Đăng vào: 12 tháng trước
Khu nghỉ dưỡng - nơi tổ chức bữa tiệc hôm nay do Triệu gia ở Bắc thành quản lý, mặc dù đây không phải địa bàn của nhà họ Tần, ấy thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn lại cảm thấy Tần Lam vô cùng bình thản.
"Tần đương gia ngày hôm nay đích thân trích thời gian quý báu để tới tận đây dự tiệc. Triệu mỗ quả thực vô cùng vinh hạnh." Triệu Duệ hào sảng cười, vừa cảm thán vừa vươn tay bắt tay nàng. "Cha tôi ở nhà cũng rất hay nhắc tới cô và Tần lão gia tử."
"Ồ, vậy thì anh thay tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe của Triệu tiên sinh." Nàng lịch sự đáp.
Tầm mắt dần chuyển về phía cô, Triệu Duệ hơi nhướn mày thắc mắc: "Đây chẳng phải là...?"
"Ngô Cẩn Ngôn." Tần Lam tiếp lời. "Ngày hôm nay đưa nàng tới dự tiệc để chư vị tiền bối có cơ hội làm quen với nàng nhiều hơn."
"Lời đồn đúng là sự thật..." Hắn gật đầu, thanh âm mang theo ẩn ý. "Thôi, chúng ta hãy mau vào trong. Mọi người đều chờ cô tới để khai tiệc cả rồi."
Nàng đưa mắt liếc qua cô, sau đó trả lời: "Là vinh hạnh của tôi."
***
Đoàn người nhanh chóng tiến vào bên trong. Ngô Cẩn Ngôn không khỏi cảm thấy choáng ngợp trước khu nghỉ dưỡng của nhà họ Triệu.
"Ngươi ngơ ngác cái gì? Chẳng lẽ Tần gia đối với nơi này vẫn còn thua kém ư?"
Lạnh lùng chặt đứt suy nghĩ của cô, nàng trầm giọng nói.
"Không thua, bất quá không khí ở nơi này khiến ta cảm thấy trong trẻo hơn là ở Tần gia các người."
"Hahaha... trong trẻo hay không, ngươi phải chờ tới khi bọn họ trở mặt rồi hẵng nhận xét."
Đó là lời cảnh cáo đầu tiên nàng dành cho cô.
***
Tần Lam vừa xuất hiện đã kéo theo rất nhiều sự chú ý. Một phần do nàng là nữ đương gia duy nhất của giới hắc đạo, phần còn lại là do chuyện của nàng cùng Long gia kết thúc chưa lâu.
"Tần đương gia rốt cuộc cũng ở đây rồi. Đến, chúng ta cùng nhau cạn ly. Đám người này đều nói thiếu cô tiệc rượu liền coi như mất toàn bộ hương vị đấy."
Người vừa lên tiếng là Thành Dũ - đại khái ở phía Bắc cũng có chút tiếng tăm. Vì thế ngay sau khi hắn dứt lời, xung quanh lập tức trở nên phi thường ồn ào.
"Đúng vậy Tần đương gia, mau tới đây uống một ly."
Tần Lam đôi môi đỏ mọng hơi hướng lên. Nàng làm như lười miếng che miệng ngáp một cái, song thực chất lại dùng âm lượng nhỏ nhất để nhắc nhở cô:
"Lát nữa ai mời rượu cũng tuyệt đối không được uống."
"Tại sao?" Ngô Cẩn Ngôn cứng đầu thắc mắc.
"Ngươi ngu như vậy, giải thích cũng chỉ tổ mất công."
Để lại cho cô bóng lưng đầy kiên định, nàng dứt khoát chuẩn bị tư thế nhập tiệc.
"Chờ đã."
Dùng hết can đảm vươn tay nắm lấy cổ tay nàng. Đôi mày cô hơi nhíu lại: "Ngươi rượu chè gì chứ? Tay ngươi rõ ràng đang bị thương."
"Không chết thì không đáng lo."
Phao cho cô một cái mị nhãn, đoạn, nàng nghiêng đầu cười nói với đám nam nhân ồn ào trước mặt:
"Được mọi người nhớ đến, Tần Lam tôi thực sự vô cùng cảm động. Nào, hãy mau rót rượu đi."
Hoàn toàn mặc kệ Ngô Cẩn Ngôn, nàng nhanh chóng đón lấy chén rượu từ tay Triệu Duệ, kế tiếp trực tiếp ngửa đầu uống cạn.
"Tần..."
"Suỵt..."
Xa Thi Mạn đặt tay lên vai cô, lắc đầu tỏ ý đừng tiếp tục lắm lời.
"Đương gia đang đỡ rượu thay ngươi đấy." Chị khẽ thì thầm.
Ngô Cẩn Ngôn hiển nhiên kinh ngạc: "Thay ta?"
"Chứ ngươi nghĩ lát nữa bọn họ sẽ dễ dàng bỏ qua người sao? Dù gì hiện tại đương gia cũng lấy lý do uống với bọn họ, đồng thời chuốc bọn họ ngà ngà say để lát nữa không đến phiên ngươi gặp họa."
Cô trầm ngâm quan sát nét cười vẫn luôn đọng trên đôi môi nàng, đầu óc bỗng trở nên trì trệ.
"Vậy còn nàng?" Cô hỏi.
"Ngươi yên tâm, tửu lượng của đương gia có thể sánh ngang với Lý Bạch. Chỉ khác ở chỗ nàng không vừa uống vừa làm thơ thôi."
Đại khái mọi việc đều diễn biến đúng với dự đoán của Tần Lam.
Ước chừng nửa giờ sau, kẻ rỗi hơi nào đó đã lớn tiếng nói: "Aiya... Tần đương gia hôm nay mới chịu dẫn người theo. Có thể cho huynh đệ chúng tôi ngắm một chút không? Dù sao nhà họ Ngô nguồn gen rất tốt."
Bất ngờ bị nhắc đến khiến Ngô Cẩn Ngôn giật mình.
Tần Lam hơi ngửa ra sau dựa vào thân ghế. Sau đó ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho cô.
"Đi đi. Đương gia sẽ bảo vệ ngươi." Xa Thi Mạn khẽ nói.
Chầm chậm tiến về bàn rượu, Ngô Cẩn Ngôn đứng sau ghế nàng, có chút thất thần nhìn từng khuôn mặt của các ông lớn thâu tóm hắc đạo.
"Cẩn Ngôn. Đây là Hòa trưởng bối, đây là Bùi lão đại, Vệ lão đại, Phan lão đại..."
Từng chút giới thiệu rõ ràng, Tần Lam thậm chí còn không quên bấm mạnh vào lòng bàn tay kẻ đần nọ một cái.
Bị đau, Ngô Cẩn Ngôn đầu óc lập tức thanh tỉnh.
"Ta..."
"Không cần nói không cần nói. Hôm nay Tần đương gia đặc biệt đem ngươi xuất môn đã là một kì tích rồi, lại nói ngày đó ai cũng tưởng rằng nàng chắc chắn sẽ giết ngươi..."
"Bùi huynh." Triệu Duệ hắng giọng rồi nhìn cô. "Mọi người đều hy vọng có thể cùng ngươi uống một ly."
"Tôi đã nói rồi, Ngô Cẩn Ngôn không thể uống rượu." Tần Lam đoạt lấy ly rượu trên tay hắn. "Nàng chỉ cần chào hỏi mọi người là được. Vả lại tôi mang nàng tới chỉ muốn thông báo rằng tôi hiện tại đang nhận nuôi đứa trẻ này."
"Tần Lam, chẳng lẽ cô định cắm cái mầm nguy hiểm ấy ở bên cạnh mình ư? Dẫu sao nó cũng là hậu duệ của Thẩm Lan."
Tần Lam so với những lời cố ý công kích trái lại vô cùng bình thản. Nàng vẫn giữ nguyên lập trường của bản thân, chậm rãi nhả ra từng chữ: "Con bé không thể uống rượu."
"Thôi nào, cô làm sao lại coi nó giống như bảo bối vậy?"
Nam nhân vừa lên tiếng, lập tức bị ánh mắt rét lạnh của nàng quét qua.
"Được rồi, không uống thì không uống. Nhưng chúng ta phải chơi một trò chơi." Kẻ được gọi là "Vệ lão đại" ha hả cười.
"Mời nói."
"Chúng ta đánh một ván bài. Nếu như cô thua, thì Ngô Cẩn Ngôn vừa phải tiếp rượu, cô vừa phải giao tài sản tùy ý được chứ?"
Tần Lam im lặng.
"Tần đương gia, ở đây ai mà chẳng biết tài may rủi của cô? Coi như nể mặt đàn ông chúng tôi đi."
"Tôi đang suy nghĩ về việc chúng ta nên đặt cược như thế nào." Chợt, nàng cầm tẩu thuốc gõ gõ lên tay. "Tôi chấp nhận điều kiện thua, nhưng mọi người cũng nên để tôi ra điều kiện của mình chứ? Tôi nói có phải không?"
Nụ cười trên môi đám người tưởng dễ dàng ăn được của nàng liền đông cứng.
"Phải... phải."
Chờ các vị lão đại kia miễn cưỡng hưởng ứng xong, Tần Lam ánh mắt lập tức thay đổi.
"Nếu như các người thua, thì ai ở đây cũng đều phải tự động làm một cái cam kết bán mạng cho tôi. Thế nào?"
Ngày đăng: 2.1.2020