gì. Nào có nhiều cong cong vẹo vẹo như vậy, không có thích hợp hay không thích hợp. Anh vừa ý Dư Niệm, chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Ra khỏi thang máy, điện thoại trong túi áo phát ra một hồi tiếng chuông đinh đinh, là tin nhắn.

Anh cúi đầu, vừa đi vừa nhìn.

【 Dư Niệm: Em đã nghĩ kỹ, chúng ta ở bên nhau a. Nhưng em không tốt, đến lúc đó anh cũng đừng hối hận. 】

Ở bên nhau.

Nhìn thấy ba chữ kia. Trên mặt Cố Tần, chậm rãi hiện lên tia vui vẻ.

Cố Tần cầm di động, giơ tay đẩy cửa phòng ra. Dư niệm quay đầu, hai con ngươi lóe sáng liền rơi vào trên mặt của anh.

Cố Tần không nói một lời, đi nhanh tới chỗ cô. Cố Tần nhìn Dư Niệm, hai mắt lấp lánh chuyên chú. Anh vượt qua ghế sô pha, trong cái nhìn chăm chú của Dư Niệm, đột nhiên ép cô ở trên ghế sô pha mềm mại.

Hai mắt Dư Niệm đột nhiên trừng lớn, trong đôi mắt màu đen lóe ra tia sáng không biết làm sao.

Bàn tay của Cố Tần dày rộng, đan vào mười ngón tay của cô, cơ thể rắn chắc của anh kề sát với người cô không một khe hở. Không khí như bị tước đoạt, thời gian giống như đột ngột dừng lại, giờ phút này trong thế giới của Dư Niệm, còn lại cũng chỉ có trái tim bất an đập loạn nhịp cùng với tiếng thở gấp rối loạn.

Cố Tần mím môi, đầu từ từ tiếp cận mặt của cô.

Dư Niệm không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cô hoàn hồn, vội vàng nghiêng đầu né tránh đôi môi của anh đang tới gần.

Vừa rồi còn bá đạo khinh người, đột nhiên Cố Tần từ một con sư tử chuyển biến thành một con mèo ôn nhu dịu dàng ngoan ngoãn, anh sáp lên trước, đôi môi ấm áp mềm mại cẩn thận chạm nhẹ vào khóe mắt của Dư Niệm.

Nụ hôn này nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, mang theo trìu mến cùng mê luyến đối với cô.

“Người phải hối hận là em mới đúng.”

Anh đứng dậy rời khỏi người cô, bàn tay to nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của Dư Niệm.


Tâm Dư Niệm vẫn kinh hoàng như trước không có dấu hiệu bình phục lại, Dư Niệm giơ tay xoa ngực của mình, không khỏi thở phào một cái. Dư Niệm có chút vui vẻ cười ra tiếng, cô đã nói rồi, Cố Tần sẽ không phải là người tùy tùy tiện tiện như vậy.

Sao có thể có ý muốn hôn cô ah.

Tâm tình Cố Tần rất tốt, anh đứng dậy đi đến trước tủ lạnh, lại nhìn thấy bên trong chỉ có một ít đồ ăn nhanh. Cố Tần bất mãn đầu lông mày nhăn lại:

“Ngày nào em cũng ăn cái này?”

“Cũng không phải ngày nào cũng ăn…”

Dư Niệm chậm rãi đứng lên từ trên ghế sô pha, hai tay để trên ghế sô pha nhìn bóng lưng của Cố Tần:

“Có đôi khi ăn cùng đồng nghiệp, có khi Hạ Lam làm cho em.”

“Sau này không cần Hạ Lam làm cho em nữa rồi.”

Đột nhiên Cố Tần lại nói tiếp:

“Anh làm cho em.”

Anh làm cho em…

Mặt Dư Niệm… Lại đỏ rồi.

Giống như từ khi biết Cố Tần, số lần cô đỏ mặt càng ngày càng nhiều hơn. Không phải cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông tuấn tú, không phải chưa từng tiếp xúc với người đàn ông thành thục có mị lực, nhưng có thể khiến cho cô mất đi tỉnh táo, rung động với vẻ bề ngoài hình như cũng chỉ có một người là Cố Tần.

Một ánh mắt, một nụ cười, một câu nói, ngay cả từng ngón tay vuốt ve đầu cô của Cố Tần, đều khiến cho Dư Niệm phải tâm viên ý mã*, không biết làm sao.

(Tâm viên ý mã *: tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa).

Có khả năng anh chính là tình yêu của cô.

Cơm trưa làm rất nhanh, ba đĩa thức ăn một bát canh, trong nồi còn cố ý chuẩn bị hầm não heo cách thủy cho Dư Niệm.

Hương thơm của thức ăn bay ra từ phòng bếp, kích thích vị giác của Dư Niệm, Dư Niệm ngửi ngửi hương thơm kia, nhịn không được trêu ghẹo nói:

“Tay nghề của anh tốt như vậy, đã học trong bao lâu a?”

Cố Tần sắp xếp bát đũa, sắc mặt không thay đổi:

“Vì thỏa mãn dục vọng ăn uống của lão bà tương lai, phải học rất lâu.”

Nói xong, hai mắt thâm thúy của Cố Tần lóe sáng hàm chứa thâm ý phóng tới.

Dư Niệm giật mình mất mấy giây, rồi sau đó rúc vào ghế sô pha phía sau, vậy mà cô còn ngây thơ muốn đùa giỡn với Đại Ma Vương…

Ôm Dư Niệm đến trước bàn ăn, Cố Tần đưa bát đũa tới:

“Em ở nhà của anh, hay là ở đây.”

Dư Niệm vừa đưa súp vào trong miệng, nghe được chuyện đó, Dư Niệm trực tiếp bị sặc, cô quay đầu ho nhẹ vài tiếng. Cố Tần lạnh nhạt tự nhiên đưa nước tới.

“Chuyện này… Chuyện này không tốt lắm, cái này quá nhanh.”

Hai mắt Cố Tần rũ xuống, im lặng nhai cơm.

Dư Niệm còn nói:

“Huống chi cửa nhà chúng ta đối diện nhau, coi như là ở bên nhau…”

Dư Niệm lấy hết dũng khí, nói ra:

“Anh quá nóng vội rồi!”

Cố Tần buông bát đũa, bưng ly nước lên, nhấp một ngụm. Đôi mắt đen như mực cong cong rơi vào trên mặt của Dư Niệm:

“Ý anh muốn nói là chân em bất tiện, muốn chăm sóc cho em. Em nghĩ cái gì thế?”

Ai… Ai? ? ?

Ánh mắt của cô lóe sáng, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cầm đôi đũa lên, xấu hổ vùi đầu ăn cơm trong bát.

Lúc này, Dư Niệm không nhìn thấy mặt Cố Tần, chỉ nghe thấy giọng nói vui vẻ của anh quanh quẩn ở bên tai:

“Hóa ra em gấp gáp như vậy ah…”

Cô mới không nóng vội như vậy…

Là câu nói cuối cùng của Cố Tần khiến cho người khác hiểu lầm mới đúng.

“Vậy đến nhà của anh a, anh đã thu dọn phòng xong rồi.”

Dư Niệm: “…”

Còn nói không nóng vội, đây quả thật là đã sớm có dự tính!

Chương 22:


Editor: Thiên Vi


“Em cứ nghỉ thoải mái đi, anh đến phòng khách, ga giường, khăn mặt anh đều đổi mới hết rồi, em có thể yên tâm dùng.”


 


 


Cố Tần đỡ Dư Niệm vào phòng, phòng ngủ của anh so với phòng của Dư Niệm lớn hơn nhiều, trong phòng càng không có đồ dùng dư thừa. Dưới ánh đèn sáng tỏ, càng khiến cho căn phòng thêm rộng lớn.


 


 


Dư Niệm nhìn một vòng xung quanh, trước mặt là thiết bị lắp đặt cùng phong cách không khác trong đầu cô suy nghĩ là bao, bởi vì cô có cảm giác, cảm thấy Cố Tần không phải loại đàn ông tinh tế tỉ mỉ, sẽ không lắp đặt thiết bị xa hoa sặc sỡ ở trong căn phòng của mình.


“Anh ở phòng khách a.”


Cảm thấy, cảm thấy ở Cố Tần ở phòng khách không được tốt cho lắm.


“Phòng khách không có vòi tắm hoa sen, bất tiện.”


Dư Niệm liếm đôi môi hơi khô khốc, không nói chuyện.


 


 


Đỡ Dư Niệm ngồi xuống, Cố Tần lại móc ra hai cái chuông nhỏ màu bạc kêu leng keng, một cái đặt ở cạnh giường, một cái đặt trong phòng tắm.


“Có chuyện gì thì rung một cái.”


Cố Tần nhẹ nhàng quơ quơ, quả chuông trên tay phát ra tiếng kêu leng keng thanh thúy:


“Anh sẽ nghe thấy, sau đó trở về bên em.”


Dư Niệm cong mắt cười cười, đôi mắt trong suốt xao động chứa đầy vui vẻ.


“Tại sao anh lại có đồ vật này?”


 


 


Cố Tần cười cười, cái này là vào lễ Giáng Sinh năm trước, đồng đội chúc mừng ở nhà anh, tâm huyết dâng trào học theo người nước ngoài, chặt một cái cây ở bên ngoài, trang trí giống như một cây thông Nô-en, cũng chính lúc đấy liền mua cái chuông này. Sau này dọn nhà đến đây, những vật này cũng thuận tiện được mang đến. Anh cũng vừa mới có ý định, lấy ra từ nhà kho cho Dư Niệm dùng.


“Nước anh đã mở rồi, lúc em tắm rửa cẩn thận một chút, đừng chạm đến miệng vết thương.”


Dư Niệm liên tục gật đầu, hai mắt trừng lớn ngẩng đầu nhìn Cố Tần.


Trong mắt ý tứ hàm xúc rất rõ ràng, ý nói là nếu anh đã nói xong nên đi ra.


Cố Tần hiểu, anh nghéo nghéo môi, ngón tay thon dài véo nhẹ khuôn mặt của Dư Niệm:


“Có việc rung chuông.”


“Em biết rồi.”


Dư Niệm phồng quai hàm, tại sao lại khiến cho cô thấy mình giống như một đứa trẻ vậy chứ.


 


 


Đưa mắt nhìn Cố Tần rời đi, Dư Niệm ghé vào trên giường. Cô lăn một vòng, kéo chăn, đặt ở chóp mũi hít hà, đây là ga giường mới đổi, không có mùi kỳ quái, ngược lại khắp nơi đều là hương hoa nhàn nhạt.


 


 


Dư Niệm lại lăn thêm một vòng, nhìn lên trần nhà. Vốn cô cho là mình sẽ không dễ dàng chấp nhận yêu cầu ở chung của một người đàn ông như vậy, ai lại nghĩ đến… Lúc này trong lòng tràn ngập vui vẻ cùng em nguyện ý.


Không quá lâu sau, lại giơ tay cầm lấy cái gậy để ở bên cạnh, khập khiễng đi vào phòng tắm.


 


 


Phòng tắm cũng rất lớn, lại sạch sẽ, trên kệ treo hai cái khăn mặt, một cái màu hồng nhạt, một cái màu xanh da trời, cái màu hồng nhạt hẳn là Cố Tần chuẩn bị cho cô. Dư Niệm còn chú ý tới, phòng tắm có lót một cái thảm chống trơn trượt, hẳn là sợ cô ngã sấp xuống.


Anh Cố quả thật là tri kỷ.


Dư Niệm che mặt, càng thêm vui vẻ.


 


 


Cô buộc mái tóc dài lên, chậm rãi cởi quần áo trên người. Dư Niệm mở vòi tắm hoa sen ra, nghiêng mắt nhìn lên chai sữa tắm của Cố Tần, màu đen, trên mặt có ghi mấy chữ cái tiếng anh, Dư Niệm cẩn thận lấy ra, mở nắp chai ra hít hà.


Mùi trà xanh nhàn nhạt, mùi hương của Cố Tần.


Vừa nghĩ tới dùng chung sữa tắm với Cố Tần, tâm thần Dư Niệm không khỏi nhộn nhạo. Cô ho nhẹ một tiếng, trả đồ về vị trí cũ.


 


 


Nhắc tới cũng kỳ quái, nửa năm trước Dư Niệm làm sao cũng không thể tưởng được sẽ làm hàng xóm với Cố Tần, sau khi làm hàng xóm lại càng không thể tưởng được hai người sẽ ở bên nhau, kết quả vận mệnh thật kỳ diệu, những suy nghĩ không dám nghĩ không thể thực hiện được hôm nay lại thành sự thật.


Đời trước cô nhất định là người cứu vớt hệ ngân hà!


 


 


Sau khi tắm xong, Dư Niệm quấn khăn tắm quanh người. Nhà Cố Tần hình như không có máy sấy, cô chỉ có thể mang theo một đầu ẩm ướt đi ra cửa.


 


 


Nhưng đột nhiên vào lúc ấy, cái gậy bị dính nước trở nên trơn trợt, dưới chân Dư Niệm không ổn định, lập tức mất đi cân bằng. “Bịch” một tiếng, mặt Dư Niệm chúi xuống, ngã trên mặt đất.


… Vui quá hóa buồn? 


 


 


Mặt có chút đau, Dư Niệm chậm rãi bò lên từ trên mặt đất, cô vuốt vuốt cái mũi, cũng không biết mặt có bị biến dạng hay không. Khăn tắm trên người đã sớm rơi ra rồi, Dư Niệm còn chưa kịp quấn lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng “Răng rắc”, cửa mở.


Phía sau lưng Dư Niệm lập tức cứng đờ, cô ngừng thở, không dám quay đầu lại.


Không biết Cố Tần… Nhìn thấy không?


Tay nắm cửa của Cố Tần còn chưa kịp buông ra, anh đứng ở cửa ra vào, nhìn bóng lưng Dư Niệm bằng ánh mắt sáng quắc:


“Anh nghe thấy tiếng động…”


Dư Niệm nghe xong, càng thêm khẩn trương.


 


 


Trong tầm mắt, mái tóc của Dư Niệm ẩm ướt lại xõa rối tung, cơ thể cô không một mảnh vải, trắng mịn còn có vệt nước óng ánh. Ánh mắt Cố Tần quét qua, trong lòng hung hăng run rẩy.


 


 


Trên lưng của Dư Niệm, có một mảng lớn dấu vết từng bị phỏng. Miệng vết thương uốn éo dữ tợn màu hồng, ở xung quanh làn da trắng noãn hình thành hai thế đối lập rõ nét. Sau lưng lùi lên một chút, còn có vết sẹo giống như vết roi, vết sẹo có nông, có sâu, có cái đã nhìn không ra dấu vết, lộn xộn lại kéo dài giao thoa với nhau.


Cố Tần che dấu cảm xúc trong mắt, anh đi lên, ôm lấy Dư Niệm cùng khăn tắm từ trên mặt đất. 


Hô hấp Dư Niệm cứng lại, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn về phía anh.


 


 


Đôi tay ấm áp của Cố Tần dán lên trên người cô, độ ấm rất nhỏ kia truyền lên trên người của Dư Niệm, như lửa nóng hừng hực thiêu đốt cô, khiến cho cô không có cách nào phải nóng rực theo.


Cố Tần đặt Dư Niệm lên giường, kéo chăn, khẽ quấn quanh người cô, chỉ lộ ra cái đầu.


Ngược lại, Cố Tần đi vào phòng tắm, cầm cái khăn mặt đi ra.


Dư Niệm hoàn hồn, vươn tay muốn cầm lấy:


“Tự em lau.”


“Anh đến.”


Giọng nói trầm ổn của Cố Tần vừa truyền đến, anh đã đứng trước mặt của cô.


Dư Niệm nhanh chóng quấn chặt chăn, không nói gì.


 


 


Dư Niệm có thể cảm nhận được đầu ngón tay của anh tinh tế tỉ mỉ xuyên qua từng sợi tóc của cô, động tác dịu dàng lại vô cùng có tính nhẫn nại. Mắt Dư Niệm rũ xuống, cắn cắn ngón tay.


“Anh đã thấy được?”


Dư Niệm hỏi, trong giọng nói hàm chứa sự dè dặt.


Ngón tay Cố Tần dừng lại một chút, nhàn nhạt đáp:


“Ừ.”


Anh còn nói:


“Đau không?”


Dư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, cô muốn cười, nhưng độ cong bên khóe miệng vừa khổ sở lại miễn cưỡng:


“Cũng may, không đau. Lúc trước có lẽ đau a…”


 


 


Dư Niệm đã không nhớ rõ, đoạn thời gian kia, đau đớn đã đã trở thành thói quen của cô, cũng không có người hỏi cô có đau hay không. Thẩm Lâm Xuyên cũng không hỏi, bởi vì nếu hỏi sẽ khiến cô càng thêm khó chịu, càng thêm đau khổ.


“Lúc em nấu cơm cho sai gia vị, sau đó bà giội dầu lên người của em. Cũng may mùa đông  mặc nhiều…”


 


 


Dư Niệm nói bằng giọng trêu đùa, trên mặt còn kèm theo vui vẻ, nhìn lại Cố Tần, hai mắt của anh sắc bén âm trầm, hư hư thực thực sâu thẳm như biển, đang chuẩn bị phun trào một trận cuồng phong bão táp, chỉ một giây sau, sẽ dâng trào sóng to gió lớn.


Dư Niệm dần dần thu lại vui vẻ, lông mi thật dài rũ xuống.


 


 


Dư Nệm vẫn nhớ rõ ngày đó, mẹ của cô đạp cô ngã trên mặt đất, một giây sau, chảo dầu nóng hổi kia đã rơi vào phía sau lưng của cô. Có lẽ rất đau… Khi đó Dư Niệm gần như hôn mê, trong trí nhớ chỉ thấy mẹ của cô ngậm điếu thuốc, ánh mắt của bà giống như rắn độc, vừa âm độc vừa lạnh lẽo, không có một chút tình người. 


Dư Niệm hít hít mũi, nhanh chóng quấn chặt chăn.


Cô rất đáng thương, giống như một chú chuột cô đơn không còn tình thương của cha mẹ.


Cố Tần để khăn mặt ở bên cạnh, ôm lấy cô nằm xuống giường.


“Anh… Anh làm gì thế?” Dư Niệm kinh ngạc.


“Ngủ.”


Nhìn ánh mắt bất an của cô, Cố Tần thở dài, ôm Dư Niệm vào trong ngực:


“Dỗ em ngủ.”


Dư Niệm giật mình ngốc lăng, sau nửa ngày mới cười nói:


“Em không cần người dỗ dành.”


“Anh dỗ anh, em ngủ cứ ngủ.”


Cô không nói chuyện, bàn tay vươn ra từ trong chăn, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay của Cố Tần, nắm thật chặt.


Mười ngón tay của Cố Tần cầm chặt tay của cô, lại cúi đầu, đụng trán mình vào trán của cô:


“Ngủ ngon, Dư Niệm.”


 


 


Cô chôn đầu trước ngực Cố Tần, Cố Tần có cảm giác Dư Niệm đang run rẩy, vạt áo trước ngực thấm ra một chút ẩm ướt, chắc là cô đang khóc.


 


 


Cố Tần nhắm mắt lại, bàn tay lớn nhẹ nhàng giữ lấy sau gáy của cô, Cố Tần nhanh chóng ôm chặt lấy cô, bảo hộ kín mít gần như không có một khe hở.


“Muộn… Ngủ ngon.”


Giọng hỏi của Dư Niệm nghe có vẻ nặng nề, kèm theo cả tiếng thút thít nỉ non sau lại có chút khàn khàn:


“Anh không quay về sao?”


“Đợi em ngủ rồi anh mới về.”


Cô hít hít mũi, hai con ngươi khép lại.


 


 


Có thể nguyên nhân là vì Cố Tần, Dư Niệm rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Đợi cô ngủ rồi. Cố Tần cẩn thận dè dặt buông Dư Niệm ra, đắp kín chăn cho Dư Niệm, lại chỉnh độ sáng đèn bàn tối hơn, lúc này mới rời khỏi.


*****


 


 


Sáng sớm sau khi tập luyện xong, Cố Tần đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Dư Niệm vẫn chưa thức dậy, anh cũng không thúc.


 


 


Nhìn dầu trong chảo dần dần nóng lên, Cố Tần không khỏi lâm vào trầm tư. Anh không phải một người có tính nhẫn nại, cũng không phải một người ôn nhu, qua lại với một cô gái, giữ một cô gái qua đêm, chuẩn bị bữa sáng cho một cô gái những việc này lúc trước đều không đáng để anh nhắc tới.


Hiện tại bắt đầu làm…, lại vô cùng tự nhiên.


Dầu đã nóng lên, Cố Tần đập trứng gà vào, vì không chú ý, có vài giọt dầu bắn lên mu bàn tay, có chút nóng rát.


Hai mắt Cố Tần hơi trầm xuống, đôi môi mím chặt lại.


“Anh đang làm bữa sáng à?”


Đỉnh đầu truyền đến tiếng của Dư Niệm, Cố Tần ngẩng đầu, nhìn thấy hai tay của cô chống lên lan can cầu thang đang nhìn anh.


“Rời giường?”


“Em dậy muộn, hôm nay anh không đến đội bóng sao?”


“Ở nhà luyện cũng như nhau.”


 


 


Cho dù đến đội bóng, huấn luyện viên cũng sẽ bỏ mặc Cố Tần. Còn một năm nữa là đến thế vận hội Olimpic, hiện tại cái anh cần chính là nghỉ ngơi dưỡng sức. 


Dùng xẻng xúc trứng tráng lên đĩa đặt lên bàn, Cố Tần cởi tạp dề đi lên lầu.


“Anh ôm em xuống dưới.”


“Anh đỡ em là được rồi.”


 


 


Anh không nói chuyện, đỡ Dư Niệm đi từng bậc thang một đi xuống dưới, lúc đi xuống thêm một bậc nữa, Cố Tần đột nhiên quay người, quay người đặt cô trên lan can của cầu thang.


Dư Niệm bị giam cầm ở trong đó, hai mắt nháy một cái, mờ mịt nhìn anh:


“Cố Tần?”


“Có phải chúng ta cũng có thể hôn tốt lành vào sáng sớm hay không?”


Anh hỏi, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.


Sớm… Hôn tốt lành vào sáng sớm?


Cô nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay che miệng lại:


“Em… Em vẫn chưa đánh răng.”


Đáy mắt Cố Tần hiện lên chút vui vẻ, giơ tay kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, sau đó cầm thật chặt:


“Anh không ngại.”


Nói xong, anh cúi đầu từ từ tiếp cận mặt của cô. 


 


 


Dư Niệm nín thở, trong mắt, ngũ quan anh tuấn của anh dần dần phóng to, sống mũi cao thẳng của Cố Tần, đôi môi mỏng, là màu hồng nhạt khỏe mạnh, làn da của anh vô cùng tốt, lỗ chân lông nhỏ, phía trên là lông tơ rất mảnh. 


Cổ họng Dư Niệm khô khốc, không chút suy nghĩ nghiêng đầu, Cố Tần hôn lệch vào khóe miệng của Dư Niệm. 


 


 


Cố Tần nắm chặt chiếc eo mảnh khảnh của Dư Niệm, trên mặt càng thêm vui vẻ, môi của anh không rời đi, chuẩn xác tìm được cánh môi căng mọng mềm mại của Dư Niệm, phủ lên đó.


“A……”


Dư Niệm cắn chặt hàm răng, chỉ sợ đầu lưỡi Cố Tần đột nhiên thăm dò vào, dùng phương pháp hôn tiêu chuẩn để hôn cô nồng nhiệt.


Nhưng mà không có.


Đôi môi ấm áp của anh vuốt ve cánh môi mềm mại của cô, động tác dịu dàng, tràn đầy yêu thương.


 


 


Bên tai Dư Niệm đỏ lừ, hai tay không khỏi chậm chạp, chậm chạp ôm eo Cố Tần. Hai mắt Cố Tần lóe lên tia sáng buồn bã, nụ hôn dần dần dời xuống, đụng phải cằm của cô.


Đinh linh ——


Lúc này.


Chuông cửa vang lên.


Tếp đó, một giọng nam trung khí mười phần đánh vỡ mập mờ trong nhà.


“Dư Dư, ba ba tới thăm con đây, mở cửa!”


 


 


Lông mày Dư Niệm hung hăng nhảy lên, một tay đẩy Cố Tần ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng xanh, tay ôm eo Cố Tần dần dần nắm chặt:


“Em… Cha em đến rồi.”


Hết chương 22.


Chương 23:


Editor: Thiên Vi


Nếu để cho ba ba bắt gặp cô ở cùng nhà với một người đàn ông, sẽ như thế nào?


Đoán chắc là sẽ nổ tung!


So sánh với vẻ mặt bối rối, không biết làm sao của Dư Niệm, Cố Tần lại lạnh nhạt hơn nhiều.


Anh ôm lấy cô, đi xuống cầu thang đặt Dư Niệm lên ghế sô pha, giọng nói bình thản:


“Là cha vợ ah.”


Cha… Cha vợ.


 


 


Tay Dư Niệm nhanh chóng nắm thành nắm đấm, bên ngoài Dư Thiên Hoa vẫn đang gõ cửa, liên tục thúc giục gọi tên của cô. Huyệt thái dương của Dư Niệm nhảy liên hồi, cô có chút đau đầu, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.


Nhưng vào lúc này, Cố Tần bước đi lên, Dư Niệm thấy vậy, không khỏi lên tiếng kinh hô:


“Anh… Anh làm gì thế?”


Cố Tần đặt tay lên tay cầm cánh cửa, nhướn mày, nói:


“Cũng không thể để cha vợ đứng mãi ngoài cửa a.”


Dứt lời, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, cửa được mở ra.


Dư Niệm cứng như khúc gỗ, tâm như tro tàn.


 


 


Cố Tần liếc mắt liền nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, rất cao, phía sau lưng dày rộng, mặc một bộ âu phục màu đen được là ủi tỉ mỉ chỉnh tề. Nghe thấy tiếng động, Dư Thiên Hoa quay đầu nhìn, gương mặt kia vô cùng hiền lành, giữa đầu lông mày có một chút tương tự với Dư Niệm.


Trên mặt Cố Tần treo một nụ cười:


“Ngài tìm Dư Niệm?”


Anh hỏi, giọng nói khiêm tốn và lễ phép.


Dư Thiên Hoa giật mình mất mấy giây, sau đó hoàn hồn, nhìn Cố Tần gật đầu, nói:


“Anh là hàng xóm của Dư Niệm? Tôi là cha của con bé.”


“Dư Niệm đang ở nhà của cháu đấy.”


Dư Thiên Hoa nghe xong, hoàn toàn ngây người.


Cố Tần còn nói:


 


 


“Cháu nghe nói chân cô ấy bị thương, nghĩ đến cô ấy ở một mình rất bất tiện, vì vậy để cho cô ấy tới dùng chung bữa sáng. Không hay, cô ấy vừa đi qua, ngài liền đến.”


Cố Tần nghiêm trang dắt lối, ánh mắt chân thành tha thiết, giọng nói thành khẩn.


Dư Thiên Hoa tin tưởng, cười nói:


“Tôi có thể…”


“Mời vào.”


Cố Tần nghiêng người, mở một lối đi.


Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Dư Niệm kéo tóc, không hiểu sao có chút chột dạ.


“Dư Dư.”


 


 


Bả vai Dư Niệm không khỏi khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Dư Thiên Hoa. Cô nhìn ông lộ ra một nụ cười, trên gương mặt hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ.


“Cha, sao cha lại tới đây?”


 


 


“Xảy ra chuyện cũng không gọi điện thoại, nếu không phải chú Lý của con nói cho con biết, con định bụng gạt luôn ta có phải hay không?”


Lông mày Dư Thiên Hoa nhíu lại, giọng nói vô cùng uy nghiêm.


Dư Niệm cắn môi, ánh mắt dời đi:


“Con nghĩ đến cha còn ở nước ngoài…”


“Cho dù ở nước ngoài, cũng sẽ lập tức quay về đến thăm con.”


 


 


Lời nói tình cảm này có thể khiến cho lòng người ấm áp, Dư Niệm cắn môi, ngẩng đầu dùng ánh mắt tràn đầy nịnh nọt nhìn Dư Thiên Hoa:


“Cha đừng nóng giận nha, không có lần sau nữa, con thề.”


 


 


Bản thân Dư Thiên Hoa vốn còn lo lắng cho Dư Niệm, thấy cô như vậy, đau lòng còn không kịp, sao có thể nhẫn tâm mắng cô nữa. Lông mày ông giãn ra, lúc này mới nhớ tới Cố Tần vẫn còn đứng ở bên cạnh.


“Xưng hô như thế nào?”


“Cố Tần.”


“Dư Dư nhà tôi thật sự phải làm phiền cậu rồi.”


Dư Thiên Hoa móc ra một cái danh thiếp rồi đưa tới:


“Đây là danh thiếp của tôi.”


Cố Tần dùng hai tay nhận lấy, mắt nhìn, đặt ở trong túi áo.


Dư Thiên Hoa cảm thấy cậu trai trẻ trước mặt này rất hiểu lễ nghĩa, không khỏi sinh ra một chút thiện cảm với Cố Tần.


“Cháu đang làm bữa sáng, nếu như bác không chê…, bác trai có thể ở lại cùng ăn một bữa cơm.”


“Như vậy sao được…” 


“Không có vấn đề gì đâu.”


Đôi mắt thâm thúy của Cố Tần rơi lên người của Dư Niệm, bên môi anh lộ ra ý cười yếu ớt, sau đó nhanh chóng thu lại:


 


 


“Không dối gạt bác, cháu là Fans hâm mộ của Dư Niệm, thường xuyên xem tiết mục của cô ấy. Ngày thường Dư Niệm cũng rất quan tâm đến cháu, chỉ là một bữa sáng mà thôi, không đáng để nhắc tới.”


Cố Tần đã nói như vậy rồi, Dư Thiên Hoa còn cự tuyệt không tốt lắm, gật đầu đồng ý.


 


 


Dư Niệm che mặt, mắt nhìn Cố Tần dùng lí do thoái thác kia không có một câu nói thật, cô càng thêm muốn tìm một cái lỗ rồi chui vào.


“Nói cho ba ba biết, chuyện gì xảy ra?” 


“Chỉ là lúc qua đường bị đụng phải…”


“Lái xe bắt được không?” 


“Không có.”


“Cha liền nói con…”


“Cha, cha trở về lúc nào vậy?”


Dư Niệm đánh gãy lời nói của Dư Thiên Hoa… :


“Tại sao lại không nói cho con một tiếng.”


“Nhận được tin tức vội về ngay, còn nhìn thấy món quà con gửi lại cho cha a.”


 


 


Dư Niệm gửi tặng là một bộ tranh chữ, bình thường Dư Thiên Hoa rất thích thu thập tranh chữ đồ cổ, trước kia có nói cho Dư Niệm một lần, không nghĩ tới cô lại nhớ kỹ, còn cố tình chuẩn bị cho ông. Ngoại trừ Dư Niệm ở ngoài, Dư Thiên Hoa còn có một cậu con trai, nhỏ hơn Dư Niệm ba tuổi, hiện tại đang học đại học năm 3, ngày thường bị Trần Bái Bình nuông chiều, không chịu nghe lời dạy dỗ.


“Ăn sáng thôi.”


 


 


Dư Thiên Hoa nghe xong, giơ tay nâng Dư Niệm dậy, đi đến bên bàn ăn. Cố Tần làm bữa sáng rất đơn giản, nhưng màu sắc hương vị lại rất tốt. Dư Thiên Hoa thấy vậy, không khỏi tán thưởng nói:


“Được a, chàng trai làm không tệ.”


“Bình thường ạ.”


Cố Tần khiêm tốn nói.


Anh đưa đũa lên trước, Dư Thiên Hoa khoát khoát tay:


“Lúc ra ngoài tôi đã ăn rồi, hai đứa ăn là được rồi.”


Cố Tần không làm khó, không lên tiếng múc cháo cho Dư Niệm.


Mắt Dư Niệm nhìn Dư Thiên Hoa ở đối diện, ghé sát vào tai của ông, trầm giọng nói với ông:


“Tự con tới cứu giúp…”


Tay Cố Tần dừng lại một chút, sau đó chuyển bát cháo cho cô.


“Cố Tần làm cái gì?”


 


 


Dư Thiên Hoa ngày thường không để ý đến tin tức, càng không xem kênh thể dục, ông mơ hồ cảm thấy cậu trai trẻ trước mặt có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ được rốt cuộc đã gặp ở nơi nào.


“Cố Tần là vận động viên bóng bàn.”


Không đợi Cố Tần mở miệng, Dư Niệm liền tiếp tục câu chuyện :


“Đội tuyển quốc gia đấy.”


 


 


Lúc nói xong bốn chữ cuối cùng kia, mặt mày Dư Niệm hào hứng, giọng nói kèm theo mừng rỡ cùng kiêu ngạo khó che dấu. Trong lòng Cố Tần khẽ động, không khỏi liếc mắt nhìn cô, trong đôi mắt màu đen phản chiếu những đốm lửa nhỏ, một mảnh lấp lánh.


Dư Thiên Hoa lại hỏi:


“Cậu trai trẻ có bạn gái chưa? Cậu ưu tú như vậy, có lẽ có không ít cô gái yêu thích.”


“Có.”


“Bạn gái cậu làm cái gì?”


Mắt Cố Tần nhìn Dư Niệm, nói:


“Người dẫn chương trình thiếu nhi.”


Phốc phốc!


Miệng Dư Niệm ngậm phải cháo nóng.


Dư Thiên Hoa cũng không nghĩ nhiều, nở nụ cười lên tiếng:


“Cùng công việc với Dư Niệm nhà tôi ah.”


 


 


“Ừ, làm người dẫn chương trình rất tốt, nhưng hơi mệt. Giống Dư Dư nhà tôi, hai ba ngày lại tăng ca, tôi nói nó đừng làm, con bé còn chê tôi lải nhải nhiều.”


“Cháu cũng biết sẽ mệt mỏi. Nhưng cô ấy muốn làm thì cứ làm, nếu không muốn làm…”


 


 


Cố Tần hơi dừng lại, bàn tay dưới bàn chợt cầm cổ tay của Dư Niệm đặt ở trên đầu gối mình, anh nắm vừa chặt lại nhanh, không để cho Dư Niệm có cơ hội giãy giụa dù chỉ một chút.


Cố Tần nhìn cô, nói:


“Nếu không muốn làm nữa, cháu nuôi cô ấy.”


 


 


Nguyên một miếng cháo nóng hổi, Dư Niệm nuốt toàn bộ vào trong bụng, cô nháy mắt một cái, giữa đầu lông mày kèm theo một chút ngạc nhiên. Dư Niệm cúi đầu nhìn bàn tay bị Cố Tần nắm chặt, môi ngoéo một cái, rút tay ra, lật tay che trên mu bàn tay của Cố Tần, ngón tay mềm mại chỉ trên mu bàn tay anh chậm rãi vẽ ra một biếu tượng.


Cố Tần nở nụ cười, dựa theo Dư Niệm, trên tay cô anh cũng viết xuống ——


k.


i.


s.


s.


Kiss.


Hôn, muốn hôn em.


Anh muốn hôn em.


Một loạt liên tưởng khiến cho Dư Niệm lập tức đỏ mặt, cô rút tay ra, im lặng cúi đầu ăn cháo trong bát.


Ánh mắt Dư Thiên Hoa nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy mặt con gái cùng vành tai đỏ bừng thần sắc mất tự nhiên, ông hỏi:


“Dư Dư tại sao mặt con lại hồng như vậy?”


Ba ba người không thể mặc kệ con sao?


Dư Niệm ho nhẹ một cái:


“Nóng.”


Cố Tần nói tiếp:


“Là rất nóng, thời tiết bây giờ ấm lên rồi.”


 


 


Hai người giả vờ ngoài mặt rất tốt, Dư Thiên Hoa không phát hiện ra có gì không đúng, ông câu được câu không trò chuyện với Cố Tần, Cố Tần cũng đáp lời. Mặc kệ Dư Thiên Hoa hỏi cái gì, Cố Tần đều có thể đối đáp trôi chảy.


 


 


Trải qua một cuộc nói chuyện với nhau, trong lòng của Dư Thiên Hoa càng thêm có thiện cảm đối với Cố Tần. Dư Niệm cũng có chút kinh ngạc, cô không biết Cố Tần có nhiều kiến thức như vậy, nói thật ra… Ấn tượng Cố Tần để lại cho cô vẫn luôn là tứ chi phát triển, suy nghĩ… Ừ, suy nghĩ cũng không đơn giản.


Dư Niệm nghiêng đầu nhìn Cố Tần, sùng bái trong mắt chỉ kém không tràn ra ngoài.


 


 


Sau khi ăn xong bữa sáng, Dư Thiên Hoa vẫn trò chuyện với Cố Tần mà quên hết tất cả như trước. Dư Niệm nhìn thời gian, nhịn không được mở miệng nhắc nhở:


“Ba ba, người không đi sao?”


“À?”


“Có lẽ người có rất nhiều công việc a.”


Lại nói tiếp buổi chiều còn có một buổi họp…


Dư Thiên Hoa vỗ cái gáy, tự giễu nói:


“Đúng là người đã già, đầu óc đã không dùng được nữa rồi, nhưng Dư Dư con…”


“Con cũng không phải đứa bé, ba ba người không cần lo lắng. Chờ người hết việc lại đến thăm con, công việc quan trọng hơn.”


 


 


Dư Thiên Hoa thở dài, con gái cái gì cũng tốt, chỉ là quá hiểu chuyện. Ông thiếu Dư Niệm nhiều lắm, lúc trước Vương Lan không nói một tiếng mang theo con gái bỏ đi, chính ông đi tìm vài năm cũng không có tin tức, cho đến khi, gặp được Dư Niệm trong bệnh viện bị tra tấn giống như người tàn tật.


 


 


Sau khi đưa cô về nhà, Dư Niệm hồi phục rất nhanh, đối với những chuyện phát sinh lúc trước cô không đề cập tới một chữ, Dư Thiên Hoa cũng không dám hỏi, sợ kích thích đến thần kinh yếu ớt của Dư Niệm; người vợ ông mới tái hôn không thích Dư Niệm, sợ ông khó xử, lên đại học Dư Niệm rất ít khi về nhà, cũng rất ít khi đòi tiền ông. Sau khi tốt nghiệp cô kiếm một công việc, càng không dựa vào ông nữa.


“Vậy ba ba đi rồi, trong thẻ có chút tiền, con cầm lấy đi mua một ít thức ăn.”


Nói xong, Dư Thiên Hoa móc một cái thẻ từ trong ví tiền ra □□.


Dư Niệm đẩy về, giọng nói đầy bất mãn:


“Cha nhanh lấy lại đi, con đã lớn rồi… Lấy tiền của cha sẽ thành cái dạng gì nữa…”


Mặt Dư Thiên Hoa trầm xuống:


“Con không cầm cha sẽ không đi.”


Tại sao lại giống đứa trẻ như vậy chứ.


Dư Niệm bất đắc dĩ cười cười, giơ tay cầm lấy:


“Mọi chuyện đã thành a?”


Mặt Dư Thiên Hoa giãn ra, đưa thay sờ sờ đầu Dư Niệm, đứng dậy rời khỏi:


“Đừng tiễn cha, chính con cẩn thận một chút.”


“Vâng.”


Cố Tần đi lên mở cửa, đưa mắt nhìn Dư Thiên Hoa đi mất, Cố Tần quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.


“Dư Niệm.”


“Ừ?” 


Cố Tần nói :


“Anh không muốn làm người tình bí mật.”


… Người tình bí mật?


Dư Niệm nháy nháy mắt, trước mắt mờ mịt.


Cố Tần còn nói:


“Em muốn đùa giỡn tình cảm của anh sao?”


Đùa giỡn tình cảm?


Dư Niệm hít sâu một hơi, cả kinh một câu cũng nói không nên lời, cô liên tục lắc đầu :


“Em không có…”


Cố Tần đi đến trước, giơ tay ôm cô vào trong ngực, cằm cọ xát đỉnh đầu Dư Niệm:


“Vậy lúc nào em mới cho anh một danh phận?”


Dư Niệm mím môi, cười khẽ.


Cái người này… Thật sự là lòng dạ hẹp hòi.


Chương 24:


Lúc nhận được tin tức phải đi đến trụ sở huấn luyện ở thành phố A, Cố Tần đang tiến hành kiểm tra cùng Dư Niệm. Qua một tuần lễ nữa, thạch cao trên đùi của Dư Niệm có thể tháo ra rồi.


Cố Tần cúp điện thoại, đi vào phòng.


“Cô ấy như thế nào rồi?”


“Khôi phục vô cùng tốt, cơ bản không có gì đáng ngại.”


“Vậy là tốt rồi.”


Cố Tần nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn ôm cô.


Dư Niệm giơ tay đẩy:


“Tự em đi được.”


Cố Tần mím môi cười cười, nhìn cô đưa tay ra. Dư Niệm đi qua, Cố Tần hơi dùng sức, Dư Niệm liền bị anh kéo vào trong ngực.


Bác sỹ phụ trách ngồi ở một bên sửa sang tập hồ sơ trên tay, miệng trêu ghẹo nói:


“Đôi bạn trẻ tình cảm không tệ ah, kết hôn chưa?”


Bên tai Dư Niệm ửng đỏ, nói:


“Chúng tôi đang hẹn hò.”


“Vậy cũng nhanh.”


Cô đỏ mặt không nói chuyện, đôi môi dưới khẩu trang của Cố Tần hơi kéo ra một đường cong.


Hai người hẹn hò rời khỏi bệnh viện.


 


 


Sáng sớm giữa mùa hè oi bức, hôm nay là thứ bảy, ở nơi nào thì hai bên đường cũng có thể thấy được rất nhiều nam nữ trẻ tuổi tản bộ, bọn họ thân mật khăng khít, ánh mắt nhìn nhau tràn đầy nhu tình. Ánh mặt trời hơi nóng dát, rơi lên người lại khiến cho lòng người sinh ra sự mệt mỏi, Dư Niệm ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, không khỏi nheo mắt lại. Đúng lúc này, một bóng đen bao phủ lấy đỉnh đầu cô, là Cố Tần, anh giơ tay che đi ánh mặt trời giúp cô.


“Lúc này chúng ta có tính là đang hẹn hò hay không?” Dư Niệm hỏi.


Cố Tần ôm chặt eo của cô, giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai:


“Không phải mỗi ngày chúng ta đều là hẹn hò sao?”


Dư Niệm nghĩ nghĩ, cũng đúng. Trong khoảng thời gian bị thương này, cả ngày cô đều ở cùng Cố Tần.


Hai người chậm rì rì đi dạo trên con đường nhỏ dải đá cuội. Cố Tần kéo khẩu trang xuống:


“Dư Niệm.”


“Ừ?”


“Nhận được thông báo, bọn anh phải đi đến trụ sở huấn luyện ở thành phố A rồi.”


Dư Niệm cũng không ngoài ý muốn, không đếm xỉa tới nói:


“Chín tháng sau là thi đấu tranh giải bóng bàn cả nước nha.”


“Ừ.”


Cố Tần nói:


“Phải đi ba tháng.”


Dư Niệm tính một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Tần lộ ra một gương mặt tươi cười:


“Ngồi máy bay đi đến thành phố A mất hai giờ, anh không cần phải về gặp em. Đến lúc đó em sẽ đi gặp anh.”


Cố Tần nhướn mày, lúc này đã tính toán đến chuyện đi thăm người thân rồi.


 


 


Trong lòng Cố Tần có một chút không thoải mái nhỏ, bọn họ vừa mới ở bên nhau không bao lâu, bây giờ lại phải tách ra mỗi người một nơi. Sớm biết như vậy… Cố Tần ngồi bên cạnh hai mắt nhìn sườn mặt tinh xảo của Dư Niệm, sớm biết như vậy, sớm bắt cô về tay mình cho rồi.


*****


 


 


Đưa Dư Niệm về nhà. Buổi chiều, Cố Tần đi đến đội bóng, hùng hổ vọt vào trong văn phòng của huấn luyện viên chính Hoàng Quốc Huy, Hoàng Nguyệt Bán đang khoanh chân ăn mì tôm, đột nhiên truyền đến một tiếng “rầm” dọa anh ta nhảy dựng, lập tức, phun toàn bộ thức ăn trong miệng ra ngoài.


 


 


(Hoàng Nguyệt Bán*: theo sự tham khảo của rất nhiều người thì đây có thể là biệt danh nhé, tạm thời chưa chắc chắn nên tạm thời ta cứ để vậy)


Hoàng Quốc Huy ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Cố Tần không khiến anh ta bớt lo.


Anh ta ho khan một tiếng, luống cuống tay chân thu dọn đống bừa bộn trên bàn.


“Cố Tần, ngày kia phải đi rồi, tại sao cậu còn không thu dọn đồ đạc?”


 


 


Cố Tần đi lên vài bước, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Hoàng Quốc Huy bằng ánh mắt sáng quắc . Hoàng Quốc Huy bị Cố Tần nhìn chằm chằm trong lòng liền thấy chột dạ.


“Tôi có chuyện muốn nói.”


“Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói.”


“Đứng cũng được.”


Cố Tần liếc mắt nhìn mì tôm trên bàn của Hoàng Quốc Huy:


“Tôi có thể xin đi muộn vài ngày không?”


“Không được!”


Hoàng Quốc Huy không chút suy nghĩ bác bỏ yêu cầu của Cố Tần:


“Trước mắt rất nhanh là đến thi đấu tranh giải rồi, cậu bớt tính trẻ con lại cho tôi một chút.”


“Bây giờ tôi không thể đi.”


Hoàng Quốc Huy xốc mí mắt lên, tiếp tục hút mì tôm trong bát:


“Cho tôi một lý do.”


“Chân bạn gái tôi bị thương, cuối tuần này đi tháo thạch cao, tôi muốn ở nhà chăm sóc cho cô ấy.”


“Ah, hóa ra là bạn gái của cậu ah…”


PHỤT ——


Hoàng huấn luyện viên thật sự là phun ra lần nữa.


Mắt anh ta trừng to, nghẹn họng trân trối nhìn đôi má đầy lạnh nhạt của Cố Tần:


“Cậu nói cái gì?”


Cố Tần cảm thấy huấn luyện viên của mình có chút bẩn, anh không đổi sắc mặt lui về phía sau vài bước:


“Tôi muốn chăm sóc bạn gái, xin đi muộn năm ngày.”


“Ai hỏi cậu cái này!”


Hoàng Quốc Huy đặt đôi đũa xuống rồi đứng lên:


“Lúc nào thì cậu có bạn gái, tại sao tôi lại không biết?”


“Anh đương nhiên không biết, anh cũng không phải cha của tôi.”


Cố Tần nói, tràn đầy đương nhiên.


“…”


Hoàng Nguyệt Bán thật sự là tức giận suýt chút nữa thì thăng thiên luôn rồi.


 


 


“Không được, tóm lại cậu phải đi cùng chúng tôi, đây là quy định, quy định thì không thể phá vỡ. Không có chuyện gì thì đi ra ngoài, tôi còn phải ăn cơm đấy.”


Nhìn qua mì tôm gần như đã dính lại thành từng nhúm,Cố Tần cười nhạo một tiếng, nói:


“Tôi đi muộn vài ngày, đến lúc đó tôi tập luyện gấp bội, sau khi kết thúc huấn luyện tôi làm cơm cho anh.”


Trầm mặc một lúc.


Hoàng Quốc Huy nhẹ giọng mở miệng:


“Tôm hùm om dầu hào.”


“Tốt.”


“Sườn xào chua ngọt.”


“… Tốt.”


“Vậy được rồi, đi ra ngoài đi.”


Hoàng Quốc Huy không nhìn anh phất phất tay:


“Nhìn thấy cậu là sẽ tức giận.”


Cố Tần ngoéo ngoéo môi:


“Vậy tôi đi ra ngoài.”


“Nhanh đi nhanh đi, đừng lượn lờ ở trước mắt tôi, đáng ghét.”


Cố Tần xoay người rời khỏi, vừa khép cửa lại, anh nhịn không được huýt sáo một cái.


“Tâm tình không tệ ah.”


Phía sau lưng bị người nhẹ nhàng đánh một cái, Cố Tần quay đầu, chống lại đôi mắt đang cười của Thành Nham.


“Ừ.”


“Tôi vừa nghe thấy, cậu cùng cô gái kia thành một đôi rồi?”


Nghe nói đến đây, đôi mắt Cố Tần không khỏi cong cong:


“Ừ.”


“Vậy thì tốt quá.”


Thành Nham càng thêm vui vẻ:


“Có người trông cậu, chúng tôi cũng yên tâm.”


 


 


Cố Tần tự tại đã quen, từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, không chịu sự quản thúc, hiện tại có người có thể quản lý anh, cũng tốt có thể khiến cho anh kiềm chế lại.


“Cô gái kia không tệ, bớt chút thời gian giới thiệu cho chúng tôi.”


Cố Tần nhàn nhạt nói:


“Cô ấy thẹn thùng.”


Thành Nham cười cười, vượt qua anh đẩy cửa đi vào văn phòng của huấn luyện viên.


*****


 


 


Tin tức Cố Tần đi muộn vài ngày cũng không có ai nói cho các đội viên biết, buổi tối vừa về đến nhà, Cố Tần kinh ngạc phát hiện hành lý của mình đã thu thập xong, được đặt ở bên cạnh đầu giường.


Nhìn cái vali du lịch màu đen, trong mắt Cố Tần lóe lên tia sáng kinh ngạc, có lẽ Dư Niệm đã chuẩn bị cho anh.


“Ngày mai sáu giờ anh lên máy bay a, vậy hôm nay anh đi ngủ sớm một chút, đồ đạc em đã chuẩn bị cho anh hết rồi…”


“Dư Niệm.”


Cố Tần nhịn không được mở miệng đánh gãy lời cô:


“Ngày mai anh không đi.”


Dư Niệm vẫn đang nói chuyện bỗng nhiên im bặt, cô há to miệng, chỉ phát ra một tiếng hơi có vẻ kinh ngạc:


“A?”


Cố Tần cởi áo khoác tùy tiện ném lên giường:


“Đợi em đi tháo thạch cao, anh mới đi.”


Suy nghĩ của Dư Niệm trăm chuyển, mới hiểu ra đây là Cố Tần không yên tâm về cô.


Trong lòng lập tức dâng trào một loại cảm xúc khó tả, cô cắn môi:


“Em có thể bảo Hạ Lam đến đây…” 


“Như thế nào.”


Cố Tần nhướn mày, hai mắt tràn đầy ranh mãnh nhìn Dư Niệm:


“Em hi vọng anh đi như vậy?”


Cổ họng Dư Niệm nhấp nhô, liên tục lắc đầu:


“Đương nhiên không phải! Em chỉ là sợ anh bị huấn luyện viên mắng.”


 


 


Là huấn luyện viên chính của đội tuyển quốc gia, Hoàng Quốc Huy rất uy nghiêm. Dư Niệm xem trên ti vi không ít lần Hoàng Quốc Huy giáo huấn học trò nhà mình, giọng nói kia, thần thái kia, cho dù cách màn hình, nhưng Dư Niệm vẫn thấy run run.


 


 


Cô không muốn Cố Tần vì mình mà bị huấn luyện viên mắng; càng không muốn Cố Tần vì mình mà bị đồng đội nói này nói kia. Cô sẽ áy náy.


 


 


Ánh đèn mờ nhạt bao phủ lấy thân ảnh cao lớn hơi nghiêng của anh, Cố Tần nhìn Dư Niệm, hai mắt đen láy lấp lánh ngọn đèn ấm áp. Anh đi từng bước, hai tay rắn chắc chế trụ eo của Dư Niệm, sau một giây, người Dư Niệm, được anh đặt trên chiếc giường to lớn mềm mại ở sau lưng.


Cố Tần đè lên người cô, hai mắt đen láy phản chiếu gương mặt của Dư Niệm.


 


 


Hàng lông mi của anh run rẩy, trong khoảnh khắc đó, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào trán của Dư Niệm, tiếp theo lông mi của cô, sống mũi xinh xắn, sau đó, ánh mắt dừng lại trên môi của cô.


“Mấy ngày nay ngủ cùng anh đi.”


Dư Niệm sửng sốt vài giây, sau đó nghiêm mặt nói:


“Em đang bị thương.”


“Anh phải đi thật lâu.”


“Ba tháng trôi qua trong nháy mắt thôi.”


“Anh chỉ đơn thuần muốn ngủ cùng em.”


Ngón tay Cố Tần cong lên, gõ gõ cái ót của Dư Niệm:


“Có phải em lại nghĩ đến mấy thứ kỳ kỳ quái quái đúng không?”


Dư Niệm xấu hổ, bày tỏ từ sau khi cô với nam thần ở bên nhau, không thể không nghĩ đến mấy thứ kỳ kỳ quái quái.


“Vậy… Chúng ta chỉ có thể đắp chăn, đơn thuần ngủ.”


“Bằng không thì thế nào?”


Cố Tần ghét bỏ trừng mắt nhìn cô:


“Chẳng lẽ em muốn anh làm cái khác?”


Dư Niệm: “…”


*****


Bọn họ thật đúng là đắp chăn, đơn thuần ngủ trong năm ngày.


 


 


Đi tháo hết thạch cao, Dư Niệm cảm thấy người mình nhẹ nhõm hẳn, nhưng vừa nghĩ tới ngày hôm sau Cố Tần phải đi, trong lòng cô không biết là tư vị gì.


Ba tháng chín mươi ngày, một ngày có 24 tiếng đồng hồ… Nếu tính toán như thế này, thật đúng là một thời gian rất dài.


 


 


Vé máy bay đi đến thành phố A vừa khéo đã bán hết sạch, không có biện pháp, Cố Tần chỉ có thể mua vé xe lửa xuất phát lúc chín giờ tối. Dư Niệm sợ trên đường anh chịu đói, vì vậy nhét một đống đồ ăn vặt loạn thất bát tao vào vali của anh.


Tám giờ, bọn họ ngồi xe đi đến nhà ga.


 


 


Tránh cho việc bị người khác nhận ra, Cố Tần mặc áo khoác thể thao, đội mũ màu đen đeo kính râm, bịt khẩu trang che kín đôi má của anh. 


 


 


Dọc theo đường đi cảnh vật ngoài cửa sổ xe xẹt qua rất nhanh, phía trước là đèn đỏ, Cố Tần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nói:


“Em đứng ở đằng kia.”


 


 


Dư Niệm nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện bọn họ vừa đi ngang qua sân vận động. Hai mắt Cố Tần nhìn xuyên qua cửa sổ xe, chống lại quảng trường phía trước. 


Dư Niệm nhịn không được cười một tiếng:


“Vậy mà anh vẫn nhớ rõ ah.”


“Ừ.”


Cố Tần cầm chặt tay Dư Niệm:


“Lúc ấy đã nghĩ, em một cô gái nhỏ mới sáng sớm đứng trong gió lạnh, thật khiến người khác phải đau lòng.”


 


 


Ngày ấy Cố Tần chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua, nhìn Dư Niệm đứng trong gió lạnh đìu hiu, cũng thật kỳ quái, chỉ một cái liếc mắt, Cố Tần lại có thể nhớ kỹ Dư Niệm, nhớ kỹ lúc cô nhìn thẳng vào mắt của mình, đôi mắt nóng rực chói mắt, giống như là ánh trăng sáng vậy.


Lái xe phía trước không khỏi rời ánh mắt nhìn lại. Dư Niệm bỗng thấy mặt mình nóng ran:


“Cũng không phải rất lạnh.”


Anh nắm tay của cô thật chặt, không nói gì.


Một đường yên lặng.


Xe taxi dừng ở bên ngoài nhà ga, Dư Niệm đi theo Cố Tần vào nhà ga, cùng anh đi thẳng đến cửa xe lửa.


 


 


Chỉ còn năm phút đồng hồ, đoàn tàu sẽ chính thức xuất phát, nhìn bóng lưng Cố Tần đi lên xe, trong lòng Dư Niệm bỗng nhiên hơi hơi đau nhói. Cô nghĩ nghĩ, gọi anh lại.


“Cố… Tần.”


“Ừ?”


 


 


Dư Niệm sờ soạng ở trên người, nhưng ngoài một chiếc điện thoại cùng mấy đồng tiền lẻ ra, cô không mang theo cái gì cả. Dư Niệm nhìn Cố Tần, không khỏi dâng lên sự mất mát.


“Anh… Anh phải chăm sóc chính mình thật tốt.”


Dư Niệm khô khan nói, giọng nói có chút nặng nề.


“Tiên sinh, xe sắp chạy.”


 


 


Hai mắt Cố Tần lóe sáng, trong ánh mắt kinh ngạc của Dư Niệm cùng nhân viên phục vụ trên tàu, đột nhiên anh nhảy xuống xe, kéo khẩu trang xuống, trong tiếng còi xe ầm ầm thúc giục, hôn lên đôi môi của Dư Niệm.


“Tách tách.”


Cố Tần cầm di động, hình ảnh hai người hôn môi vĩnh viễn dừng lại ở trong đó.


“Anh đi đây, Dư Dư.”


Cố Tần cười cười sờ đầu của cô, sau đó xoay người đi lên đầu đoàn tàu.


Xe lửa xuất phát, theo đường ray chậm rãi rời đi.


 


 


Dư Niệm giơ tay, không khỏi xoa xoa đôi môi. Bên môi còn lưu lại hơi thở của Cố Tần, nhưng người đã đi mất ở phương xa. Hai mắt Dư Niệm giương lên, trong tầm mắt, xe lửa đã dần dần đi xa. Dư Niệm thở phào một hơi, nhưng đột nhiên lại cảm thấy trong ngực rầu rĩ khó chịu…


 


 


------oOo------